Tôi rất yêu bạn trai mình, nhưng dạo gần đây anh ta có vẻ quá quan tâm tới bóng đá nên không chú ý nhiều đến tôi. Tôi bảo anh ta là mình sẽ đi ngoại tình, nhưng rồi ảnh nói, Đừng, và hôn tôi, thế là đủ cho qua chuyện. Một chiêu xảo quyệt.
Tôi cũng bận lắm, lễ hội trường sắp đến mà, nên chẳng rõ lý do của anh ta là gì nữa. Tôi có một màn biểu diễn trên sân khấu, cộng thêm làm đại diện lớp đi thi Miss JK, và bọn tôi muốn chiến thắng cả hai hạng mục luôn.
Ở lại trường sau giờ học để chuẩn bị cùng với mọi người cũng vui lắm, cơ mà hình như đội bóng đá phải luyện tập cho giải đấu nên họ được miễn tham gia chuẩn bị lễ hội. Điều đó nghĩa là bạn trai tôi sẽ chẳng biết nó vui đến thế nào. Có lẽ đó là lý do mà dạo này những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi toàn diễn ra theo một chiều, như kiểu không tìm được chủ đề chung nào để thảo luận ấy.
Đây là một vấn đề khá hệ trọng đối với tôi, nhưng anh ta dường như còn chẳng để ý thấy, khiến cho mọi chuyện càng tệ hơn.
Tôi ngả cái đầu mệt mỏi của mình xuống quyển vở đang mở.
“Nãy giờ cậu đang làm gì đấy đúng không, cơ mà cái gì vậy? Bộ bọn mình có bài tập về nhà hay gì hả?”
Ayaka ngồi ở ghế phía trước túm một lọn tóc dài của tôi trong khi tay cầm điện thoại nghịch.
“Đang viết bài phát biểu cho Miss JK. Tớ còn phải làm một bài tự giới thiệu bản thân nữa.”
“Thật đấy hả? Tớ khá chắc nó chỉ là một cuộc thi vớ vẩn thôi mà. Lớp bên cạnh mình còn cho một thằng con trai đi thi kìa.”
“Hở? Sao con trai lại tham gia Miss JK?”
“Ừ thì, các thầy cô bảo là cái cuộc thi đấy chỉ nhắm mỗi đến ngoại hình của con gái hay gì đó, nên là năm nay họ muốn cho một thằng giả gái lên để khuấy động không khí.”
“Cái gì cơ? Lúc được đề cử tớ có biết chuyện đó đâu. Sao mình lại phải tham gia cái cuộc thi này nếu như nó chỉ để giải trí thôi chứ?”
Đã là Miss JK thì phải thi xem ai là người xinh nhất chứ!
Cho dù nó đã trở thành một cuộc thi diễn trò, tôi cảm thấy mình vẫn có thể cạnh tranh, chỉ là tôi không muốn thôi.
“Lớp trưởng lớp mình là đứa nào? Chắc chắn là tại nó rồi.”
“Chẳng biết, chắc là một trong số mấy đứa kia?”
Ayaka giơ ngón vẽ một vòng tròn xung quanh nhóm học sinh ở góc lớp. Mấy đứa đằng đó đang hăng say chơi thẻ bài hay là thứ ngớ ngẩn gì đó kiểu như thế.
Tôi có nói chuyện với họ một vài lần, nhưng mà kể cả tôi có cười thì họ cũng không chịu nhìn thẳng vào mắt. Tôi có cảm giác họ đang né tránh tôi.
“Tớ chịu thôi. Cậu ra nói chuyện với bọn nó giùm tớ được không, Ayaka?”
“Tại sao? Tự đi đi chứ.”
Phoo. Mình đếch quan tâm nữa. Cứ bùng là xong chuyện. Mình chỉ muốn làm những thứ vui vẻ trong ngày hội trường thôi.
“Haru, đoạn này buồn cười thế. Cậu nói ‘Điểm mạnh: mình có cái gan to' là ý làm sao? Tớ chưa bao giờ thấy cái đó cả.”
“Im đi.” Tôi vò nát bài giới thiệu đang viết dở của mình để xóa sổ nó. Điểm yếu: mình rất dễ nổi cáu.
“Haru này, tớ muốn có bạn trai trước khi lễ hội bắt đầu.”
“Thì liên quan gì đến tớ? Đi mà kiếm một thằng đi.”
“Nhưng mà tớ muốn bỏ ra ít công sức nhất có thể.”
Ayaka, hiện đang kiếm người yêu, hất tóc ra sau và thở dài một cái rõ to. Cổ đang tăm tia Saito, lúc này đang đứng cùng một đám con trai.
Cậu ta chẳng hề chú ý tới bọn tôi một tí nào, nên Ayaka lại thở dài một cái thật to nữa.
Saito ngày thường không hề nổi bật, nhưng mà cậu ta chơi thể thao rất giỏi nên đã thu hút được rất nhiều sự chú ý ở ngày hội thao, và đám con gái đã bàn tán về cậu ta suốt cả mùa hè.
“Thế à?”
Khi tôi hỏi Ayaka, trên mặt cổ hiện ra một nụ cười vu vơ và nói, “Tớ cũng không phiền hẹn hò với hắn.” Chẳng phải thế sao? “Thêm nữa, có một thằng để đi cùng vào lễ hội trường cũng hay.”
“Tớ hiểu. Bạn trai tớ có vẻ sẵn sàng bỏ qua luôn ngày hội trường.”
“Đá hắn, đá hắn đi. Xong đi tìm một thằng khác với tớ.”
“Ừ, ờ, xin lỗi… Cho mình xin một phút được không?” Một trong số mấy cậu chơi thẻ bài ra bắt chuyện với bọn tôi, nhưng đúng lúc đó thì tôi có thông báo LINE.
Ngay trước khi tôi định mở ra xem, tôi thấy Saito đang nhìn về phía bọn tôi.
“Tớ đi vệ sinh một lát.”
Ayaka, cậu bảo tớ là đừng bỏ chạy, nhưng tớ không nghĩ mình có thể đọc cái này trước mặt cậu.
*
Tôi kiểm tra tin nhắn LINE ngoài hành lang.
Biết ngay—người gửi là Saito.
<<Tớ nghe Chiba bảo là bọn mình phải đi mua đồ sau khi tan học. Cậu cũng đi cùng đúng không, Koyama?”>>
Lớp tôi cũng định làm nhà ma nữa. Tôi đoán là để dành cho mấy người không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý—Tôi tham gia vào đội đi mua sắm bởi đó là chỗ mà phần lớn thời gian là chơi. Ý tôi là, họ đâu thể để cho con gái xách đồ nặng được, nên là hoàn toàn không có việc gì cho tôi làm cả.
<<Cho tớ xin vắng nhé?>>
<<Không được. Cần huy động toàn bộ nhân lực!>>
Ở bữa tiệc liên hoan sau ngày hội thao, tất cả đám con gái đã cùng đi xin LINE của Saito. Tôi nhận được tin nhắn từ Saito khá thường xuyên nên cứ nghĩ cậu ta chat với mọi người suốt, nhưng sau đó mới phát hiện ra là chỉ có mình tôi thôi.
Không lâu trước đó, lớp tôi (trừ một vài người) có đi chơi với nhau, xong cuối cùng còn mình tôi với Saito đi bộ về nhà. Cậu ta còn nắm tay tôi nữa.
“Tớ có bạn trai rồi.” Tôi đã nói rất rõ ràng với cậu ta thế.
“Tớ biết,” Saito nói với một vẻ mặt bồn chồn.
Thằng bạn trai chơi bóng của tôi đang phải đi thi đấu xa. Lúc đó là một buổi tối trời mát mẻ thư thái, và có một cái gì đó ở Saito khi ấy còn ngầu hơn cả lúc cậu ta cực kỳ nổi tiếng sau buổi hội thao, nên là tôi nghĩ có sao đâu, chỉ là nắm tay thôi mà; tôi có thể đi như vậy tới nhà ga được.
Chuyện chỉ có thế.
<<Tớ vác hết đồ cho, đừng lo.>>
Nhưng có lẽ tôi không nên để cậu ta nắm tay mình. Tôi đã mất kiểm soát.
<<Mà nhân tiện, cậu có muốn đi dự lễ hội trường với tớ không?>>
Tôi không phiền nếu người khác nghĩ tôi là một đứa nông cạn, nhưng mà bị coi là một đứa dễ dãi khiến tôi bực mình, ai cũng vậy thôi.
Mà nói thế, không phải là nhại lại lời Ayaka nhé, nhưng tôi cũng muốn được vui vẻ trong ngày hội trường. Không có bạn trai đi cùng, tôi sẽ khá là cô đơn.
Tôi tạm thời mặc kệ Saito và nhắn tin cho bạn trai.
<<Anh yêu. Hôm nay thế nào rồi?>>
Anh ta trả lời ngay lập tức bằng một cái emoji hình quả bóng.
*
Đi mua đồ gồm có tôi, Ayaka, Saito, và mấy người tôi chưa bao giờ chơi cùng. Thậm chí còn có nhiều người hơn tôi nghĩ, họ thực sự chẳng cần đến tôi.
“Đội trưởng Chiba ơi, bọn mình phải mua gì nhỉ?”
“Màu vẽ và giấy loại tốt.”
“Hả? Mấy cái đó thì bán ở đâu?”
“Tôi là khách quen của một cửa hàng chuyên bán đồ vẽ ở gần đây…”
Saito đang tán phét với mấy thằng con trai, điều hiển nhiên với người ở vị trí quản lý như vậy, nhưng rồi cậu ta đột ngột xen vào giữa Ayaka và tôi khi hai đứa đang thụt lùi phía sau.
“Nghe hài nhỉ. Cậu có nghe tên đó bảo hắn là khách quen của một hàng bán đồ vẽ không?”
“Hả? Hài vãi!”
Tôi chẳng rõ lắm người ta sẽ mua cái gì ở một cửa hàng bán đồ vẽ, và tôi cá là Ayaka còn biết ít hơn, nhưng cổ vẫn đập tay vào vai Saito và cười. Tôi cũng cười hùa theo.
“Bọn nó có vẻ biết đi mua ở đâu rồi. Sao bọn mình không lẩn trước và đi chơi đâu đó nhỉ?” Saito hạ giọng mời chỉ tôi và Ayaka.
Không phải cậu đã nói là sẽ vác đồ sao?
“Ồồ! Haru, mình làm sao giờ?” Ayaka muốn đi.
Tôi đang khá là mệt và chán nản. Bạn bè, bạn trai, sự nổi tiếng, tôi có hết, tôi đã quen với chúng, và tôi đang ngán đến tận cổ.
Như thế nghĩa là, về cơ bản, tôi là một đứa thành công ở trường học—thành công khá lớn luôn, nếu tính đến chuyện hồi cuối cấp hai tôi đã thảm như thế nào. Nhưng tôi biết tất cả sẽ sụp đổ nếu tôi chỉ mắc phải một sai lầm thôi, và một phần trong tôi cảm thấy muốn mạo hiểm và thử xem sao.
Ví dụ, nếu tôi nắm lấy tay Saito và nói, Mình đi nào, rồi hai đứa trốn đi riêng với nhau,
Ayaka chắc sẽ nói với mọi người ngay lập tức.
Bạn trai tôi sẽ hốt hoảng xuất hiện, và tôi không chắc Saito sẽ làm gì nhưng cá là cậu ta sẽ hối hận vì đã dính lứu tới tôi, và rồi đến cuối ngày hội trường tôi hẳn sẽ chỉ còn một mình.
Nhưng rồi một cảm giác “thế thì sao chứ?” bỗng trào lên trong tôi, và tôi chỉ muốn kiểu, Grahhhhhh! kiểu, Mình đếch quan tâm nữa! Mình sẽ phá tanh banh mọi thứ lên và như thế cũng đếch sao cả! Cấp ba chỉ có ba năm thôi mà! Mình khá chắc một ông thầy bà cô nào đó đã bảo là chẳng có lý do gì phải ngần ngại làm việc gì đó khi ta không thể biết điều gì sẽ xảy ra ngày mai. Cho dù tất cả có sụp đổ đi nữa, ta chỉ cần bắt đầu lại ở đâu đó là xong. Dông bão mình cũng chẳng ngại! Mình thực sự chỉ muốn—
“À, đúng rồi. Thực ra tớ cũng muốn mua cái này ở cửa hàng bán đồ vẽ. Hai cậu cứ đi trước đi.”
Dĩ nhiên là mình sẽ chẳng bao giờ làm việc gì ngu ngốc như thế đâu. Hôm nay và ngày mai vẫn sẽ giống như trước giờ. Dĩ nhiên là điều này rất quan trọng đối với tôi.
Saito có vẻ thất vọng khi Ayaka kéo tay cậu ta đi. Hôm nay hai người không cần phải quay lại đâu.
Tôi hất tóc mái sang một bên, dạo này mọc hơi dài rồi, và mở LINE lên. Tôi chặn Saito rồi mở hộp chat riêng với bạn trai mình lên.
Quả bóng đá khiến tôi khó chịu, nhưng ít nhất thì bóng đá chỉ là chơi với bạn bè. Là bạn gái anh ta, mình nên ủng hộ mới phải.
Tôi tự hỏi trước khi gửi đi, tôi có nên để một cái biểu tượng trái tim vào mặc dù tôi đang cáu không, liệu tôi có nên nói gì đó về lễ hội trường không.
Tôi chẳng hề biết rằng về sau tôi sẽ hối hận vì đã quá do dự khi ấy.
“Koyama, cẩn thận! Raaaaaaaagh!”
Một thằng trông rất ngố đang lao thẳng vào tôi.
Tên này là ai thế nhỉ?
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi ở thế giới này.