[ Phần I ]
Tô Bạch - đây không còn là một cái tên lạ lẫm gì đối với người dân Đại Việt nữa rồi.
Không phải vì Tô Bạch là một thiên tài xuất chúng hay vì cô sở hữu tài năng lạ thường, mà là vì dòng máu đang chảy trong người cô là chính là giọt huyết cuối cùng của Tô gia - một gia tộc huyền thoại.
Mười năm trước, khoảnh khắc mà thành Lạc Dương thất thủ, Tô gia vốn đã có danh tiếng và thanh thế hàng trăm năm, nay lại bị sụp đổ chỉ trong một đêm. Những nam nhân thì bị sát hại, thi thể họ được chôn bên ngoài bức tường thành Lạc Dương, trong khi những nữ nhân thì treo cổ tự vẫn trong trang viên của Tô gia.
Người duy nhất còn sống sót sau cuộc đổ máu này là tiểu thư của Tô gia - Tô Bạch, người đã biến mất không chút dấu vết. Trong suốt hơn thập kỷ qua, những thuộc hạ trung thành của Tô gia ráo riết đi tìm kiếm vị tiểu thư này. Ngay cả bây giờ, trên các bức tường ở thành Lạc Dương vẫn tiếp tục được dán đầy những tấm áp phích của cô. Với toàn bộ sự việc gây náo loạn khắp thành này, vì vậy mà ngày nay, không ai ở Đại Việt là không biết tới cái tên Tô Bạch.
Mười năm sau, với một giọng nói hờ hững, cô gái này đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi và nói với tôi rằng tên của cô ấy là Tô Bạch.
Trông cô không khác gì một cô gái thường dân nhỏ nhắn, không hề nổi bật chút nào, nhưng ngay khi tôi nghe thấy tên cô gái ấy, tôi đã vô cùng kinh ngạc và bị mắc nghẹn vì chính củ khoai lang của mình…
Tô Bạch thấy nét mặt kinh ngạc mặt tôi và mỉm nụ cười không thành tiếng, trước khi cô tiếp tục, ‘Sau đó, tôi đã tới Nam Chiếu, vì vậy mà tôi không bao giờ được biết rằng họ đang tìm kiếm tôi. Sau này, khi cuối cùng tôi cũng đã biết, thì cũng đã là quá muộn để tôi quay trở về. '
Cô không thể quay về được nữa.
Bởi vì ở Nam Chiếu, cô đã yêu một người con trai.
Người con trai đó là người đã giải cứu cô gái mười hai tuổi - Tô Bạch khỏi thành Lạc Dương nơi đã sụp đổ, trước khi đưa cô đến Nam Chiếu. Anh là Cổ Vương của đất nước Nam Chiếu, người đàn ông với sự tồn tại được tôn sùng như một vị thần – Xích Nguyệt.
Khi nghe tới cái tên Xích Nguyệt, có lẽ bất cứ ai đều sẽ tưởng tượng ra người có cái tên như vậy chỉ có thể là một tên nam nhân vô cùng nhẫn tâm, ích kỷ và quỷ quyệt.
Nhưng với Tô Bạch, anh không phải loại người như vậy.
Anh dạy cô nghệ thuật điều khiển gu, một loại độc dược do trùng độc tiết ra.
Anh dạy cô cách để trở nên mạnh mẽ hơn.
Khi cô ốm, anh sắc thuốc cho cô.
Khi cô khóc, anh lau đi những giọt nước mắt cho cô.
Có lần, anh đã từng nói với Tô Bạch - một cô gái mười hai tuổi rằng: 'Tô Bạch, ta sẽ cho em một mái nhà.'
Vì vậy mà Tô Bạch đã tin tưởng bằng cả trái tim mình rằng anh sẽ cho cô một mái ấm. Và rồi cô hết lòng đi theo anh, và rồi ngày ngày dần trôi, nhiều tuần đánh dấu cho việc một tháng nữa lại kết thúc, nhiều tháng trôi qua trở thành năm, và rồi cô đã yêu anh.
'Tôi đã luôn dõi theo anh ấy.' Tô Bạch nhìn chằm chằm đống lửa trại khi cô tiếp tục, 'Mỗi ngày, tôi không ngừng chăm chỉ tìm tòi nghiên cứu tất cả những gì có ở đó để biết thêm về những loài trùng độc khác nhau và ghi nhớ mọi kỹ thuật điều chế độc trùng. Đêm xuống khi những người khác còn vẫn còn đang say giấc, thì từ ánh đèn yếu ớt tôi vẫn miệt mài đọc sách; khi những người khác chỉ vừa mới thức dậy vào sáng hôm sau, tôi đã đi được quãng đường xa lên núi để tìm kiếm những con trùng mới.’
Cô thậm chí còn hỏi mọi người về những thứ sở thích và những thứ mà Xích Nguyệt không thích, cô cẩn thận quan sát những thói quen của anh.
Cô biết rằng anh không thích khi người khác trả lời một cách dài dòng vòng vo hay trả lời anh kiểu ‘Là bởi vì…. Đó là vì do vì sao mà tôi…’, vì vậy mà cô không bao giờ giải thích cũng không bào chữa mỗi khi bản thân mình mắc lỗi.
Cô biết rằng anh không thích những tạp âm, vì vậy mà cô không bao giờ đeo những món trang sức cũng như không bao giờ trang điểm giúp bản thân mình đẹp hơn nhờ những món nữ trang.
Cô biết rằng anh không thích bụi bẩn trong phòng mình, vì vậy mà mỗi lần trước khi cô tới thăm anh, cô sẽ luôn tắm rửa sạch sẽ bản thân và thay đổi y phục của mình, trước khi bước chân trần vào phòng anh.
Mười năm tận tụy và chu đáo.
Đến cuối cùng, thì anh lại nói với cô, ‘Tô Bạch, em đang bị phân tâm bởi những suy nghĩ không cần thiết. Bất cứ ai có những suy nghĩ mông lung như vậy sẽ không bao giờ có thể trở thành một Cổ Sư giỏi được.’
‘Sau đó, anh đã nhận thêm một đệ tử khác. Tên của nàng là Ah Lai. Nàng chính là Công chúa của Nam Chiếu, nàng được thiên phú cho một giọng hát hay. Nhưng cô có biết không, mỗi lần nàng ấy cất tiếng hát, Sư phụ đều sẽ nở nụ cười. Nụ cười của anh ấy thật ấm áp làm sao, nhưng anh chưa bao giờ nở nụ cười ấy hướng về tôi. Tôi đã rất chăm chỉ, mạo hiểm cả mạng sống của mình biết bao nhiêu lần chỉ để tạo ra một gu độc thật hoàn hảo để có thể làm hài lòng anh, nhưng nàng ấy không phải làm bất cứ một việc gì, chỉ việc hát vài bài hát và hái những bông hoa, và nàng đã có thể làm cho anh cười.’
Khi Tô Bạch hồi tưởng nhớ lại về quá khứ, đôi mắt cô đã ngấm nước. Tôi vẫn lặng im không nói một lời, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh bằng cách tiếp tục đan sợi chỉ đỏ định mệnh.
Tô Bạch dùng tay áo để gạt đi những giọt nước mắt của mình, trông cô như một đứa trẻ đang phải chịu những thiệt thòi, trước khi cô tiếp tục, ‘‘Rồi sau đó, Sư phụ nói với tôi rằng anh không còn cần tôi nữa. Anh muốn tôi tiếp tục trên con đường tự rèn luyện của mình để trở thành một Cổ Sư giỏi.’
Đêm đó, là một đêm trăng tuyết, vầng trăng ấy tỏa ra thứ ánh sáng soi tỏ cả một biển bóng tối trải dài vô tận. Cô quỳ trước phòng của anh, khóc lóc cầu xin anh. Nhưng người con trai đó vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng như người xa lạ, coi cô chỉ như một bóng ma.
Cô khóc cho đến khi giọng cô trở nên khản đặc, đến khi, cuối cùng, chính Ah Lai đã đến và đỡ cô đứng dậy khỏi mặt đất.
Ah Lai nói với cô, ‘Tô Bạch, cô biết không, một người chỉ tồn tại khi người đó còn hữu dụng. Miễn là cô còn có ích với Nam Chiếu, Sư phụ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.’’
Dừng lại suy nghĩ một chút. Sau đó Ah Lai tiếp tục, ‘Tô Bạch, cô hãy tham gia chiến trường và trở thành một người hữu ích đi. Nam Chiếu sẽ trở thành đất nước của cô. Rồi chúng ta sẽ trở thành người một nhà.’
[note40780]
‘Vậy sau đó cô đã đến đây?’ Tôi ngạc nhiên hỏi.
Tô Bạch không trả lời. Phải một lúc lâu sau, cô mới gật đầu, Tô Bạch ngẩng đầu ngắm nhìn những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. ‘Đôi khi, chính sự bướng bỉnh của một người sẽ trở thành khuyết điểm của chính người đó. Mỗi khi kết thúc một cuộc chiến, tôi sẽ phải chịu những đau khổ dằn vặt từ những cơn ác mộng. Nhưng mỗi khi tôi mang về những thông tin mới nhất về cuộc chiến đến nơi của anh và nhìn anh, tôi cảm thấy rằng mọi sự cố gắng của mình đều đáng giá. Nhưng tôi không thể biết được chính xác mình có thể duy trì việc này được bao lâu nữa.’
Cô đưa tay đặt lên ngực mình, chậm rãi nói, ‘Tôi thậm chí còn không dám sử dụng tên của mình. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy từ ‘Tô’, đều khiến tôi cảm thấy như thể mình đang đi trên trên con đường dẫn đến sự hủy diệt, vượt ra ngoài tầm với của sự cứu rỗi. Và mỗi khi nhìn thấy nụ cười của anh hướng về Ah Lai, nỗi tuyệt vọng trong trái tim mình khiến tôi dần trở nên phát điên.’
‘Vậy giấc mộng mà cô muốn là?’ Tôi nâng những sợi chỉ đỏ đang được thêu dệt giữa những ngón tay mình. ‘Tôi đã sử sử dụng những ký ức mà cô đã miêu tả cho tôi nghe để dệt nên giấc mộng cho cô. Vậy sau khi cô chết, tôi sẽ đưa những ảo tưởng này vào trong cô. Cô muốn làm gì trong giấc mơ này?’
‘Tôi muốn được gặp anh ấy.’ Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng và che đôi mắt mình bằng hai bàn tay. Cuối cùng thì tôi cũng thấy những giọt lệ đã lăn dài trên khuôn mặt của cô. ‘Và sau đó, được ở bên cạnh anh ấy, mãi mãi.’
***
Đó là giấc mộng của cô.
Tôi đã hứa với cô ấy, và sáng hôm sau khi ánh sáng của bình minh ló rạng, cô ấy đã rời đi cùng với củ khoai cuối cùng của tôi. Theo sau đó, tôi quay lại doanh trại quân đội của Đại Việt trong tâm trạng chán nản, tôi quỳ gối xuống trước căn phòng của sư phụ và khóc trong khi thú nhận những lỗi lầm của mình.
Sư phụ không tàn nhẫn đến mức mà đuổi tôi đi. Sau khi cơn giận của người nguôi dần, sư phụ lại một lần nữa dẫn tôi ra chiến trường, nơi người tiếp tục truyền dạy những kiến thức cho tôi.
Hồi đó, quân đội chính của hai nước Đại Việt và Nam Chiếu đang chiến đấu rất gần nhau, khiến cho việc phân biệt lực lượng hai nước trở nên khó khăn. Tôi đứng trên đỉnh tháp của tòa thành, và kinh ngạc khi thấy một con trăn lớn màu trắng đang bò giữa quân tiên phong của địch đang tiến tới.
Đứng trên đỉnh đầu con trăn là một người thiếu nữ trẻ khoác lên mình chiếc áo choàng đen, mái tóc cô tung bay trong gió. Bàn tay mảnh khảnh của cô vung mạnh, vô số những con trùng lao ra từ trong tay áo của cô và chúng tản ra tiến tới tấn công về nơi của quân đội Đại Việt.
Tôi không nhìn rõ được người thiếu nữ đó. Chỉ có điều, tôi thấy những đoàn quân hướng về cô ấy như một cơn sóng thần mang theo cơn giận dữ của biển cả. Nhưng quân đội của Nam Chiếu đang đứng phía sau của cô vẫn án binh bất động; lạnh lùng đứng theo dõi những người lính quân đội của Đại Việt đang từ từ bị cô ấy giết chết.
Theo sau đó, tôi thấy một vị Tướng quân người đứng cạnh tôi đột ngột giương cây cung của mình lại trong khi anh hét lớn, ‘Tô Bạch!’
Người thiếu nữ trẻ đó ngẩng đầu lên, và chỉ trong một vài giây do dự[note40779], trong giây phút ngắn ngủi lưỡng lự đó, một cơn mưa tên bay xuyên qua bầu trời máu đâm xuyên qua vai cô.
Tướng quân trẻ tuổi cười lớn, giọng của anh vang vọng khiến chói tai. Tôi quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh đang cười đến khi những giọt nước mắt dần xuất hiện rồi rơi xuống. Anh bước lên đứng trên đỉnh tòa thành, giọng của anh đanh thép khi anh lên tiếng, ‘Tô Bạch, làm sao ngươi có thể dám đối mặt với toàn bộ gia tộc mình, những người lính đã hi sinh vì gia tộc của ngươi, một gia tộc đã hàng trăm năm một lòng một dạ trung thành với Đại Việt?!’
‘Tô Bạch, ngươi có biết là – bên ngoài thành Lạc Dương nơi thi thể những người anh em và cha của ngươi đang được chôn dưới đó không, giờ những bông hoa nở cỏ xanh mọc đã cao đến thắt lưng rồi!’
Ngay cả khi anh nói những lời đó, thì vô số những đàn gu trùng đã lao về phía anh. Cuối cùng, vị Tướng quân trẻ tuổi đấy đã không thể chịu đựng được những cơn đau đớn dữ dội đang dày vò mình nữa. Với cú nhảy, anh đã nhảy xuống khỏi đỉnh tòa tháp.
Sư phụ tôi vội vàng kéo lôi lùi về sau, bảo vệ tôi khỏi cuộc hỗn loạn này. Từ tầm nhìn hạn chế của mình, tôi có thể thấy Tô Bạch điều khiển thành thạo con trăn khi cô lo lắng tiếng về phía chân tháp của tòa thành. Trước khi cô nâng cơ thể của vị Tướng quân trẻ đặt vào vòng tay của mình.
Tôi không biết Tướng quân trẻ tuổi đã nói gì với cô. Tôi chỉ thấy Tô Bạch dùng tay áo để lau đi lau lại những giọt máu không ngừng chảy từ miệng của anh, tiếng khóc bi thương của cô vang vọng khắp chiến trường đầy máu, tiếng khóc nghe sao mà bi thương thảm thiết.
Tôi chưa bao giờ thấy một người nào khóc mà lại đau buồn đến vậy. Cho đến hôm nay, thì tôi vẫn chưa thể nào quên được hình ảnh đầy đau thương của cô ấy. Sư phụ tôi nhanh chóng quan sát và biết được tôi đang trong tình trạng cảm thấy bị kích động. người vội vàng kéo tôi khỏi tòa thành.
Tại nơi chiến trường tàn nhẫn ấy cô đã ôm người con trai đó, con tim của cô đã đổ lệ.
Phải rất lâu sau, từ những lời đồn được mọi người xì xào bàn tán mà tôi đã biết được rằng dù cô có đã bị thương nặng nhưng đã cùng con trăn của mình cố gắng thoát được khỏi vòng vây của vô số quân lính.
Tại thời điểm đó, không những quân lính của Đại Việt là cản đường chạy trốn của cô, mà còn cả những quân lính Nam Chiếu đã giương cung của mình bắn không ngừng về phía của cô.
Đến cuối cùng với một cơ thể đầy vết thương, cô đã biến mất không chút dấu vết, cắt đuôi được những kẻ truy sát mình.
Một năm sau, tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành xong các bài học của Sư phụ và trở thành một Mệnh Sư, đó là nơi tôi thực hiện nhiệm vụ như đã thỏa thuận với Sư phụ.
Tôi bị quây quanh bởi một biển người, đến nhờ tôi với vô số những yêu cầu.
Tuy vậy tôi chưa bao giờ tìm được cô ấy.
Vì vậy mà tôi vẫn tiếp tục chấp nhận những yêu cầu khác nhau từ mọi người, tôi bắt đầu cuộc hành trình đi về phía nam, cho đến ba năm sau, cuối cùng thì tôi cũng đến được Nam Chiếu, đúng theo cách mà tôi đã hứa với người ấy.
Quả nhiên, chuyến đi của tôi không hề vô ích. Tôi đến đây mới được ba ngày và giờ đây tôi đã gặp được Xích Nguyệt.
_________________________________________________________________________________________________________
Phần I được giúp đỡ bởi Khanh Trần-chan
cám mơn ông