Ngày 19 tháng 9, ngày Kính lão. Tôi là Momokawa Koutaro, học sinh năm hai của Cao trung tư thục Shiromine, đang tận hưởng ngày quốc hội. Để mà nói cụ thể hơn thì tôi đang đi săn lightnovel, manga, game cho đến lúc tới trung tâm thành phố.

Dù tôi chỉ ở trong câu lạc bộ văn học, nhưng là một thằng học sinh bình thường chỉ sống nhờ tiền trợ cấp từ bố mẹ mỗi tháng, không thể đốt tiền chỉ trong một chuyến đi như vậy được. Tôi có chút gì đó otaku, nhưng không hẳn thuộc vào cái dạng đó. Hiện tại tôi không có mấy vấn đề về kinh tế, dù gì về bản chất tôi cũng là đứa hà tiện.

“Chắc tới lúc nên về rồi.”

Tôi rời khỏi hiệu sách sau khi mua xong một cuốn lightnovel của tháng này, mặt trời dần lặt về phía sau núi, tô điểm vầng trời thu sớm không mây bằng một màu đỏ thẫm.

Chắc là bởi tôi đi một mình, nên cảm thấy có chút hư vô về cuộc đời giữa ánh dương như vậy, cất bước mà chẳng còn nghĩ ngợi thêm điều gì.

“Này, đừng có chạm vào tôi!”

Không tới mức gọi là chói tai, nhưng âm vang của cô gái đó rất giống tiếng hét.

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi tò mò nhòm vào con hẻm phát ra âm thanh.

“Eh, không phải chứ…”

Hai cô gái vận bộ đồng phục thủy thủ mới lỗi thời. Cũng rõ ràng thôi, tại tôi cũng đang học tại trường tư thục Shiromine mà. Một trong hai có mái tóc dài ngang vai, rất dễ thương, người còn lại thì chỉ là một cô gái đeo kính bình thường không mấy nổi bật.

Có vẻ cô gái đầu tiên đã hét lên. Dù khuôn mặt cô gái đeo kính cũng đã tái nhợt mà lẩy bẩy, nhìn từ vị trí của tôi lại càng dễ nhận thấy hơn.

“Oioi, đừng có nói mấy thứ như vậy với quý ông như bọn anh chứ?”

Gã đó nói rồi chỉnh đốn hai cô gái. Nói quý ông là

thế, nhưng trông thế nào chúng cũng chả khác gì mấy tên du côn hay yankee. Cái thể loại áo parka hip-hop lỏng lẻo kiểu gì kia, hắn mua từ đâu thế?

Nhưng, mấy tên côn đồ đó dù có khuôn mẫu tới thế nào, tôi cũng chẳng thể vào gì ngu ngốc trước thực tế đối diện. Chúng cũng là học sinh cao trung như tôi, hơn thế nữa, chúng còn tới từ ngôi trường Kurokawa tai tiếng, mệnh danh là “Học sinh của cao trung Kuro”.

“Không, nói mấy cũng thế thôi mà?”

Dù là tôi cũng cần phải nghĩ cho thật nghĩ bằng bộ não chứa đầy game này của mình, tôi phải đối đầu với 4 tên yankee đó để cứu hai cô gái còn chẳng hề tồn tại trong ký ức của tôi chỉ vì học chung trường với nhau sao.

1m52 thấp bé cùng 45kg, sao mà tôi chống lại được bọn yankee thân hình tiêu chuẩn kia được. Tất nhiên tôi cũng chẳng phải loại thông thạo võ thuật gì. Thông số hoàn toàn kém cỏi tương đồng với diện mạo.

“Chết tiệt, mình không thấy gì hết, thực sự không thấy gì hết…”

Quái ai lại có thể trách móc tôi cong đuôi khỏi chỗ này được chứ.

Nhìn đi, tôi không phải là đứa duy nhất nhận ra chuyện này. Mọi người khác đều vội vã rời khỏi chỗ này từ lúc nãy, họ đã liếc vào trong cái hẻm này, họ lướt qua như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình.

Làm gì được cơ chứ.

Tôi không có lỗi, và tôi cũng không nghĩ mấy người bàng quan đó có lỗi. Con người cũng đều có thứ khả thi và không khả thi như nhau mà thôi.

Phải đấy, dù mấy tên du côn đó có tệ tới thế nào, cũng sẽ không phải những tên tội phạm hung ác thư thái hãm hiếp hay là giết người như vâm. Suy cho cùng, học sinh của “Cao trung Kuro” khét tiếng, cũng chỉ tới mức liên tục nhận được “ân sủng” từ cảnh sát mỗi khi gây ra ẩu đả thôi. Dù gì hai cô gái đó có phần hơi sợ hãi, nhưng rồi mấy tên côn đồ đó dần cũng sẽ buông tha mà thôi.

Và rồi, ngay khi chuẩn bị nhắm mắt quay đi để chuồn khỏi nơi này, cái cảm giác ghê tởm bản thân mạnh mẽ dâng trào.

“Oi, mày nhìn cái gì đấy?”

“Hả!?”

Tôi vô tình nhìn lại nơi giọng nói gọi tôi. Bốn tên du côn lờ đờ nhìn hai cô gái rồi lại nhìn sang tôi.

“Không, ờm, tôi chỉ——“

“Hả, sao cơ, con bé này vô tư quá nhỉ?”

Chúng thỏa thích nói những thứ chúng muốn, dễ dàng cắt ngang lời bào chữa của tôi.

“Hể, trông cô em ngon phết nhỉ, muốn làm bạn gái bọn này không.”

“Mày bị ngu à, nhìn đi, nó là con trai.”

“Hả, thật á? Chẳng phải chỉ là cô em mặc đồ giống con trai thôi sao?”

“Eh? Hả? Gì cơ, đùa à, bọn mày đang cố làm tao rén đúng không?”

Mấy tên này đùa à, nhìn thế nào tôi vẫn là con trai —— Hoặc chỉ là tôi nghĩ vậy, tôi chẳng biết vặn lại như nào cả, cay quá.

Tôi mang khuôn mặt ái nam ái nữ, nghe thì có vẻ hay, nhưng tôi không phải là mấy tên mĩ nam phi giới tính kiểu thế.

Đôi mắt tôi to, nhưng trông nghênh ngang chả khác gì mấy con mèo hoang. Lông mày có hơi rậm nhưng lại chẳng hề cân đối với khuôn mặt trẻ con này. Tôi chắc chắn chưa tới mức trở thành một mĩ nữ, nhưng cũng đã đạt tới đẳng cấp của một nữ sinh yếu đuối.

Những điểm như thế cộng với yếu tố chiều cao, dù cũng có khả năng tôi được coi là đàn ông, nhưng tôi không nghĩ thân hình nhỏ bé mảnh khảnh này chỉ là do thiếu dinh dưỡng. Bờ vai hơi tròn hẹp, khiến tôi mất đi cơ hội duy nhất để ai đó có thể phân biệt được giới tính của mình qua vóc dáng. Hình như mái tóc dài của tôi cũng là nguyên do làm người ta nhầm lẫn về giới tính của mình. Mà tôi cũng không có ý định cắt đi. Bởi cắt đi lại càng làm tôi trông trẻ con hơn.

Trang phục hiện tại của tôi là, một chiếc áo parka trắng rộng thùng thình trong chiếc quần jeans, đó cũng chẳng phải kiểu thời trang mang lại chút nam tính nào cả.

Dù là vậy, thứ trước tiên tôi cần làm trong tình hình hiện tại không phải là phàn nàn về giới tính của mình, mà là phải trốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Có lẽ chúng sẽ tò mò mà đuổi theo tôi nếu cứ chạy đi như thế. Nơi này khá yên tĩnh, đấy là nếu không có ai vô tình lạc vào đây.

“Ah, um! Hai người đó là bạn tôi, chúng tôi cần phải quay trở về với bạn cùng lớp khác!”

Tôi nói ra rồi, chiến thuật “Có người quen đang đợi”. Nghe đáng tin hơn là mấy kiểu như “Cảnh sát đang ở ngay đây đấy” mà nhỉ.

“Ờ, rồi sao nữa? Tệ rồi đây, chắc là mấy bạn đó phải hủy lịch thôi.”

Vô dụng.

“Eh không, thế thì…phiền lắm.”

“Đã nói là không sao rồi mà, cô em là bạn của hai đứa này hả? Đi với bọn này, dù có là trai hay gái thì cũng sẽ nhận được nhiều lắm đấy.”

Sống lưng tôi lạnh cóng trước những lời của tên tóc dài nhuộm nâu nhận ra tôi là con gái trước tiên. Cái tên này sỉn rượu hả!

Ôi chết tiệt! Đáng lẽ tôi nên chạy quách đi, cảm giác tội lỗi cái khỉ gì. Dù có hơi khó coi nhưng tôi có thể chạy tới chỗ cửa hàng tiện lợi để nhờ cứu trợ. Tệ lắm thì có thể gọi cảnh sát.

Và rồi, với kế hoạch trong đầu, tôi quay ngoắt 180 độ, lao lên chạy nước rút không màng thế sự.

“Fugya!”

Nhưng bước đầu tiên trốn thoát lại bị vật thể trước mắt chặn đứng, cơ thể tôi hứng chịu sát thương và lăn xuống con đường lạnh lẽo. Đau thạt.a

“Ơ, cậu là, Momokawa hả?

Uwa, có ai đó kéo tay tôi dậy, một một giọng nam trẻ trung phía trên tôi đang dở khóc dở cười. Tôi theo phản xạ ngẩng mặt lên, có hai khuôn mặt tôi nhận ra.

“Ah, Souma-kun, Tendou-kun.”

“Có sao không? Trông cậu ngã gây chú ý lắm đấy.”

“Bỏ đi, cứ để thế trông tội nghiệp lắm.”

Biểu cảm tôi bỗng chua chát, nhưng không ngờ hai ikemen lại ở đây.

Người đang lo lắng cho tôi là Souma Yuuto.

Sở hữu khuôn mặt đẹp trai đúng chuẩn idol cùng dáng người cao ráo mảnh khảnh vô cùng đáng ngưỡng mộ, kể cả có là nam giới. Nếu tôi mà là con gái chắc tôi đổ cậu ta mất.”

Và nói tới chuyện đó, dù có phần sắc sảo hơn, một chàng trai cao to mang sức cuốn hút khác hoàn toàn với Souma-kun.

Tendou Ryuichi.

Chiều cao vượt trội 1m90, thân hình đồ sộ cùng cơ bắp săn chắc. Khuôn mặt khác biệt không phải kiểu khỉ đột, kết hợp với mái tóc nhuộm vàng, một ikemen mạnh mẽ với vẻ sắc sảo.

Dù khác biệt về phong cách, song họ đang mặc gakuran giống nhau, có thể phân biệt được với đồng phục nữ của Cao trung Shiromine của hai cô gái trong con hẻm đó. Dù vậy, vì họ rất nổi tiếng trong trường nên không ai là không biết mặt họ.

Hơn nữa, họ còn là bạn cùng lớp của tôi, nên có quen biết tôi, nên dù có mặc thường phục họ cũng sẽ không lẫn được.

“Ah, um, tôi ổn, xin các cậu hãy giúp hai cô gái đằng kia đi.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy, chỉ vào con hẻm đang có 6 người trong đó. Chắc là tình hình như nào cũng rõ ràng rồi.

“Chậc, bọn bên Cao trung Kuro hả.”

“Chắc thế.”

Thấy chưa, họ ngay tức khắc hiểu được tình hình.

Souma-kun có rất nhiều bản hùng ca, cậu ấy đã cứu giúp rất nhiều học sinh của Cao trung Shiromine khỏi rắc rối với đám du côn mà không hề phân biệt giới tính, còn Tendou-kun người người nắm giữ chiến công huyền thoại, chiến đấu với 10 tên du côn cùng một lúc. Trời ơi, để cho hai con người có cheat như thế mà ra tay cứu giúp thì có 4 tên du côn cũng chẳng là gì..

“Vậy thì, tớ sẽ-“

“Trời ạ, lại gặp cái chuyện này nữa. Yuuto, cứ như mọi khi thôi.”

“Như cậu muốn, Ryuichi. Các bạn cùng trường của chúng ta sẽ gặp chuyện mất, cần phải nhanh lên.”

Họ quên mất sự tồn tại của tôi rồi. May mà có sự nhập cuộc của 2 combo ikemen bá đạo này mà 4 tên côn đồ cũng đã quên mất tôi.

Hoặc là không, tên đang đeo tóc vàng giả kia đang nhìn tôi với vẻ hối tiếc vì đã để tôi thoát. Má, tởm vãi…

Dù sao tôi cũng đã có thể thoát khỏi tình thế đó.

Hầy, tôi thật là khốn khổ quá đi, chỉ là một hạt cát so với hai người kia. Tôi vô tình ghê tởm sự bất lực của chính mình. Cơ mà, không cảm thấy ghê tởm hay hối hận cũng là một kiểu hiểu lầm phổ biến.

Tôi khác họ. Khuôn mặt, trí óc, sức mạnh, hay kể cả là tư duy. Chắc chắn bao gồm cả may mắn luôn.

Nhưng tôi không thấy bi quan gì cả. Phần lớn mọi người trên thế giới này đều không hề xuất sắc toàn diện như họ. Họ quá đặc biệt.

Hay ở gần họ, không phải tự nhiên mà tôi lại quen được với thứ hào quang đó.

Tôi là tôi, trước giờ vẫn vậy, kể cả có là từ lúc này, tôi vẫn sẽ sống cuộc đời tương đương với khả năng của bản thân. Là một người sống theo cách này, cứu một cô gái dễ thương đang gặp nạn là chuyện bất khả thi.

Về sự cố ngày hôm nay, đúng vậy, tôi đã xoay sở để không ăn đòn mà trốn thoát được. Ngoài ra, có tới hai anh hùng xông vào hiện trường để giải vây, các cô gái sẽ được cứu, mấy tên du côn sẽ phải chịu trừng phạt, một kết thúc viên mãn.

Còn tôi, chỉ là một tên mob tình cờ xuất hiện ở nơi đó, Học sinh A. Tôi không hài lòng với vai diễn như vậy hay gì cả. Chỉ là tôi không phù hợp để cứu những cô gái đó thôi.

Cũng giống như họ thích những anh hùng dũng cảm như thế, vai trò như vậy không hề hợp với tôi.