20 tháng 9, ngày thường. Tòa nhà khổng lồ của Học viện Tư thục Shiramine đang nuốt chửng những học sinh bơ phờ quay lại trường sau 3 ngày nghỉ.

Chỉ còn 10 phút trước khi tiếng chuông trường reo. Hơn một nửa số học sinh của lớp 2-7, bao gồm có tôi, đã ngồi hoặc đứng trò chuyện với các bạn cùng lớp khác, tận hưởng buổi sáng.

“Buhahahaha! Cười chết! Thế rồi cậu làm gì, Koutaro?”

Nam sinh cất tiếng cười tục tĩu gây huyên náo kia là Saitou Masaru, thân hình to lớn, khuôn mặt tròn trĩnh, là bạn thân của tôi từ hồi sơ trung.

“Mong chờ cái quái gì chứ? Tao để chuyện còn lại cho hai người kia xử lý.”

Tôi nhướng đôi lông mày hơi rậm của mình, kể lại những sự kiện hôm qua.

“Cái gì cơ? Phí phạm vãi. Một sự kiện ngon lành ngay trước mặt, chỉ cần cố thêm chút nữa là làm được chuyện rồi!”

“Có Souma-kun với Tendou-kun ở đó, nghĩ mày thực sự kỳ vọng tao có đất diễn à? Với cả sao mà nghĩ tới mấy cái sự kiện rồi này nọ trước mặt bọn du côn trước mặt như thế được chứ.”

Tôi bày tỏ ý kiến của mình, lườm đứa bạn đang có phần quá khích.

“À thì, không phải chỉ có 4 đứa thôi sao? Chỉ có từng ấy thì phải làm được gì đó chứ. Thật đấy, phí phạm vãi. Lẽ ra tao nên đi cùng mày hôm qua.”

Tên này có vẻ thực sự thích mấy cảnh cứu gái khỏi khốn cảnh đó, Masaru nói đi nói lại cũng được một lúc rồi. Vẫn năng động như mọi khi.

Nhìn vào đứa bạn đang đắm chìm trong ảo tưởng bằng đôi mắt ấm áp, chiều cao và thể hình như một đô vật sumo, trong một trận ẩu đả, tôi nghĩ cậu ta đánh đấm giỏi hơn tôi nhiều.

Thanh kiếm gỗ ngắn cậu ta khẳng định chỉ dùng để tự vệ, giấu trong ba lô cuối cùng cũng sẽ có đất diễn. Mặc dù tôi không nghĩ những kỹ thuật đặc biệt được thừa hưởng từ manga hành động cậu ta cứ khăng khăng đã thành thạo có thể giúp ích được gì.

“Còn với tao thì, không bị đánh tơi tả là vui rồi. Thêm nữa, hai người đó có vẻ đã giải cứu suôn sẻ cả rồi.”

Tôi hướng tầm nhìn của mình về phía bục giảng giáo viên, có một đám trai gái đang tụ tập. Ngoại hình xinh đẹp cùng cách nói chuyện y hệt cảnh kinh điển trong mấy bộ học đường.

Souma Yuuto cũng nằm trong số những người đó, khuôn mặt nổi bật cùng sự quyến rũ như đang tỏa sáng theo đúng nghĩa đen. Cậu ta có thể dễ dàng coi như là nhân vật chính, hoặc ít nhất, là nhân vật trung tâm của nhóm.

“Tên Souma khốn kiếp, cứu không chỉ một mà tới tận hai cô gái. Tới cả ngày lễ vẫn đi làm anh hùng được.”

“Làm quá lên rồi. Tớ chỉ tình cờ đi ngang qua với Ryuichi ở đó thôi, nên là vậy đấy.”

“Nhưng mà Souma-kun, mình cậu cũng tự lo được đúng không?”

“Hmm, à thì, chỉ tới mức đó, chắc là không cần tới kiếm gỗ tớ vẫn có thể thắng được thôi.”

Vểnh tai lên một chút, liền nghe được màn đối thoại như vậy.

Câu nói “có thể thắng” của Souma-kun có sức thuyết phục vô cùng lớn, bởi cậu ta thực sự có thành tích cứu gái.

Nhân tiện, thanh kiếm gỗ mà cậu ta đề cập, không giống ai đó khăng khăng chỉ là mang theo để tự vệ, mà thực sự sử dụng trong câu lạc bộ Kiếm đạo. Chiếc túi đựng kiếm tre cậu luôn mang bên mình với cặp sách có chứa thanh kiếm gỗ dùng để tập vung kiếm.

Rõ ràng có kiếm gỗ làm vũ khí vẫn tốt hơn là tay không, nhưng kết hợp với kỹ năng cấp Quốc gia của bản thân, Souma-kun chắc chắn có thể đá đít hết. Để mà nói, cậu ta cùng với bạn thơ ấu của mình là Tendou Ryuichi, rất hay tham gia vào mấy trận ẩu đả, cậu ta có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.

“Gununu…Ư-ừ, Souma mạnh mà, 4 tên du côn gà mờ rõ ràng chỉ là muỗi. Dù là vẫn chưa đạt được tới trình độ của cậu ta.”

“Thôi đi Masaru, mày không đủ tuổi để so sánh với Souma-kun đâu.”

Đối với Masaru đang tự khoanh tay, đắc chí gật đầu, nói cái gì đó như thể sâu xa lắm, nghĩa vụ của thằng bạn là phải chọc vỡ cái bong bóng viển vông của tên này đi.

“Nhưng mà không phải là tao không hiểu cảm giác của mày.”

Quay trở lại với việc nghe lén nhóm Souma, khung cảnh đáng ghen tị hiện hữu ngay trước mắt.

“Mới rời mắt có tí là nii-san lại vậy nữa. Lần sau nhớ kìm chế bản thân mình chút đi.”

“Ahaha, em lo thái quá rồi Sakura à. Anh có làm sao đâu mà?”

Nữ sinh gọi cậu ta là nii-san, cũng là một người nổi tiếng hàng đầu Học viện Shiramine. Không phải vì mối quan hệ anh em song sinh cùng họ Souma giữa hai người, mà bởi Souma Sakura này cũng sở hữu nhiều nét quyến rũ không kém cạnh anh trai mình.

Mái tóc đen dài bóng mượt, nước da trắng như tuyết. Bộ đồng phục thủy thủ làm nổi bật đường cong cơ thể mảnh mai nhưng đây gợi cảm của cô và đôi chân dài muốt dưới lớp váy xếp ly màu xanh đậm.

Đầu nhỏ, những đường nét mảnh khảnh, khuôn mặt như được bàn tay của Chúa tận tụy nặn thành. Đặc biệt là đôi mắt to sắc sảo, hoàn hảo không thể diễn tả thành lời. Đôi mắt đen tuyền đó sở hữu sức quyến rũ gần như chết người.

Ngoại hình vượt trội đó vẫn chưa phải là tất cả. Với đầu óc nhạy bén cùng khả năng thể thao tuyệt vời, cô ấy thực sự sở hữu những gì tốt nhất của cả hai thế giới. Là thành viên thuộc câu lạc bộ Bắn cung, cũng giống như anh trai mình, cô cũng hay đi thi đấu ở trình độ Quốc gia.

Bỏ qua ngoại hình và tố chất, cách cư xử nhã nhặn với bạn bè, tôn trọng với bề trên – cô ấy thể hiện ra những phẩm chất đạo đức cao thượng như tranh vẽ vậy.

Cô ấy rất thích hợp cho vị trí Thần tượng của trường. Không tên con trai nào lại không khao khát một cô gái mang phong cách Yamato Nadeshiko lý tưởng như vậy.

Thế mà, kể từ lúc nhập học tới giờ không hề có tin đồn phù phiếm nào về cô, vì cô dính lấy anh trai mình như hình với bóng vậy.

“Lại nữa rồi nii-san, anh lúc nào-“

Đôi mắt tôi lúc này đang phản chiếu hình ảnh cô xích lại gần anh trai mình, ở một khoảng cách không hề phù hợp chút nào, quá gần gũi, giữa nam và nữ cùng tuổi như chúng tôi. Ngay cả tôi cũng có thể nhận ra cái cảm giác bất bình thường giữa họ theo cả mặt thể chất lẫn tinh thần. Không gian cá nhân, có phải vậy không.

“Haa…”

Tôi rời mắt khỏi bộ đôi anh em quyến rũ trông không khác gì một cặp đôi yêu nhau, nhưng cuộc trò chuyện vẫn cứ chảy ngược vào trong tai tôi.

“- Ít nhất cũng phải nghĩ tới việc tới hay lo lắng thế nào chứ.”

“Ừ, lỗi tớ, lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.”

Và ở phía bên này, biểu cảm xấu xí mọi ngày của Masaru lại càng tệ hơn, cậu ta nghiến răng, thể hiện rõ sự ghen tị.

Thôi, chịu rồi. Phải lòng Souma Sakura như thế là dở rồi. Tôi không biết phải nói gì với người bạn thua trước cả khi đối đầu này của tôi nữa.

Đối với Masaru, đó là thứ tình yêu sét đánh ngay từ ngày đầu tiên nhập học. Nhưng cá nhân tôi không thể cười được. Những người gặp tình cảnh như cậu ta là quá nhiều. Do đó, những nam sinh theo đuổi cô ấy, tạo nên một lượng lớn người tham gia vào câu lạc bộ Bắn cung, và cuối cùng, cậu ta cũng là thành viên luôn. Tôi không tài nào mà cười nổi, cái tên Saito Masaru này.

À thì, giờ cậu ta chỉ là thành viên ma mà thôi.

Bỏ cuộc thì đơn giản, nhưng chuyện đó lại không xảy ra chứng tỏ cái phức tạp nằm trong trái tim con người.

Nghĩ về những thứ triết lý vô ích đó, tôi nhìn theo hướng Masaru, thấy bóng dáng cô em gái Sakura đang nhìn xuống cùng khuôn mặt đỏ bừng trong lúc được anh trai vừa xoa đầu vừa nói, “Xin lỗi, lỗi anh.”

Thôi, mình cứ nói với tên này bỏ cuộc đi vậy.

Cặp anh em thanh tú vẫn đang chìm đắm trong thế giới màu hoa anh đào của riêng họ, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với thực tế phũ phàng.

Cô gái tên Souma Sakura kia rất nguy hiểm. Cô ấy chắc chắn có thể khiến cả một đám con trai phải phát điên phát rồ. Tôi không quan tâm đám fan ngầm trong câu lạc bộ của Souma Sakura đã làm gì, nhưng tôi sẽ không bao giờ hối hận để cứu người bạn này của mình khỏi vực thẳm.

“Ah!! Sakura-chan chơi bẩn, Yuu-kun, xoa đầu tớ nữa-“

Và thế lực thứ ba đã xuất hiện, xông thẳng vào thế giới cô lập giữa hai anh em.

Dáng người nhỏ bé, kể cả có phải so với một đứa 1m5 như tôi, cô ấy bị coi như một đứa học sinh cấp hai, nếu không để ý có thể nhìn nhầm thành học sinh tiểu học, cô cao giọng dùng vũ lực lao vào Souma Yuuto.

Mà, dù là tôi cũng đã đoán trước sẽ có người phá đám, nhưng cũng chẳng tài nào nhìn thẳng vào khung cảnh trước mặt.

“Eh, vậy phải làm thôi, đây nè Reina.”

“Ehehe, nữa đi.”

“Nii-san, đừng có chiều cậu ấy nữa.”

Hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cằn nhằn của Sakura, cô gái tận hưởng Souma Yuuto xoa đầu như một con chó cưng kia là Reina Adelhide Ayase, người bạn thuở nhỏ thứ hai.

Cô ấy có thể bằng một nửa hoặc một phần tư, dù sao thì, như có thể đoán được từ họ, cô ấy mang trong mình dòng máu Tây phương, và không giống Souma Sakura, cô tỏa ra một thứ vẻ đẹp khác biệt, tựa như một con búp bê Pháp.

Mái tóc cô, một màu vàng tự nhiên được tết thành hai bím, và đôi mắt cô mang màu thiên thanh trong vắt tuyệt đẹp, chắc chắn không thể nhầm lẫn với kính áp tròng màu.

“Kuuwaa, Souma đáng chết, tao cũng muốn xoa đầu Reina-tan-“

“Masaru, đã bảo là bỏ cuộc đi.”

Cái tên này còn có khẩu vị với loli nữa. Vậy là mày không quan tâm miễn đẹp là được hả.

Nhưng, tôi cũng không thể gọi Masaru là biến thái vì thích Reina A. Ayase được. Giống như mới nãy, là do đám con trai cũng trở thành nạn nhân từ sự quyến rũ của cô gái này.

Chắc chắn, chứng kiến tính cách mạnh mẽ nhưng ngây thơ đó, tôi, một đứa không phải là lolicon, cũng có thể hiểu rằng bản năng bảo vệ của một thằng đàn ông đã được cô gái nhỏ bé, mong manh này đánh thức.

Dù nói là vậy, nhưng tôi vẫn không hề ủng hộ Masaru. Ít nhất, tôi cũng muốn cậu ta thể hiện sự chân thành và chọn một trong hai người cậu ta thực sự muốn theo đuổi thôi.

Và bỏ qua thằng bạn hiện đang hừng hực lửa ghen, còn có Souma Yuuto, có cả Sakura và Reina, hai tay hai hoa – hay đúng hơn với cậu ta, họ chỉ là đứa em gái phiền phức cùng cô bạn thuở nhỏ được chiều hư lại đẩy bản thân vào tình thế khó xử nữa. Nhưng thực ra, cậu lại rất thân với hai cô gái hấp dẫn bậc nhất này, thậm chí còn có những người bạn tốt bụng bao quanh để dựa vào, có những khoảng thời gian vui vẻ. Đây là cách tận hưởng tuổi trẻ đúng đắn nhất sao?

Tôi không phải lòng Souma Sakura, cũng không có tình cảm với Reina A. Ayase, nhưng nhìn Souma Yuuto, kiểu sống kia làm tôi cảm thấy vô cùng tự ti.

Thôi, dừng lại nào, suy nghĩ ngu ngốc thật. Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi.

Cậu ấy chỉ là một ngoại lệ đặc biệt thôi. Bởi vì tôi nhìn thấy cuộc sống màu hường kia ngay trước mắt trong lớp mỗi ngày, tôi hay quên mất cậu ta đặc biệt tới mức nào. Tiểu học rồi sơ trung chưa bao giờ có thứ tồn tại nào gây ra cảm giác tự ti nặng nề tới vậy.

Tôi cũng có bạn trong lớp. Và chúng tôi cũng dành hàng ngày vui vẻ với mấy cuộc trò chuyện ngu ngốc. Tôi cũng thích viết mấy kiểu light novel chuunibyou cũng như cố hết sức chạy xong deadline cho tạp chí câu lạc bộ văn học. Sau khi tự nhủ với lòng cuộc sống học đường của bản thân còn hơn cả thỏa mãn, mặc cảm tự ti nhỏ nhen và vô nghĩa nhanh chóng biến mất.

Chắc là tôi muốn thân thiết với một cô gái nào đó, nhưng nghĩ về vấn đề mà đại đa số nam sinh Nhật Bản phải đối mặt thì điều đó sẽ bớt đau đớn hơn nhiều.

“Mm, chuông sắp reo rồi.”

Tình cờ nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong lớp, kim chỉ còn một phút nữa là điểm chuông đầu tiên.

Giáo viên chủ nhiệm có thể xuất hiện ngay trước khi chuông reo, ngay khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mọi chuyện đã xảy ra. Cánh cửa lớp lạch cạch mở, hai người bước vào.

“Đừng có kéo mạnh thế, Ryouko! Đi muộn tí có làm sao đâu?”

“Im đi Ryuichi, ngồi về chỗ ngay.”

Nói chuyện như vậy, là lớp trưởng lớp 2-7. Kisaragi Ryouko, nắm lấy tay Tendou Ryuichi, xông vào và băng qua phía trước lớp học với mái tóc dài ngang vai bồng bềnh.

Kisaragi-san, cao ráo mảnh khảnh, đôi mắt sắc lạnh dưới cặp kính, vẻ đẹp sắc sảo, đứng bên cạnh Tendou-kun to lớn đẹp trai, trông không hề lạc quẻ chút nào. Không, nên nói cô ấy là người duy nhất xứng đứng cùng cậu ta.

“Yo Ryuichi, lại bị lớp trưởng bắt tiếp à?”

“Ờ, xui thế đấy. Nhờ vậy mà bữa sáng coi như đi tong rồi.”

Đáp lại lời chào buổi sáng của Souma-kun, Tendou-kun trả lời với vẻ không hài lòng.

“Bữa? Gì cơ, lại đem thuốc lá đi học hả? Ryuichi, đem đây.”

“N-này chờ đã, dạo này giá cao hơn rồi, nên là đừng có lấy vội, tôi còn chưa mở-“

“Rồi, hết sạch.”

Hộp thuốc lá một trăm yên chưa mở bị Kisaragi-san nhanh chóng lôi ra từ túi trước bộ gakuran.

Bị tịch thu không thương tiếc, Tendou-kun phàn nàn không nhượng bộ, nhưng khuôn mặt khắc kỷ cùng đôi mắt lạnh lùng của Kisaragi-san không mảy may quan tâm tới những yêu sách tuyệt vọng của cậu.

Má, không phải ngày may mắn rồi, cậu phàn nàn, cậu bạn thân lâu năm Souma-kun cũng an ủi cậu ta. Ờ, cùng với nụ cười chói lóa đó,

“Không như cậu muốn đâu, nhưng mà cứ làm thế mỗi sáng cũng kinh đấy, cả lớp trưởng nữa.”

Cậu nói với giọng hơi nhượng bộ, một tuyên bố mà ngay cả tôi cũng có thể hoàn toàn đồng ý.

Vừa mới vang tiếng chuông đầu tiên, lớp trưởng siêu nghiêm túc này. Lôi kéo đứa du côn vĩ đại nhất vào lớp là cảnh hàng ngày của lớp 2-7. Kisaragi-san bằng cách nào đó có thể tìm ra Tendou-kun ở mọi ngóc ngách cậu ta có thể định bỏ học, và buộc phải đảm bảo cậu ta phải xuất hiện trong giờ điểm danh.

Bản thân cô ấy khẳng định đó là nghĩa vụ của cô với tư cách là lớp trưởng, nhưng dù có nhìn thế nào chuyện này cũng nằm ngoài phận sự của cô. Kết quả là, việc cô ấy làm vì cô ấy ‘muốn’, nhưng chính cô lại không nhận ra, và đã trở thành một sự thật không thể chối cãi trong lớp 2-7.

Bỏ qua một bên, có lớp trưởng can thiệp mang theo một tên du côn tóc vàng trước hồi chuông đầu tiên, tất cả học sinh lớp 2-7 của Học viện Shiramine, đã tập trung trong lớp.

Tôi nhìn đồng hồ lần thứ hai và kim phút sắp phát ra âm thanh cơ học nhỏ xíu của nó, biểu thị hồi chuông sẽ vang. Không tính mấy ngày lễ, đó là âm thanh tôi nghe mỗi ngày, giai điệu kính kong kính kong mà bất kỳ học sinh nào cũng sẽ rất quen thuộc-

GI, GIGIGIGI, GIIIIIIII!!!!

Âm thanh kim loại khó nghe vang khắp lớp học.

“Ua!??!”

Bịt tai là việc không chỉ mình tôi mà cả lớp ai cũng gần như theo phản xạ làm. Ngoài ra còn những tiếng “Kyaa” dễ thương phát ra từ mấy bạn nữ xung quanh.

Có âm thanh ting thông thường phát ra từ loa liên lạc nội bộ - không, âm thanh này còn khó chịu hơn nhiều! ư, cảm giác không lành rồi…

Tiếng ồn chói tai vang vọng khắp 360 độ xung quanh lớp học khiến người ta vô cùng buồn nôn. Trong 17 năm ngắn ngủi của cuộc đời, tôi chưa bao giờ trải qua thứ âm thanh gây quặn thắt dạ dày nào khủng khiếp như thế.

Mà, vẫn chưa đủ khó chịu để khiến tôi nôn mửa thật, âm thanh đã dừng lại.

Âm thanh đó là cái quái gì thế, những kiểu lẩm bẩm như vậy tràn ngập trong lớp học.

Vào lúc đó, một điều khác lại xảy ra – bỗng dưng, như thể một ngọt nến bị thổi tắt, tất cả ánh sáng trong lớp học biến mất.

“Eh, mất điện à!?”

Tình hình trở nên tồi tệ hơn, chúng tôi mất đi mọi nguồn sáng, đủ để nhấn chìm người bạn mũm mĩm trước mặt tôi vào bóng tối hoàn toàn.

Mặc dù chính tôi đã cho rằng đây là mắt điện, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, giả thuyết đó ngay lập tức bị phủ nhận.

Lúc này đang là trời sáng. Là 8:45 sáng. Dự báo của ngày hôm nay, tiếp tục từ ngày hôm qua, là trời thu quang mây. Mặc dù không mở toang như mùa hè, nhưng các cửa sổ không có rèm che vẫn để cho ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào lớp học. Ít nhất là cho tới 2 giây trước.

Chờ đã, tại sao, tại sao bên ngoài lại tối thế?

Bên trong lớp học trở nên náo loạn hơn. Không chỉ tiếng la hét của các bạn nữ mà một số đứa con trai cũng hòa vào đó. Hay đúng hơn, là tiếng hét giận dữ.

Tôi không nói gì thêm sau giả định vừa rồi. Nhưng tôi cũng nhận ra sự kỳ quái của tình hình, và toát mồ hôi lạnh.

“O-oi, Koutaro, cái gì đây, tại sao lại tối thế? Show đùa gì đấy à?”

Giọng nói Masaru run lên vì lo lắng, nhưng tôi không có tâm trạng chế giễu cậu ta. Tôi cũng đang run.

“K-không biết… Nhưng ít nhất thì không phải thế đâu?”

Nói theo thực tế, mất điện hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng, tôi thực sự không thể tưởng tượng ra phương pháp nào có thể khóa ngay lập tức tất cả cửa sổ bao phủ toàn bộ lớp học trong bóng tối hoàn toàn như vậy. Quá kỳ lạ, tôi không đưa ra nổi một giả thuyết nào cả.

Tất nhiên, tôi không rõ cái thứ bất thường này là gì, không thể tìm ra nguyên nhân hay các giải quyết được. Và từ sự hỗn loạn xung quanh, tôi nghĩ không ai trong lớp biết gì cả.

Cả lớp dần chìm sâu hơn vào hoảng loạn, lần này, đèn được bật sáng trở lại.

Đèn huỳnh quang trên trần nhà sáng lên, lấp đầy nới này bằng thứ ánh sáng trắng nhân tạo, như thể đó là chuyện đương nhiên.

“Ah, sáng rồi.”

Tôi lại nói.

Mà, đó có lẽ là cảm giác chung của mọi người ở đây, và hiện tại, lớp học sáng sủa hơn đã xua tan nỗi sợ bóng tối và cải thiện tình hình.

Nhưng, không phải mọi chuyện sẽ trở về bình thường.

“Oi, nhìn ra ngoài cửa sổ đi!”

Tôi không rõ ai nói, nhưng không cần cảnh báo nào, cảm giác kỳ dị rất dễ nhận diện.

“Đen thui.”

Ừ, Masaru đáp. Cũng giống như những người khác, hai chúng tôi ngồi ở phía hành lang nhìn chằm chằm vào phía bên kia của cửa sổ được bao phủ trong bóng tối.

“Cái quái gì thế, đéo nhìn thấy gì cả.”

“Có nên mở ra không?”

“Điên à, ý kiến không hay đâu.”

Nhóm người bên cửa sổ đối thoại với nhau. Không mở cửa sổ có lẽ là sự đồng thuận của cả lớp.

Như thể được sơn lên một lớp sơn đen, các tấm cửa sổ không phản chiếu gì cả.

Mặc dù rất khó hiểu, nhưng cả lớp đã bắt đầu nhận ra sự kỳ lạ quá đỗi rõ ràng này, một lần nữa rơi vào trạng thái lo lắng đầy những lời xì xào bàn tán.

Khi căn phòng tràn ngập lời nói – giữa những ổn ào đó, âm thanh gì đây…Đây là, từ loa liên lạc nội bộ vang chuông trường, phát ra âm thanh như tiếng bão cát!

Tôi để ý tới nó, cái thứ âm thanh xào xạc đó. Không, nó đang to dần lên.

“Mọi người, im lặng chút nào. Có cái gì đó đang phát ra từ loa liên lạc nội bộ.”

Người làm cả lớp im lặng với câu nói đó không phải là tôi, mà là Souma Yuuto. Cậu ta có vẻ đã nghe thấy tiếng ồn từ loa giống tôi.

Ừ, không giống như tôi và đứa bạn mũm mĩm bênh cạnh mình, cậu ta đang ở trong vị trí may mắn, có cô em gái xinh đẹp nép vào bên tay phải, và cô bạn thuở nhỏ dễ thương nằm vào bên tay trái.

Mà kệ, có sự giúp đỡ của cậu ta, những người bạn cùng lớp khác đều chú ý tới tiếng ồn và hy vọng có thông tin giải cứu nào đó, bắt đầu chăm chú lắng nghe người nói.

Trong lớp học im bặt, tiếng ồn như bão cát đã bắt đầu giống với tiếng nói của con người.

“N…th…ng…”

Tôi không rõ nó đang nói gì, nhưng đó là giọng nói, không thể nhầm lẫn được. Giống như một chiếc đài đang được điều chỉnh, giọng nói chậm rãi dần trở nên rõ ràng.

“Mọi người nghe thấy không?”

Một giáo viên nam à? Từ từ, một giọng nói dịu dàng vang lên rõ ràng qua loa.

Dù có hỏi thế thì cũng chẳng ai trả lời được. Mọi người vẫn giữ im lặng và chú ý tới giọng nói của người đàn ông.

“Tốt, có vẻ giọng nói được kết nối ổn thỏa rồi.”

Gần giống như ông ta biết mọi việc đang diễn ra ở đây. Mặc dù tôi không thể đọc được tâm trạng và sẽ không nói ra quan điểm đó.

“Trước tiên thì, xin hãy bình tĩnh và nghe này. Tất cả các bạn, ngay lúc này, sắp rơi vào nguy hiểm nghiêm trọng. Đây không phải là thứ gì thực tế như là động đất hay bão bùng gì cả.”

Lo lắng nhẹ khắp lớp học.

Dù tôi phủ nhận đây là một trò chơi khăm, nhưng việc tuyên bố chính xác sự bất thường của tình hình khiến tôi vô cùng lo lắng và căng thẳng. Đừng quan tâm tới mấy cái nổi da gà hay run rẩy nữa.

“Tất cả các bạn hiện đang trên đường tới một nơi hoàn toàn khác, một thế giới khác, từ nơi được gọi là Nhật Bản trên Trái Đất.”

“Hả-?”

Theo phản xạ, tôi phát ra âm thanh đó. Mặc dụ vẫn tốt hơn nhiều so với cơn hoảng loạn đang sôi sục trong lớp học.

“Đối với các bạn, những con người đang sống tại thế giới không tồn tại ma thuật, những lời ta nói có vẻ đột ngột và rất đáng ngờ. Nhưng hiện tại đây, chúng ta không có thời gian. Trước khi bị mắc kẹt ở chốn nguy hiểm này, ta hy vọng các bạn có thể làm theo hướng dẫn của ta.”

Um, này, mọi chuyện có phận kỳ kỳ rồi…

Trực giác của tôi đang rung lên liên hồi, và cơ thể tôi, run lên vì cảm giác nguy hiểm.

Thế giới khác? Ma thuật? Nơi nguy hiểm? Tất cả những điều này đều là biệt ngữ hoàn toàn xa lạ đối với cuộc sống bình thường. Nếu phải đoán, đó có thể là một trò giải trí bí ẩn nào đó mà nhà trường buộc chúng tôi phải làm. Nhưng mấy cuộc tập khẩn cấp còn có mấy câu chuyện đáng tin hơn nhiều.

Nhìn ra ngoài cửa sổ bóng tối ngập tràn, chúng tôi phải thừa nhận, thậm chí là miễn cưỡng, rằng chúng tôi, hiện tại, không còn ở trong cuộc sống như bao ngày nữa, vô cùng bất thường mà bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.

Không ai có thể cười trước lời giải thích kỳ lạ đó.

“Các bạn có thể có giấy và bút. Đầu tiên, xin hãy nhìn vào dấu này, Ma Thức và Thần Chú, vẽ lại và sao chép chúng.”

Nói vậy, tất cả mọi người ở đây đều có một dấu chấm hỏi trên đầu. Người đàn ông này đang nói từ phía bên kia hệ thống liên lạc nội bộ, có vẻ như tới từ một thế giới khác bằng ma thuật, và ai mà biết được ông ta có đang sử dụng micro hay không, nhưng không hề có bất kỳ phương tiện truyền tải hình ảnh nào cả.

Nhưng nghi ngờ đó đã được trả lời. Ngay tức khắc, 41 học sinh của lớp 2-7, bao gồm cả tôi, đã là nhân chứng cho sự tồn tại của ma thuật.

“U-ua, tự vẽ luôn kìa…”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thứ có lẽ chiếm phần lớn tầm nhìn của học sinh, chiếc bảng đen.

Ở trên bề mặt xanh đậm đặc trưng của chiếc bảng, một đường kẻ màu trắng tự mình nhảy múa.

Không có ai sử dụng phấn. Trước tiên, cùng với những đường kẻ được vẽ, thứ ánh sáng trắng phát ra, không phải từ ống tia âm cực hay màn hình tinh thể lỏng, mà là từ bảng đen thực sự rất kỳ diệu.

Mọi người không nói nên lời nhìn chằm chằm vào chiếc bảng đen, trong một phút, dòng chữ ma thuật đã hoàn thành.

“Rồi, xin hãy sao chép Ma Thức và Thần Chú này. Như vậy, các bạn có thể nhận được hỗ trợ của chúng ta mọi lúc mọi nơi. Ta sẽ giải thích cách sử dụng trong ba phút tới, nhưng bây giờ, hãy tập trung vào nhiệm vụ này đi.”

Cùng với đó, giọng nói dừng lại.

“Mọi người, lúc này hãy viết cái thứ kia vào vở đi.”

Trong lúc vẫn đang tranh cãi phải làm gì, giọng nói điềm tĩnh của Souma Yuuto vang lên.

Ngay hiện tại đây, phải đối mặt với hiện tượng bí ẩn như vậy, giọng nói bí ẩn đó có vẻ rất đáng tin cậy. Có lẽ tốt hơn là nên lặng lẽ làm theo hướng dẫn của ông ta, không nên nghi ngờ gì.

Không có bất kỳ sự miễn cưỡng nào, các học sinh nhanh chóng ngồi xuống chỗ mình, lấy vở ra khỏi cặp và viết những gì trên bảng, đây chính là tinh túy học sinh Nhật Bản được mài giũa. Tất nhiên, tôi cũng bao gồm trong mô tả đó.

Và sau đó, như một bài kiểm tra bị giới hạn thời gian, lớp học chìm trong im lặng.

Từ chỗ ngồi của mình ở cuối hành lang, tôi cẩn thận xem xét các ký tự được vẽ bằng ma thuật trên bảng đen, lướt nhanh cây bút trên quyển vở mỏng.

Hình thù không quá phức tạp nên không thể nào vẽ sai được, câu thần chú cũng được viết bằng tiếng Nhật rất thuận tiện.

Ở trung tâm chiếc bảng có vẽ một vòng tròn ma thuật đơn giản như một đồng xu. Phần giữa của nó có hình chữ thập, xung quanh nó chạy dọc theo các chu vi bên trong và bên ngoài của vòng tròn là các chữ giống như bảng chữ cái tiếng Anh. Tất nhiên tôi chưa từng thấy vòng tròn ma thuật nào như vậy.

Trong khi đó, câu thần chú được viết bằng tiếng Nhật có nội dung là:

“Hỡi Thần linh trên cao, hãy ban cho chúng con sự cứu rỗi bằng phước lành. Chúng con sẽ thuận theo ý chỉ của các ngài.”

Thế đây rõ ràng là loại thần chú cầu xin giúp đỡ từ Thần linh. Chữ viết rất gọn gàng.

Mà nhân tiện, không có furigana gắn liền với bất kỳ chữ kanji nào, những học sinh không hiểu kanji tới trình độ này có lẽ sẽ không tồn tại trong một ngôi trường dự bị đại học có tiếng như Học viện Shiramine.

Và tôi đã hoàn thành việc sao chép lại Ma Thức, nhét quyển vở vào trong cặp.

Giọng nói của người đàn ông bí ẩn vẫn chưa xuất hiện. Có khả năng còn khoảng một phút nữa, nên tôi thử kiểm tra xem đồng hồ treo tường, nó bị kẹt ở 8:45. Tôi không muốn lấy điện thoại ra để kiểm tra. Cố kiên nhẫn vậy.

Và trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, tôi nhìn quanh lớp xem chuyện gì đang xảy ra. Có vẻ như hầu hết mọi người đã hoàn thành khá nhiều.

Nhiều người đã hoàn thành việc ghi chép và đang thì thầm với những người bên cạnh, hoặc chụp ảnh bảng đen bằng điện thoại.

Nói về điện thoại, tất nhiên nhiều người đã cố gắng liên lạc ra bên ngoài, nhưng tất cả tín hiệu đều nằm ngoài phạm vi phủ sóng, tôi cũng đã suy luận ra từ mấy cuộc bàn luận. Tôi cũng cố gắng sử dụng điện thoại và đúng như dự đoán, không tác dụng gì. Với cả, điện thoại của tôi là điện thoại nắp gập. Tôi nghèo quá.

Mà, chắc là ở thế giới khác nó cũng sẽ có tác dụng gì đó thôi.

Cố kìm nén cảm giác bất an ngày càng dâng trào trong lòng, tôi nhét điện thoại vào sâu trong cặp. Vì dù sao cũng sẽ không ai gọi nên tôi tắt nguồn luôn.

Đúng lúc đó, một thứ gì đó nho nhỏ màu trắng lăn về phía chân tôi. Nó va vào chiếc giày đi trong nhà của tôi rồi dừng lại, bọc bên ngoài một lớp vỏ sọc đen, trắng và xanh lam, sản phẩm cùng thương hiệu tôi tình cờ sử dụng, một cục tẩy.

Có lẽ là của ghế bên cạnh. Không suy nghĩ nhiều, tôi gần như theo phản xạ nhặt cục tẩy lên.

“Futaba-san, của cậu à?”

“Ư-ừ, cảm ơn Momokawa-kun.”

Người nhận lại món đồ đánh rơi theo kiểu lo lắng đó là nữ sinh ngồi cạnh tôi, Futaba Meiko.

Cô ấy có thể tự hào là một trong số những người giống như Souma Yuuto, Souma Sakura, hay Reina A. Ayase, là người ‘nổi bật’ trong lớp 2-7 này. Nhưng không phải là vì vẻ đẹp của cô ấy. Nghiêng về phần khối lượng hơn.

Futaba là một cô gái to lớn. Cả dài rộng luôn,

Cô đang lấy cục tẩy từ tôi, nhưng vẫn cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Nếu tính chiều cao của tôi là 1m50 thì cô ấy trông như đã vượt quá 1m8.

Hơn nữa, cô mập mạp ngang ngửa với Saitou Masaru. Nếu để so sánh cạnh tôi nhỏ bé, người ta có thể nghi ngờ về hệ số tỉ lệ của thực tại.

Mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt tròn phù hợp với thân hình, đôi mắt cụp xuống dịu dàng làm người ta liên tưởng tới mấy con bò. Khuôn mặt, tôi nghĩ là khá đẹp.

Nhưng quan trọng hơn là, bộ ngực đầy đặn đó đã tạo cho cô hình ảnh y hệt một con bò sữa. Bộ ngực của cô như muốn bung ra khỏi bộ đồng phục thủy thủ trước mặt tôi, thực sự làm nổi bật sự to lớn của chúng. Kích thước phải ngang bằng với đầu tôi – thực sự tôi cũng có chút phấn khích. Đàn ông suy yếu vì ngực. Đặc biệt là với tôi, kiểu người càng lớn thì càng thích.

Rũ bỏ đi những suy nghĩ không trong sáng đó, tôi tiếp tục quay đi. Ừ, ít nhất tôi vẫn còn lý trí. Cô gái tên Futaba Meiko này và tôi chẳng có quan hệ gì ngoại trừ việc ngồi cạnh nhau. Bây giờ nói mới nhớ, việc trả lại cục tẩy cho cô ấy có thể là lời nói đầu tiên giữa hai đứa chúng tôi.

Tôi không nghĩ gì nhiều về cô ấy ngoài ngực, nhưng tại một lúc nào đó, tôi có nghe thấy một vài cô gái trong lớp bắt đầu gọi cô với cái biệt danh miệt thị như là ‘Butaba’, chuyện đó không chỉ nhắc nhở tôi phụ nữ đáng sợ như thế nào, mà còn gợi thêm chút thương hại đối với cô.

Mà sao cũng được, có lẽ vì một chút thương hại nhỏ nhoi đó, khi tôi nhìn thấy cuốn sổ của Futaba-san trên bàn mình, có một vòng tròn ma thuật cong queo đã được xóa đi vẽ lại tới vài lần, không suy nghĩ gì nhiều, tôi lên tiếng.

“Um, vẽ Ma Thức ấy, cậu chưa xong à?”

“Eh, ah..ừ…”

Khuôn mặt tròn trĩnh nhưng không hiểu sao lại rất đáng yêu của cô nhăn nhó, thực ra đôi mắt cô cũng đẫm lệ.

Không cần hỏi, trạng thái tinh thần của cô bối rối sợ hãi vì tình thế hiện tại của chúng tôi cũng là hiển nhiên. Cô ấy có thể to lớn gấp đôi tôi, nhưng cũng không thay đổi được cô vẫn chỉ là một nữ sinh trung học bình thường.

Có thể cô ấy chỉ là vô cùng vụng về, nhưng tôi dễ dàng nhận ra cô ấy run rẩy mà không thể vẽ được vòng tròn ma thuật ở trên bảng.

“Đây.”

Tôi lấy quyển vở trong cặp ra, xé trang có Ma Thức với Thần Chú, đưa nó cho Futaba-san.

“Eh, umm, đây là…”

“Chúng ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tốt hơn là nên có cái này.”

Đôi mắt tròn xoe của cô giật mình mở to, nhìn như chết lặng. Nhưng không có thời gian tán gẫu đâu. Ngay sau khi để trang đã xé lên trên bàn Futaba-san, tôi tạo lại một bản cho chính mình bằng nội dung trên bảng.

“C-cảm ơn cậu, Momokawa-kun!”

Vẫn ngồi yên, tôi nhận được lời cảm ơn của Futaba-san, tôi vừa “Ừm” cộc lốc đáp lại vừa lướt bút. Nhận được một lời cảm ơn chân thành từ một cô gái, không tệ chút nào, đúng hơn là tôi cũng có chút ngại.

Giọng nói của cô, lại ngọt ngào tới đáng ngạc nhiên, trái ngược với dáng người của cô, và thân hình mập mạp đó, cùng với bộ ngực lớn tạo thành những đợt lắc lư quyến rũ mỗi lần cô cúi đầu xuống, cũng tình cờ góp phần vào cơn mắc cỡ của tôi.

“Giờ thì đã qua 3 phút. Nếu vẫn chưa vẽ xong, hãy cứ tiếp tục cho tới khi hoàn thành. Nhưng, hãy cố gắng không bỏ lỡ những thứ sau đây.”

Và phát sóng lại tiếp tục, tôi gần như không thể hoàn thành bản vẽ. Chết tiệt, sát nút mà.

“Sử dụng Ma Thức này rất đơn giản. Bạn chỉ cần đặt tay lên bức vẽ và nói câu thần chú. Nhưng nếu các bạn thử ngay lúc này sẽ không có tác dụng đâu. Sau khi đã hoàn thành chuyến đi tới thế giới đó, các bạn sẽ có thể thực hiện.”

Một số người vội vàng đã ngay lập tức sử dụng phương pháp được giải thích, nhưng sau khi nghe điều kiện đó, họ xấu hổ đóng vở lại.

“Sử dụng Ma thuật này sẽ cho phép các bạn, bằng sự giúp đỡ của vị Thần được khắc trên Ma Thức của mình, sẽ nhận được thông tin từ phía bọn ta. Chắc là nói nhắn tin các bạn sẽ hiểu rõ hơn nhỉ?”

Không gọi điện thoại mà là tin nhắn văn bản, có nghĩa là họ sẽ không gửi hướng dẫn qua âm thanh. Mặc dù là ma thuật, nhưng cũng có những bất tiện của riêng nó.

“Về cơ bản, các bạn chỉ việc làm theo hướng dẫn, mọi thứ sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, trước khi bạn tới được nơi nằm dưới sự bảo hộ của bọn ta, sẽ có rất nhiều mối nguy hiểm rình rập. Đa số chúng sẽ là những thực thể được gọi là “Quái vật”. Nhưng hãy cứ yên tâm, các bạn đã trở thành cư dân của dị giới này rồi. Có nghĩa là, các bạn có thể sử dụng những sức mạnh không hề tồn tại ở thế giới cũ của mình. Các bạn còn có thể khai thác được ma thuật. Sử dụng những sức mạnh đó, các bạn chắc chắn sẽ đánh bại được lũ quái vật để thoát khỏi hiểm cảnh.”

Những lời nói đầy máu lửa của người đàn ông đã khiến mấy đứa con trai kêu lên “Nghe vui thế, cứ như game RPG ấy.” với tâm trạng thư thái.

Ừ, không đâu, đây là chế độ gần như bất khả thi, chẳng hạn như, nếu chúng ta không tập hợp đủ sức mạnh, thế thì không phải đồng nghĩa với chết sao?

Theo người đàn ông đó, những con quái vật được biết đến như mối nguy đối với con người chắn chắn sẽ chạm trán chúng ta. Trước tiên, chúng ta sẽ phải chơi chế độ sinh tồn trên một vùng đất xa lạ nào đó. Và trên hết, nếu những con quái vật đó rất thích săn con người thì…quá mức rồi.

Đây chả phải là trò chơi đâu. Chúng ta đang ở dị giới đấy, không phải là game Thực Tế Ảo chưa được phát minh nào đó đâu.

Tấn công không phải chỉ là một nhiệm vụ đơn giản là nhấn một nút, yêu cầu được gửi đi và hành động sẽ tự động được thực hiện đâu. Chúng ta phải tự di chuyển bằng chính ý chí, và cơ thể của mình.

Có thể kể ra bao nhiêu năng lực bá đạo cũng được, nhưng không có gì đảm bảo tôi có thể phát huy được 100% tiềm năng của chúng. Và thậm chí có khả năng cao là khi đối mặt với những con quái vật đáng sợ đó, chúng tôi sẽ bị nỗi sợ nuốt chửng. Đặc biệt là với một tên yếu đuối như tôi, chẳng khác nào bản án tử hình.

Dù là ở trong thế giới thực, ở trong một trận chiến mà tôi thực sự phải đánh một ai đó, kinh nghiệm về mấy cái đó trong quá khứ của tôi gần như không có. Mới hôm qua tôi suýt thì bị 4 đứa đấm cho nhừ người. Thực sự thì, quên đám quái vật kia đi, tôi dám chắc tôi còn thua cả một con mèo hoang, nếu nó dốc toàn lực.

Nhưng xui cái là, thứ gọi là chiến đấu này có thể là điều bắt buộc từ giờ trở đi.

Ừ, tôi sắp chết đến nơi rồi…

Mặt tôi lúc này hẳn đã tái nhợt đi, có lẽ không thể thảm hại hơn được nữa. Thật đấy, nếu không ở chốn đông người chắc tôi khóc luôn rồi.

Nhưng ít ra tôi vẫn còn một số người có thể đồng cảm được. Mấy cô gái yếu đuối đã bắt đầu sụt sịt. Trong đó có Futaba Meiko to lớn ngồi cạnh tôi.

“Bây giờ chúng ta đã sắp hết thời gian rồi. Ở trong căn phòng này rất nguy hiểm. Giữ lấy đồ đạc của bản thân và chuẩn bị sẵn sàng bước ra ngoài nào.”

Lời nói của người đàn ông buộc dòng chảy tiếp tục.

Tới mức này rồi, tôi không thể bi quan mãi vậy được. Với một chút can đảm, tôi dừng cơ thể đang run rẩy của mình lại và bắt đầu hành động. Nhặt chiếc cặp sau khi nhét quyển vở có vẽ vòng tròn ma thuật vào trong, tôi nhận ra.

Chúng tôi sẽ phải đối mặt với những tình thế sống còn nên sách vở gần như là vô dụng.

Giấy có thể sử dụng để nhóm lửa, nhưng đó không phải lý do để mang theo những thứ vật nặng như vậy. Chắc chắn trọng tải nhẹ hơn sẽ giúp chạy trốn khỏi lũ quái vật dễ hơn.

Ngược lại, tôi đã biết Ma Thức và Thần Chú có tồn tại, việc có sổ ghi chép thu thập thông tin sẽ rất có giá trị. Xem nào, không quá nặng, vậy thì tôi sẽ… OK, tôi để lại 2 quyển vở trong cặp.

Tôi nhìn quanh lớp học, mọi người cũng đã sẵn sàng ‘ra ngoài’ như người đàn ông kia nói.

Tôi là thành viên câu lạc bộ văn học, không có bất kỳ vũ khí nào, dù là kiếm gỗ của Souma Yuuto, cung của em gái cậu ta, hay cây gậy của những người trong câu lạc bộ bóng chày.

Chết tiệt, mấy tên từ câu lạc bộ vận động may mắn thật. Tôi thầm nguyền rủa họ.

Được trang bị vũ khí vẫn an tâm hơn hẳn, và cung còn mang lại khả năng chiến đấu tầm xa từ một khoảng cách an toàn nữa. Trên hết, nhờ luyện tập hàng ngày mà những người kia rất thành thạo sử dụng chúng. So với đám người mới thì đây là một lợi thế vô cùng lớn.

Nói là thế, nhưng không có nghĩa là tôi có thể tước đi túi kiếm đó từ Souma-kun. Có lẽ một vài người khác cũng đã nhận ra điều tương tự.

Không giống tên côn đồ lâu năm như Tendou Ryuichi, mấy tên du côn hung ác hơn như Higuchi Hyouka bộc lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt nhìn anh em nhà Souma. Mà, cũng không phải tên đó sẽ nhảy vào mà chiến nhau với Souma-kun hay gì.

Higuchi Hyouka cao và có thể hình khá tốt, nhưng chỉ có sức mạnh thể chất thì không đủ để lật đổ Souma-kun.

Mà thôi, bỏ tên du côn đó qua một bên, an toàn nhất hiện tại là để cho Souma-kun hoặc Tendou-kun ra tay bảo vệ. Không nên gây ra bất kỳ hỗn loạn nào với hai người đó.

Với suy nghĩ đó, tôi vòng ra phía sau căn phòng, tới gần kệ để lấy túi đựng áo thể dục của mình. Vì đây là sinh tồn, nên có bộ quần áo khác vẫn hơn.

Cặp sách của tôi, giờ đây không còn là vật nặng nhất do đã bỏ đi sách giáo khoa và các sách in khác, còn quá nhiều không gian. Tôi nhét nguyên bộ quần áo vào trong.

Có thể là làm theo tôi, một vài người khác cũng đang đi lấy bộ đồ thể dục. Mà bỏ đồ thể dục qua một bên, họ có cần bộ đồ sơ mi cộc tay với quần đùi kiểu bóng đá đó không?

“Sớm tôi, chúng ta sẽ mở cửa để ra ngoài. Theo tín hiệu của ta, chạy ra khỏi căn phòng này.”

Lớp học vẫn còn đang chuẩn bị, cùng với tiếng nói của người đàn ông vang lên, hai cánh cửa lớp học lạch cạch mở ra. Đương nhiên, nó tự động di chuyển mà không có bất cứ ai chạm vào.

Bên ngoài cánh cửa trượt, không phải là hành lang trường học quen thuộc mà giống như những ô cửa sổ kia, một màn đêm vô tận không điểm dừng. Tôi ngồi ở bàn cuối dãy hành lang nên có nghĩa tôi gần cánh cửa sau nhất, nên cũng ở vị trí tốt nhất để nhìn vào bóng tối.

Uwa… Nhảy vào chỗ này có ổn không đây? Ít nhất hãy cho chúng tôi một loại ma thuật tạo ánh sáng nào đó đi chứ.

Bên cạnh mong muốn một vài ma thuật thuận tiện, mọi người có vẻ đều có chung cảm giác lo lắng sâu thẳm từ màn đêm đáng quan ngại kia.

Ngẩn ngơ nhìn ra cửa, không một ai có dũng khí chủ động để nhảy ra ngoài.

“Này, ờm, thực sự chỉ còn cách này thôi à?”

Chắc là đang lo lắng tôi ngồi ở gần cuối cạnh cánh cửa, Masaru nói.

Hiện tại Masaru thuộc câu lạc bộ về nhà, cũng giống như tôi, chỉ có mỗi

chiếc túi đựng áo thể dục, nhưng cậu ta còn một thanh kiếm tự vệ nữa. Đợi đã, mấy cái kỹ thuật trường phái song kiếm của cuối cùng cũng có đất dụng võ à… quên đi mấy trò đùa đó, ngay lúc này tôi lại nhìn vào lối ra vào trước mắt.

“Vãi, chẳng thấy cái gì cả. Cũng chẳng muốn nhảy ra ngoài đó đâu.”

Ngay khi tôi nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Nào, nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn trước cửa đi. Nơi này sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng đừng hoảng sợ, hãy cứ đợi tín hiệu.”

Lời giải thích gây lo lắng tột độ từ người đàn ông.

S-sụp đổ, cái gì cơ…giữa những dòng suy nghĩ đó, tiếng hét trai gái lẫn lộn vang lên từ phía cửa sổ.

“Kyaa! Vỡ rồi, có gì đó với rồi!?”

“Vãi nhái! Tệ quá!”

Sụp đổ, đúng như người đó nói. Tôi nhìn ra cửa sổ, tường và thậm chí cả sàn nhà toàn là những vết nứt đen kịt, bị bóng tối nuốt chửng từ bên ngoài. Nhìn thấy bức tưởng với những ô cửa sổ đã nát vụn, nhứng tấm rèm trắng bay phấp phới, biến mất vào vực thẳm tạo cho tôi một ấn tượng thật lạ lùng.

Mối nguy hiểm đã xuất hiện, lớp học đầy lo sợ và căng thẳng tột độ, đột ngột chuyển sang cơn hoảng loạn dữ dội.

Đặc biệt là những học sinh cạnh cửa sổ bắt đầu chạy sang phía hành lang chúng tôi.

“Mẹ nó, tránh ra con lợn!!”

Tôi nghe thấy tiếng gầm lớn.

Ngồi sát bên cửa sổ, Higuchi Hyouka lao thẳng tới đây như một con quỷ, và người đang cản đười tên đó, không, đúng hơn là người đang cứng đờ trong tình thế nguy cấp này – Futaba Meiko và cơ thể to lớn của cô đang đứng trước hắn.

Như thể đang nhìn vào một cục rác, Higuchi dùng hết sức đẩy Futaba-san ra xa như một chướng ngại vô tri vô giác.

“Kyaa!!”

Tiếng kêu chói tai, cơ thể bị đầy lùi lại một bước dài.

Cô ấy ngồi ngay cạnh tôi. Và giờ cô ấy ở trước mặt tôi. Và giờ nếu mà cô ấy còn lùi lại…

“Eh.”

Futaba-san lùi lại, tôi nhớ hồi tiểu học chúng tôi từng chứng kiến cảnh tượng một chiếc xe tải 10 tấn đâm sầm vào một hình nộm bằng nhựa đầy kinh hoàng trong lớp học an toàn giao thông.

Đầu tôi bị cảnh tượng đó xâm lấn, không thể nào phản ứng kịp trước diễn biến đột ngột này.

Tôi chỉ nhìn thấy bờ mông khổng lồ kia chuyển hướng sang tôi như slow-motion.

“Fugyaa!!”

Kêu lên như con mèo bị dẫm đuôi, tôi bị tấm lưng to lớn của Futaba-san thổi bay.

“Ah, Koutaro!?”

Giọng nói ngạc nhiên của đứa bạn tôi như ở rất xa. Và đó, là thứ cuối cùng tôi nghe thấy được trong lớp.

Tôi thấy ánh sáng tỏa ra từ trong lớp lan ra xa với tốc độ đáng sợ. Chẳng mấy chốc, hộp ánh sáng đó trở thành một dấu chấm nhỏ, rồi tan biến trong bóng tối hoàn toàn.

Không nhìn thấy, không nghe thấy gì. Tôi không cảm thấy gì cả. Từ trong sự im lặng tới đinh tai nhức óc, và rồi, tôi mất đi ý thức.