“Đúng vậy, hmm. Nếu tôi có thể hoàn thiện được một kết giới thánh mà đến cả quỷ vương cũng không phá được, thì có vi phạm giới luật của nhà thờ cũng chẳng sao hết. Chính là như vậy! Mấy thứ mà đám người cổ hủ đó suốt ngày rao giảng, tôi sẽ…”

Kiyori trỏ ngón tay cái xuống đất và giẫm bịch.

Tôi khá chắc mới hôm nọ thôi cổ vẫn còn là một Nữ tu giỏi giang, nghiêm chỉnh và nhu mì, nhưng chẳng rõ là chịu ảnh hưởng của ai, mà giờ cô nàng đã trở thành một con thú hoang. Kiyori đã về đội của một ông bạn chuyên gia đặt bẫy nào đó của Widge, và đang tham gia vào mấy thứ mờ ám gì đấy mà chắc chắn sẽ khiến cô nàng gặp rắc rối nếu bị nhà thờ phát hiện ra.

Đúng là điều đó có làm tôi thấy hơi lo, nhưng mà nhỏ này nhiều khi cứng đầu khiếp lắm. Vậy là cổ cuối cùng đã phát hiện ra sự giao thoa vĩ đại giữa sức mạnh của niềm tin với một thứ nghệ thuật hắc ám hoang dại nào đó mà bọn quỷ dùng ư? Hay là gì ấy nhỉ? Tôi chẳng rõ nữa, cơ mà hình như Kiyori đã nghĩ ra được một loại kết giới mà cực kỳ ấn tượng và đỉnh ở mọi mặt.

Mặc dù trông không giống vậy, nhưng tôi đã có đủ kinh nghiệm sống để có thể nhận xét gì đó về người khác, và tôi nghĩ là Kiyori sẽ sớm vượt qua mình thôi.

Mà dù sao đi nữa, nhờ cổ mà bây giờ tôi khó từ chối hơn. Widge, người đã chiêu mộ tôi vào tổ đội chinh phục quỷ vương của lão, đang bảo là muốn đi vào rừng tiếp, có cả Kiyori đi cùng.

Tại sao mấy con người này lại hào hứng với chuyện quỷ vương thế nhỉ? Hắn là kẻ ác duy nhất mà họ có, và ai cũng nghĩ là chỉ cần hắn biến mất đi là thế giới sẽ hòa bình.

Nhưng tôi chẳng tin đâu. Ồ, tôi chắc chắn là người ta sẽ ăn mừng với một đống tiệc tùng nhảy múa khắp thành phố rồi, cơ mà rồi nó sẽ sớm hạ nhiệt thôi, và thế giới không có đơn giản như vậy.

Ngay cả khi quỷ vương biến mất, vẫn có những kẻ ở khắp mọi nơi muốn trở thành hắn - thậm chí ở ngay trong thành phố nơi tiền tuyến trong cuộc chiến chống quỷ này. Rồi sẽ có một lô lốc những kẻ như thế lòi ra.

Nhưng khi tôi nói với Widge điều đó vào một buổi tối nọ lão mời tôi đi ăn, lão lại nạt tôi. “Đấy chính xác là điều mà một đứa chỉ vừa đủ kinh nghiệm sống để cảm thấy từng trải sẽ nói. Đấy là lý do ta bảo cô hãy nghỉ làm gái đi.” Lão gạt phăng câu phàn nàn của tôi với vẻ chán nản. “Trên đời vẫn còn nhiều rác rưởi. Nhưng ý cô nói là chúng ta không thể tin tưởng giao phó cho lớp trẻ sao? Không thể thế được.”

Không, tất nhiên rồi. Tôi vẫn còn nhớ mấy cậu bé cùng tôi đá lon bay vút lên tận trời xanh. Các em vẫn là niềm hy vọng của chị, Đội Những Người Bạn Vui Vẻ ạ.

“Đừng bận tâm mấy cái tiểu tiết, cứ theo đuổi ước mơ tuổi trẻ của mình ấy. Ta muốn cho cô thấy một thế giới rộng lớn hơn.”

Đó là câu mà lão vẫn nói với tôi kể từ khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Lão bảo là muốn biết thế giới trong mắt tôi trông như thế nào, và muốn tôi học hỏi thêm về thế giới này.

Tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng gã này. Ít nhất là… lão đang cố gắng giúp tôi trở thành một người lớn. Với tôi lão như kiểu một ông chú mà tôi có thể dựa dẫm vào vậy. Tất nhiên, ngoại trừ việc lão suốt ngày tìm cách tán tỉnh tôi.

Nhưng tôi muốn Widge hiểu rằng tôi sợ phải trở thành một người lớn ở đây. Tôi không thể tưởng tượng ra nó sẽ thế nào, và điều đó khiến tôi sợ.

Với lại, tôi đã có người mình thích rồi, và tôi không thể tiết lộ cho bất kỳ ai trên thế giới này người đó là ai.

Nếu tôi không thể nhìn thấy tương lai của mình, thì ai đó nói Tiến lên! hoặc Quyết định đi! sẽ chỉ khiến tôi thêm mệt mỏi thôi. Giống như kiểu mùa hè năm cuối đời trung học nhưng chẳng có bạn cùng lớp hay giáo viên chủ nhiệm để mà tâm sự.

“Với cả không phải là cô được triệu hồi đến đây để nhận lấy vai trò đó sao? Cô có nhận ra điều đó không vậy?”

Tôi có, nhưng mà vẫn còn một người nữa đang chạy rông ngoài kia kìa - một thằng bạn cùng lớp của tôi. Cơ mà hắn đã biến thành một tên trộm quần lót ở thế giới khác này. Cho dù có trở thành anh hùng đi nữa, hắn sẽ là kiểu mà sẽ gây ra một vụ lùm xùm lớn.

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu.

“Ta không hiểu cô đang nhụt chí vì cái gì luôn. Cô giờ đã mạnh hơn bất kỳ ai ở đây rồi. Và ta không chấp nhận cái lý do ‘tôi không muốn làm nữa’ đâu nhé.”

Những người muốn giải quyết chuyện này bằng bạo lực sẽ không chấp nhận việc tôi chỉ muốn sống trong yên bình. Chủ nghĩa hòa bình rất quan trọng đối với tôi.

Nhưng mà, tôi cũng hiểu suy nghĩ của họ. Tôi hẳn là cũng có phần trách nhiệm. Một người không nên có quá nhiều kỹ năng gian lận như thế. Tôi phải sử dụng khả năng của mình vì lợi ích của thế giới, gọi là trách nhiệm cộng đồng hay gì gì đấy. Cái áp lực không cho phép tôi được trốn tránh thực tại đang thực sự đè nặng lên tôi.

Ai đó sẽ xuất hiện để kết thúc câu chuyện này.

Buổi tối hôm tôi gặp ông tóc bạc lần cuối, ổng đã nói với tôi như vậy.

Tôi sẽ trở thành người đặt dấu chấm hết cho câu chuyện vĩ đại của thế giới này. Tôi không thể phó thác cho ai khác. Cho dù có sợ hãi, tôi vẫn buộc phải đi.

“Chẳng phải chính cô là người đã kéo một Nữ tu vào cuộc hay sao? Tốt hơn là củng cố cái quyết tâm của mình đi,” Widge nói.

Tôi nghĩ Làm như quyết tâm dễ củng cố lắm ấy, nhưng vẫn gật đầu.

Trong chuyến đi lần trước, chúng tôi đã tìm thấy một con đường dẫn đến nơi sâu nhất của khu rừng. Tôi đi cùng Widge và tổ đội của lão, đã đến được điểm mà từ đó có thể trông thấy lâu đài của quỷ vương, nhưng rồi tôi đứng chết trân ra đấy.

Cơ mà không như lần đó, giờ chúng tôi có Kiyori đi cùng. Cổ thực sự đã giúp cả bọn vượt qua được mọi vật cản.

Chúng tôi là những mạo hiểm giả đầu tiên đặt chân đến được lâu đài quỷ vương. Quả là không hề dễ dàng. Widge và những người khác te tua hết cả. Kiyori thì trắng bệch như một tờ giấy trong khi tự mình tạo ra kết giới để bảo vệ cả bọn khỏi lũ quỷ bên ngoài.

Thế nên tôi không thể trốn chạy nữa. Tôi một mình bước dọc theo cái hành lang tăm tối. Không, đây không phải hành lang, nó giống như một hang động hơn. Hai bên tường và sàn vừa mềm lại vừa nhớt, có lẽ tôi đang bước đi bên trong một sinh vật khổng lồ nào đó.

Lâu đài của quỷ vương…

Hầm ngục mà người ta đồn rằng chỉ xuất hiện vào ban đêm ấy ướt đẫm trong màu đỏ tươi của máu.

Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng đỏ khi chúng tôi lại gần. Bên trong, mưa vẫn tiếp tục rơi; màu của nó sậm hơn, và dần trở nên có mùi như gỉ sắt. Những giọt nước nặng nề, lạnh lẽo ấy khiến cả người tôi nhuốm đỏ. Tôi thực sự không muốn nói điều này, nhưng nó khiến tôi nghĩ đến Vô Tận Huyết Vũ.

Máu chảy ra từ những vết thương trên thành hang động, và khi mà nó đông lại, quỷ dữ được sinh ra.

Đây không phải lâu đài quỷ vương, mà là vết sẹo của hắn. Nó là nơi để bày tỏ ra những chuyện buồn bã khủng khiếp, và kẻ đã gây ra vết thương này không phải một con quỷ.

Mình chết mất thôi. Thật không thể chịu nổi. Trong khi hạ gục lũ quỷ xuất hiện hết con này đến con khác, tôi cảm giác trái tim mình đang dần kiệt sức. Tôi muốn được nhìn thấy Lupe ngay bây giờ. Tôi muốn được ăn cái gì đó thật ngọt.

Nhưng nếu không đi tôi sẽ không được gặp ông ấy, nên tôi bước tiếp. Tôi biết tôi sẽ làm đau ổng, nhưng nếu không nhanh chân lên, mọi người khác sẽ gặp nguy hiểm, và kẻ mong muốn mọi chuyện chấm dứt nhiều nhất hẳn phải là ông ấy.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở như của động vật, những bước chân ầm ĩ, nặng nề và một cái gì đó cọ xuống sàn nhà ẩm ướt. Hơi thở dốc nghe có vẻ đau đớn, nhưng tiếng gầm gừ vẫn đủ trầm hùng khiến cả bầu không khí rung động. Mặc dù người tôi muốn gặp nhất đang ở ngay kia, tôi có cảm giác mình sẽ òa ra khóc mất - bởi tôi đã thấy ánh mắt sắc lẹm thân quen ấy đang đâm xuyên mình từ phía bên kia bóng tối.

Mặc dù anh biết em mạnh hơn.

Nhưng tôi không thể từ bỏ ở đây được. Tôi phải gặp ông ấy một cách đàng hoàng.

“Lâu rồi không gặp. Haru đây ạ.”

Không khí rung chuyển trong tiếng gầm của bóng đêm. Có vẻ tôi sẽ không được phép nói chuyện rồi; ông ấy phun ra mưa máu khiến cả người tôi ướt sũng.

Nhưng mà cái thế giới khác này là một đứa khổ dâm, nên chỉ cỡ đó thì tôi cũng quen rồi. Tôi mỉm cười từ phía bên này của bóng tối. Khi nhớ lại hình ảnh người đàn ông tóc bạc vẫn thường ngó lơ tôi ở Dạ Tưởng Thanh Miêu, tôi lại thấy rằng bất kỳ sự chú ý nào cũng có thể coi là một dấu hiệu tốt.

“Anh sống ở xa quá. Đến được đây khó lắm đấy.”

Dĩ nhiên, ông ta cũng không có hứng muốn nghe những gì tôi nói hôm nay. Ổng lại gầm lên và phun mưa vào tôi. Quả là một gã khó nhằn. Rất đúng chất quỷ vương.

À đúng rồi, ông ta từng nói là đến quán để ngắm nhìn mọi người. Tôi tự hỏi trong mắt ổng tôi như thế nào. Có lẽ ổng nghĩ tôi là một con bé khó ưa, hoặc là đã nghĩ (dù chỉ một chút thôi) rằng tôi có một cặp mông thật đẹp.

Chỉ cần ông ấy tới là đã đủ để hôm đó là một ngày may mắn đối với tôi. Thậm chí thấy trời mưa đã đủ khiến tôi reo lên Tuyệt! khiến Quý Bà phải lườm cho một cái, thắc mắc không hiểu tôi vui sướng nỗi gì khi mà trời mưa có nghĩa là ít khách hơn.

Tôi vui lắm, khi được sa lưới tình ở nơi dị giới này.

“Anh à…”

Tôi hít một hơi thật sâu và ném thanh kiếm của mình đi. Bóng tối rung động và chao đảo. Nhưng em không muốn cầm thứ đó trước mặt anh. Đó là điều tôi đã nhận ra.

“Em đã suy nghĩ về những điều anh nói, và em cảm thấy rằng hẳn phải có vô số cách khác để kết thúc câu chuyện.”

Ông ấy bảo rằng nếu như định đi, tôi sẽ phải thật quyết tâm, nhưng không may cho ổng, là tôi lại quyết tâm theo một cách khác so với những gì ổng nghĩ.

Em muốn anh lắng nghe mà không phải sợ hãi. Và xin hãy đừng quay lui, bởi đây chính là quyết tâm của em.

“Ngược lại, anh không nghĩ rằng mọi thứ có thể sẽ bắt đầu tại đây sao?”

Tôi tuột dây vai của bộ váy ướt sũng đang mặc ra và hé lộ chút da thịt.

Khi đứng trước người đàn ông mình yêu, em không muốn cầm một thứ đồ vật nguy hiểm nào - Em muốn cởi hết đồ ra ngay lập tức cơ. Đó là cảm xúc thật của em, và cho dù đã trông thấy hình dáng thật sự của anh, điều đó vẫn không hề thay đổi.

Nhưng tôi không nghĩ là ổng sẽ cho phép. Ông ấy không quan tâm cảm xúc của tôi. Khá chắc ổng chỉ nghĩ rằng tôi là một đứa con gái dâm dục.

Nhưng đó là cách em kiếm sống, và em đã mạo hiểm tính mạng mình để tiến xa đến mức này.

Ổng gầm gừ trong cổ họng, nhưng tôi từ chối lui bước. Tôi sẽ khiến cho tình yêu này phải kết được quả.

Xin lỗi nhé, Kiyori. Thế này hẳn sẽ gây rắc rối cho cậu. Thực sự xin lỗi cậu, nhưng tớ sẽ không đánh bại quỷ vương đâu.

Khi tớ quay về, bọn mình hãy cùng đi ăn bánh nhé - cậu, tớ, cả Lupe nữa…

*

…Tôi sinh ra ở một nơi cách rất xa nơi này, tại một vùng quê.

Tôi đến từ một gia đình làm nghề chăn cừu, chưa bao giờ được đi học, nên dĩ nhiên là cũng chưa bao giờ trông thấy thành phố.

Bởi vậy nên khi được bảo rằng mình sẽ trở thành gái điếm, tôi chẳng biết như thế nghĩa là gì.

Nhưng mà chị gái lớn nhất thì đã đi lấy chồng rồi, chị thứ hai sắp được gả sang làng bên, và em trai tôi thì vẫn còn nhỏ. Tôi cũng lờ mờ hiểu được ý định đằng sau, đó là do mùa màng năm ngoái quá tệ, tôi sẽ phải bán mình đi đâu đó để kiếm tiền trả nợ cho nhà. Với cả, tôi cũng có vài người bạn đột nhiên biến mất nữa.

Dù có là gì, thì như thế cũng tức là tôi sẽ không phải chăn cừu nữa. Tôi có thể phá găng tay của mình ra và biến nó thành tất hay gì đó. Đứa em trai nghịch ngợm của tôi làm hỏng tất nhanh đến nỗi không bao giờ có đủ để dùng cho dù tôi có làm bao nhiêu đi nữa.

Nếu bắt đầu ngay bây giờ, mình sẽ có thể làm xong trước khi đi. Nếu cố gắng, chắc là mình sẽ xong được đấy. Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa lặng lẽ đan len trong phòng, đúng lúc đó thì nghe thấy một giọng nói gọi mình từ bên ngoài.

“Lupe ơi. Muốn đi câu cá với anh không?”

Tôi lưỡng lự bởi vì vẫn chưa đan xong, nhưng vẫn nói, “Có ạ,” và lấy cần câu mang đi.

Bàn tay to lớn của anh xoa lên đầu và lưng tôi. Anh trai đến từ một nhà khá hơn nhà tôi một tí, là họ hàng của nhà tôi, và cha anh ấy đã giúp gia đình tôi rất nhiều lần mỗi khi chúng tôi gặp rắc rối.

Tôi chẳng rõ chi tiết mọi chuyện ra sao, cơ mà anh trai lúc nào cũng chơi với chị em bọn tôi, nên tôi thích anh ấy lắm. Ảnh còn nói tôi là đứa xinh nhất trong ba chị em, điều này tôi không dám kể với các chị.

Tôi thả dây câu xuống nước và ngồi đợi. Hôm nay trời đẹp, có làn gió nhẹ nhàng lướt qua.

Xung quanh không có ai cả, anh trai lẻn đến bên cạnh tôi, nói, “Bí mật này,” và bảo rằng tôi sắp sửa trở thành gái điếm. Có vẻ như anh ấy biết hết về chuyện này. Anh hỏi, “Em có biết mình sẽ phải làm gì không?”

“Em không rõ. Hình như là ngủ với đàn ông à?”

Khi tôi cười rằng cái công việc ấy mới kỳ lạ làm sao, ảnh liếc nhìn xung quanh và nói, “Anh chỉ em cách làm nhé?”

Tôi trả lời, “Được thôi.”

Thế rồi ảnh túm lấy tay tôi và bảo rằng chúng tôi nên “sang bên kia.”

Khi về nhà, tôi kể lại cho mẹ về chuyện mà anh trai đã làm với tôi.

Mặc dù tôi đang khóc, nhưng mẹ đặt một ngón tay lên môi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Con không được nói cho ai biết nghe chưa.” Mẹ bảo rằng cha anh ấy đã sắp xếp công việc làm điếm cho tôi. “Anh ấy chỉ bày cho con biết trước công việc sẽ như thế nào thôi. Từ bây giờ con sẽ làm như thế mỗi ngày.”

Tôi bảo mẹ là không đời nào. Nó đau và xấu hổ lắm, và tôi không bao giờ muốn làm chuyện đó lần nữa.

“Tất cả phụ nữ đều phải làm. Con sẽ phải quen với nó thôi.”

Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại phải quen với một thứ như thế. Tôi cứ khóc và khóc mãi, nói rằng mình không muốn làm cái công việc như vậy.

Mẹ liền mắng, “Đủ rồi. Đừng khóc nữa,” và xoa lên má tôi bằng bàn tay thô ráp của mình. “Con không có gì trong tay, nên con phải cười. Nếu như không cười, con sẽ chẳng có gì để ăn đâu. Hãy cố gắng tỏ ra vui tươi. Đó là vũ khí sinh tồn duy nhất của con.”

Tôi nghĩ thật kỳ lạ làm sao khi phải cười nếu không có gì trong tay. Thêm nữa, mẹ bảo tôi phải cười, nhưng chính mẹ lại đang khóc.

Dù vậy, tôi biết rằng sinh tồn là điều quan trọng nhất, nên tôi đã cười. Mẹ nói, “Tốt lắm,” và ôm tôi.

Và rồi tôi trở thành một gái điếm ở Dạ Tưởng Thanh Miêu.

Sau đó tôi đâm ghét mẹ mình, nên chưa bao giờ viết cho bà ấy một bức thư nào.

Câu chuyện này chẳng vui vẻ gì, nên trước giờ tôi vẫn chưa kể với ai.

“Tôi là Haru. Rất vui được gặp mọi người!”

Đến lúc mà cô ấy xuất hiện thì tôi đã quen với nơi này rồi, và đã thấy vô số cô gái đến rồi lại đi. Đó là lý do mà ấn tượng đầu tiên của tôi về Haru là cổ sẽ chẳng trụ được lâu đâu.

Nói đơn giản, là tôi không thể đánh giá cao được. Haru là một đứa kỳ lạ. Cổ có thể ngủ với đàn ông không vấn đề gì, nhưng nếu nói đến việc sống trong thế giới của phụ nữ, cổ sẽ không bao giờ có thể hòa nhập.

Cô gái có doanh số cao nhất cũng là kiểu đó, nhưng đó là bởi cô ta được sinh ra trong quán này. Đối với một người đến sau, cái tính cách ấy sẽ khiến mọi chuyện khó khăn hơn nhiều.

Rồi cuối cùng mọi thứ sẽ chẳng đâu vào đâu, và cổ sẽ hoặc là bỏ của chạy lấy người, hoặc là bị chuyển đến một quán khác. Cũng có khả năng là sẽ trở thành nô lệ.

Tôi không biết những cô gái bị như thế rồi sẽ ra sao, nhưng tôi nghĩ họ chẳng thể nào có cuộc sống tốt hơn ở đây được, và tôi sợ hãi thay cho họ.

“Tớ là Lupe. Nếu cậu có câu hỏi gì, cứ tự nhiên hỏi nhé.”

Thế nên tôi đã cố giúp cô gái mới đến bằng cách cho cô ta cái cần câu để ít nhất cổ cũng không gặp rắc rối do không hiểu chuyện.

Cơ mà…

“Lupe, phải làm gì đây? Đồ lót của em bị mốc rồi…”

Cô gái tên Haru này còn ngố hơn tôi nghĩ nhiều. Cổ còn sợ tái cả mặt khi nghĩ rằng loại cỏ dày chúng tôi dùng để giặt đồ là mốc.

“Cái đấy để làm cho vải mềm hơn. Sau khi nó khô, ta có thể giũ nó ra, và rồi đồ lót sẽ trở nên mềm mại. Nhìn xem.”

“Ồ, chị nói đúng. Ôi, vậy ra đây là nước xả vải sao? Ma thuật ư? Wow, cái thế giới khác này hay ghê. Cơ mà, thật khó tin là mọi người có thể xử lý được mọi thứ bằng cỏ đấy. Làm em cảm giác như mình đang phê một loại cỏ nào đấy hay gì đó kiểu thế.”

“Cái này cậu cũng không biết thì từ trước tới nay giặt đồ kiểu gì vậy…?”

Haru đỏ mặt và nhìn xuống đất. Tôi quyết định không hỏi thêm nữa.

“Cảm ơn nhé. Em khôn ra một tí nữa rồi, he-he.”

Cô gái này lúc nào cũng cười. Tôi còn từng thấy cổ vừa cười vừa đốp chát lại mấy đứa con gái khác khi bị họ châm chọc. Đó là một kỹ năng quan trọng mà một gái điếm cần phải có, nên tôi đã khá là ấn tượng.

Nụ cười của Haru không có vẻ gì giả tạo. Cô gái này có thể cười rạng rỡ đến mức che giấu được cảm xúc thật của mình. Nó khiến tôi có cảm giác cổ đã từng bươn chải qua rất nhiều hoàn cảnh theo cách ấy. Cổ có một kiểu cười khác so với tôi, nhưng có lẽ chỉ là do chúng tôi đến từ những nơi khác nhau mà thôi. Tuy không cho là hai nơi ấy giống hệt nhau, nhưng đúng là tôi có cảm giác chúng rất gần nhau, khiến tôi có chút tò mò.

“Không cần phải khách sáo với tớ thế đâu. Tuổi bọn mình cũng đâu có hơn kém nhau nhiều.”

Khi tôi cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa, thì quả nhiên, Haru tỏ ra đề phòng. Có lẽ là tôi đã hơi thô bạo, nhưng mà vào những lúc thế này, nếu không mạnh tay thì khoảng cách giữa hai bên sẽ chẳng bao giờ biến mất. Tôi bèn nắm lấy tay Haru. “Đừng ngại. Mang những đồ khác cần giặt ra đây, tớ chỉ cách cho.”

“...Tớ chỉ có bộ váy này thôi.”

“Ồ. Ra vậy. Nếu không ngại mặc đồ cũ, tớ sẽ tặng cho cậu một bộ. Tớ có bộ này chắc sẽ hợp với cậu lắm đấy.”

Tôi có hơi cảm thấy tiếc, nhưng rồi vẫn quyết định sẽ hào phóng và tặng Haru bộ mình thích nhất. Kể từ năm ngoái, doanh số của tôi đã leo lên hàng đầu và kiếm đủ tiền để có một khoản tiết kiệm, nên tôi có thể mua một bộ rẻ tiền khác bất kỳ lúc nào. Không vấn đề gì hết.

“Cảm ơn nhé, Lupe! Cậu tốt bụng quá!” Haru siết chặt tay tôi. Cô nàng này dễ hiểu ghê.

Nhưng tôi chẳng tốt bụng gì đâu. Tôi chỉ thi thoảng tốt với người khác bởi vì nếu mọi người xung quanh không vui vẻ mỉm cười, tôi cũng sẽ khó làm thế hơn.

Và cho dù có tiết kiệm được tiền, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ thoát được khỏi nơi này, nên thà là tôi dùng tiền ấy để giúp cuộc sống của cô ấy dễ thở hơn. Tất cả chỉ nhằm mục đích sinh tồn của tôi mà thôi, không phải lòng tốt.

Có một vài khách hàng gọi tôi là Mama. Tôi chỉ cười và cam chịu khi họ tát tôi, tha thứ cho đủ chuyện họ làm, lắng nghe những điều họ muốn nói, và vì lý do gì đó họ nhầm lẫn tôi với mẹ của mình. Thế nên mỗi khi tôi quở trách, họ liền cúi đầu và xin lỗi.

Đàn ông như thế hóa ra lại rất đáng yêu; ngay cả những anh kiêu ngạo nhất cũng trở thành các cậu bé thích được chiều chuộng. Nó khiến công việc của tôi dễ dàng hơn, nên tôi cứ để họ gọi mình là Mama. Hay đúng hơn, là tôi có thể đoán được tên nào có cái phẩm chất ấy, và rồi dẫn dắt họ một xíu.

Dĩ nhiên, đàn ông vẫn là đàn ông cho dù họ có được đối xử dịu dàng đi nữa, nên tôi không bao giờ hạ thấp phòng bị. Tôi không muốn họ nghĩ rằng chỉ cần họ tặng quà hay gì đó là tôi sẽ thỏa mãn, nên tôi để họ thể hiện sự trung thành của mình ra qua thái độ. Tôi học được cách kiểm soát và huấn luyện này hồi còn ở trang trại, và cũng giống như chó chăn cừu của họ, tôi thi thoảng nhe răng ra dọa, cùng một cái gầm gừ.

Tôi nghĩ công việc đang khá là thuận lợi. Từ năm ngoái đến giờ tôi vẫn xếp hạng hai của quán. Có vẻ Quý bà đang bảo các cô khác noi gương tôi, nên giờ lúc nào tôi cũng thấy bồn chồn khi làm việc.

Có thể trông tôi như đang hạnh phúc, nhưng tôi nghĩ ta không nên quên lý do vì sao gái điếm phải cười.

“Xong rồi hắn kiểu, “Là Muselussable!” rồi cong cái lưng như này này!”

Nhưng gần đây tôi cười thật sự nhiều, và cười dữ đến độ mà tôi đã có thể khóc thường xuyên hơn.

Haru rất giỏi khoản kể chuyện. Chẳng biết từ lúc nào, cổ đã hòa nhập được với các cô gái khác. Mà không chỉ thế, cứ mỗi lần cổ nói, “Nhân tiện,” là mọi người đều chú ý lắng nghe. Ai cũng muốn xem Haru định nói cái gì, cổ luôn lôi kéo người khác vào và khiến họ phải cười.

Chiếc ghế băng Haru đặt ngoài cửa quán giờ đây đã trở thành địa điểm ưa thích của tôi. Những cuộc tán dóc của bọn tôi lúc trời vẫn còn sáng, vốn chỉ định nghỉ một lúc thôi, rốt cuộc lại kéo dài đến tận ngay trước khi quán mở cửa. Khi biết rằng ngày mai mình có thể phàn nàn với Haru và mọi người về những thứ tôi ghét hôm nay, tôi có thể trông ngóng về những điều vui vẻ nhiều hơn và trở nên tích cực hơn một chút.

…Mặc dù cũng có hơi…chà, cũng khá là cô đơn khi Shequraso đã không còn nữa.

Nhưng tôi đã kết được một người bạn mới, Kiyori. Chúng tôi thường ra khỏi nhà thổ và đến quán cafe của Sumo uống trà, tôi cũng đã gặp gỡ thêm nhiều người nữa.

Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình có thể sống tự do tự tại hơn một chút, như Haru vậy.

Thế rồi một hôm…

“Chắc là tớ sẽ xin nghỉ phép một thời gian nữa.”

Haru tuyên bố trong một buổi tiệc trà thường xuyên của bọn tôi. Dạo này cô ấy hay đi cùng một ông mạo hiểm giả nổi tiếng tên là Widge, và có vẻ là thường vào rừng với ông ta.

Tại sao Haru lại đến một nơi như thế nhỉ, cổ đâu phải một Nữ tu? Cổ làm gì ở đó? Tôi biết Quý Bà bảo rằng chúng tôi không được phép làm bất cứ công việc gì bên ngoài nhà thổ, nên dĩ nhiên, tôi đã nhắc Haru điều đó.

“Xin lỗi cậu, Lupe. Tớ chắc chắn sẽ quay lại mà, nên xin hãy thứ lỗi cho tớ.”

Ấy vậy mà cổ còn chẳng thèm nói cho tôi biết mình đi đâu. Điều đó làm tôi khó chịu.

Tuy khó chịu, nhưng tôi không giỏi bộc lộ sự bất mãn của mình vào những lúc thế này. Mẹ là người duy nhất tôi có thể tỏ ra ích kỷ trước mặt, và tôi ghét cái việc người ta mặt nặng mày nhẹ khi ta cố nói ra điều mình muốn.

Nếu không thể thuyết phục Haru bằng luật lệ hay là thuyết giáo, thì chẳng còn điều gì tôi có thể nói mà sẽ ngăn được cô ấy nữa, thế nên tôi đành chấp nhận.

“Đừng lo, lần này sẽ có tôi đi cùng. Tôi sẽ bảo vệ Haru cho dù có phải mất mạng đi nữa.” Kiyori có vẻ vô cùng mong chờ vụ này và đang rất là hào hứng.

“Cho dù có phải mất mạng đi nữa” ư? Nếu cậu biết điều đó thực sự có khả năng xảy ra, tại sao lại nói câu ấy dễ dàng đến thế? Chiba từng nói với tôi rằng có một thứ gọi là “điềm gở.”

Kiyori sẽ chết. Cô ấy sẽ bị Haru phản bội.

Không, không có chuyện đó đâu.

Cơ mà, ồ, hóa ra là cổ sẽ đi cùng à.

Hrrm, Tôi nghĩ.

Tôi thấy lo âu cuộn lên trong lòng, và cảm giác nó rớt bịch một cái xuống tận đáy bụng, thế nhưng trái với cảm xúc thật của mình, điều duy nhất tôi có thể làm là mỉm cười và nói, “Tớ hiểu rồi. Bảo trọng nhé.”

Thế rồi Haru nói, “Bọn tớ sẽ bắt cho cậu một con quái vật còn trinh (con quỷ có hành vi mờ ám được đồn là có hình dạng giống dương vật) làm quà lưu niệm.”

Tôi nghiêm túc bảo cô ấy rằng tôi thực sự không cần nó đâu.

“Dĩ nhiên là con vẫn sẽ làm cái luyện tập chán ngắt ấy như người bảo, Mama ạ, nhưng mà dạo này hình như cấp độ của bọn quái vật trong rừng đã tăng lên, và con còn thấy có thêm vài chủng loại mới nữa. Con nghĩ là có khả năng quỷ vương cuối cùng đã biết đến sự hiện diện của con rồi.”

Tôi nhận ra là có lẽ chỉ mình tôi cho rằng tôi chính là người đã dạy cho Haru không chỉ về cách làm một gái bán dâm, mà còn cả kiến thức thông thường nữa. Và cô ấy nói về bản thân nhiều đến nỗi gần như cởi mở quá mức, nên tôi có cảm giác chúng tôi không có chút bí mật nào trong mối quan hệ này. Nhưng rồi khi tôi nhận ra mình đang buồn bực chỉ bởi vì đã tự thuyết phục bản thân điều ấy, tôi quyết định cho rằng mình đang quá ích kỷ.

“Dạo này con cũng đang thử trò bondage trong rừng nữa. Ờ, ý con là, không phải cái kiểu đấy. Ý con là tự trói một phần cơ thể mình lại. Ặc, nói thế nghe còn kỳ hơn, cơ mà nói chung ý tưởng là con tự tạo bất lợi cho mình khi chiến đấu. Nguy hiểm cực kỳ. Nhưng mà con chỉ dám làm thế ở lối vào khu rừng thôi, nên người không cần phải lo đâu.”

Tôi cũng có những chuyện chưa kể với Haru, như là chuyện trước khi tôi trở thành gái điếm. Ai cũng có những điều như vậy, đặc biệt là phụ nữ làm cái nghề này. Việc biết mình có thể và không thể nói gì rất quan trọng.

“Hay nói cách khác, nếu con gỡ bỏ cái băng trên tay phải mình ra, công chúa orge sẽ được giải phóng - đấy là một phần trong câu chuyện về quá khứ của con. Ngầu mà, nhỉ? Con thậm chí còn vào đấu trường đánh mà chỉ dùng tay trái thôi, nên là con nghĩ mình đang trở nên mạnh hơn. Có lẽ con thực sự là một thiên tài. Cơ mà, con không kể với ai đâu, bởi vì như thế sẽ là khoe khoang.”

Thật khó để tin tưởng những người suốt ngày lải nhải về bản thân mình. Nội tâm của họ có vẻ gì đó nông cạn, hay đúng hơn, có lẽ bên trong họ chỉ đơn giản là trống rỗng.

Nếu Haru cảm thấy rằng có thể tiết lộ chuyện đó cho Kiyori nhưng không thể nói với tôi, thì chắc hẳn cô ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, nên có lẽ đó là một lựa chọn đsung. Tôi mừng là mình đã không tọc mạch.

Thế nên mình sẽ không buồn phiền về Haru nữa. Nhỏ có cuộc sống riêng mà. Mình cũng sẽ cố gắng hết sức. Ừ, đúng vậy.

“Kìa, Mama, có đang nghe con nói không đấy?”

“Ừ, phải rồi. Nhưng mà tay phải anh làm sao kia? Băng tay của anh đang tuột ra kìa. Phải buộc nó chắc vào chứ.”

“Con bảo rồi, đấy là phong ấn… ờ, mà sao cũng được.”

Tôi buộc lại cái băng tay màu đen của cậu ta. Chiba cũng đang cố gắng hết sức mình. Cậu ta không có vẻ bị thương, nhưng lại băng bó kín đến tận ngón tay. Trông thế này chắc đến ăn cũng khó.

Quả là một đứa bé vụng về.

“Dạo này có ăn uống tử tế không? Anh đang tập luyện mà, nên phải ăn thật nhiều vào nhé.” Tôi đút cho cậu ta miếng thịt từ đĩa của mình - “Há miệng ra nào.”

Chiba liếc nhìn xung quanh và vội vàng ngoạm lấy.

Cậu ta giống hệt thằng em trai mình, giống đến tận cái cách giả vờ xấu hổ mặc dù bản thân là một đứa bám váy mẹ.

Nói mới nhớ, từ hôm Haru và Kiyori đi, tôi thi thoảng lại đi ăn cùng Chiba, nhưng chắc tôi sẽ phải bảo cậu ta không cần phải đến đây mỗi ngày.

Khi sắp tới giờ ăn trưa, Chiba sẽ chờ sẵn ở ngoài quán như một chú cún con. Tôi bảo là có thể vào bên trong mà tìm tôi, nhưng cậu ta nói là khi quán không mở cửa mà vào thì ngại lắm.

Chiba khá là nhút nhát. Nhưng khi đã quen nhau rồi, cậu ta sẽ nói nhiều đến nỗi không kịp thở luôn. Thực ra, tôi thấy cậu chàng khá là đáng yêu ở cái khoản cứ mỗi lần đến quán thì việc đầu tiên cậu ta làm là nhìn quanh để tìm Haru hoặc tôi. Nhưng tôi đã không nói với Chiba điều đó, bởi vì đàn ông đôi khi sẽ nổi giận nếu gọi họ là đáng yêu.

“Hôm nay con mời, người thích món gì thì cứ gọi nhé, Mama.”

Tôi bảo, “Nhưng cứ được anh mời suốt thế này em ngại lắm, nên thi thoảng hãy đến thôi nhé.”

Nhưng Chiba từ chối quyết liệt hơn mức cần thiết. “Không sao. Con chỉ ăn ở ngoài, nên tiện thể rủ luôn ấy mà. Không vấn đề gì đâu.”

Chiba không hề có ý gì khi nói “tiện thể,” chỉ là cậu ta không biết cách nói nào khác thôi. Tuy nhiên, cậu ta vẫn quyết định mời tôi ăn mỗi ngày, bởi vì tiện thể.

“Cảm ơn nhé. Cơ mà không phải anh có ai khác muốn đi ăn cùng à?”

“Hở? Làm gì có chứ.”

Mắt cậu ta nhìn sang trái, tôi biết ngay là đang nói dối.

Và tôi có để ý thấy một điều này trong vụ trộm quần lót. Tôi nghĩ là cậu ta đang cặp với cô gái đó, và bởi vì đó là cô ta, nên cổ đã bảo Chiba không được kể với ai, đặc biệt là tôi và Haru.

Tôi có thể đoán được mối quan hệ giữa họ là như nào. Có lẽ Chiba đang dạy cô ta một vài trò dâm tà nào đó. Tuy nhiên, tôi sẽ giả vờ không biết gì cả. Nó kiểu như một cái luật mà chúng tôi đã ngầm thống nhất với nhau sau suốt bao nhiêu năm làm cùng - tôi không thể phán xét gì về những việc cô ta làm.

“Chà, cũng không phải là không có ai mời, nhưng mà con muốn ăn với người cơ, Mama!”

Hình như cậu ta từng vòi vĩnh Haru đến sống chung với mình. Tôi nghe nói là hồi còn hẹn hò với Kiyori, cậu ta còn bắt cổ phải nấu ăn và dọn nhà nữa. Tôi không thể tưởng tượng ra sống cùng cô ấy thì sẽ như thế nào. Chiba chưa bao giờ nói gì về chuyện đó cả. Cậu ta hẳn cũng không muốn cho tôi xem bên trong nhà mình, bởi vì Chiba là một tên lười chảy thây.

Cậu ta vui nhất là khi ở cạnh Haru, tự cao tự đại nhất khi ở bên Kiyori, và cố gắng tỏ ra tốt bụng nam tính khi đi cùng tôi. Tôi nghĩ điều kỳ lạ nhất về Chiba là cái cách cậu ta hành xử khác đi với mỗi người phụ nữ khác nhau; điều đó khá hiếm ở đàn ông.

Tôi nghĩ là mình đã dạy dỗ được Chiba cách làm một khách hàng, nhưng tính cách của con người thì không dễ thay đổi như vậy, và những phần tôi không hiểu vẫn sẽ mãi mãi là bí ẩn. Trong trường hợp Chiba, đó là có rất nhiều khi tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói cái gì. Nhưng mà Chiba lại có một trí tưởng tượng rất năng động, nên những câu chuyện cậu ta kể đôi khi cũng thú vị bất ngờ.

Cậu ta có vẻ không có nhiều bạn, nhưng tôi có cảm giác là nếu muốn, cậu ta có thể trở nên rất tốt ở khoản ngoại giao. Có khi còn thành trai bao nổi tiếng chưa biết chừng.

Nhưng Chiba dường như không có hứng thú với mọi người xung quanh cho lắm. Trừ khi ta tự sán lại gần, còn không thì khoảng cách với Chiba sẽ không bao giờ thu hẹp. Xét theo mặt này, cậu ta ngược lại với Haru, cô ấy là loại mà sẽ tự đến gần ta.

Hai người họ nói là đến từ cùng một ngôi làng, nhưng tôi tự hỏi không biết đó là nơi như thế nào, làm sao nó có thể sản sinh ra hai con người khác nhau nhiều đến thế?

“Có vẻ là người lại không nghe rồi, nên con sẽ nhắc lại một lần nữa - chỉ có người là quan trọng nhất đối với con thôi, Mama ạ!”

“Hả? Ờ… xin lỗi. Em nghe mà. Cảm ơn anh!”

“He-he.”

Chiba chăm chú nhìn khóe môi của tôi trong khi tôi đang ăn. Là một kẻ nói dối không chớp mắt, cậu ta cực kỳ đa nghi và hay thao túng người khác.

Những cô gái điếm nhiều kinh nghiệm hơn đã chỉ cho tôi biết phải tìm kiếm những điểm gì ở đàn ông. Chiba hợp với tiêu chuẩn của tôi nhiều đến nực cười luôn, tuy vậy nhưng vẫn có khá nhiều lúc tôi tự hỏi cậu ta đang nghĩ gì.

Có rất nhiều gã khác ngoài Chiba cũng gọi tôi là Mama, nhưng chưa từng có ai muốn ăn trưa với tôi mỗi ngày cả.

Kể từ vụ việc lần trước, chúng tôi không được phép đi gặp khách ở bên ngoài quán nữa. “Thế thì miễn con không phải khách hàng là được chứ gì?” Chiba nói, rồi bắt đầu chỉ đến đưa tôi đi ăn trưa và không quay lại quán vào buổi tối.

Đó lại là một điểm nữa ở Chiba khác biệt so với đám đàn ông khác. Nếu như không muốn ngủ với tôi, tại sao cậu ta lại gọi tôi là Mama? Tại sao cậu ta mời tôi ăn, nhưng chẳng hề cố dẫn tôi đi đâu sau đó?

Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ. Tôi chẳng hiểu cậu ta đang nghĩ gì nữa.

“À, Mama này, chắc là mai con sẽ tới muộn một chút…”

Tôi bảo Chiba cứ tự nhiên.

Tôi đã không hỏi tại sao đến muộn, bởi khá chắc là cậu ta sẽ chỉ đưa ra một lời nói dối tệ hại nào đó thôi.

Vào giờ quán mở cửa, tôi rất bận và không có thời gian nào để nghỉ ngơi.

Gần đây Quý Bà bắt đầu gọi tôi lại thường xuyên hơn. Dạo này chị ấy hay giới thiệu tôi với đủ loại người. Họ là những người mà tôi nghĩ có thể gọi là khách hàng quan trọng. Sau khi làm tình với tôi, họ sẽ cho tôi thêm tiền. Một trong số họ còn nói tôi hãy ăn mặc đẹp hơn chút. Quý Bà cũng bảo tôi như vậy.

Lý do tôi chọn đồ kiểu trẻ con, dễ thương là bởi tôi nghĩ nó hợp với mình, cộng thêm việc tôi có rất nhiều khách hàng thích kiểu đó. Cơ mà có vẻ tôi cần phải bắt đầu ăn mặc như một người lớn thực thụ rồi.

Tôi không thực sự muốn thay đổi, nhưng mà cũng chẳng thể cứ thế này mãi. Quý Bà đang bồi dưỡng tôi để sau này thay thế chị ấy.

“Lupe. Trưởng bang hội ngày mai sẽ có một chuyến đi vòng quanh vùng quê. Lần này chị sẽ đi cùng ông ấy, nên chị cần em trông nom quán giúp chị.”

Không như Haru, tôi được mua về đây từ nông thôn. Tôi có nợ trên đầu.

Rõ ràng là làm cái nghề này mãi sẽ hủy hoại cơ thể mình, thế nên trừ khi được một gã giàu có nào đó giải cứu, hoặc phải có một tài năng gì đấy như là nấu ăn hay âm nhạc, chứ không thì mọi thứ sẽ vô cùng khó khăn. Tôi không có tài năng gì cả, nên nếu không giúp đỡ việc quản lý để kiếm tiền, tôi sẽ chẳng trụ được lâu.

Cũng không phải là tôi muốn trụ lâu hay gì.

“Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết sức ạ.”

Mặc dù không nghĩ mình đủ khả năng làm việc này, tôi không có may mắn được quyền lựa chọn. Tôi cần làm việc mình phải làm.

“Lupe. Có một khách ở quầy nằm vật ra kìa.”

“Biết rồi, tớ sẽ xử lý ngay.”

Ở nhà thổ chỉ có toàn phụ nữ, nên khi mà có khách gây rối hoặc có việc gì cần sức mạnh, chúng tôi sẽ nhờ cậy những vị khách quen hay giúp đỡ mình.

Thường thì họ là các mạo hiểm giả, và bọn tôi sẽ đền bù cho họ bằng rượu và thức ăn. Ngoài ra thì có thể nhờ ai đó ở các cửa hàng xung quanh, hoặc nếu không kiếm được ai thì nhờ trưởng bang hội. Để bảo vệ quán, tôi cần phải thật khéo léo trong việc tạo mối quan hệ với những người như vậy.

“Này, ông anh. Đây không phải là chỗ để ngủ nhé.”

Tôi nhờ một vị khách lực lưỡng cõng ông kia đến một nhà trọ rẻ tiền.

Cho dù có xong được một người thì vẫn còn vô số những vấn đề nhỏ nổi lên, và nếu như không xử lý nhanh, mọi thứ sẽ bắt đầu tắc nghẽn.

Tôi đã không ngờ mình sẽ phải vất vả đến thế. Trước giờ tôi cứ nghĩ Quý Bà chỉ váy vóc lượt là đi dạo xung quanh mà thôi…

À. Vậy ra chìa khóa ở đây là phải phát hiện ra vấn đề trước khi nó trở thành vấn đề. Mình cần phải liên tục đi tuần xung quanh và nói chuyện với mọi người. Không có thời gian để đứng đâu.

Đến cuối ngày, cơ mặt tôi đã bị đóng băng hình nụ cười, và chân thì cứng đờ ra. Sáng hôm sau, tôi vẫn nguyên si tư thế sấp mặt xuống giường tối qua.

Rầm-Rầm! Tôi bừng tỉnh khi nghe tiếng gõ cửa.

“Ai đấy?”

Trong một khắc tôi đã nghĩ đó là Haru, nhưng không có ai trả lời. Thế rồi lại một tiếng gõ mạnh vang lên.

“Tôi đây,” một giọng nói hơi khàn lên tiếng.

Ồ, là cô.

Tôi làm cô ta cáu chuyện gì ư? Chẳng hiểu thế nào mà tôi lại đứng dậy nhằm đúng cái chân đau. Cả người tôi đang tê cứng.

“Chào buổi sáng, Kizuha. Có việc gì không?”

Những lọn tóc dài vàng óng hơi lượn sóng.

Mái tóc đã được túm lại thành búi, và bên dưới vầng trán rộng là cặp mắt xanh thật lớn đang lườm tôi. Nó khiến tôi có cảm giác Dạ Tưởng Thanh Miêu được đặt tên như thế là vì cô gái này.

“Ý cô nói, ‘Có việc gì không,’ là sao?”

Làn da trắng như ngọc uốn cong tạo nên một bộ ngực đầy đặn. Những cánh tay và đôi chân vươn ra từ bên trong bộ váy đen thì dài và mảnh dẻ đến mức tôi tự hỏi phải chăng cô ta là con cưng của chúa trời. Nhìn cô ta khiến tôi ghen tị.

Kizuha xinh đẹp đến nỗi ngay cả tôi là phụ nữ mà cũng thấy hơi rung động. Nhưng lúc ấy, trên mặt cô ta là một biểu cảm thật dữ tợn.

“Không có đủ đàn ông. Tôi nứng quá không thể ngủ nổi.”

Cổ như một con mèo hoang đói bụng sắp sửa cắn tôi vậy.

Có một điều rất lạ ở cô gái này: Cô ta nghĩ mình là một gái bán dâm hoàn hảo. Rõ ràng là cổ rất thích ngủ với trai, còn bảo là muốn chơi ba thằng một đêm. Thế nhưng cổ lại không bao giờ xuống dưới lầu tự mình kiếm khách.

“Chẳng phải việc của cô là mang chúng tới cho tôi sao?”

Kizuha là người có doanh thu cao nhất ở Dạ Tưởng Thanh Miêu, và đã ở đây từ trước khi tôi đến cho tới tận giờ, thế nên không một ai ở quán có thể chống đối cô ta.

“Xin lỗi nhé. Tôi bận quá nên không kiếm được tên nào cho cô. Mà cô biết là Quý bà đã đi từ hôm qua rồi mà, phải không?”

“Cái đó thì có liên quan gì? Cô nghĩ tôi kiếm được bao nhiêu tiền một đêm hả? Thay vì bận bịu với mấy thứ vớ vẩn, kiếm khách hàng cho tôi sẽ có ích cho quán hơn đấy!”

Kizuha rất đắt. Bởi thế, chỉ có những gã giàu có mới có thể làm khách của cô ta, và trong một đêm không có nhiều gã như vậy xuất hiện. Chúng tôi phải tìm ra họ và mời họ lên phòng cổ. Một mình tôi làm việc đó thì có hơi khó khăn, và Haru, người vốn hay giúp đỡ tôi, thì lại không ở đây.

“Tôi thực sự là rất bận. Nếu cô xuống dưới lầu, tôi chắc chắn là sẽ có rất nhiều người muốn mua cô mà, Kizuha.”

“Sao tôi phải làm chuyện phiền phức như thế? Tôi được miễn hết mấy cái đó. Quý Bà đã nói như vậy, không đúng sao?”

“...Đúng, chị ấy có nói vậy, nhưng…”

“Nhưng cái gì, hả Lupe? Cô giận à?” Kizuha luồn ngón tay mình vào tóc tôi. Thế rồi, cổ lướt qua tai tôi để chống tay lên bức tường phía sau, đưa mặt mình sát lại gần tôi. “Giận rồi à? Cô định làm gì nào?”

Hàng lông mi của cô ta dài đến nỗi tôi có cảm giác như bị chúng hút vào. Tôi không thể nói được chữ nào khi bị lườm bởi một khuôn mặt xinh đẹp đến như vậy. Vả lại, từ cô ta lại toát ra mùi của máu nữa rồi.

Tôi bảo Kizuha là mình không giận, và hứa là tối nay sẽ kiếm cho cô ta vài vị khách.

“Hmph, ồ? Thế thì cố lên nhé,” cổ nói như thể chuyện đó chẳng can hệ gì tới mình và cuối cùng đã chịu đi. Tôi thấy nhẹ cả người, nhưng rồi cổ đột ngột quay người lại khiến tôi giật bắn cả mình. “Trông cậy cả vào người đấy, Mama.”

Cổ nhe nanh cười, vẫy tay rồi bỏ đi.

Tôi đến đau tim mất. Cô ta tạo áp lực lên tôi khủng khiếp luôn. Và tôi chắc chắn là cổ có ý chế nhạo khi gọi tôi là “Mama.” Tôi không thích cái cách cô ta nói từ ấy.

Thì bởi, Quý Bà là mẹ ruột của Kizuha mà.

Đã chiều rồi, vậy mà Chiba vẫn chưa tới. Nhưng đúng là cậu ta có nói trước là sẽ đến muộn. Có lẽ cậu ta sẽ không đến kịp đâu. Tôi vừa mới bảo với Chiba là không cần phải đến mỗi ngày, nhưng chính tôi lại có phần mong ngóng cậu ta, nên cảm giác hơi thất vọng xíu.

Thế thì mình ăn gì giờ nhỉ? Tôi chưa bao giờ đến chỗ Sumo một mình, nhưng chắc tôi sẽ thử xem sao.

Ngay cả Kiyori cũng đến uống trà trong bộ đồ Nữ tu của mình. Như thế khá là hay đấy. Một cô gái ngồi một mình ở quán cafe giống như bông hoa đang khoe sắc vậy. Chà, tôi thì không xinh bằng Kiyori, nhưng…

Chắc là mình vẫn có thể đi chứ. Mình đã làm việc chăm chỉ hôm qua, và sẽ cố gắng hết sức ngày hôm nay, và cả ngày mai nữa. Quý Bà vẫn bảo mình phải trưởng thành lên, nên hãy thử làm điều gì đó người lớn nào. Ừ, đúng vậy.

Nhưng sự đời không có dễ dàng đến mức cái lòng dũng cảm không tồn tại của tôi có thể thách thức nó.

Khi cố thử ngồi trên “bậc thềm” ở bên ngoài, tôi đã hoảng sợ bởi vì cảm thấy mấy gã ở bàn bên cạnh đang nhìn mình. Tôi nghĩ là mình sẽ ổn nếu ngồi trước mặt Sumo, nhưng mà ở đó cũng có một đống khách nam đang ngồi rồi, nên cũng khó mà tìm được chỗ.

“Sao thế, cô bé? Không có chỗ ngồi à?” Gã vẫn luôn ngồi ở bậc thềm lên tiếng gọi tôi.

Tôi đoán gã là một mạo hiểm giả, nhưng có vẻ bàn chân của gã bị thương, nên lúc nào cũng thấy uống rượu từ tận giờ ăn trưa. Gã có một bộ râu rất dày. Thấy tôi đứng hình, gã bèn nhoẻn miệng cười. “Muốn ngồi vào đây không?” Gã chỉ vào giữa hai chân mình và nhe răng ra.

Mọi người xung quanh cười ồ lên, tôi cũng gượng cười theo. Bọn đàn ông ở quán cũng nói mấy câu như thế suốt. Có lẽ đó là kiểu bông đùa mà họ thích.

“Ư-Ừm, nếu cô cần tìm chỗ ngồi, thì vẫn còn một ghế ở ngay trước bàn nấu ăn của tôi kìa.” Sumo xen vào giữa, ngó đầu ra nhìn từ phía sau một cái khay đầy những bánh.

May quá. Anh ấy vừa bự con lại vừa đáng tin cậy.

“Gì đấy? Ê. Con bé này là bạn gái của chú hả? Xin lỗi nhé.”

Tuy nhiên ảnh là một người nhút nhát và kín đáo. Khi gã đàn ông có bộ râu kia nhắc đến hai chữ “bạn gái”, Sumo liền đỏ bừng mặt và lí nhí, “Không phải đâu.”

Xin lỗi anh. “Dạ thôi ạ. Hôm khác em lại tới.” Tôi quyết định từ chối. Bụng tôi cảm giác nặng nề như thể đã no căng.

“Cho tôi xin lỗi nhé.”

Tôi đáp lại lời xin lỗi của Sumo bằng một lời xin lỗi khác, “Không, em xin lỗi ạ.” Mà quan trọng hơn, tôi mừng là việc kinh doanh của ảnh vẫn đang thuận lợi. Chúng ta cùng cố gắng nhé.

“Ừm, nếu không chê, cô cầm cái này đi.” Ảnh đưa cho tôi một chiếc bánh trên khay. Khi tôi định trả tiền, ảnh nói, “Tôi có thừa nhiều lắm,” với một vẻ hối lỗi.

Cho dù Haru đã đi vắng và bọn tôi không đến quán ngồi nữa, Sumo vẫn làm một lượng bánh giống như mọi khi. Chúng không bán được, nên ảnh đang đi vòng quanh phân phát cho khách hàng.

“Ai thèm ăn cái thứ đồ đàn bà này chứ?!” Gã râu rậm thô lỗ từ chối khi được mời.

Sumo thực sự đang cố gắng hết mình. Tôi là ai mà dám bảo chúng ta hãy cùng cố gắng, như thể anh ấy đang không như vậy chứ.

Những chiếc bánh ngon lành trông có vẻ buồn bã. Cho dù tôi có tự mình ăn một cái, chắc cũng sẽ chỉ thấy vị của cô đơn mà thôi.

Mình phát điên mất thôi.

Một khách đằng kia đang cáu vì đồ ăn mãi chưa ra; một khách bên này vừa cố tình gây gổ bởi vì không mua được cô gái mình thích. Một cô báo là mình bị ốm, cô khác thì mặt sưng vù lên do bị khách đánh.

Cười lên. Cười lên. Dù có cảm thấy thế nào đi nữa, mình cũng không được nhăn mặt trước khách hàng. Đừng khiến cho các cô gái lo lắng.

Quý Bà bảo rằng thi thoảng “gắt gỏng lên” là điều rất quan trọng. Nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm được thế. Tôi không phải Haru.

Tôi đi đến chỗ từng người và xin lỗi. Dẫu biết đó không phải giải pháp thông minh nhất, nhưng tôi chẳng biết làm gì hơn. Tuy nhớ rằng Quý Bà luôn luôn chỉ giao việc cho người khác, tôi lại chẳng thể nghĩ ra được ai mình có thể trông cậy vào.

Tôi đã hoàn toàn kiệt sức, và doanh thu thì thấp thảm hại. Dù vậy, tôi vẫn phải mỉm cười cho đến cuối cùng.

Lại một ngày nữa tôi vùi mặt xuống giường và ngủ một mạch.

Một cái vỗ vào mông khiến tôi tỉnh giấc. Khi vừa ngồi dậy do bất ngờ, tôi liền bị đè ngửa ra.

Có mùi rượu, và Kizuha đang ngồi trên người tôi.

“Cô còn nhớ hôm qua tôi đã nói gì không?”

Đôi mắt to, sáng rực của cổ dí sát vào tôi đến nỗi khiến chúng trông càng gay gắt hơn, chiếm trọn tầm nhìn của tôi. Mình sẽ bị hút vào mất.

“...Tôi xin lỗi.”

“Nếu hiểu rồi thì đừng có xin lỗi! Mang đàn ông đến cho tôi. Nếu không…” Cổ nhe răng cười và bảo là sẽ ăn thịt tôi.

Tôi sợ rằng có khi mình sẽ bị ăn thịt thật mất. Hơi thở của Kizuha quét qua mũi và bò trên da tôi, giống như một cái lưỡi vậy.

“Kizuha.” Hơi thở cô ta ngửi như mùi máu. Khó chịu quá, tôi nghĩ, nhưng tôi phải nói gì đó thôi. “Cô lại uống rượu nữa à? Quý Bà bảo đó là điều duy nhất cô không…”

“Ồ dẹp đi. Ai quan tâm bả nói cái gì chứ?” Cổ phản pháo lại tôi bằng những từ ấy, và tôi chẳng thể nói thêm được gì. Kizuha đã ghim được hai tay tôi xuống, nên tôi cũng không thể động đậy luôn. Cô ta ghé sát mũi vào ngửi gáy tôi, đưa miệng lại gần tóc tôi. “Mùi của cô lúc nào cũng thật ngọt ngào. Đêm qua bao nhiêu thằng đã chơi cô rồi? Cô đã bỏ mặc tôi và tận hưởng đàn ông một mình, đúng không?”

Tôi nói là không có ai chơi tôi cả. Sớm thôi, tôi sẽ chỉ ngủ với những vị khách đặc biệt - những người mà Quý Bà giới thiệu cho.

“Ồ phải rồi. Cô sẽ trở thành mama mới của bọn tôi, nhỉ?” Kizuha vuốt má tôi, lấy móng tay chọc vào tai tôi. Khi thấy mặt tôi nhăn nhó vì đau, cổ cười. “Mama à, hãy làm việc chăm chỉ vì con nhé, rồi con sẽ làm một cô bé ngoan mà. Con hứa đấy.”

Tôi thực sự chẳng biết phải đáp lại ra sao trước nụ cười kia. Nó quá xinh đẹp đến nỗi khiến tôi rùng mình, nhưng đồng thời cũng nhọn hoắt như gai.

Kizuha được sinh ra ở nhà thổ. Cổ nói không nhớ gì hết về chuyện mình vào nghề như thế nào. Quý Bà cũng không kể nhiều về chuyện ấy, và tôi cũng chưa bao giờ thấy hai người này nói chuyện với nhau. Đó là bởi Kizuha chỉ toàn nói dối.

Ban ngày cô ta lúc nào cũng nồng nặc mùi máu. Là máu dơi anh túc.

Dĩ nhiên, chẳng có loài động vật nào như thế hết, và nó cũng không phải máu thật. Đó là một loại quả với hình thù rất kỳ quặc mà ta có thể tìm thấy ở phía đông của Rừng Quỷ Vương. Nếu đem ủ cho lên men, nó sẽ chuyển sang màu đỏ và bốc mùi như máu.

Nước quả này mạnh hơn cả rượu - nó hủy hoại người ta. Nếu như bị quân lính bắt gặp có thứ này trên người, ta sẽ bị bắt ngay. Nhưng hình như nó rất dễ mua, và một số người còn uống ở ngay trong nhà thổ.

Họ trở nên mất trí đến độ bắt đầu nói chuyện với một người không hề ở đó, hoặc là đột ngột trở nên bạo lực. Một số thì ngất xỉu và phải được đem tới bệnh viện.

Những người mà biết uống đúng cách thì sẽ không thảm như vậy. Họ có mời bọn con gái ở đây uống, bảo là nếu uống một ít xong làm tình thì sẽ sướng cực kỳ luôn. Quý Bà bảo mọi người phải từ chối bởi vì nó rất nguy hiểm, và nếu như bị ép quá thì có thể bỏ chạy cũng được.

Kizuha biết uống thứ này. Tôi nghĩ ngoài tôi ra, chắc mọi người chẳng ai biết chuyện đó đâu.

“...Nhớ ăn uống đầy đủ vào. Nếu không có đủ dinh dưỡng, cô sẽ ốm đấy.”

“Cái gì đây? Cô định đóng vai mẹ tôi đấy hả?”

Đến cả tôi cũng biết nói như vậy chẳng tác dụng gì. Cơ mà dạo này Kizuha đang ngày càng ăn ít đi, có lẽ là cổ lại nhặt một con gì đó về nuôi. Hồi trước cô ta hay nhặt bất cứ con vật gì mình thấy đem về giấu trong nhà kho. Chính tôi là người đã khóa cửa nhà kho lại theo lệnh của Quý Bà.

Tôi tự hỏi có khi nào thứ mà cổ đang giấu là một chàng trai tôi quen biết.

“Chính cô mới là người đang mệt mỏi kìa.” Kizuha ngả đầu, nói như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, rồi vuốt tóc ra đằng sau. Hôm nay tóc cổ thật gọn gàng. Có lẽ Kizuha định đi gặp ai đó. “Công việc vất vả lắm sao?”

So với khi tôi chỉ làm gái bình thường thôi ấy hả, ừ, vất vả hơn gấp tỉ lần luôn.

Nhưng nếu không làm quen với nó, tôi chắc sẽ không thể sống sót được. Người ta bắt buộc phải tiến bộ lên.

“Cô không làm được đâu, Lupe ạ.”

Tôi cảm giác như vừa bị một thứ tởm lợm gì đó đâm xuyên qua ngực. Tôi biết chứ. Không cần cô phải nói ra đâu.

“Cô lúc nào cũng chỉ trưng cái nụ cười giả tạo bên ngoài. Như thế chẳng được lâu đâu. Cô không thể nào làm cái việc mà mình không thích được.”

Kizuha cười và nói rất thích công việc của mình. Cô ta cười quá nhiều, tiếng cười vang vọng, dộng uỳnh uỳnh trong đầu tôi.

“Lupe, muốn thử một tí máu không? Nó sẽ khiến cô vui vẻ hơn đấy.”

Cô ta thè cái lưỡi đỏ ra liếm môi. Có lẽ chỉ ngửi mùi của thứ đó cũng đủ gây tác dụng. Hai má tôi dần trở nên nóng bừng. Tôi cảm thấy ngạt thở và bắt đầu thèm khát thứ gì đó.

“Đùa thôi. Còn lâu tôi mới cho cô.”

Sau tất cả những màn khiêu khích ấy, Kizuha cuối cùng đã xuống khỏi người tôi. Khi mùi máu tan đi, tôi có thể ngửi thấy hương hoa thoảng qua.

Hôm ấy Chiba cũng không đến.

Tôi ăn trưa muộn một mình trong bếp của nhà thổ. Cảm giác thật hoài niệm, cơ mà nó khiến tôi tự hỏi, Đây là thứ bọn mình vẫn thường ăn sao? Thứ mà tôi vẫn cùng ăn với mọi người, ít nhất là cho đến trước dạo gần đây, tôi chẳng còn thấy ngon nữa.

Nhưng tôi không thể cứ suy nghĩ như thế được. Tôi sẽ còn gặp phải nhiều, rất nhiều ngày như thế này nữa. Tôi cần phải nói chuyện với các cô gái khác, phải chú ý đến bầu không khí trong quán. Tôi không được để cho mình bị đồ ăn ngon những khi đi ăn ngoài làm cho hư hỏng.

Với lại, Haru có thể sẽ không bao giờ quay lại. Có lẽ cô ấy cảm thấy mình không cần phải làm một gái bán dâm nữa.

Khi mới đến đây, cổ không biết một cái gì hết, nhưng giờ thì đã tháo vát hơn cả thôi. Cổ biết nấu ăn, giặt quần áo, thậm chí cả sửa chữa đồ đạc trong quán. Tuy hoàn toàn bó tay việc tính toán doanh thu của mình, nhưng Haru lại biết hát và chơi nhạc cụ rất hay, lại còn cực kỳ đáng yêu nữa.

Hình như cổ đang đi cùng ai đó ở bên ngoài quán và thậm chí còn theo vào trong rừng nữa, nên có lẽ cũng đã bàn chuyện nghỉ làm gái với anh ta rồi.

Haru không chịu nói cho tôi biết. Cô ấy không thể kể một chuyện như vậy với tôi, kẻ mà sẽ mãi mãi mắc kẹt ở nơi này.

Mình sẽ buồn lắm, nhưng mình nghĩ là vẫn có thể mỉm cười và nói câu chúc mừng nhỏ ấy. Chỉ thế thôi thì mình làm được. Có lẽ Haru nghĩ mình sẽ khóc và xin nhỏ ấy đừng đi, mặc dù mình sẽ không làm thế. Mình vốn đã biết mọi người sẽ ra đi trước mình rồi, nên chẳng sao đâu.

…là kiểu suy nghĩ nhạt nhẽo mà tôi đang nghiền ngẫm. Khi có Haru ở bên, tôi thường sẽ cố nghĩ ra chuyện gì đó thú vị hơn để kể.

Uống chút nước đã vậy.

Khi tôi đứng dậy đi lấy nước, đầu gối bỗng chẳng còn chút sức lực nào. Chúng như bị khóa chặt khiến tôi tí nữa là ngã, làm tôi phải bất ngờ.

Tối hôm đó, do trời mưa nên không có nhiều khách.

Thật tồi tệ là tôi lại thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Tôi thắp đèn ở mặt trước quán để tạo cảm giác ấm áp hơn. Tôi bảo ban nhạc chơi một bài nhẹ nhàng thư giãn. Tôi giảm giá cho một món ăn và quảng bá nó trên tấm biển ở bên ngoài. Với những cô gái không sống ở đây, tôi nói, “Hôm nay các cậu có thể về nhà sớm, nên trong lúc ở đây thì hăng hái lên nhé.”

Chỉ bởi vì ít khách hơn không có nghĩa là có ít việc phải làm hơn. Tuy nhiên tôi không thể để gánh nặng hiện ra trên mặt mình. Tôi phải quan sát xung quanh và thận trọng điều phối mọi thứ.

Một khách hàng mới đi xuyên màn mưa bước vào. Đó là một gã trông to con, bóng bẩy, và có người hầu tháp tùng. Gã dường như không lạ lẫm gì với nhà thổ. Khi tôi đưa một cô gái đến bàn, gã điềm nhiên thả một câu bông đùa nhạt nhẽo. Quần áo trên người gã có vẻ tốt, tôi đoán gã này là dạng có tiền - và có nhiều luôn.

Tôi đi ra chào, nói là mình thay mặt Quý Bà, và mang cho gã một ly nước. Trông gã không có vẻ gì hứng thú lắm khi liếc nhìn bộ ngực khiêm tốn của tôi, và thực ra như thế tôi càng mừng. Hôm nay có cả đống cô ngực to hơn ở đây.

Đến lúc gã đã bắt đầu ngắm các cô gái trong khi đang ăn uống, tôi lại ra chào tiếp, rồi ghé vào tai gã thì thầm.

“Phòng cô gái số một của quán nhà em vẫn đang trống đấy ạ.” Tôi giới thiệu Kizuha bằng cách giải thích rằng khách của cổ có cả những quan chức chính phủ trọng yếu và các chỉ huy quân đội cấp cao. Đàn ông có nhiều người đánh giá con gái không phải qua vẻ ngoài, mà qua việc có những ai thích họ - đặc biệt là những tên ra vẻ nhiều tiền, có địa vị. Dĩ nhiên, tôi bổ sung thêm rằng Kizuha có bộ ngực rất lớn.

“Ồồ.”

Riêng giá tiền thì tôi để cuối cùng. Nhiều người còn không để tôi nói giá. Nếu thường xuyên đến nhà thổ, họ vốn đã biết giá cả hiện tại như thế nào rồi. Và đây cũng là một nơi để đàn ông giao lưu với nhau nữa, họ hẳn đã suy tính sẵn trong đầu lần ghé thăm tiếp theo của mình rồi.

“Ngài thấy sao ạ?”

“Được, ta sẽ lên.”

Gã này không hỏi giá. Gã chắc chắn sẽ là một khách hàng xịn cho xem. Lần tới gã đến đây, tôi sẽ cho các cô gái xếp hàng ra để chào.

Tuyệt. Phần còn lại mình có thể để Kizuha lo. Cô ta có thể thỏa mãn được bất kỳ tên nào. Cổ thực sự rất đỉnh, đã vậy lại còn chưa kiếm được ai suốt hai ngày qua, nên cô nàng hẳn cũng vui lắm đây.

Tôi đã quá nhẹ nhõm mà buông lơi phòng bị. Ông khách kia vừa mới lên đã giẫm thình thịch cầu thang đi xuống.

“Này, cái đéo gì thế? Con nhỏ đó là cái giống gì vậy?” Gã trỏ vào tôi, mặt đỏ bừng ném cho tôi một ánh mắt hằn học.

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng hốt nói. “Ừm, có chuyện gì thế ạ?”

“Ta đang hỏi cô con bé đó là cái thể loại gì! Nó là đứa tốt nhất cô có hả?! Đời ta chưa bao giờ bị xúc phạm đến như vậy. Con đĩ đó nghĩ ta là ai chứ?”

“Ừmm, em xin lỗi ạ, em sẽ dẫn ngài tới phòng một cô gái khác ngay bây giờ ạ.”

“Ý cô là đứa tốt thứ nhì hay thứ ba ấy hả? Cô nghĩ ta còn muốn ngủ với bất kỳ con nào trong cái quán này sao? Cô coi ta là thằng ngu chắc? Ta đi đây!”

Tôi thực sự không hiểu nổi. Sau khi cúi đầu liên tục để tiễn khách, tôi vội vàng lao lên tầng hai.

Ở tận cùng của hành lang có một cánh cửa màu xanh. Đó là căn phòng lớn nhất của quán. Tôi gõ cửa, cảm thấy hơi lo. Không trả lời. Được thôi. Thế thì mình cứ xông vào vậy.

“Kizuha?”

Hương thơm của hoa thoảng lướt qua, và những mảng màu sắc sặc sỡ của sơn tường cùng thảm trên sàn khiến mắt tôi bỗng dưng ê ẩm, như thể đang bị chúng ép chặt vào.

Quần áo, trang sức, mũ nón - tất cả đều được tặng bởi đàn ông. Đó toàn là những món đồ tuyệt đẹp, nhưng lại được sắp xếp quá mức gọn gàng như thể chưa một lần được sử dụng. Trong này có quá nhiều màu sắc, khiến tôi cảm thấy nôn nao. Tôi sợ mình sẽ chết ngộp ở đây mất.

Kizuha đang nằm trên giường, hai chân lười nhác dang rộng, miệng nhâm nhi một ly máu. Trên mặt cổ là một vết hằn lớn hình bàn tay. Gã khách kia đã tát cô ta.

“Đừng làm như vậy, Kizuha. Không thể để mặt cô có vết hằn được.”

Cô ta là gương mặt đại diện của chúng tôi, là kẻ số một đứng trên tất cả. Mặc dù là một đứa ích kỷ phiền toái, nhưng cổ chính là người giữ cho quán tồn tại.

Nhếch một mép lên cười, Kizuha lấy một ngón tay vuốt lên má và nói, “Ồ, đến mai là nó hết thôi. Không vấn đề gì.”

Có vấn đề đấy. Vậy từ giờ cho đến hết tối nay cô định làm cái gì? Cô đã bảo tôi phải đi tìm khách cho cô, vậy mà đây là cái tôi nhận được sao?

“...Cô đã làm gì ông khách đó?”

“Chẳng gì hết. Tôi chỉ cho nói hắn biết trông hắn thế nào thôi, và bảo là tôi sẽ ghét phải ngủ với một thằng như hắn.”

“Cái gì cơ? Cô thật sự nói như thế á?”

Công việc là thứ duy nhất Kizuha làm nghiêm túc. Hay đúng hơn, tất cả những gì cô ta làm là tình dục.

Cổ có thể xử lý được mọi gã đàn ông, làm tình với họ như thể đang thực sự thèm khát. Ngay cả những gã khiến tất cả bọn tôi phải nhăn mặt, Kizuha cũng có thể phải lòng gã trên giường. Tôi nghe nói cổ còn khóc khi họ ra về nữa. Đó chính là cách mà Kizuha đã khiến hết khách này tới khách kia phải mê mẩn - dùng sắc đẹp và tình yêu của mình. Cổ có khả năng khiến mọi gã đàn ông phải sa lưới tình. Quý Bà bảo rằng cổ đã làm gái kể từ lúc sinh ra cho đến giờ.

“Sao cô lại làm thế…?”

“Tôi không có hứng. Không được à?”

Kizuha nhìn cái mặt giận dữ của tôi và phì cười. Dường như cô ta thấy nó hài hước lắm. Cổ đang say máu, say bí tỉ luôn, nên đến cả tôi cũng phải bực mình.

Tôi nghĩ cô ta cố tình chọc giận khách để phá quấy tôi.

“Sao thế, Lupe? Cô giận à?”

Tôi cắn môi, cố chịu đựng. Nếu nổi cơn tam bành lúc này, chắc tôi sẽ không kiềm chế được đâu.

“Xin cô hãy làm công việc của mình đi. Tối nay không có nhiều khách đâu. Muốn tôi kiếm người khác không?”

Sau khi tính toán mọi thứ bao gồm cả thời tiết, tôi không dám chắc mình sẽ tìm được một khách nữa cho cổ, hay là liệu sẽ có ai nhiều tiền đến đây không nữa, nhưng tôi cần phải ép cô ta kiếm được tiền tối nay. Nếu không, tôi sẽ gặp rắc rối to.

Mấy ngày hôm nay tệ không thể tả. Nếu đây là điều sẽ xảy ra khi Quý Bà đi vắng, mình sẽ không bao giờ…

“Không! Chẳng phải tôi bảo cô là không có hứng rồi sao? Tôi sẽ tạm nghỉ một thời gian. Cô đi ra mà chăm chỉ làm việc của mình ấy.” Khi tôi định chạm vào Kizuha, cô ta gạt tay tôi ra và ngoảnh mặt đi, phùng má dỗi.

Không được cáu. Cô ta chỉ đang trêu chọc mình thôi. Nếu nổi cáu, mình sẽ rơi trúng vào bẫy của cô ta. Cơ mà mình không thể chịu nổi nữa rồi.

“Thế thì cút khỏi đây. Quán này không cần những đứa không chịu ngủ với khách. Ngoài làm tình ra thì cô cũng chẳng biết làm cái gì khác đâu, nên đừng tỏ ra ích kỷ nữa.”

Kizuha nhìn tôi vẻ ngạc nhiên và cau mày.

Chính tôi cũng thấy hơi bất ngờ khi thấy miệng mình xả một tràng ra như vậy, nhưng tôi vẫn trề môi ưỡn ngực với cô ta.

“Hả? Cô nghĩ cô đang nói chuyện với ai vậy, Lupe?”

“Với cô chứ ai. Cô là một đứa ích kỷ thật sự. Hôm nay tôi đã phải kiếm cho cô khách rồi. Sao cô có thể đuổi người ta đi như thế? Tôi đã làm hết sức mình, vậy mà cô-”

“Ồ, ai quan tâm chứ? Cô bảo là không cần tôi. Nói thế nghĩa là sao? Cô nghiêm túc đấy chứ?”

Câu đó làm tôi khó chịu. Cô không có quyền quyết định quan tâm việc gì! Đừng có coi thường bọn tôi như thể cô là kẻ duy nhất trên thế gian này có giá trị! Cô nghĩ ai đã nai lưng ra làm để cô có thể nằm cả ngày trong cái phòng to đẹp thế này hả?

“Một con điếm không chịu ngủ với đàn ông thì không có giá trị gì hết. Cho dù có là cô cũng thế thôi.”

Tôi đang nói ra những điều tồi tệ. Trong khi cố làm tổn thương Kizuha, tôi đã nói những lời mà phản pháo lại làm tổn thương chính mình. Ngực tôi thắt lại, nước mắt chảy ra. Cho dù có muốn xin lỗi, miệng tôi cũng không thể tạo thành tiếng.

Kizuha đẩy vào vai tôi, dồn tôi đến chân tường. Tôi che mặt lại khóc.

“Cô bị ngu hả? Nếu tôi đi, thứ sẽ mất hết giá trị là cái quán này đấy!”

Tôi chẳng thể đáp lại câu ấy, chỉ biết sụt sịt.

Mình ngu quá. Mình thật là vô dụng. Bằng cách nào đó, tôi đã xoay xở thốt lên được câu, “Tôi xin lỗi.”

Kizuha thở dài, đập tay lên bức tường đằng sau. “Cười lên,” cổ hạ giọng đe dọa. Tôi quá sợ hãi nên vai run bần bật. Kizuha lườm tôi bằng ánh mắt của một con thú hoang. “Tôi nói cười lên! Đó là vai trò của mama - cười để quên đi mọi chuyện! Như từ trước đến nay vậy!”

Tôi nghe tiếng ai đó cười phá lên ở dưới lầu. Cho dù không có nhiều khách, các cô gái vẫn đang cố hết sức để khiến bầu không khí trở nên vui vẻ.

Tôi nữa, tôi cũng phải cười. Nhưng cổ họng tôi cứ co thắt lại, và nước mắt cứ không chịu ngừng rơi.

Kizuha tặc lưỡi. “Thôi bỏ đi. Cô đi được rồi. Chỉ cần nhớ là trong thời gian tới tôi sẽ không ngủ với bất kỳ khách nào hết - Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Cổ kéo tôi ra khỏi bức tường và đá cho cái vào mông. Tôi thất thểu quay trở lại quán rượu ồn ào.

Ngày hôm sau, tôi thấy Chiba đang ngồi trước cửa quán. Cậu ta quay lưng vào cửa, ngâm nga một bài hát tôi chưa bao giờ nghe. Tôi tông đầu gối vào lưng cậu ta.

“Ối!” Chiba quay mặt lại với vẻ bất ngờ, rồi lập tức nhe răng cười. “Chào buổi sáng!”

Khi cậu ta đứng dậy, tôi lại dùng đầu gối uýnh vào cẳng chân.

“Ấy, gì thế? Người làm cái gì vậy?” Cậu ta tưởng tôi đang đùa.

Tôi đang tức lắm đây.

Nhưng bởi vì Chiba đã cười với tôi, giúp tôi có thể mỉm cười một cái sau suốt bao ngày, nên tôi tha cho cậu ta.

“Chúa ơi, thỉnh thoảng ăn bánh thấy ngon kinh khủng luôn. Đàn ông có rất nhiều thằng ghét đồ ngọt, nhưng con thì lại thích. Chắc là bởi vì con là loại có thể hiểu được cảm xúc của phụ nữ. Yum.”

Vẫn như mọi khi, tôi chẳng hiểu Chiba đang nói gì, hay ý của cậu ta là gì. Thông thường, tôi sẽ ngồi nghe Chiba nói rồi mất dấu cái chủ đề lúc nào không hay, khiến tôi có hơi bất an, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy thật thư thái. Tôi cũng có cùng suy nghĩ với Chiba về cái bánh.

Tiện nhắc đến cảm nghĩ về đồ ăn, Kiyori giỏi vụ đó cực kỳ - cơ mà cổ trước giờ chỉ có khen món Sumo nấu thôi. Chẳng biết giờ này cậu đang làm gì nhỉ? Cậu có an toàn không?

Tớ cá là cậu không nói với Chiba chuyện mình đi vào rừng. Trước đây, cậu từng khen cậu ta là một mạo hiểm giả thật mạnh mẽ. Cậu còn nhờ tớ huấn luyện Chiba bởi vì cho tới gần đây thôi, cậu vẫn còn dự định để cho cậu ta đưa mình vào rừng.

Nhưng rồi chắc là cậu đã thôi kỳ vọng quá nhiều vào Chiba, nhỉ? Bởi vì Chiba không hề quan tâm. Cậu ta có muốn trở nên mạnh hơn, nhưng lại nói rằng đánh bại quỷ vương là bất khả thi nên sẽ không mất công thử làm gì.

Tớ chẳng biết gì nhiều về mấy chuyện này, nên tớ chỉ lắng nghe những gì Chiba nói và tự ngộ ra thôi. Tớ có hơi thấy ghen tị đấy, về cái cách mà cậu ta có thể cho phép mình không cố gắng hết sức.

Đó là sự tự tin ư? Hay là một thứ gì đó kém tuyệt vời hơn, như kiểu cố tỏ ra cứng cỏi, hoặc là làm một kẻ thất bại cay cú nhỉ? Mà dù thế nào thì tớ cũng thấy ghen tị. Có lẽ tất cả những cái đó, suy cho cùng đều là sự tự tin.

Tớ phải trầy da tróc vảy chỉ để sinh tồn thôi. Tớ còn chẳng biết mình sẽ phải duy trì quán kiểu gì kể từ tối nay. Nhớ lại chuyện đó làm hỏng cả vị của bánh. Điên thật.

“Chiba.” Tôi muốn hỏi xem có phải cậu ta đang cặp với Kizuha không, nhưng lại chẳng thể nói. Tôi không thể xía mũi vào được. Tôi sợ sẽ chọc giận cô ta.

“Hm? Có chuyện gì thế? Nếu muốn biết điều gì về con, người có thể hỏi thoải mái.”

Mình thực sự ghét cái việc họ nói về mình sau lưng, tôi nghĩ. Nhất là trong khi họ làm những chuyện tục tĩu với nhau. Tưởng tượng ra cảnh hai người họ uống máu và nằm thẳng cẳng ra khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

“...Không có gì.” Tôi thấy có lỗi vì đã che giấu câu hỏi của mình.

Nhưng thay vì nhận ra sai sót nhỏ của tôi trong việc che đậy điều muốn nói và thông cảm, Chiba lại hăng hái rướn người ra trước và nói, “Gì đấy, gì đấy? Người phải nói cho con biết có chuyện gì cơ!”

Đây hẳn là cái khiến cho Haru khó chịu.

Điều làm tôi mến Chiba là cậu ta chẳng khác gì đứa em trai tôi. Nhưng ký ức của tôi về em trai mình là từ khi nó vẫn còn bé xíu, trong khi Chiba thì bằng tuổi Haru, tức đã là người lớn rồi. Mặt cậu ta cũng hoàn toàn khác nữa. Nếu như có ai đó hỏi hai người họ thật sự giống nhau đến thế ư, tôi không biết mình sẽ trả lời ra sao. Tôi chẳng biết nữa.

Nếu Chiba không muốn ngủ với tôi, tại sao lại hẹn gặp riêng? Mặc dù hay nói những câu mà chắc chắn là tán tỉnh, nhưng cậu ta không bao giờ đi quá giới hạn.

Tên này thường làm những việc mà dường như chẳng có chút mục đích nào, như thể chúng là chuyện hết sức hiển nhiên vậy. Vì cậu ta thấy chán ư? Tôi sẽ ghen tị nếu như Chiba có nhiều thời gian rảnh đến thế. Cậu ta có lẽ chưa bao giờ cảm thấy lo lắng.

Chiba nhìn tôi không rời, không thèm lau vệt bánh dính trên mặt. Trông cậu ta hài hước đến nỗi tôi phải phì cười.

Ồồ, mình hiểu rồi. Chiba vẫn coi bản thân là một đứa trẻ. Đấy là lý do mà cậu ta có thể sống như thể cuộc đời chỉ là một thú vui. Cậu ta đơn giản là có cách suy nghĩ khác biệt.

Tôi hiểu ra rồi. Cơ bản thì, khi Chiba gọi tôi là “Mama,” cậu ta thực sự nghĩ như vậy. Chiba không ngủ với tôi không phải bởi vì tôi là “một người thay thế cho mẹ”, mà bởi tôi chính là mẹ cậu ta. Ra là như thế.

Ồồhhh.

“Thật đấy, có chuyện gì vậy?”

“Mmm, em có chuyện này muốn hỏi. Em hỏi được chứ?”

“Hở? Được. Dĩ nhiên rồi, người hỏi đi.”

“Sau này lớn lên, anh muốn trở thành người như thế nào?”

Tôi hỏi như thể đang nói chuyện với em trai mình. Đôi mắt Chiba nháy nháy. Cậu ta thực sự chẳng khác gì một đứa trẻ vậy, trông buồn cười lắm.

Tôi đoán rằng cậu ta sẽ nói mình muốn trở thành một anh hùng, hoặc là muốn lưu danh trong những bài hát rong, nhưng tôi đã nhầm.

Câu trả lời của Chiba quá ngoài mong đợi, làm tôi ban đầu còn chẳng hiểu gì.

“Con muốn đấm cho Chúa một trận.”

Cậu ta thực sự nói như thế đấy.

Tôi liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có người của nhà thờ ở gần đây. Phù, cứ tưởng Kiyori sẽ chạy ào ra từ trong rừng chứ.

“Con sẽ trở thành người đấm Chúa vỡ mặt.”

Cậu ta nói lại lần nữa mà không hề nhận ra tôi đang sững sờ.

Dù có cố, tôi cũng không thể tưởng tượng ra cảnh đó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói như vậy. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện này.

Tình huống đó sẽ như thế nào nhỉ? Tại sao Chúa lại đột nhiên trở thành kẻ phải ăn đòn của Chiba? Họ gặp nhau như thế nào? Có phải Chúa chỉ là một ông khách ở nhà thổ đâu.

“... Anh đánh ổng để làm gì?”

“Hmm.” Chiba nhìn lên trời, rồi quay sang phải. “Thực lòng, con không có gì mấy để phàn nàn. Nói thật, con thích cái thế giới khác này. Nó toàn những thứ lãng mạn, phiêu lưu, và kỳ ảo. Bất kỳ thằng con trai nào cũng sẽ thích cả. Nhưng người biết đấy,” cậu ta nói, đầu ngả ra, “Gần đây con đã bắt đầu nghĩ khác, rằng đối với người ở đây thì nó lại không như thế. Và cái vụ giới hạn cấp độ thì thật không thể tin nổi luôn. Tuy vậy, do hiểu luật chơi nên con vẫn khá khẩm hơn đa số. Hầu hết mọi người còn chẳng nhận ra là có giới hạn, và chỉ sở hữu những kỹ năng họ chẳng thể dùng để làm gì. Chà, mấy cái kỹ năng gian lận của con cũng thế. Chuyện sẽ khác nếu như không có cái giới hạn ấy, nhưng nếu cứ thế này, việc đánh bại quỷ vương sẽ là bất khả thi. Nó đã lỗi từ khâu thiết kế rồi. Ai mà phá đảo được cái game này chứ? Hay đây là thể loại sống-chậm nhỉ? Nếu thế thì phải có hướng dẫn cho đàng hoàng vào chứ.”

Ừ, tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì thật, nên chỉ biết cười gượng. Hóa ra vẫn là Chiba của mọi khi à? Mình thật ngu ngốc khi đã ngồi nghe nghiêm túc.

Nhưng hẳn là đã nhận ra biểu cảm hời hợt trên mặt tôi, cậu ta liền nói, “Xin lỗi.” Đó là lần đầu tiên Chiba đọc được cảm xúc của tôi. Ngạc nhiên thật đấy. Chiba chú ý đến người khác!

“Cơ bản là có quá nhiều đau khổ. Con thấy thật lạ là những người như Mama lại không thể có nhiều hạnh phúc hơn. Con hiểu là trong xã hội loài người, nếu ta tạo ra thay đổi ở những tầng thấp hơn, mọi thứ sẽ khá hơn một tí. Cơ mà con biết thằng ở trên đỉnh tháp, nếu hắn không chịu sửa cho chúng ta, mọi thứ sẽ không thể thay đổi ở mức căn bản được, nên con sẽ đấm cho hắn một phát và bắt hắn phải sửa chữa lại thế giới. Con sẽ làm hắn phải nôn ra tất cả những kỹ năng để có thể tiến hóa cả nhân loại! Đánh bại quỷ vương không thể đạt được chỉ bởi một anh hùng duy nhất, mà phải qua việc cải tổ hệ thống và nâng cao những người ở dưới đáy xã hội lên. Và con nghĩ đó chính là việc của anh hùng. Hay nói cách khác, đó là việc chỉ mình con có thể làm, thế nên con sẽ làm điều đó.”

Tôi vẫn còn đang sững sờ, và vẫn chẳng hiểu cậu ta đang nói về cái gì. Tuy nhiên tôi đã rất hào hứng, tôi bị cuốn hút vào mặc dù chẳng hiểu gì hết. Chiba trông như một con người hoàn toàn khác - như một người đến từ thế giới khác vậy.

Chẳng biết phải phản ứng như nào, tôi lại cười như mọi khi. Nhưng ngay cả việc ấy cũng hỏng, tôi cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt.

Chiba cũng cười theo.

“...Anh thật sự…?”

“Hm?”

“Anh thật sự sẽ đấm ổng chứ?”

“Còn phải hỏi. Đấm mạnh ấy.”

Tưởng tượng ra cảnh đó khiến tôi cười còn dữ hơn. Chúa sẽ bị bất ngờ. Chiba sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Quá ngầu luôn.

Chiba nắm bàn tay mình quanh tay tôi như thể chúng tôi đang nguyện thề với nhau. Tôi vui lắm.

Cơ mà thế giới sẽ không thay đổi nhanh đến vậy. Tối nay cũng thế, tôi phải chạy khắp quán để xin lỗi mọi người với một nụ cười xã giao trên mặt.

Tôi phải trông cậy nhiều hơn vào các khách quen, nịnh họ mỗi khi họ tỏ ra không hài lòng. Vì lý do gì đó hôm nay có rất nhiều khách yêu cầu những thứ bất khả thi, họ toàn những người tôi chưa thấy abo giờ.

“Ê, đây có phải đồ uống tao gọi đâu! Tao uống rồi đấy, cơ mà…”

“Thôi nào, đừng bỏ đi mà! Ít nhất cũng phải ngồi uống với anh một ly chứ! Hả? Phí Trò Chuyện á? Thằng ngu nào lại đi trả tiền cho cái đó chứ? Ngồi xuống mau!”

Ồ, có phải là vì…?

Có lẽ đây là do ông khách hôm qua làm. Ra là vậy. Mình nên hỏi người hầu của ổng xem địa chỉ nhà ở đâu để gửi ít hoa đến. Chỉ là mình vẫn chưa…

Cũng có vài người bắt đầu đánh nhau nữa. Sự lộn xộn cứ mỗi lúc một lan ra. Có lẽ họ quen bắt nạt người khác rồi. Một số khách quen từ chối can thiệp khi tôi nhờ họ. Mọi người đã bắt đầu tỏ ra không thích tôi.

Tôi đã nhờ một trong số các cô lớn tuổi hơn đi hỏi thử xem bang chủ có cho người tới được không. Nếu không mau chóng làm gì đó, bầu không khí của quán sẽ bị hủy hoại mất. Chúng tôi hẳn sẽ phải chi cho họ một khoản kha khá cho xem, nhưng mà đành phải chịu thôi.

“Này, cô kia, cô là má mì ở đây hả?”

Ai đó gọi, nên tôi bèn ra chào. “Em làm thay ạ.” Đó là gã đã cố ép một cô gái phải ngồi với mình mà không chịu trả tiền. Gã bắt đầu xả vào tôi với một đống phàn nàn và dồn tôi đến chân tường cho đến khi chỉ có một mình tôi. Thế rồi có ai đó bước ra từ phía đối diện.

“Ừ, ừmm…”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã bị bao vây rồi. Ba vị khách to con. Vẫn còn nhiều chỗ khác đang gặp rắc rối cần sự chú ý của tôi, nhưng tôi đã bị kẹt ở đây.

“Cô tính sao đây hả? Đồ ăn của tôi bị đổ cái nước gì lên đây này - ướt sũng cả rồi!”

“Đứa con gái kia không chịu rót nước cho ta! Cô phụ trách cái quán này, đúng không? Cô tính xử lý thế nào?”

“Em biết thế nào nghĩa là ‘chân thành’, phải không? Em phải xin lỗi bọn anh đàng hoàng vào, xin lỗi như một con điếm, ngay tại đây luôn.”

“Ừmm, cảm phiền các anh. Em có việc phải đi rồi. Để tạ lỗi em sẽ cho mang món khác ra và cử một cô khác ngay lập-”

“Hay là em cởi hết đồ ra rồi nhảy cho bọn anh xem nào? Cô em giỏi cái này lắm mà, đúng không?”

“Ha-ha! Ý hay đấy.”

“Nào, cởi ra. Nhanh.”

Họ vây quanh tôi, buông lời chế nhạo, áp sát đến nỗi tôi có thể cảm thấy cả hơi thở của họ phả lên mình. Nỗi sợ hãi và sự mệt mỏi tích tụ mấy ngày qua khiến đầu gối tôi nhũn ra.

“Tao bảo cởi!”

Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng có vẻ là không thể rồi.

Một trong số họ nói, “Cái mặt thế là sao hả?” và giơ nắm đấm lên. Một gã khác tóm lấy váy tôi.

Có tiếng bước chân ai đó dộng xuống sàn, cả quán bỗng trở nên im lặng.

Tôi mở hé mi mắt đang nhắm nghiền vì nghĩ mình sắp bị đánh ra.

Trên sân khấu là một cô gái. Tất cả mọi ánh mắt đều đang hướng vào cô. Tôi suýt nữa là gào lên.

Haru!

Nhưng đó không phải Haru. Cô ta có tóc vàng, mắt xanh.

Khoác bộ váy nổi bật và ngậm một bông hoa màu xanh trong miệng, Kizuha đứng trên sân khấu quét mắt một vòng quanh quán.

Thế rồi, cổ nhả bông hoa ra và cắm vào ngực mình. Gã đàn ông đang túm váy tôi nuốt ực.

“Có vẻ như rất nhiều người ở đây em chưa từng gặp. Tên em là Kizuha, em là một gái điếm ở Dạ Tưởng Thanh Miêu này. Không như những quý cô xinh đẹp kia, em là một đứa con gái hư hỏng chỉ biết trốn trên tầng hai. Nhưng tối nay, bên dưới nghe sôi động và vui quá, khiến em không kìm nén nổi phải xuống đây. Xin hãy thứ lỗi cho em vì đã tự tiện xuất hiện trước mắt các ngài.”

Kizuha thực hiện một cái nhún gối cúi chào hết sức điệu nghệ và quý phái. Bông hoa xanh lắc lư giữa khe ngực lộ ra. Cặp chân dài, trắng muốt thấp thoáng sau tà váy xẻ sâu đến tận đùi.

Sự hỗn loạn đã lắng xuống từ lâu. Ánh mắt của mọi gã đàn ông vẫn đang dán chặt vào cổ.

“Cho phép em được xin lỗi vì đã gián đoạn bữa tiệc của mọi người. Em là một con điếm chỉ sống để phục vụ. Em hy vọng sự khiếm nhã này sẽ giải khuây cho cả đôi mắt lẫn đôi tai của các ngài.”

Nói đoạn, Kizuha lại giẫm chân lên sàn, mắt liếc qua ra dấu cho ban nhạc. Âm thanh bắt đầu nổi lên.

Đó là một bài ca về tình yêu cháy bỏng. Một người phụ nữ bị bỏ rơi cất lên tiếng ca như gào khóc cho tình yêu, sự tiếc nuối và hối hận về người đàn ông đã rời bỏ mình. Tuy nhiên, người duy nhất có thể hát bài này đã không còn nữa, nên chỉ có tiếng nhạc dồn dập cất lên.

Kizuha không hát, mà nhảy - một điều không ai trong chúng tôi biết cổ có thể làm cho đến tận lúc này. Cổ lấy tay vén váy, thi thoảng giậm chân xuống sàn, phô ra gần như toàn bộ đôi chân trần.

Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp. Từ chuyển động của chân, biểu cảm trên mặt, cho đến tận đầu ngón tay của cổ đều mềm mại và uyển chuyển, hớp hồn tất cả những ai đang quan sát. Ban nhạc dồn thêm năng lượng và đẩy bài hát đến cao trào. Đám đàn ông quên cả đánh đấm, mê mẩn ngắm nhìn Kizuha.

Tôi chưa bao giờ trông thấy điệu nhảy này. Nó vừa thô tục, vừa đẹp tuyệt vời. Kizuha với tứ chi mảnh dẻ cùng cái lưng thẳng như sinh ra để nhảy trên sân khấu vậy. Cổ ngầu thực sự, đồng thời cũng thật quyến rũ làm sao. Nó khiến tim tôi đập liên hồi, cảm giác như đang xem một thứ gì đó mình không nên xem vậy.

“Hỡi các chủ nhân, nếu vẫn chưa thỏa mãn, xin hãy cứ gọi tên em. Một yêu cầu đặt chỗ là tất cả những gì các ngài cần để khiến em điên cuồng nhảy múa cho mình suốt đêm nay.”

Đám đàn ông gào tên cô ta như thể chính họ đã trở nên điên cuồng.

Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Kizuha bước xuống từ trên tầng hai, và tôi đã học được một điều này.

Giá trị của tất cả chúng tôi đã bị đạp xuống đáy.

Bọn mình mới là những kẻ gặp rắc rối nếu Kizuha không ở đây. Cô ta chính là Dạ Tưởng Thanh Miêu. Cổ nhảy múa trên nền bản tình ca buồn ấy, chân giậm như đang nghiến nó dưới đế giày, hé môi mỉm cười, trong khi khiến tất cả lũ đàn ông hóa điên vì mình.

Một lần nữa nước mắt tôi lại chảy không kiểm soát. Tôi bực quá. Sao tôi có thể gọi Kizuha là vô giá trị cơ chứ? Tôi chỉ là một con điếm nửa mùa và sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành người như Quý Bà. Tôi mới là kẻ vô giá trị ở đây.

Con trai bang chủ đã đến mang theo một bầy những gã to con. Anh ta rà soát một lượt tất cả các bàn, ra chỉ thị cho người của mình, và đuổi những khách gây rối ra khỏi quán.

Kizuha nhìn tôi thút thít giữa quán, mặt có vẻ thỏa mãn. Cổ rút bông hoa xanh giữa ngực ra và giơ nó về phía khách hàng.

“Bông hoa này chính là em. Ai lấy được nó sẽ trở thành chủ nhân của em đêm nay. Xin hãy tận hưởng em hết mình nhé.”

Thế rồi cổ ném nó đi. Đám đàn ông giẫm đạp lên nhau, bông hoa bị xé tan thành ngàn mảnh. Kizuha cười phá lên và tiếp tục điệu nhảy của mình.

Tôi muốn nút thật chặt tai mình và chạy trốn khỏi nơi này. Tôi cảm giác mính sắp phát bệnh đến nơi. Nhưng mà đây là công việc, tôi có những thứ cần phải làm.

“...Cảm ơn anh đã cất công đến mặc dù không phải phận sự của mình.” Tôi cúi đầu cảm tạ con trai bang chủ. Mà nói mới nhớ, bang chủ đang về quê cùng với Quý Bà. Tôi hỏi anh ta tiền phí tháng này sẽ là bao nhiêu.

“Đừng bận tâm chuyện đó.” Tôi không hiểu ý anh ta là gì, nhưng trước khi tôi kịp hỏi, ảnh đã cầm cốc lên uống một ngụm lớn và nói, “Tôi đột nhiên thấy nhớ tiếng hát của Shequraso nên tình cờ rủ bọn bạn ra đây uống, chỉ vậy thôi.”

Ảnh đặt cái cốc trống trơn xuống và đứng dậy. Đám thuộc hạ đã xong việc, tụ họp xung quanh ông chủ mình.

“Tôi sẽ sớm tiếp quản công việc của cha tôi thôi. Cô cũng cố gắng lên mà kiếm tiền nhé.”

Tôi chỉ biết đứng đó vùi mặt vào lòng bàn tay. Tiếng cười của Kizuha vang vọng khắp nơi. Khách trong quán vẫn đang rầm rộ.

Tôi quay về phòng, ném đống cảm xúc trong người lên giường, và thiếp ngủ lúc nào không hay.

Ôi… mặt mình trông chán quá.

Có cười đến mức nào đi nữa, trông vẫn sợ chết đi được. Chẳng biết trang điểm xong có đỡ đi không.

Phải rồi, mình sẽ đi ăn bánh. Nhân tiện đến đó, chắc mình mua bánh cho cả mọi người luôn. Làm thế sẽ khích lệ tinh thần cả bọn một chút.

Tôi nghĩ trong đầu như vậy và đi ra quán Sumo. Đến nơi, tôi liền đứng hình.

“Ồ, Lupe! Tớ về rồi đây!”

Đang ngồi giữa bậc thềm, Haru giơ một tay lên vẫy và cười.

“Tớ muốn về thẳng quán ngay, nhưng mà Kiyori bảo sẽ chết luôn nếu không có tí đường nào vào người, nên bọn tớ quyết định ra đây ăn bánh trước. Xong rồi tớ lại được hội ngộ với cậu một cách kỳ diệu luôn! Nào, vào đây, ngồi xuống, ngồi xuống đi, ngồi cạnh tớ này. Có nhiều chuyện tớ muốn kể lắm!”

Đối diện với Haru, Kiyori đang nằm úp mặt xuống bàn như một xác chết.

Sumo vui mừng bước ra với một khay bánh bự. Tôi dùng tay trần bốc một cái.

Tôi cũng chẳng biết sao mình làm thế nữa, chắc là do cảm xúc nhất thời.

Haru đang mừng rỡ vẫy tôi vào thì chiếc bánh tôi vừa thó hội ngộ với cái mặt cổ một cách kỳ diệu.

“Tại sao…?”

Khuôn mặt bị phủ một màu trắng, Haru đóng băng tại trận. Tôi hít thở vài cái, gần như là bị tăng thông khí, rồi cuối cùng gào lên.

“Haru, cậu là đồ ngốốốốốốốốốốc!”

Tôi đã hét to hơn chủ ý. Đám đàn ông ngồi xung quanh quay ra nhìn. Nhưng tôi không thể dừng được. Giây phút tôi trông thấy Haru, mọi thứ cứ trào ra không ngừng.

“Cậu nói ‘Tớ về rồi đây’ là sao hả? Cậu có biết tớ đã mong ngóng cậu đến mức nào không? Mong cậu đến để cứu tớ. Nếu lúc ấy cậu không ở đó, thì tại sao lại xuất hiện lúc này chứ?”

Tôi lại bắt đầu khóc. Ngày mai mắt mình sẽ lại đỏ lòm cho xem. Nhưng mình đếch quan tâm nữa. Có quá nhiều điều tôi muốn nói.

“Tớ ghét cái đó ở cậu! Cậu thật là ích kỷ và vô tâm. Cậu hẳn là chẳng bao giờ quan tâm đến đến cảm xúc của bất kỳ ai. Cậu nghĩ tớ sẽ bỏ qua cho mọi chuyện, nhưng mà tớ không có như thế đâu!”

Mọi người bắt đầu túm tụm lại xem, buông lời giễu cợt. Nó khiến tôi càng thêm tức giận. Đây là chuyện giữa tôi và Haru!

Gã đàn ông râu rậm với cái chân đau nhoẻn miệng cười và nói, “Ối chà, cô bé. Đàn bà con gái mà cũng đánh nhau được à? Mà, cứ thoải mái đi em. Nếu em thua, anh sẽ an ủi cho - nếu em biết ý anh là gì.”

Tôi xấu hổ quá mức chịu đựng, mặt đỏ bừng lên, nhưng cơn tức giận vẫn còn đó.

Haru đập bàn và đứng dậy. Người xung quanh bắt đầu trở nên hào hứng. “Đánh đi, đánh đi!” họ reo hò. Tôi có thể nghe tiếng cười hô hố của đám đàn ông vây quanh, cảm thấy hơi thở của họ. Nó khiến tôi nhớ lại tối hôm qua và bỗng thấy sợ hãi.

“Sumo!” Haru gào lên.

Vẫn giữ khay bánh trên một tay, Sumo bước vào giữa Haru và đám khách, nhấc một chân lên. Cái chân vút lên thật cao, gần như là trỏ thẳng lên trời.

Ảnh giậm một cái rung chuyển cả mặt đất khi hạ chân xuống, rồi làm tương tự với chân kia. Khi Sumo hạ thấp thân mình và lườm đám khách, ảnh khiến họ im bặt ngay lập tức.

Trông ảnh không có vẻ gì giống mọi khi nữa. Sumo lúc này nhìn thật mạnh mẽ. Tôi tự hỏi không biết đó là loại võ thuật gì. Dạy em với, Sumo.

“Cảm ơn anh, Sumo… Với cả, xin lỗi, cơ mà anh có thể bán cho bọn em hết chỗ bánh kia được không? Bọn em sẽ trả tiền và dọn dẹp sau, nên xin hãy tha thứ cho điều bọn em sắp sửa làm.”

Sumo gật đầu. Haru nhặt lấy một chiếc bánh trên tay ảnh, giơ lên cao.

“Ăn cái này đi!”

Tôi nhắm mắt mình theo phản xạ, nhưng tiếng bộp lại phát ra từ phía bên cạnh.

Khuôn mặt của gã mạo hiểm giả râu rậm khi nãy trêu chọc tôi hóa ra trắng bóc.

Mọi người sững sờ, trong khi Haru thì đang cao hứng.

“Thấy sao hả? Bánh của Sumo ngon đấy chứ, nhỉ? Bom của con gái đấy!”

Gã mạo hiểm giả liếm nước cỏ ream bao phủ trên mặt mình và nói, “Ngon không ngờ.”

“Ối!” Tôi đã hạ thấp phòng bị và ăn một cái bánh vào mặt.

Haru đang cười. Thấy vậy tôi càng bực mình, nên bèn nói, “Sumo, phiền anh ra đây giùm!”

“Đáng ghét-!”

Chiếc bánh tôi quăng đi hoàn toàn chệch mục tiêu và nổ tung trên mặt Kiyori, nhưng cổ chẳng hề động đậy một li, khiến tôi sợ là có khi cổ chết thật mất rồi. “...Tha cho tôi đi… không… đánh nhau nữa…”

Ồ, vẫn còn sống. Tuy không thể di chuyển, nhưng Kiyori vẫn có thể nói. Chà, vậy cũng được.

“Cậu nên chú ý hơn vào!”

Một chiếc bánh bay về phía tôi, nhưng lần này tôi né được. Gã ở phía sau tôi trúng đòn.

Tôi ném tiếp một cái bánh. Không may, cái đó trúng một ông chẳng liên quan. Cơ mà tôi quan tâm gì chứ? Tôi đang cáu mà. Tôi sẽ cho cái mặt của bất kỳ ai đến gần ăn bánh! Haru và tôi cứ thế quăng bánh vào nhau.

“Cũng không phải là tớ lúc nào cũng cười đâu. Tớ cũng biết bực tức và thi thoảng cũng muốn nói xấu người khác. Tớ cũng như cậu thôi, Haru!”

“Tớ biết! Chính cậu là người không chịu nói ra ấy. Cậu lúc nào cũng để tớ phải xả hết giùm mình! Cơ mà, dù sao tớ cũng muốn làm thế, nhưng…”

“Tớ cũng muốn xả giận lắm chứ! Nhưng nếu làm như thế -”

“Vậy thì xả đi! Cậu vẫn là Lupe cho dù có nói xấu người khác hoặc phàn nàn đi nữa. Và tớ muốn nghe! Tớ thực sự muốn biết những câu rủa xả cay cú nào sẽ tới từ cậu, nên hãy nói cho tớ biết đi!”

“Nhưng mà có quá nhiều chuyện khác tớ muốn nói. Tớ muốn kể những chuyện vui, tớ muốn cười. Điều đó tiếp thêm sinh lực cho tớ, và tớ thích như thế!”

“Chính xác là vậy đó, Lupe! Cái tính tốt bụng thái quá của cậu lại hiện ra rồi kìa. Cậu cứ hành xử như mẹ người ta ấy. Cởi mở hơn đi! Hãy cho tớ xem mặt tối của cậu đi nào, chỉ cần một tí chút thôi cũng được!”

“Thế thì đây: Quý Bà điên rồi. Nếu định đi vắng nhiều ngày, chị ấy cần phải báo cho tớ biết trước thật xa vào chứ không phải ngay trước ngày đi như thế! Cả quán lẫn trái tim của tớ đều cần phải chuẩn bị chứ!”

“Tốt - chính là thế đấy! Đó là cái tớ muốn nghe. Cơ mà khoan, Quý Bà không ở đây à?! Ôi Lupe, thế thì chắc là khó cho cậu lắm luôn!”

“Đúng thế! Tớ đã phải khóc trôi cả mắt ra trong quán đấy - trôi cả mắt luôn. Đến cả thằng con trai lười nhác của lão bang chủ còn thông cảm với tớ! Tệ hết chỗ nói luôn!”

“Eo ôi. Hắn trông như kiểu mà sẽ tự khen chính mình sau khi động viên người khác ấy.”

“Rồi lại còn cả Kizuha nữa!”

“Biết ngay! Cô gái cưng của mọi người. Cô ta làm gì cậu à?!”

“Chỉ là, tất cả mọi thứ ở cô ta đều đáng sợ và ghê tởm. Cổ lúc nào cũng có cái vẻ kỳ quặc thế nào ấy. Tớ đã cảm thấy thân thể mình bị đe dọa bởi cô ta không biết bao nhiêu lần.”

“Thật á? Tớ sẽ không tha cho con nhỏ đó đâu. Ai cho nó làm thế với Lupe của tớ chứ!”

“Nhưng mà cổ đánh bại tớ tuyệt đối luôn. Tớ không thể thắng được. Cô ta thực sự quá tuyệt vời…”

“Ừ, chà… nào lại đây, Lupe. Để tớ an ủi cậu nào.”

Đến một lúc nào đó thì hết bánh (Anh Sumo, bọn em sẽ trả tiền và dọn dẹp mà!) và tôi đang ở trong vòng tay của Haru. Khi cổ ôm lấy tôi, bánh dính trên người bị ép dẹp chảy ra toàn thân. Tôi lại bắt đầu khóc. Tuy nhiên, những giọt nước mắt này không giống như trước, cảm giác lúc này thật tuyệt.

Tôi siết vòng tay mình quanh Haru và nói, “Đừng bao giờ bỏ đi nhé.”

“Yên tâm. Tớ sẽ chỉ ở đây thôi.”

Tôi biết đó hẳn phải là một lời nói dối. Trong thâm tâm tôi biết cô ấy sẽ lại bỏ rơi tôi một mình và đến một nơi kỳ lạ nào đó, bởi vì tính cô nàng này luôn hiếu kỳ và có sức mạnh để hành động theo. Cổ kết bạn quá dễ dàng. Haru không cần có mình.

“Tớ sẽ không đi đâu hết. Nhà của tớ và thế giới của tớ là ở đây. Tớ sẽ trở thành một trong số các cậu.”

Tôi òa khóc và ôm lấy Haru. Tôi siết thật chặt tay ghì cổ lên ngực mình.

Mãi ở bên tớ nhé, bạn thân.

Vậy là tôi đã làm đủ thứ chuyện đáng xấu hổ ấy, nhưng tôi không hề hối hận. Đó chính là tôi. Tất cả những gì tôi làm chỉ là thể hiện một chút mặt tối của mình thôi, còn nhiều thứ tệ hơn cơ.

Sau đó, tôi kể cho Haru nghe câu chuyện chẳng vui vẻ gì về việc tôi vào nghề như thế nào.

Kể xong, Haru cười và bảo, “Thế có khi nào là cậu… học theo mẹ mình không?!”

“Ồ, chắc cậu nói đúng đấy.” Tôi cũng cười.

Mỗi ngày đều hết sức bận rộn. Tôi dồn tất cả sức lực vào công việc và đã trở nên mạnh dạn hơn.

Hôm nọ tôi cãi nhau với Kizuha và đã lấn át được đến mức cô ta cuối cùng cũng chịu nghe tôi nói. Tính cách cô ta dạo này đã bắt đầu bớt góc cạnh đi một chút. Tôi chẳng biết đấy là do ảnh hưởng của ai, nhưng cũng không cho phép mình hỏi.

Cơ mà sau vụ đó, Quý Bà trở nên quan tâm tới tôi hơn. Họ quả là một cặp mẹ con kỳ lạ.

Tôi đã bắt đầu nói lên ý kiến của mình thường xuyên hơn, bởi tôi có nhiều lắm. Tôi muốn làm một vài sự thay đổi trong quán, đặc biệt là về chuyện khách hàng đối xử với các cô gái như thế nào.

Tôi đề xuất với Quý Bà thuê một vài khách quen, nếu như họ đồng ý với thỏa thuận, để đứng canh ở trong quán rượu và trên tầng. Chỉ cần có họ ở quanh sẽ khiến mọi người cảm thấy an toàn hơn khi làm việc.

Tôi cũng bắt đầu bàn bạc đủ chuyện với con trai bang chủ. Khi tôi bảo muốn các cô gái có phòng riêng tách biệt với phòng làm việc, ảnh nói sẽ tìm cho tôi một tòa nhà ở gần đó. Sau khi thử làm thân, tôi mới biết anh ta hóa ra là một người khá tốt tính, mặc dù ảnh có ném cho tôi một ánh mắt kỳ lạ và hỏi tôi tại sao phải làm đến mức đó.

Chỉ là vì có quá nhiều thứ tôi cần phải bảo vệ thôi. Haru lại gây ra một vụ động trời nữa. Tôi cần thêm nhiều người mình có thể trông cậy vào. Hôm nào cũng bận rộn.

Tôi đang đi gặp Chiba để ăn trưa. Haru bảo, “Không đời nào!” nên tôi đành một mình đi ra quán Sumo.

“Ồ, Quý Cô Bánh Ngọt kìa. Bánh mới ra tuần này cũng ngon lắm. Đây, ăn thử đi!”

“Cảm ơn ạ.”

Gã mạo hiểm giả râu rậm có cái chân đau vẫn tiếp tục đến quán cafe ngay cả sau khi chân đã khỏi, mà theo lời gã, là bởi vì muốn ăn bánh. Tuy nhiên tôi nghĩ là gã ăn hơi nhiều quá rồi.

Cũng có vài khách nam khác đang nhâm nhi bánh, thêm cả một vài cô gái nữa. Trong khi tôi đang tìm chỗ ngồi, hết người nọ tới người kia gọi tôi. “Ồ, Quý Cô Bánh Ngọt.”

Thực lòng, như thế kể cũng hơi xấu hổ, nhưng tôi đã không thể nói rằng đến đây một mình là việc quá khó khăn nữa rồi. Vị trí này là chỗ của bọn tôi, những quý cô bánh ngọt.

Trong khi ngồi chờ Chiba, tôi nhấm nháp đĩa bánh của mình một chút rồi tiếp tục đan len.

Tôi mừng là đã tìm được loại len hoàn hảo để làm. Nó có màu vàng cam, khiến tôi nhớ đến mái tóc xinh đẹp của Shequraso. Nên mình biết là nó sẽ vô cùng đáng yêu. Chắc chắn trông sẽ hợp lắm đây.

Lòng tin tưởng như thế, tôi đều đặn đưa mũi kim đan. Mặc dù vẫn đang học, nhưng tôi muốn mình có thể làm được đủ mọi thứ, giống như mẹ tôi vậy.

“Xin lỗi để người chờ nhé! Một lần nữa Huyết Vũ lại hoàn thành buổi huấn luyện trong rừng của mình. Cơ mà lạ thật đấy, dạo này chẳng còn con quỷ nào nữa. Quân đội thậm chí còn đến để khảo sát và đuổi bọn con đi. Con biết tại sao rồi. Chắc chắn là quỷ vương cuối cùng đã thấy sợ con đây mà. Chà, Vô Tận Huyết Vũ là một - hở? Người đã ăn rồi ư?” Chiba đột nhiên hỏi trong khi đang lảm nhảm, ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, mắt nhìn vào đĩa bánh.

Tôi trả lời là một vị khách đã tặng nó cho tôi.

Cậu ta chẳng hiểu sao nhăn mặt lại. “Người để thằng đàn ông khác ngoài con mời ăn ư…?”

Kể từ khi tôi yếu lòng và khóc hôm nọ, Chiba đôi khi lại nói những câu đầy kiểm soát như thế, giống kiểu cậu ta đã đóng mác tôi là người yêu của mình hay gì vậy.

“Có vấn đề gì sao?”

“À, không, không có gì hết!”

Nhưng tôi chẳng thực sự lo lắm, bởi chỉ cần tôi lườm một cái thật nhẹ thôi, cậu ta lại quay trở về làm một chú bé ngoan ngay.

Và vấn đề duy nhất đối với tôi là cái thái độ đó thôi. Cũng không phải là tôi không thích Chiba, và tôi cũng không phiền nếu cậu ta nghĩ chúng tôi đang hẹn hò với nhau.

Cơ mà tôi chẳng có thì giờ đâu mà cặp kè với một người có quá nhiều thời gian rảnh như thế, tôi còn có việc phải làm. Chuyện này tạm thời cứ để vậy đi.

“Nhưng mà bữa trưa nay con mời nhé!”

“Cảm ơn. Anh lúc nào cũng thật tốt bụng.”

Cậu ta đúng là ruột để ngoài da, làm tôi không khỏi phì cười. Chiba giúp tôi có thể cười.

Con trai như vậy thật là đáng quý. Tôi rất biết ơn cậu ta - thật sự luôn.

“Không sao. Ý con là…”

Tôi vẫn không ngừng đan len trong lúc Chiba nhìn mình, chẳng hiểu sao lại trở nên bẽn lẽn.

“Người đang đan cho con một thứ gì lòe loẹt thế này ư…”

“Cái này á? Không phải cho anh đâu. Là một cái mũ em định tặng Haru.”

“Hả? Tặng Haru? Khoan đã, chẳng phải nó có hơi nhỏ để làm mũ sao? Bộ cô ta mọc sừng hay gì à?”

Chiba trả lời ngây ngô đến nỗi khiến tôi kinh ngạc. Thật luôn hả trời? Haru vẫn chưa nói cho cậu ta biết. Họ là bạn của nhau cơ mà! Lạnh lùng quá thể!

“Là cho em bé đấy. Haru sắp sinh em bé. Mọi người đang phát hoảng lên về chuyện đó.”

“Hmm.” Chiba thưởng thức hương thơm của trà Sumo mang ra trước khi nhấp một ngụm, quay sang người ngồi bên cạnh chúng tôi, và phun phì phì ra tứ phía.

“Hảảảảảảả?!”

Thế rồi cậu ta gào rống lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, đầu đập xuống đất, và nằm bất động.

Trong khi Sumo đang lưỡng lự trước cảnh tượng gợi nhớ lại cái hiện trường án mạng hồi đó, tôi gọi một suất thịt cho hai người. Tôi cần bổ sung cho mình thêm chút cơ bắp.

Tôi chắc chắn em bé của Haru sẽ là một đứa nhóc vô cùng nghịch ngợm. Mọi thứ rồi sẽ còn bận rộn hơn nhiều đây.