Ta chơi với Widgecraft đến giờ cũng phải được ba mươi năm rồi.
Cùng nhau theo đuổi giấc mơ đánh bại quỷ vương nực cười của hắn, bọn ta tóc đều đã bạc hết. Mỗi người trong bọn có màu da, màu mắt riêng, quá khứ riêng, nói những ngôn ngữ khác nhau, nhưng bọn ta đã sát cánh bên nhau cho đến khi tất cả có chung một màu tóc. Đó quả là một hành trình dài. Nói thật lòng, ta không ngờ là cả bọn vẫn còn sống sót.
Widge là một tên ngốc thích ăn chơi nhảy múa, nhưng khi ở trong rừng, hắn thận trọng và mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Đó là lý do ta gia nhập đội của hắn, dĩ nhiên, nhưng mà cũng có vô số lần ta đã phải nghĩ, Bỏ mẹ, thôi xong rồi.
Ta đã từng bị một con quỷ đấm cho mạnh đến nỗi bay thẳng vào thân cây. Ta từng bị bao vây bởi một bầy kiến độc. Ta còn từng bị một cơn sốt kinh khủng dày vò suốt ba ngày ba đêm, chẳng rõ nguyên nhân là gì.
Đó là một cuộc sống mà bọn ta bước ra khỏi khu rừng khóc lóc Mình không muốn chếếết! để rồi lại chui vào ngay sau đấy, bởi vì nếu như phải chết, thì rừng là nơi duy nhất để làm chuyện đó. Bản thân ta cũng là một tên ngốc - ta cần được hít thở cái không khí của khu rừng ấy. Cơ bản thì nó chính là quê hương của ta.
Chuyện là ở cái quán rượu nơi nhóm mấy thằng ngốc bọn ta tụ họp, có một đứa con gái trông hoàn toàn lạc quẻ. Cô ta mặc một bộ váy trắng tinh và đội cái mũ trắng tinh nốt. Thậm chí làn da cũng trắng đến nỗi khiến ta tự hỏi lẽ nào nó chưa một lần ra nắng. Ngược lại, mái tóc của cô ta thì đen bóng, và hai con mắt lấp lánh kia thì to đến nỗi cảm giác như chúng sắp bắn ra khỏi đầu.
Đó là một quý cô thực thụ. Thông minh, thanh lịch, con nhà phố. Cô ta được cha mẹ cho đến trường, và giờ thì làm một Nữ tu quần là áo lượt.
Ta đến từ một dân tộc thiểu số sống ở vùng rìa phía đông của khu rừng, mang làn da màu bùn với chi chít những hình xăm. Không một ai trong thành phố này dám đến gần ta, vậy mà con nhỏ đó đang ngồi đối diện, nói với ta bằng một cái mặt nghiêm túc:
“Tôi có thể trở thành đệ tử của ngài được không?”
Ban đầu ta chẳng hiểu cô ả nói cái gì hết. Nhưng rồi suy nghĩ một lúc, ta nhận ra là con nhỏ đang trêu đùa ta, và nghe cũng khá là hài hước nên ta liền phá ra cười. Ta cười sặc sụa, cầm ly rượu bukaren vẫn chưa nhấp một ngụm nào lên và hất thẳng vào mặt con nhỏ Nữ tu, rồi giơ ngón cái trỏ xuống vào mặt ả. Ta cố tình để ả trông thấy chiếc nhẫn răng ranh orc đen bóng của mình.
“Ta có lời nhắn cho chúa của cô đây. ‘Nếu mày muốn làm đệ tử của tao, đến đây mà xin.’”
Mấy thằng khác ngồi trong quán rượu cười bò lăn ra. Nhỏ Nữ tu gật đầu, nói một câu nghe chẳng hiểu ra làm sao, “Hôm khác tôi sẽ lại đến ạ,” rồi bỏ đi.
Cô ả có cặp mông đẹp hơn ta nghĩ, nên ta đã đem nó ra đùa cợt để lại chọc cười cho đám bạn tiếp.
*
Như đã nói, ta sinh ra ở vùng Seigaya. Nó nằm ở phía bên kia của Rừng Quỷ Vương tại trung tâm vương quốc này. Ta sinh ra ở phía đông, nhưng không phải là trong một thành phố nào ở đó cả. Ta được nuôi lớn trong rừng đúng nghĩa đen. Làn da này, những hình xăm này, thức ăn và văn hóa, tất cả đều khác biệt. Bởi thế, người đời gọi bọn ta là Những Kẻ Bị Nguyền Rủa.
Dĩ nhiên, bọn ta chẳng hề bị nguyền gì hết. Bọn ta không làm sao cả. Lời nguyền nằm ở trong tim và con mắt các người thôi.
Nói chung, bọn ta không thể ở những nơi có đông người. Bọn ta sống trong một ngôi làng nhỏ bên bờ sông, lấm lem bùn đất bên lũ quái vật.
Con sông chảy xuyên qua khu rừng có màu của đất. Người ta nói đó là nước mưa chảy thành dòng, và uống thứ nước ấy trực tiếp là bị đau bụng ngay. Ngoài ra, thời tiết ở đó nóng hơn nhiều so với ở đây. Điều đầu tiên ta nhớ về nơi ấy là mùi cỏ bốc lên nồng nặc và mùi của bùn; tiếng côn trùng lao xao và tiếng gầm rú của lũ quỷ mỗi khi đêm xuống.
Mỗi đứa chúng ta được phát cho một ngọn giáo khi ra đời, loại có cán hơi ngắn mà có thể dùng để ném. Khi đạt đến một độ tuổi nhất định, bọn ta sẽ được cho dây tết lông vũ riêng để gắn vào nó. Làm như thế để mọi người đều biết ai là kẻ đã kết liễu con mồi. Đến tầm 15 tuổi thì tất cả đã là những thợ săn thực thụ. Bọn ta được nuôi lớn để trở thành như vậy.
“Igo, đến lượt mày.”
Có một lần, khi ta khoảng tám hay chín tuổi, người lớn ra lệnh cho cả bọn leo lên đỉnh một vách đá và nhảy xuống sông. Trong một năm sẽ có vài thử thách như vậy cho đến khi bọn ta đủ tuổi trưởng thành. Những kẻ mất mạng thì không đủ khả năng sinh tồn, hay nói cách khác, trước sau gì cũng chết.
Ta khá giỏi ở khoản di chuyển khéo léo và thể hiện sự gan dạ của mình. Không có thứ gì làm ta sợ cả. Ta quay ra sau, trỏ ngón tay cái xuống đất, trợn ngược mắt và thè lưỡi ra làm mặt ngố trước khi nhảy xuống. Đám người lớn đanh mặt lại, trong khi bọn trẻ con tầm tuổi ta thì vỗ tay.
Mọi người bảo rằng ta sẽ trở thành một anh hùng. Anh hùng đấy. Rặt một lũ ngu, cả lũ bọn họ luôn. Họ tin tưởng đến mức cuồng tín, rằng một người đàn ông kẻ sẽ làm đảo lộn cả thế giới có thể sinh ra trong cái làng cứt đái bé tẹo ấy.
Sau mỗi thử thách, kẻ nào thể hiện đặc biệt tốt sẽ được xăm hình. Cái này cực kỳ đau đớn đối với một đứa trẻ, nhưng nó là một vinh dự. Ta uống nước ăn mừng và bình tĩnh để mình bị xăm lên. Ở thời điểm đó, ngực ta đã đen kịt rồi. Ta có nhiều hình xăm hơn tất cả bạn bè mình.
Tuy nhiên, vào những hôm trời mưa, nó ngứa vô cùng. Mực xăm được làm từ máu quỷ. Người lớn bảo rằng nó đang đòi được quay trở về rừng.
Quỷ là những sinh vật đáng sợ, nhưng đối với bọn ta, chúng gần như là thần thánh vậy. Người làng tin rằng để xác thịt mình tiếp xúc gần hơn với quỷ là một cách để trở nên mạnh mẽ hơn. Là một đứa trẻ, ta thấy cái logic đó nghe chẳng hợp lý tẹo nào, và toàn bộ cái trò này không có gì khác ngoài đau đớn. Hình xăm sẽ ngứa kinh khủng cho đến khi máu quỷ hòa tan vào máu của ta.
Vào một ngày trời mưa nọ, ta định đi ra sông tắm. Cơn ngứa ngáy sẽ dịu đi kha khá nếu ta làm mát da mình. Nhưng mà đó cũng là nơi ta gặp gỡ chúng lần đầu tiên.
Một con quỷ.
Nó đang ngắm nhìn ta từ phía bên kia bờ sông - một con quái vật có bốn chân như ngựa cùng cái cổ dài. Cơ thể nó mềm oặt như không có xương, và những con mắt thì chiếm đến nửa cái đầu. Khi nó mở miệng ra, ta có thể trông thấy vô số những hàng răng nhỏ sắc nhọn bên trong, cùng nước dãi dính nhớt chảy ròng ròng. Thế rồi, nó nhìn ta và liếm môi, trong khi ta chỉ biết đứng đó run rẩy, hai chân như hóa đá. Con quỷ bắt đầu lội xuống sông.
Quỷ là quỷ, ta nghĩ. Làm gì có chuyện mấy cái hình xăm có thể đưa con người đến gần chúng hơn chứ. Con người chỉ là thức ăn không hơn. Chúng ta bị ăn thịt và chết - chỉ thế thôi. Suy nghĩ ấy khiến ta vãi đái ra quần.
Nhưng hồi đó ta đã không chết. Ta được cứu.
Những kẻ không vượt qua được thử thách nhưng cũng không chết sẽ bị cho làm người tường. Họ trở thành bức tường bảo vệ bao quanh ngôi làng.
Đứng trước ta là một người đàn ông với mái tóc dài bẩn thỉu. Ta chưa bao giờ gặp ông ta ở bên trong làng. Ổng gào lên cái gì đó không phải tiếng người, vừa lấy tay múc nước dưới sông lên hất vào con quỷ, khiến nó phải lùi lại. Dần dần, con quỷ vừa mới tự mình xuống sông giờ trở nên ghét thứ nước sông mà người đàn ông đã chạm vào.
Đoạn, người đó bắt đầu tự buộc cánh tay mình. Ổng lấy một sợi dây mỏng quấn chặt vào chỗ ngay bên dưới khuỷu tay, rồi tự cắn vào bên trong miệng và nhổ máu lên cánh tay. Máu liền sủi bọt trên da ổng, bốc mùi như trứng thối. Ổng dứ dứ cánh tay về phía con quỷ và rống lên như một con ngựa, “Neigh, neigh!”
Con quỷ nhe răng ngoạm lấy cánh tay và hút máu trào ra. Ta chỉ biết đứng đó run rẩy, rơi nước mắt. Nhưng rồi nó chỉ làm như vậy trong một lúc ngắn, rồi nhả ra và ngoan ngoãn lùi bước vào trong rừng.
Cánh tay người đàn ông trở thành một đống bầy hầy. Ông ta khuỵu xuống sông, miệng rên rỉ trong khi ta bước lại gần. “Ông có sao không?”
Ổng quay sang và nói, “Con này đang không đói. Thế là may đấy,” nhe răng cười nhưng trán toát mồ hôi hột. “Ta chỉ phải mất cho nó một tí máu thôi. Hôm nay là một ngày tốt lành.”
Nhìn gần hơn, ta để ý thấy một chân của người đó được làm bằng gỗ. Ta cảm ơn ông ta, nhưng trông ổng không có vẻ vui tí nào. Dường như ổng không thích mấy cái hình xăm của ta.
“Đừng nói với ai là chú mày đã gặp ta. Về nhà đi.”
Dù sao cũng không thể làm được gì, nên mặc dù lo lắng, ta vẫn quay trở về nhà. Sau đó ta nghe được từ đám đàn ông trong làng về chuyện những người tường. Họ nói chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta hết, nhưng rồi ta năn nỉ và họ đã tiết lộ cho một ít.
Những kẻ không thể trở thành chiến binh sẽ bị đuổi ra khỏi làng. Họ bị gạt ra ngoài cộng đồng, bị buộc trở thành công cụ lao động như trâu ngựa. Ở làng này, bọn ta có một thứ gọi là nghệ thuật hắc ám, nó cũng gần giống như ma thuật thôi. Điểm khác biệt nằm ở chỗ ma thuật dùng năng lượng tinh linh, còn nghệ thuật hắc ám bắt nguồn từ cùng một gốc với thứ mà bọn quỷ sử dụng.
Nói cách khác, đây chính là lý do mà bọn ta bị miệt thị là Những Kẻ Bị Nguyền Rủa. Cộng thêm cái kỹ thuật để tạo ra hình xăm, người bên ngoài cho rằng bọn ta có máu quỷ chảy trong huyết quản.
Nhưng mà khi bị phân biệt như thế, bọn ta buộc phải lệ thuộc nhiều hơn nữa vào nghệ thuật hắc ám. Điều này có lẽ hơi khó hiểu, nhưng mà khi ai đó ghét ngươi, nó có nghĩa là họ sợ ngươi. Bọn ta không thể nào từ bỏ nghệ thuật hắc ám được, bởi nó là thứ vũ khí duy nhất bọn ta có. Không thể, cho dù có bị xa lánh, phỉ nhổ hay bỏ mặc đi nữa. Bọn ta không có lựa chọn nào ngoài sử dụng nghệ thuật hắc ám để khiến kẻ khác sợ hãi, và nhờ thế mà sống sót.
Trong cái môi trường khốn nạn đó, công việc khổ nhất được đẩy cho những kẻ yếu thế. Bùn luôn luôn chìm xuống đáy mà. Đời là vậy.
Một người khi trở thành bức tường sẽ học những món nghệ thuật hắc ám đặc biệt kinh khủng từ những người tường đến trước hắn ta, và rồi họ sẽ chiến đấu để bảo vệ ngôi làng khỏi quỷ dữ. Những kẻ không thể vượt qua các thử thách đã bị buộc phải làm công việc khó khăn nhất.
Ta thấy thật kỳ lạ là họ không bỏ trốn đi. Nhưng vào lúc ấy, ta đã không nghĩ đến chuyện này. Làm việc cho làng là một điều hiển nhiên. Cái vùng đất nhỏ xung quanh đó là cả thế giới của bọn ta. Bỏ trốn đến một nơi nào đó ư? Không một ai nghĩ đến điều đó cả.
Tóm lại, tất cả những gì ta cần làm là khinh thường đám người tường như tất cả đàn ông khác trong làng. Dù sao đi nữa, ta sẽ là một anh hùng cơ mà.
Nhưng một trong số họ đã cứu mạng ta. Đàn ông không bao giờ quên món nợ của mình. Ta muốn gặp lại người đó một lần nữa. Với cả, ta bị thu hút bởi cái nghệ thuật hắc ám của ông ấy mà ta đã nhìn thấy thoáng qua. Cái năng lực có thể đẩy lui cả quỷ ấy, cho dù có là gì đi nữa, nó vẫn thật sự mạnh mẽ.
Ta đã sai lầm khi nghĩ rằng nó thật tuyệt vời.
Ban đầu người tường đó lảng tránh ta, nhưng rồi khi ta cứ lẽo đẽo đi theo, ổng bắt đầu nói chuyện với ta từng chút một.
“Chú mày có hình xăm, cần gì nghệ thuật hắc ám,” ổng nói, nhưng không bao giờ nhắc đến điểm quan trọng nhất. Ổng chỉ hỏi ta là đã vượt qua được những thử thách nào, và cuộc sống ở bên trong làng ra sao. Ngoài cái đó ra, ông ta chỉ lặng lẽ kéo lê cái chân mình, thi thoảng ăn ít cỏ, rồi tản bộ theo hình tròn vòng quanh ngôi làng.
Đối với ta, ông ấy trông như một người hùng, bởi vì ổng vẫn luôn chiến đấu mà không nhận được bất kỳ sự đền đáp nào.
Một lần nọ, ta đứng từ xa quan sát xem một ngày của người tường ra sao.
Ông ta hầu như chỉ đi bộ. Cho dù có chạm mặt một người tường khác, họ cũng không hề nhìn mắt nhau. Ông ta cứ đi cho đến khi mệt, ngồi xuống nghỉ một lúc, rồi lại nhanh chóng đứng dậy đi tiếp.
Nói thật, quan sát ông ta chán chết, ta lập tức thấy ngán đến tận cổ. Nhưng rồi mọi sự thay đổi khi trời tối.
Một con quỷ chui ra từ trong rừng.
Ông ta hạ người xuống thật thấp như thể chính ổng là một con quỷ rồi bò về phía nó. Mặc dù ở khá xa, nhưng ta vẫn có thể trông thấy con quỷ: một quả bóng lông lơ lửng giữa không trung, to cỡ một đứa trẻ cuộn tròn thành quả bóng. Nó đang trôi về phía ngôi làng.
Người tường lấy ra vài mẩu gỗ từ túi áo ngực, chúng được bào ra từ một cây keeli. Thế rồi ổng tu một ngụm thứ chất lỏng đựng bên trong chiếc túi da, vừa lẩm bẩm tụng niệm cái gì đó.
Về sau ta biết được rằng thứ chất lỏng đó là máu dơi anh túc. Đúng vậy, chính cái chất bị cấm đó. Chỉ cần một lượng rất nhỏ thôi là đủ xóa sạch hoàn toàn nỗi sợ, nhưng uống quá nhiều sẽ khiến hồn xiêu phách lạc. Đây là thứ duy nhất mà ngôi làng hẻo lánh của ta có thể đem trao đổi với các thành phố. Ta thường xuyên phải đi thu thập thứ này.
Sau khi uống cái đó, cơ thể của người tường ngừng run rẩy. Thế rồi ổng gào lên - bằng giọng của quái vật, và bằng ngôn ngữ của quái vật. Ổng cắm một mẩu gỗ keeli xuống mặt đất. Con quỷ đang bay tới tự lùi ra xa khỏi mẩu gỗ theo bản năng. Sau khi đãy đẩy lui được con quỷ, mẩu gỗ bốc lửa và bùng cháy. Người tường tiếp tục khiêu khích con quỷ và cắm hết mẩu nọ đến mẩu kia xuống đất.
Đó là một kết giới.
Ông ta nhảy tới nhảy lui trên cỏ bằng cả bốn chi. Mỗi khi con quỷ tới gần, ổng lại đẩy lùi nó bằng kết giới. Một lát sau, những người tường khác xuất hiện. Tiếng gào thét của ông ta hẳn là để gọi đồng đội tới. Tất cả bọn họ đều làm theo y hệt, dần dần đuổi được con quỷ lùi ra xa.
Những người tường không giết quỷ - bởi vì đối với bọn ta chúng được coi như thần thánh. Họ chỉ thận trọng và lịch sự đề nghị chúng tha mạng mà thôi. Đám đàn ông sẽ đánh nếu như một con chui vào được bên trong, nhưng dĩ nhiên, điều đó chỉ xảy ra khi tất cả tường đã bị giết sạch.
Người tường tôi quen chẻ một mẩu gỗ từ cái chân giả của mình, cắn vào nó, rồi thổi ra lửa. Một người khác không có tay vẽ một hình gì đó trên đất và dùng nghệ thuật hắc ám để đẩy thân mình lên không trung cho một cú lao người.
Họ cứ tiếp tục như thế cho đến khi đêm xuống. Cuối cùng, con quỷ lơ lửng lên cao và có vẻ như đã hòa tan vào bầu trời tăm tối.
Những người tường cứ thế bất động. Và rồi, sau khoảng một lúc, từng người một quay gót rời đi. Họ trở về với nhiệm vụ làm bức tường mà không hề có sự ăn mừng hay vui vẻ nào sau chiến thắng của mình.
Ta đã đứng xem từ đầu đến cuối, và khóc.
Những âm thanh mà bọn trẻ con trong làng sợ hãi, thứ mà chúng nghĩ là “giọng nói của quỷ”, hóa ra lại là tiếng gào của những người tường. Họ chỉ được phép gào lên với bọn quỷ mà thôi.
Ta đã quyết tâm trở thành một chiến binh - bởi vì ta nghĩ làm anh hùng cũng không tệ. Tất cả những gì ta từng thấy chỉ gói gọn trong cái xó xỉnh nhỏ này, nhưng dù vậy, ta vẫn thề sẽ làm đảo lộn cả thế giới.
Sau cùng, có lẽ là chưa được đến ba năm kể từ khi đó, thì…
Làng ta đã bị hủy diệt.
*
“Mong ngài thứ lỗi cho tôi vì đã đột ngột đến đây hôm nọ. Xin tự giới thiệu lại, tôi là Nữ tu Kiyori. Tôi nghe ngài Widgecraft nói rằng nếu đến đây tôi sẽ có thể gặp được ngài Igo.”
Quý cô đó lại đến quán rượu, mặc bộ đồ Nữ tu trông lạc quẻ với nơi này. Ta thật không thể ngờ thằng cha Widge lại gửi một Nữ tu đến tìm ta. Lúc nào hắn cũng bày mấy trò đùa khốn nạn như thế.
“Chắc hẳn là ngài đã gặp Haru rồi. Tôi là bạn của cô ấy. Nhờ thế mà tôi biết đến ngài. Cô ấy nói ngài là một pháp sư rất hùng mạnh.”
Ồ, con bồ mới của Widge à?
Lần trước bọn ta vào rừng, hắn có nói sẽ mang theo một con điếm, làm ta nghĩ tên này thèm gái đến phát rồ mất rồi, nhưng hắn đã làm ta kinh ngạc khi nói là mang theo con nhỏ đó để chiến đấu cùng.
Và hiển nhiên rồi, cô ta cực kỳ mạnh, đến nỗi khiến ta tưởng mình đã hóa điên. Cô ta làm được mọi thứ Widge có thể làm, nên ta gần như đã nghĩ đó là con gái của hắn, nhưng hắn lại nói không phải như vậy.
“Tôi vẫn đang tán con bé này. Bây giờ thì nó đang phải lòng một thằng nào đấy, nhưng mà chắc chắn tôi sẽ chiếm nó từ tay thằng kia.”
Ta ghét cái con Haru đó. Mặt mũi thì nhìn được, nhưng nó đần như cục đá và nói năng như đấm vào tai. Ấy vậy mà hình như nó cho rằng đàn ông ai cũng thích nó, và lúc nào cũng chõ mũi vào việc của bọn ta.
Nó chỉ vào hình xăm của ta và nói “Xăm chất đấy, ông anh!” (Mà nói thế nghĩa là sao mới được?), rồi cho cả bàn tay lên sờ. Đời ta chưa bao giờ để con đàn bà nào làm như thế. Nó nghĩ nó là ai chứ?
“Cô Haru nói với tôi là ngài có thể sử dụng một kết giới rất mạnh mẽ. Ngài Igo, là một Nữ tu, tôi cũng đang học tập để sử dụng kết giới thánh. Tôi rất muốn học được kỹ thuật của ngài, nếu như ngài dạy cho tôi. Ngài thấy sao ạ?”
Và cái con bạn của con kia này nghĩ nó là ai chứ?
Trên đời làm quái có chuyện một Nữ tu lại có hứng thú với nghệ thuật hắc ám. Ta đoán là con nhỏ chỉ đang giả vờ hoặc lừa ta mà thôi. Buồn cười ở chỗ, ả còn mang theo mấy cái bánh quy và nói là tự tay làm nữa.
Ta cầm ly lên nhấp một ngụm và vẫy tay gọi cô ả lại gần. Sau khi con nhỏ đã đến bên cạnh, ta nhắm thẳng khuôn mặt xinh đẹp của ả và phun phì phì lên khắp người ả. “Đó là kết giới phun sương đấy. Nhớ lấy và biến đi.”
Nhỏ Nữ tu chớp mắt với hai hàng mi ướt đẫm. Thế rồi, ả cúi đầu và quay lưng bước đi. Mấy cái bánh quy hay gì đấy ả để lại trên bàn, ta đem sút thẳng vào mông ả.
“Ê, để quên thức ăn trẻ con của cô kìa!”
Con nhỏ lại cúi đầu, phủi hết vụn bánh xuống sàn và bỏ đi.
Một thằng ta không quen ngồi gần đó làm một cử chỉ trêu chọc, ta bèn đun sôi cốc nước của hắn bằng nghệ thuật hắc ám.
*
Trong khi ta đang miệt mài rèn luyện để trở thành anh hùng hay gì đấy, vượt qua mọi thử thách của mình, thì một anh hùng thực thụ xuất hiện và khiến cả thế giới bùng cháy - một chàng trai được triệu hồi từ thế giới khác để đánh bại quỷ vương, y hệt như trong thần thoại.
Nghe nói mặc dù chỉ là một đứa trẻ nhưng anh hùng cực kỳ mạnh. Hắn nói với mọi người tên mình là “level 300” hay gì đó. Ta không nghĩ trên đời này có ai đọ kiếm thắng được hắn.
Và có vẻ là anh hùng còn biết đủ thứ khác nữa: cách làm đồ ăn ngon, những câu chuyện chưa ai từng nghe, cách để chiếm ưu thế trong cả chiến tranh và chính trị. Những người thành phố bị thu hút bởi kiến thức của hắn nhiều hơn là sức mạnh. Họ quên rằng anh hùng chỉ là một đứa nhóc và bắt đầu nghe theo lệnh từ hắn.
Ngôi làng của ta không bị hủy diệt bởi bọn quỷ, mà là do bàn tay của một người. Lý do mà sự kỳ thị chuyển thành bạo lực là bởi đó là một phần chính sách của thằng nhãi kia: đoàn kết và thống nhất. Tất cả mọi người ai cũng phải có câu cửa miệng Chết đi quỷ vương!
Hay nói cách khác, mỗi cá nhân phải góp sức mình vào công cuộc tiêu diệt quỷ vương. Bằng cách đó, toàn bộ ảnh hưởng chính trị và sức mạnh quân sự sẽ dồn về một mối. Bất kỳ ai chống đối lãnh đạo sẽ bị loại trừ. Anh hùng kiểm soát chặt chẽ quyền lực của mình bằng cách chỉ chia sẻ nó với những ai tin tưởng vào hắn.
Và có vẻ là cách đó đã vô cùng hiệu quả. Ta chẳng biết gì về chính trị, nhưng mà bọn thành phố hẳn cũng rất là cởi mở khi chúng chịu để cho một kẻ duy nhất chiếm hết lợi ích về tay mình.
Chúng ta chỉ là một tộc người yếu đuối ở tít tận rìa vùng Seigaya. Bọn ta không có đông người, lại còn dùng nghệ thuật hắc ám, và đã bằng cách nào đó xoay sở dựng được một nơi ở cho con người giữa rừng sâu. Bọn ta chính là một nấc thang tiện lợi trên con đường diệt trừ quỷ vương, và bị coi là những kẻ ngoại lai đáng ghét.
Hôm ấy trời mưa. Quân đội chỉ vừa mới xuất hiện nhưng làng đã thua rồi. Chúng nói đây là một cuộc tập trận. Dĩ nhiên, anh hùng cũng ở đó. Thằng nhãi ranh ngạo mạn ấy đang mặc một bộ đồ chảnh chọe bóng loáng.
“Nghe nói đến ‘tộc người của rừng xanh,’ ta cứ nghĩ họ phải là các bé tiên dễ thương hay gì đấy cơ. Đám súc vật xấu xí này là sao?”
Bọn ta chẳng biết tại sao đám người kia lại cười mình. Họ bảo bọn ta phải chuyển lên thành phố sống bởi vì giờ quân đội sẽ ở lại làng này.
Dĩ nhiên, người lớn trong làng nói bọn ta không thể làm vậy. Nếu lên thành phố, chúng ta sẽ bị bắt nạt và sẽ chẳng biết làm gì để kiếm sống.
Thế là họ bảo bọn ta sẽ được phép sống trong doanh trại. Hay nói cách khác, sẽ phải làm việc và cung phụng bọn quân đội đến chiếm làng của bọn ta. Nếu chấp nhận như thế, thì bọn ta sẽ được tiếp tục sống như trước đây, chỉ cần phải đóng thuế và phục vụ bọn chúng thôi.
Một vài người lớn cố phản đối và liền bị giết. Tiện tay, chúng giết luôn cả mấy thằng trẻ tuổi hơn còn sót lại. Lý do chúng đưa ra là vì bọn ta đông hơn cần thiết.
Trẻ con như ta thì được tha mạng. Anh hùng tỏ ra cao thượng và nói Ta không thể giết phụ nữ và trẻ em được. Chẳng biết tại sao hắn lại tha cho họ nữa, nhưng chắc hẳn cũng là để thỏa mãn ham muốn của hắn thôi - cùng một lý do mà hắn giết đám đàn ông.
Cũng có một số người khác được tha: những người tường. Chúng cho rằng họ đã tàn tật sẵn nên sẽ không kháng cự gì. Tuy nhiên ta biết điều chúng không biết, và ta có một kế hoạch. Những kẻ xâm lược nghĩ nghệ thuật hắc ám chỉ như mấy hình xăm hoặc bùa may mắn. Chúng đã đánh giá thấp khi cho rằng bọn ta không có chút giận giữ hay lòng tự tôn nào.
Ta tập hợp tất cả người tường lại và tuyên bố rằng ta sẽ đến thành phố và giết anh hùng. “Nên hãy dạy tôi nghệ thuật hắc ám đi,” ta nói.
Họ đều đồng ý, duy chỉ có người tường đã cứu mạng ta là không.
Ta học nghệ thuật hắc ám trong mấy năm sau đó. Mỗi khi có quân lính xuất hiện, bọn ta lại trốn vào rừng.
Đã có lúc ta một mình vào trong rừng ở tận vài tháng. Ta cần phải trở nên mạnh hơn. Ta rèn luyện sức mạnh cơ bắp của mình, nhưng nhiều hơn cả là nghệ thuật hắc ám. Mình muốn dọa cho chúng sợ đến chết khiếp luôn, ta nghĩ.
Thế rồi đã đến lúc thực hiện kế hoạch. Ta đi lên thành phố để tìm giết anh hùng. Mấy người tường nói họ sẽ đi cùng ta, bởi vì đây sẽ là một hành trình rất nguy hiểm.
…Hê.
Ừ, ta phải bật cười đấy. Giờ đây ta là một mạo hiểm giả sống trong thành phố, thường xuyên đi vào khu rừng đầy hiểm nguy. Tại sao lại thành ra như thế ư? Nghe xong chỉ thấy buồn cười thôi.
Bọn ta có bốn mạng. Ông người tường ta quen không đi cùng.
Ngày mà bọn ta khởi hành, ông ấy nói với ta, “Có lẽ ta đã không nên cứu chú mày.” Khi ta hỏi ý ổng là sao, ổng nói, “Khi ấy chú mày có thể đã chết trong rừng.”
Đó là lần cuối cùng ta thấy ông ấy. Lúc đó ta đã hơi, ừ thì, hơi buồn. Nhưng mà ta không định để chuyện đó ngăn cản mình.
Bọn ta ra khỏi khu rừng và đi tiếp. Mỗi khi đặt chân đến một thị trấn, bọn ta sẽ đợi đến đêm rồi lẻn vào. Ta vẫn còn nhỏ và rất nhanh nhẹn, nên sẽ đi trộm ít thức ăn rồi cả bọn nhanh chóng cao chạy xa bay đến thị trấn tiếp theo. Bọn ta di chuyển như thế đấy. Không một thứ gì trên đường có thể khiến bọn ta hoảng sợ, chỉ có sự đông đúc của các thị trấn là khó xử lý thôi.
Bọn ta cứ thế đi, cố gắng không làm gì có khả năng thu hút sự chú ý. Tuy nhiên khi đến được thành phố lớn nơi anh hùng sống, bọn ta cần phải có một nơi để lẩn trốn. Đó phải là một nơi hẻo lánh không có người xung quanh, một nơi tăm tối để bọn ta không bị nhìn thấy. Ở một khu dân cư nghèo ngoại ô thành phố có một cái nhà thờ, bọn ta đã lấy nó làm căn cứ bí mật.
Địa điểm chiến lược là nơi anh hùng sống. Hắn đã chiếm lấy dinh thự của một tay quý tộc hay gì đấy (tóm lại là cái gã nhà giàu sở hữu mảnh đất đó), hốt sạch các con gái của gã cùng tất cả phụ nữ xính đẹp trong thành phố, lập ra một ngôi nhà nơi đàn ông không được phép bước vào.
Điều đó có lợi cho bọn ta. Như thế nghĩa là bọn ta chỉ cần phải vượt qua lính canh bên ngoài thôi, còn người bên trong thì chỉ toàn phụ nữ. Bọn ta bắt đầu tính xem bao giờ thì triển khai kế hoạch.
Vào một đêm đầy gió sau một chuỗi những ngày trời đẹp, ta cùng những người tường trộn máu dơi anh túc vào nước uống của đám lính canh. Một thứ đậm màu và mùi như thế nhưng vẫn có thể che giấu, bởi suy cho cùng nghệ thuật hắc ám có thể khiến cả nước tiểu uống được cơ mà.
Thế rồi, bọn ta bao vây dinh thự bằng một kết giới và châm lửa đốt. Bọn ta khiến cho nhà cháy bén hơn bằng cách phủ lên nó những sợi dây leo được nuôi lớn bằng nghệ thuật hắc ám. Tất nhiên, bọn ta không nghĩ là như thế đủ giết được anh hùng. Thêm nữa, ta nhất định phải giết chết hắn bằng chính bàn tay mình.
Siết chặt ngọn giáo trên tay, ta bước vào trong nhà. Ta được bảo vệ khỏi lửa và khói nhờ một kết giới ta tạo ra bao xung quanh mình, nhưng mà nó ngăn cản không khí lưu thông nên ta sẽ không có nhiều thời gian. Ta buộc phải làm thật nhanh chóng.
Tất cả mọi thứ vẫn thuận lợi, ít nhất là cho đến lúc đó. Đấy là lý do vì sao ta dám có cái suy nghĩ tự phụ như là Mình phải làm cho nhanh gọn thôi về chuyện giết anh hùng.
Anh hùng bước ra từ một căn phòng ngủ sắp sụp trên tầng hai, tay cầm theo thanh kiếm. Khi trông thấy ta, hắn có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi khoảnh khắc tiếp theo, hắn thổi bay ta đi - với cả kết giới và các thứ khác - chỉ bằng một đường quét kiếm ngang đơn giản.
Giáo gãy, kết giới tan tành, còn ta bị thổi bay xuyên qua những bức tường rực lửa và hạ cánh xuống mặt đất bên ngoài. Ta bị gãy cánh tay trái và một chiếc xương sườn, nhưng có lẽ được như thế là nhờ có kết giới. Anh hùng thực sự định chém ta làm hai mảnh.
Ta nhận ra tình thế đã trở nên vô vọng. Chỉ một đòn là đủ khiến ta thức tỉnh. Giữa ta và hắn… có một cái gì đó khiến chúng ta cực kỳ khác biệt nhau. Dù sao thì ta và hắn cũng đến từ hai thế giới khác nhau mà.
Nhưng ta không thể bỏ chạy được. Một thanh kiếm đâm xuyên qua đùi ta. Trong khi ta quằn quại trên đất như một con bọ bị ghim lại, tên anh hùng còn dám mở miệng nói, “Chà, ngươi là một loại quỷ mới nào đó chăng. Ngươi đang giả dạng thành con người đấy ư?” Hắn nói. “Da của ngươi trông lạ nhỉ.”
Ta cảm thấy bị xúc phạm, nên liền quên luôn cả sợ hãi mà gào lên với hắn. Ta vạch tội hắn đã xâm chiếm làng ta thế nào, đã giết bạn bè ta ra sao, và việc hắn đã tha mạng ta chỉ bởi vì ta là trẻ con.
Và các người biết hắn nói gì không?
“Ta chẳng biết ngươi là ai, nhưng mà nếu ta đã cứu mạng ngươi, lẽ ra ngươi phải thấy biết ơn ta chứ?” Hắn có vẻ thật sự bối rối.
Ta không thể nào khiến hắn hiểu được. Hắn coi bọn ta như kiểu thú cưng hay gì đó vậy. Hắn nghĩ rằng cho dù có đến xâm lược đất của bọn ta và giết hại bạn bè ta, chỉ cần ném cho tí thức ăn là bọn ta sẽ yêu mến hắn.
Ta nhận ra rằng cầu xin tha mạng hay căm ghét chửi rủa tên này cũng chỉ vô ích. Nên ta liền bảo hắn cứ giết quách ta đi. Hắn rút thanh kiếm ở đùi ta ra, hình như định xiên một nhát vào tim, nhưng rồi hắn trông thấy cái túi đựng nước uống ta đeo sau lưng. Khói đã khiến cổ họng hắn bị khô. Hắn liền mở nắp và uống ừng ực thứ đựng bên trong.
Thế rồi, anh hùng bắt đầu tỏ ra đau đớn. Hắn ôm lấy cổ, quằn quại.
“Thằng chó… đây… là độc dược!?”
Đó không phải độc. Đó là nước trộn với máu dơi anh túc mà đám lính canh bên ngoài đã uống. Ta đã xóa bỏ mùi và vị của nó bằng nghệ thuật hắc ám, cơ mà liều lượng như này vẫn đủ khiến chúng bất tỉnh nhân sự.
Tuy nhiên, anh hùng không có vẻ là đang đau đớn bình thường. Đôi khi có người không hợp với thứ này, nhưng mà ta chưa bao giờ thấy phản ứng dữ dội như vậy. Hắn co rúm lại và ngã lăn ra đất.
Thật hả trời? Ta tự nhủ và liền kiểm tra mạch hắn. Và đúng vậy, thật luôn.
Hắn đã chết. Anh hùng đã bị giết bởi máu dơi anh túc.
Có lẽ đó cũng chỉ là một sự khác biệt nữa giữa chúng ta và anh hùng đến từ thế giới khác. Có lẽ thứ đối với chúng ta chỉ là một trò chơi nguy hiểm lại là kịch độc đối với anh hùng.
Nhưng mà giờ thì chẳng còn cách nào kiểm chứng điều đó nữa, và dù sao cũng chẳng quan trọng. Chỉ để đề phòng, và cũng để thiên hạ biết ai là kẻ đã giết hắn, ta đâm ngọn giáo của mình xuyên qua tim anh hùng.
Tuy chẳng phải một câu chuyện khiến người nghe thỏa mãn, nhưng đó là cách mà ta đã chiến thắng.
Hả? Sao cơ? Chưa bao giờ nghe chuyện này à?
Tất nhiên là thế rồi. Ai lại đi kể một câu chuyện mà anh hùng bị giết bởi một đứa trẻ bị nguyền rủa chứ? Sau khi bọn ta chạy ra khỏi thành phố, đám ngốc đó nhận ra mình đã ngu xuẩn như thế nào và liền thay đổi giọng điệu. Chúng bảo: Thằng nhóc tự gọi mình là anh hùng chỉ là giả mạo. Tất cả đều là lừa đảo hết.
Hiển nhiên, cũng chính bọn chúng là người đã kết liễu hắn. Chúng tuyên bố, Tên tội phạm đã lừa dối nhân dân và chiếm đoạt tài sản, phụ nữ, và trẻ em của chúng ta đã bị tiêu diệt. Thêm nữa, chúng còn nói, Kẻ này đã lừa gạt người khác bằng cách sử dụng nghệ thuật hắc ám của một bộ tộc ít người sống ở nơi hoang vu. Chúng đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu bọn ta.
Ta cùng mấy người kia chạy về rừng. Làng đã bị thiêu rụi. Không còn ai có thể chiến đấu nữa, tất cả người tường cũng đã bị giết sạch. Ông người tường đã cứu ta là một trong số những người đầu tiên chiến đấu và chết để bảo vệ làng.
Có lẽ ta cũng nên chết ở đó.
Nhưng ta không thể hiểu nổi tại sao bọn ta phải chết. Ta điểm lại tất cả mọi thứ, kể từ lúc còn bé xíu cho đến hiện tại, nhưng vẫn không thể hiểu lý do vì sao bọn ta lại phải chịu đau khổ như thế này.
Bùn luôn luôn chìm xuống đáy. Ta đơn giản là tình cờ sinh ra ở dưới đó thôi.
Ẩn mình sâu trong rừng, ta cứ nghĩ ngợi mãi. Trong ta giờ chỉ còn sự căm hận. Ta kiên nhẫn chờ thời, mài dũa ngọn giáo của mình thêm sắc bén trong khi nguyền rủa cả thế giới này.
Và rồi ta gặp lại con quỷ đó lần nữa. Chính con mà ta đã từng gặp khi còn là một đứa trẻ - con ngựa không xương.
Ta không hề sợ hãi. Ta đã chứng kiến nhiều thứ còn tồi tệ hơn cả quỷ. Ta dựng lên một kết giới và giấu xuống cỏ, bẫy được con quỷ kia một cách dễ dàng. Sau đó ta giết nó, đâm ngọn giáo của mình vào não con quỷ và móc ra. Ta cứ thế móc những thứ bên trong cái đầu nó ra cho đến khi con quỷ ngừng động đậy.
Từ trước đến nay, quỷ vẫn luôn là những tồn tại đáng sợ và là thần thánh. Nhưng giờ ta đã giết cả anh hùng lẫn thần linh. Ta nghĩ mình là ai cơ chứ? Quỷ vương, hẳn là như thế. Ta cho rằng mình hẳn phải là quỷ vương tái thế.
Khi ấy trời mưa. Đến giờ ta vẫn còn nhớ. Trời cứ mưa tầm tã cái ngày mà ta trở thành quỷ vương.
Ta giết những tên lính đến truy đuổi mình. Ta giết bọn quỷ và quái vật gặp trong rừng để lấy thịt ăn.
Ta lấy máu để xăm hình. Mỗi ngày trôi qua ta lại cảm thấy mình tiến gần hơn với lũ quỷ. Cuối cùng, không còn ai đuổi theo ta nữa. Nhưng dù vậy, ta vẫn sống trong rừng, bày trò trêu chọc những mạo hiểm giả và giết tất cả những tên lính mình bắt gặp.
Ta lấy quần áo của chúng mặc, treo lên người những phần cơ thể của lũ quỷ ta giết và khiến bản thân trông càng giống một quỷ vương. Ta sinh ra để trở thành một sinh vật không phải người cũng chẳng phải quỷ.
Ta hẳn đã sống như thế trong khoảng mười năm. Có lẽ trông ta khi ấy chẳng khác gì một con quỷ. Ta từ bỏ ngôn ngữ và chữ viết, sống một cuộc đời chỉ lo nghĩ xem bữa tối nay ăn gì.
Dường như tin đồn về ta đã lan truyền khá rộng. Rất rất nhiều mạo hiểm giả đã tới để giết con quái vật mà mọi người đang bàn tán và trở nên nổi tiếng. Dĩ nhiên, chúng sẽ được gặp đúng thứ mình tìm kiếm.
Cơ mà trong số đó có một tên muốn ta trở thành bạn của hắn. Tất nhiên, ta sẽ hạ gục tất cả những thằng thích trêu đùa như thế. Nhưng vấn đề ở chỗ, tên này không hề dễ dàng bị hạ. Hắn ngoan cố, thận trọng và khôn ngoan đến mức không thể tin nổi, hoàn toàn khác so với thằng nhãi anh hùng đó. Hắn là một người đàn ông mang sức mạnh của con người.
Tên của gã ngốc đó là Widgecraft.
*
Lần thứ ba con nhỏ Nữ tu xuất hiện, đến cả ta cũng nghĩ có lẽ nên nghe một chút xem ả nói gì.
“Một kết giới thánh được kích hoạt bằng cách phóng thích ma thuật đã được yểm trước đó trong nước thánh, gỗ thánh, một mảnh giấy có phù hiệu thánh vẽ bên trên, hoặc thậm chí là tóc đã được thanh tẩy của chính mình. Widgecraft bảo rằng ‘Phương pháp và kỹ thuật có thể khác, nhưng miễn cùng là kết giới thì nguyên lý của chúng như nhau.’”
Nhỏ Nữ tu bắt đầu nói mấy chuyện nhàm chán đó với một cái mặt hết sức nghiêm túc. Bộ nó nghĩ ta không biết mấy cái này chắc? Nếu hất vào mặt nó thêm ly nước nữa, liệu nó có nói chuyện gì hay ho hơn không nhỉ?
“Tôi nghe nói là không giống như ma thuật, khi mà chỉ những người có năng lực mới có thể sử dụng, nghệ thuật hắc ám ai cũng có thể dùng miễn là học tập chăm chỉ. Tôi đã nghĩ là nếu có thể học được, có lẽ tôi sẽ tạo ra được một kết giới mạnh mẽ hơn bằng cách kết hợp phép thánh với nghệ thuật hắc ám.”
Nhưng rồi cô ta đã nói một điều khiến ta chú ý - việc trộn lẫn thứ phép thuật rác rưởi của nhà thờ với nghệ thuật hắc ám của tộc ta. Không biết làm thế thì nó sẽ ra cái giống gì nhỉ?
“Cô đúng là không biết lúc nào thì nên thôi đùa, nhỉ?”
Hất ly nước của ta vào mặt con nhỏ này chỉ tổ phí phạm. Ả đòi ăn vài cái cốc đầu kia. Cơ mà trước khi ta kip giơ nắm tay lên, một lão già xay xỉn xen vào.
“Ê, Igo. Lại em gái đó nữa à? Hôm nay để tao mời em ấy một ly đi.”
Ta hất nước lên mặt nhỏ Nữ tu như mọi khi. Nhưng không như những lần trước, nước bị phản lại trước khi nó kịp chạm vào mặt cô ta. Nó bị văng ra mạnh tương đương so với khi ta hất vào, bắn hết lên người tên kia.
Một sợi tóc dài đã rơi trên bàn từ lúc nào đó liền quăn lại.
Giờ mới nhớ, mỗi lần con nhỏ này đứng dậy bỏ đi, ta luôn thấy có tóc rơi bên dưới. Có phải như thế nghĩa là cô ta có thể tạo một kết giới bất kỳ lúc nào không? Hay là cô ta chỉ là không dùng nó thôi? Cô ta đang chờ một cơ hội để cho ta xem mình có thể làm được gì chăng? Con nhãi ranh ma này…
“Mày làm cái quái gì thế?”
Gã xay xỉn vung nắm đấm về phía ta, nên lần này ta hất nước về phía hắn. Đó là một kết giới sử dụng nước uống làm vật trung gian. Hắn liền bị thổi bay đi và đập vào tường, sau đó ta trỏ ngón cái xuống đất và lườm hắn, thằng chả bèn cun cút bỏ chạy.
Ta cũng có thể làm mày im miệng với một ly nước đấy. Ta chỉ đang cho mày cơ hội xin lỗi thôi. Ta chẳng quan tâm mẹ gì đến mấy cái kết giới lịch sự của bọn nhà thờ.
Nhỏ Nữ tu cúi đầu, mắt vẫn mở lớn. “Đó quả là một kỹ thuật tuyệt vời. Xin ngài, làm ơn hãy nhận tôi làm đệ tử ạ!”
Nó nói nghiêm túc đấy ư? Nó là Nữ tu, vậy mà lại muốn học nghệ thuật hắc ám của ta sao? Để làm gì chứ? Chẳng phải việc của là Nữ tu chỉ cần chữa thương cho đàn ông sao?
“Nếu nhà thờ phát hiện ra thì sao?”
“Chắc là tôi sẽ bị khai trừ.”
“Như thế thì có ích lợi gì cho cô?”
“Tôi muốn trở nên mạnh hơn. Chỉ vậy thôi.”
“Thế thì ta được lợi gì?”
Nhỏ Nữ tu im lặng mất một vài giây rồi trả lời vẻ cam chịu. “Tôi sẽ làm bất cứ việc gì.”
Khuôn mặt xinh đẹp, với một thân thể đúng kiểu mà đàn ông thích. Vậy ra con nhỏ cũng biết cách sử dụng vốn tự có đấy chứ? “Vậy thì ta muốn thử qua trước khi quyết định.”
“Vâng, thưa ngài.”
Ta nói cho cô ta biết địa chỉ của cái nhà trọ rẻ tiền mà ta đang dùng làm nhà, và bảo hãy đến vào hôm sau. Ta còn nói không được mang bất cứ cái gì có thể dùng làm kết giới, trừ mái tóc thì ta sẽ bỏ qua.
“Vâng, thưa ngài,” cô ả hạ giọng trả lời và đi.
Thực lòng, ta không nghĩ cô ta sẽ đến. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào muốn làm tình với ta.
Vậy mà chỉ mới nửa buổi, con nhỏ Nữ tu nghiêm túc đó đã đến, lại còn mang theo trà triếc gì đấy.
“Một người bạn có dạy tôi cách pha trà.”
Và đó lại còn là trà naeb đen từ vùng Seigaya nữa chứ. Con nhỏ rót nước nóng lên lá naeb đen đã nướng qua, thả một bông hoa táo lên trên rồi ngồi đợi. Khi bông hoa đã hoàn toàn nở bung, cô ta đặt cốc trà xuống trước mặt ta.
Cái mùi này thực sự khiến ta nhớ lại hồi đó. Cơ mà đây không phải thứ trà ta biết. “Ở quê ta không có trà như thế này. Bọn ta chỉ nướng hạt trên lửa rồi ngâm vào nước ấm thôi. Cái món sanh chảnh này làm ra cho bọn thành phố các cô uống.”
Khi quân đội chiếm đóng làng, ta có thấy phụ nữ bị bắt phải pha lại trà cho đám lính bởi chúng chê trà này vị quá tệ. Nó tốn nhiều công sức đến mức gần như biến nước tiểu thành nước suối vậy, và lượng trà có thể làm được chỉ có giới hạn thôi. Lá trà chúng vứt đi quả thực là một kho báu đối với bọn ta.
“Ô-Ồ, ra là thế ạ? Tôi xin lỗi.”
Con nhỏ này đang khiến ta nhớ lại những ký ức tồi tệ, ta định bụng sẽ phát cho nó mấy cái.
Nhưng đúng là ta có cảm thấy hoài niệm. Trà này chính là thứ “nước ăn mừng” mà ta đã uống mỗi khi vượt qua được một thử thách - một niềm vinh dự ta được ban cho cùng với những hình xăm.
Quả nhiên là tuổi tác khiến con người trở nên ủy mị. Tuy chẳng phải loại nhiều lời, nhưng ta bắt đầu kể chuyện với cô ta.
Mùi của con sông màu bùn. Mùi hôi nồng của cỏ. Tiếng những lá naeb đen nho nhỏ nổ tí tách trên ngọn lửa hồng.
Chuyện về lần chạm trán đầu tiên của ta với một con quỷ, về ông người tường, chuyện ta mất làng như thế nào, cùng cuộc đối đầu giữa ta với kẻ được gọi là anh hùng.
Ta thậm chí còn kể cho con nhỏ về những lần ta đánh nhau với Widgecraft. Cảm giác thật thảm hại, chứ như ta đang thú tội hay gì ấy.
Tất cả chỉ tại cái trà sang chảnh này mà ra.
*
Hồi mà Widge vẫn còn trẻ, và trông vẫn đặc một chàng trai thành phố với khuôn mặt ưa nhìn, ta cứ nghĩ hắn chỉ cố tỏ ra ngầu khi giết mấy con quỷ nhãi nhép ở lối vào khu rừng.
Nhưng hóa ra kỹ năng của hắn cao đến khó tin và không bao giờ mắc bẫy. Hắn cũng cực kỳ khỏe nữa. Nếu như để hai tay hắn cầm được cán kiếm, thì không còn cách nào có thể tiếp cận được hắn nữa.
Và đó chính là đã cố thuyết phục ta làm bạn hắn. Ban đầu ta thực sự có ý giết Widge, nhưng rồi khi thấy hắn ngoan cố và mạnh đến thế nào, ta ngán đến tận cổ và bỏ chạy đi. Thế nhưng hắn lại đuổi theo ta đến mọi ngóc ngách. Đã vài ngày trôi qua trong rừng, thế mà hắn vẫn còn bám theo ta, mặc dù hắn chỉ là một tên công tử thành phố.
“Hãy cùng tôi đi đánh bại quỷ vương.”
Có nhiều thứ để hắn ta nói, vậy mà Widge lại cả gan dám mời quỷ vương tự xưng đi đánh quỷ vương hàng thật.
Ta còn bảo hắn ta chính là quỷ vương đây. Nhưng rồi Widge chỉ cười, “Anh có thể nói câu đó sau khi đã giết được quỷ vương thực thụ.”
Ahh, cái tên này khiến ta bực muốn chết. Hắn biết gì về ta chứ? Làm sao hắn có thể hiểu được sự căm ghét của ta. Chính bởi ta căm ghét loài người, ghét tận xương tủy nên một quỷ vương nữa mới được khai sinh, và ta đã được sinh ra mất rồi.
Nhưng ta đã không thể thắng được Widge. Hắn thực sự là một con quái vật. Ta cuối cùng đã phải hỏi có phải hắn đến từ một thế giới khác không.
“Không, làm gì có. Tôi sinh ra ở phía tây mà. Tôi có một mối thù với bọn quỷ, nên định sẽ diệt trừ bọn chúng tận gốc luôn. Và nếu như huyền thoại về anh hùng là sự thật, tôi cũng sẽ mời hắn gia nhập đội của mình.”
Ta biết tên anh hùng. Hắn mạnh như một con quái vật nhưng vẫn không thể đánh bại quỷ vương, và ta đã giết được hắn. Giết quỷ vương thực thụ là điều bất khả thi. Không một ai trên đời có thể sánh ngang với hắn.
“Tôi có nghe qua lời đồn, rằng tên đó là anh hùng giả mạo, và rằng anh đã giết hắn ta. Thế lại càng tốt. Nếu như anh có thể giết được anh hùng, thì có lẽ anh cũng sẽ giết được cả quỷ vương.”
Dường như ta đã gặp phải một tên đầu óc có vấn đề. Ta cứ nghĩ mình chẳng hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì, nhưng thực ra nó khá là đơn giản - điều duy nhất Widge có trong đầu là làm sao để tiêu diệt quỷ vương.
Widge sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu đó. Hắn sẽ thử mọi khả năng có thể. Đi cùng hắn kẻ khác có thể sẽ nghĩ bản thân đã tự mình tiến được xa đến thế, nhưng thực ra đó là do Widge đốt lửa dưới mông mà thúc nên mới được vậy.
Biết gì không? Thế cũng được, cơ mà làm gì thì làm, đừng mắc bẫy của hắn.
Sau không biết bao nhiêu trận đấu, hắn đã học được hết các mánh khóe của ta, nên cứ mỗi lần đánh nhau là ta lại thua. Cơ mà ta chắc chắn sẽ không trở thành bạn của hắn đâu. Ta không bao giờ muốn tin tưởng hay lập đội với bất kỳ ai nữa, và đó là điều ta đã nói với Widge khi cố xua đuổi hắn đi. Nhưng hắn không chịu từ bỏ, hắn khiến ta kiệt sức.
Cho dù ta có đặt bẫy hay kết giới để giữ chân hắn trong bóng tối của rừng, cho dù ta có dụ một bầy quỷ đuổi theo hắn, Widge vẫn chém bay mọi thứ cản đường. Dần dần, quan hệ giữa hai ta thay đổi và bọn ta bắt đầu cùng nhau đi hạ những con quỷ to hơn, uống rượu thâu đêm, mấy thứ kiểu như thế. Bọn ta biết được bí mật và quá khứ của nhau, đánh nhau cho đến khi mọi thứ được phơi bày.
Một ngày nọ, Widge lại chiến thắng như mọi khi, hắn ghim được ta xuống một bụi cỏ và nói…
Mà, hắn nói gì cũng chẳng quan trọng nữa.
Tóm lại, ta đã quyết định hợp tác với hắn. Ta đã quá mệt mỏi đối đầu rồi.
Và giờ thì đã ba mươi năm trôi qua. Bọn ta đã có thêm và mất đi nhiều bạn đồng hành trên cuộc hành trình, nhưng rồi cuối cùng đã gần đến được lâu đài của quỷ vương. Chỉ thêm một chút nữa thôi là giấc mơ của Widge sẽ thành sự thực.
Cơ mà, thực lòng ta không nghĩ bọn ta có thể đánh bại được quỷ vương. Tên đó không thể coi thường được.
Và đến tuổi này rồi, đến cả sự căm ghét trong ta cũng đã phai mờ. Cho dù đó là quỷ vương hay người thành phố, nếu ta không thể giết kẻ nào, thì ta sẽ không định làm thế. Ta chỉ muốn để lại một dấu ấn trên đời để kẻ khác biết rằng ta đã trải qua khổ ải nhân gian.
Bọn ta sẽ là những con người đầu tiên đặt chân được đến lâu đài quỷ vương. Widge sẽ là người đầu tiên vung kiếm trước quỷ vương.
Đúng, nếu ta có thể giúp hắn đến được vị trí ấy, thì thế đã là quá đủ với ta rồi.
Cô có hiểu không, Nữ tu?
Đừng nghĩ là cô sẽ có được bằng chứng rằng ta vẫn sống mặc dù đã đến trước ngưỡng cửa tử thần vô số lần mà không phải mất gì.
Ta sẽ bắt cô cũng phải trải qua địa ngục. Nếu như cô có thể sống sót mà vẫn còn giữ lời đề nghị đó, khi ấy ta sẽ lắng nghe.
*
Chuyện tính ra cũng khá dài, nên đến lúc ta kể xong thì trà đã nguội lạnh.
Nhưng khuôn mặt nhỏ Nữ tu còn lạnh lùng hơn. Dường như màu sắc đã hoàn toàn tan biến khỏi gương mặt vốn đã vô sắc của cô ta.
“Có lẽ nói chuyện thế là đủ rồi nhỉ. Giờ thì cởi đồ ra.”
Khi ta ra lệnh, con nhỏ liền đứng dậy và bắt đầu cởi bỏ bộ váy trắng. Đúng như ta nghĩ, cô ta có một thân thể đủ sức khiến bất kỳ thằng đàn ông nào thỏa mãn. Cô ả hẳn đã đung đưa củ cà rốt này trước không biết bao nhiêu thằng và cho chúng những ký ức thật đê mê.
Mặt ả bỗng ửng đỏ như thể bắt đầu cảm thấy chút xấu hổ, hoặc có lẽ là đang nghĩ đến những chuyện ta sắp làm với ả. Dù thế nào đi nữa, ta thấy con nhỏ thật là ngu ngốc. Sống một cuộc đời mà chỉ có thứ này làm vũ khí ư?
“Tôi có thể kể cho ngài nghe một chút về mình không ạ?”
Nhỏ Nữ tu đột nhiên có một thỉnh cầu táo bạo. Có lẽ là bởi ả đã cho ta thấy da thịt mình, ả hẳn là nghĩ rằng đàn ông sẽ đột nhiên trở nên tốt bụng sau khi ả cởi đồ ra.
“Ta không quan tâm. Cởi đồ xong rồi thì im miệng đi.”
Ta cứ nghĩ như thế là đủ khiến ả câm cái miệng xấc xược của mình. Nhưng rồi chẳng hiểu tại sao, con nhỏ mỉm cười. Ta chẳng thể đoán được là ả đang cười nhạo ta hay là chính mình nữa, nhưng ta thấy môi ả run run.
“... Đời là vậy đấy. Bùn luôn luôn chìm xuống đáy.”
“Hả?”
“Tôi hiểu mà. Bọn tôi nữa, lúc nào cũng ở dưới đó.”
Ả vùi một nửa khuôn mặt vào tóc mình và lẩm bẩm, “Vậy thì tôi có thể nói cho ngài cảm nhận của mình về những gì ngài kể không?” Trước khi ta có thể trả lời, ả nói, “Đó quả là một câu chuyện tệ hại. Thực sự đấy. Có lẽ là ngài không biết. Hay là đang giả vờ không biết?”
Con nhỏ này đang định nói mấy thứ giáo lý gì đó chăng? Ta chẳng hiểu câu hỏi đó nghĩa là sao, trong khi ả Nữ tu cắn môi và nói.
“Trong câu chuyện của ngài không có một người phụ nữ nào cả.”
Ta chẳng hiểu cô ả đang nói cái gì, chỉ biết trơ mắt ra nhìn.
“Ngài hẳn cũng có một người mẹ mà, phải không ngài Igo? Ngài hẳn phải có một người mẹ vui mừng khi thấy ngài vượt qua những thử thách của mình, đúng không? Nhưng ngài chẳng hề nhắc đến bà ấy dù chỉ một lần.”
“... Có lẽ là ta có. Ai biết. Ở làng bọn ta không lập gia đình hay gì cả. Đàn ông và đàn bà sống tách biệt khi đến một độ tuổi nhất định. Ta đã kể với cô là đàn ông làm chiến binh mà, đúng không?”
“Thế thì phụ nữ sẽ làm gì?”
“Công việc của họ là đẻ con và làm thức ăn. Không khác ở đây cho lắm.”
Vai trò của một người phụ nữ vẫn thế cho dù là ở phố hay ở làng. Điểm khác biệt chỉ ở chỗ cô ta thuộc về một gia đình hay là tài sản của chung.
“Chuyện gì đã xảy ra với những người phụ nữ sau khi quân đội chiếm đóng làng của ngài?”
“Chúng trở thành tài sản của quân đội. Đàn bà thật may mắn vì sẽ không bị giết, chúng có thể hữu dụng.”
“Mẹ của ngài cũng ở trong số đó, phải chứ?”
“Chắc thế.”
Nhỏ Nữ tu hít một hơi thật sâu qua mũi và thở ra. Đôi mắt cô ả tràn đầy quyết tâm. “Khi ngài đi trả thù anh hùng…” Ả lườm ta và xác nhận rằng bọn ta trốn trong một nahf thờ.
Ta bảo là đúng vậy, nhưng mà thế thì sao.
“Trong đó chắc hẳn phải có những Nữ tu. Cho dù là ở những khu dân cư nghèo, họ hẳn cũng sẽ phái một vài người thạo việc đến.”
Bọn ta không giết họ. Khi ta nói điều đó cho ả Nữ tu, một giọt nước mắt rơi ra từ mắt cô ta.
“... Và ngài chắc hẳn cũng không nhớ đến những người phụ nữ ở trong ngôi nhà khi ngài châm lửa đốt, tôi đoán vậy.” Và rồi, “Bùn đúng là luôn chìm xuống đáy mà.”
Ta có nghĩ rằng họ thật kém may mắn.
“Ngài có vẻ tức giận khi mình bị phân biệt đối xử, nhưng mà ngoài kia còn có những người ngài hoàn toàn bỏ qua. Có sinh ra ở đâu hay mang làn da màu gì cũng thế thôi, họ chỉ đơn giản là sinh ra làm phụ nữ.”
“Chúng có vai trò của mình. Cơ thể chúng khác ta. Chẳng phải vậy sao?”
“Đúng. Đó cũng là điều tôi đã nghĩ suốt một thời gian dài. Tôi đã từ bỏ, Không, tôi còn chẳng nhận ra là mình đã từ bỏ. Nhưng rồi ai đó nói rằng tôi không thể sống mãi như thế. Cho dù có cơ thể khác nhau hay vai trò khác nhau cũng thế thôi - cứ phân biệt đối xử thì là sai.”
“Này, cô đang nói cái quái gì thế? Ta đã bảo là không quan tâm mà.”
“Và tôi cũng sẽ không bị bịt miệng như thế nữa!” con nhỏ gào lên, ưỡn bộ ngực lớn của mình ra. “Bọn tôi sẽ chẳng bao giờ được cái gì trừ khi cởi đồ ra. Không một ai lắng nghe bọn tôi cả. Ngài đã bao giờ bị người khác giới ra lệnh bắt phải cởi đồ và đứng tồng ngồng ra đó chưa? Đã bao giờ có người hét lên những từ tục tĩu với ngài ở nơi công cộng chưa? Bọn tôi bị bao vây bởi những ánh mắt bẩn thỉu suốt hai tư trên bảy, nhưng rồi lại bị khinh rẻ như thể đó là do chính đạo đức của bọn tôi suy đồi vậy. Tôi không muốn tin rằng như thế là đúng đắn. Trên thế giới này có những người thực sự tốt và những người đàn ông tuyệt vời, nhưng chẳng hiểu tại sao mà bọn tôi lại là những kẻ chịu tổn thương mỗi ngày bởi vì mọi thứ khổ sở cứ nhằm bọn tôi mà đâm vào!”
“Ta biết làm sao được chứ? Cô trách cứ đàn ông, nhưng mà ta không hiểu là nói cho ta thì…”
“Xin hãy để chúng tôi được đánh bại quỷ vương với.”
Cô ta đưa ra một thỉnh cầu phi lý đến nỗi làm ta chỉ biết há hốc miệng ra nhìn.
Có lẽ ngay cả ả Nữ tu kỳ quặc này cuối cùng cũng phải thấy xấu hổ, bởi vì giọng ả dần nhỏ đi. “... Tôi muốn đánh bại quỷ vương. Cùng bạn Haru, với danh nghĩa là phụ nữ. Tôi muốn để tất cả phụ nữ trên khắp thế giới này biết rằng chúng tôi cũng tài giỏi như bất kỳ ai. Và tôi muốn cho cả đàn ông thấy nữa. Tôi biết rằng đó chỉ là một giấc mơ trẻ con, ngốc nghếch. Nhưng mà nếu không làm chuyện gì lớn như thế, chúng ta sẽ không thể nào khiến thế giới đảo lộn được.”
Khiến thế giới đảo lộn ư…?
Đó là việc của một anh hùng. Đó là điều ta vẫn luôn mơ ước từ khi còn là một đứa trẻ. Nhưng mà một con đàn bà làm chuyện đó ư? Nực cười. Phải điên đến mức nào mới nghĩ ra được chuyện như thế nhỉ?
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Mạnh đến nỗi tôi có thể đánh bại quỷ vương và thay đổi thế giới. Cho dù điều đó có là bất khả thi, tôi vẫn muốn có dù chỉ một chút sức mạnh để có thể truyền cảm hứng cho các thế hệ tiếp theo. Tôi muốn trở thành người có thể dẫn dắt người khác. Tôi không muốn làm một kẻ không có chút tự tin nào như ngày trước nữa.”
Có lẽ là đã hết hơi sau khi gào lên một tràng như thế, đôi vai cô ả nhấp nhô. Thế rồi ả cúi đầu với ta.
“Xin lỗi ngài vì tôi đã thất lễ. Tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Tôi sẽ tuân lệnh ngài. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì, nên xin ngài hãy nhận tôi làm đệ tử. Đó là mong ước của tôi.”
Ta thở dài, lấy bàn tay vuốt mặt. Cái quái gì thế. Sao cô ta lại phải phá hỏng bầu không khí như vậy chứ? Cô ta thật sự không biết cách nhìn cảm xúc người khác nếu như nghĩ rằng có thể nói hết một tràng những cái đó xong rồi bảo Muốn làm gì thì làm là xong.
Nhìn lên trần nhà, ta thở dài lần nữa và rồi phá ra cười. Quái quỷ thật. Ta chưa bao giờ nghĩ là có ngày mình lại bị một con đàn bà làm cho ấn tượng.
Làm đảo lộn cả thế giới… Ta đã trông thấy chính mình - ẩn sâu trong rừng chờ thời cơ tấn công - ở cô ta.
Và rồi đứa con gái này đã gặp được một người mà đối với cô ta cũng giống như Widge đối với ta vậy. Chính là con nhỏ Haru đó, đứa mà thực sự khiến người ta lầm tưởng nó là con gái của Widge - haizz.
Đúng là một mớ bòng bong. Cả cái thế giới này luôn.
“Được rồi, vậy thì ta bắt đầu thôi.”
Ta đứng dậy và cởi bỏ quần áo. Cô ả thốt lên một tiếng và che mặt. Sau khi ta đã cởi bở hết mọi thứ và đá đồ lót của mình đi, ta nắm lấy đôi vai run rẩy của nhỏ nữ tu và khiến cô ả phải nhìn ta.
Khu vực xung quanh đôi mắt to của cô ta đỏ lựng. Trông cô ả như thể sắp òa khóc tới nơi. Cơ thể ta phủ kín bởi những hình xăm, những hình thù để ta biến đổi cơ thể mình thành ác quỷ, dấu ấn của một kẻ đã từ bỏ tính người. Trông ta hẳn là cực kỳ đáng sợ đối với một người làm Nữ tu như cô ta.
“Nhìn ta đi. Hãy nhìn mọi thứ trên thân thể ta.”
Con nhỏ nghiến răng, mở mắt, và làm như đã được bảo - quét mắt một lượt khắp người ta bắt đầu từ trên xuống. Cổ tăng tốc khi chạm đến vùng hạ bộ của ta, xong rồi cứ nhìn chằm chằm bàn chân mình. Cô ta quá xấu hổ đến nỗi cả ngực cũng bắt đầu đỏ lên.
Thỏa mãn rồi, ta mới lùi ra xa. “Được rồi, giờ thì cô đã nhìn. Chúng ta hòa nhau rồi nhé - đó là đền cho việc ta bắt cô cởi đồ.”
“Hả?”
“Nếu thế là chưa đủ, ta sẽ cho cô bất cứ cái gì cô muốn. Để bắt đầu, cô muốn học về kết giới, phải không? Được thôi. Ta sẽ dạy cô.”
Nhỏ Nữ tu… ờ, tên cô ta là Kiyori, đúng không nhỉ?
Mắt Kiyori mở to đến nỗi ta tưởng chúng sắp bắn ra ngoài.
“Sao? Không phải đó là cái cô muốn à?”
“V-Vâng, nhưng mà… thế có ổn với ngài không ạ?”
“Chẳng phải ta đã nói là sẽ dạy cô sao?”
“Và điều kiện của ngài là…”
Ồ, là chuyện đó. Ta nhìn bộ ngực lớn của Kiyori và nói, “Đừng lo. Đúng như cô nói đấy, ta chưa một lần chú ý đến phụ nữ kể từ khi sinh ra. Ta chưa bao giờ có ý định làm gì với cô cả. Cô không phải kiểu ta thích.”
“Sao cơ?”
Chà, ta cũng không trách nếu cô ả thấy ngạc nhiên. Đó là một bí mật mà ngay cả Widge ta cũng không nói. Ta được nuôi lớn giữa đàn ông, và người đầu tiên mà ta thần tượng là ông người tường đó. Trong suốt khoảng thời gian trước khi gặp được cộng sự của mình, trái tim ta chưa bao giờ rung động vì một người phụ nữ. Bây giờ và mãi mãi, tâm hồn ta thuộc về người đàn ông đó.
Hay nói cách khác, ta chẳng có chút hứng thú nào với cái cơ thể của cô hết.
“Ta chỉ thích đàn ông thôi. Ta không nghĩ là mình thích làm tình với phụ nữ. Mà thực ra, ta thấy cơ thể phụ nữ cứ núng nính và ghê ghê thế nào ấy. Ý định của ta chỉ là bắt cô khỏa thân rồi đá cô ra ngoài. Kiểu, ‘Sao cô dám bắt ta phải nhìn cái thứ xấu xí đó hả?’”
“...”
Ồ?
Kiyori mặt càng lúc càng ngố ra. Có lẽ trông cô ta sẽ hấp dẫn hơn với đàn ông khi ở tình trạng không phòng bị này. Nếu như ta chỉnh lại phần trang điểm đi một tí… Dường như con nhỏ này không có mắt thẩm mỹ cho lắm.
Và nếu như con nhỏ bị khai trừ, ta sẽ có thể làm cho nó một ít quần áo.
“T-Từ từ đã, thế thì tại sao ngài cũng cởi đồ ra?”
“Để xin lỗi. Bắt một mình cô làm chuyện đó thì thật không công bằng, phải không? Ta phải thừa nhận là nghe cô nói cũng hợp lý - ta tôn trọng quyết tâm của cô.”
“Nếu ngài hiểu rồi, thì xin hãy để tôi mặc lại đồ ạ! Và xin hãy che cái thứ lủng lẳng của ngài lại đi!”
Kiyori lấy tay che cơ thể mình và khom người xuống. Con nhỏ thực sự có một bộ ngực quá khủng. Eo ôi. Ta đã bảo cô ta là không hứng thú rồi mà.
Cơ mà, đối với bọn đàn ông khác, cơ thể này hẳn sẽ khá là quyến rũ. Cái ý nghĩ rằng Widge có thể sẽ thích con nhỏ khiến ta cảm thấy ghen tị.
“Được rồi, trước tiên ta sẽ giải thích về vật trung gian. Nghe cho kỹ này, Kiyori. Vật trung gian có ảnh hưởng đến nghệ thuật hắc ám nhiều hơn là với ma thuật. Cứ coi nó như một nguyên tắc vô cùng quan trọng…”
“Nhưng mà xin người hãy mặc quần áo vào trước khi chúng ta bắt đầu được không, Sư phụ?!”
*
Vẫn như mọi khi, Widge đã làm một ván cá cược.
Ta bắt hắn mời mình một ly bằng số tiền hắn kiếm được từ ta trong khi hắn ngồi nghe ta phàn nàn.
“Hmm, nghe có vẻ thuận lợi đấy chứ. Quả là chuyện hiếm có với lão già khó tính Igo.”
“Ồ, thôi nào. Con ngốc mọt sách đó cứ đến làm phiền ta mỗi ngày đòi luyện tập. Không thể tin là ông lại đẩy cục phiền nhiễu đó cho ta.”
“Lý do mà ông uống ít hơn dạo gần đây là do bị con bé thuyết giáo, đúng không? Công việc của một Nữ tu có bao gồm bắt bẻ người khác về chuyện sức khỏe.”
“Ông đùa hả? Sao ta phải nghe mấy thứ mà đệ tử của ta cứ cằn nhằn suốt chứ? Con nhỏ đó đáng ghét quá nên ta chỉ uống bớt đi một tí xíu thôi.”
Widge hẳn là nghĩ có gì đó hài hước ở đây, bởi vì hắn đang nhăn cái mặt lại thành nụ cười. Cho dù mặt đã đầy nếp nhăn, Widge vẫn chẳng có gì thay đổi hết. Hắn luôn cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.
“Tôi không ngờ là mình sẽ thấy ngày này đấy, Igo. Chà, đúng là sống đủ lâu thì sẽ thấy chuyện gì cũng có thể.”
Ta giơ ngón cái trỏ xuống trước mặt hắn để đáp lại. Tất cả là tại ông hết. Chỉ tại ông để con nhỏ đó xía vào.
“Rồi, giờ thì mọi mảnh ghép đã an bài. Lần trước Haru tự nhiên co vòi nên bọn mình chưa thể đi được, nhưng lần tới chúng ta sẽ tiến thẳng vào lâu đài quỷ vương. Hăng hái lên nào, Igo!”
Trông hắn có vẻ đang cực kỳ vui sướng. Không có chút lo nghĩ nào quả là thích thật. Vẫn không có gì thay đổi ở Widge kể từ cái ngày hắn chiêu mộ ta. Đôi mắt lấp lánh của hắn vẫn luôn hướng về ước mơ ciuar mình, và hắn thậm chí còn chẳng để ý thấy những người xung quanh hắn bị cuốn vào theo.
Ta cũng chẳng quan tâm chuyện mình sống hay chết, nhưng rồi cuối cùng lại đi cùng tên này cho đến tận khi cả hai đã già. Cơ mà, chỉ cần được đồng hành với ông là ta vui rồi.
“Nhưng mà ông thật sự thấy ổn sao, Lão Già Widge?”
“Hả?”
“Mấy cô gái đó đang đi miễn phí trên con đường mòn chúng ta đã khai phá cùng nhau suốt hàng chục năm. Và chúng nghĩ rằng quỷ vương chỉ như một điểm nghỉ chân trên con đường mà thôi. Chúng chỉ muốn dùng nó để tháo gỡ tình trạng bất công bằng xã hội hay là cái lằng nhằng gì gì đó.”
“Hmm? Nghe đáng khích lệ đấy chứ. Còn trẻ thì phải như vậy.” Hắn toét miệng cười và nói một tương lai được viết bởi người già thì chẳng phải tương lai gì sất. Thế nên đây là điểm xa nhất chúng ta cần phải tới rồi.
“Tôi không phải người sẽ đánh bại quỷ vương, mà đó là Haru. Nếu chúng ta có thể đưa cô ta đến đó, thế là đủ với tôi rồi. Nếu như có thể an tâm rằng ngần ấy năm của tôi đã không phí hoài, thì tôi có thể vui vẻ nhắm mắt được rồi.”
Ồ, thì ra là vậy. Ông thực sự nghiêm túc với con bé Haru đó đến thế ư?
“Tôi đang mong chờ lắm đấy, Igo.” Widge lim dim, hướng mắt nhìn về một nơi xa xăm.
Người bình thường hẳn sẽ không bao giờ tới gần khu rừng ấy, nhưng đối với bọn ta, nó chính là nhà. Nếu ta phải chết, đó sẽ là nơi ta ngã xuống. Nếu như không cảm thấy như thế, ta đã chẳng bao giờ lập đội với tên ngốc này. Ta vẫn luôn nghĩ trong lòng như thế.
“Không, chúng ta cũng nên sống sót quay trở về nữa.”
Hiếm khi nào thấy Widge tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng đúng là hắn đang như vậy. Chà, dĩ nhiên rồi. Đến chính ta còn ngạc nhiên nữa là. Ai mà nghĩ rằng ta sẽ có việc để làm ở thế giới này sau khi quỷ vương đã bị đánh bại.
“Người phụ nữ của ông có lẽ sẽ là kẻ đánh bại quỷ vương, nhưng của ta thì sẽ là người khiến cả thế giới này đảo lộn. Ta cần phải dõi theo hành trình của con bé. Dù sao ta cũng là sư phụ của nó mà.”
Widge nhướn lông mày và huýt sáo. Ta vẫn tặng hắn một cái ngón tay chĩa xuống như mọi khi.
Và mặc dù nói như thế, nhưng mà đây là con đệ tử mọt sách vừa ngốc vừa không ai hiểu nổi của ta mà, nên chắc là ta sẽ chẳng sống đủ lâu mà thấy đâu. Ta cứ đặt kỳ vọng cao như thế thôi.
“Igo,” Widge nói, nghiêng chiếc cốc của mình để tạo sóng trên mặt nước. “Còn nhớ tôi đã thuyết phục ông tham gia với mình như thế nào không?”
…Làm sao ta quên được chứ?
Ông nói rằng ông sẽ nâng niu linh hồn ta, rằng ông sẽ phá hủy lời nguyền của ta, kẻ căm ghét thế giới này bằng tất cả sức lực của mình và gọi bản thân là quỷ vương. Ông đã nói sẽ cắt nó ra thành từng mảnh với lưỡi kiếm của mình.
Lời nguyền ấy đã được gỡ bỏ từ lâu lắm rồi - nhờ có ông.
“Làm sao ta nhớ được chứ?”
“Ừ phải… cũng hai mươi năm rồi còn gì.”
“Ba mươi.”
“Sau khi đánh bại quỷ vương xong thì chúng mình cũng chẳng còn nhiều thứ để làm.”
“Chắc thế.”
“Cơ mà ông ạ, khi mà quỷ vương không còn nữa ấy, tất cả những kẻ đang chờ một cơ hội để trở thành quỷ vương mới sẽ bò ra khỏi tổ ngay. Bọn mình sẽ chẳng được nghỉ hưu trong yên bình đâu. Hay là để mấy việc khó cho đám trẻ và đi kiếm sống bằng cách tẩn cho bọn kia một trận nhỉ?”
“Nếu ông muốn thế.”
Cứ sống như mình muốn đi, Widge ạ.
Ông sẽ mãi mãi là người hùng của ta.