“Cái Dáng Xinh ấy—nó là cái gì vậy?”
Hai đứa bọn tôi đang ngồi gấp khăn tay như mọi khi, và Haru lại nói một cái gì đấy tôi chẳng hiểu nên tôi bèn hỏi lại. Cổ liền phát cáu.
“Rrragh! Vậy là ở đây không có Giáng Sinh à? Cái thế giới này chán quá đi. Chúa ngu như cục đất vậy—đổi sang Phật cho tôi!”
Haru chưa bao giờ ngần ngại phàn nàn về Chúa, về thế giới, về tất cả mọi thứ. Tôi luôn lo rằng một ngày nào đó cổ sẽ bị trời phạt.
“Nghe này, Lupe. Giáng Sinh là điều vui nhất xảy ra trong cả một năm. Nó là một ngày mà mọi thứ đều lấp lánh, mọi thứ đều tưng bừng, và mọi người đều tiệc tùng nhảy múa. Tuyệt không gì bằng luôn.”
Nhưng mà khả năng giải thích của Haru tệ đến nỗi hầu như lần nào cũng thế, cho dù tôi có hỏi thì cũng không hiểu nổi.
Dù vậy, mỗi khi nào Haru trở nên hào hứng về cái gì đấy, ta gần như có thể biết chắc là nó sẽ rất thú vị. Tin tưởng cô ấy về những chuyện như này sẽ không bao giờ phải thất vọng.
“Hả. Tớ cũng muốn…tiệc tùng…nhảy múa? nữa.”
“Đó. Biết ngay. Dĩ nhiên là thế rồi. Tớ hiểu mà. Thế nên bọn mình phải mở tiệc thôi!”
Haru trở nên càng lúc càng hào hứng hơn, và lại còn bắt đầu hát một ca khúc Dáng Xinh hay gì đấy. Tôi mừng là cổ thấy vui.
Sắp đến giờ làm việc rồi…
Một vài ngày sau, tôi thấy hối hận vì đã quá dễ dàng hùa theo kế hoạch của Haru.
Có vẻ là bọn tôi cần một cái cây thật lớn cho Dáng Xinh. Cổ kéo tôi đi theo đến một đỉnh núi đầy tuyết và bảo, “Tớ muốn chặt cái cây này.”
“Ừmm… bọn mình đang xây nhà ư?”
“Không! Lupe này, cậu hài hước ghê.” Haru, tay đeo đôi găng len hở ngón tôi đan cho, dang hai cánh tay ra thật rộng và nói, “Mình sẽ dựng cái cây này ở chính giữa quán rồi trang trí lên nó! Ở trên đỉnh bọn mình sẽ đặt một ngôi sao!”
Tôi nhìn lên cái cây mà Haru đang định mang về nhà. Trông nó cao đến nỗi như chạm được tới những vì sao vậy. Tôi nghĩ Haru mới là kẻ hài hước ở đây.
“Tớ không nghĩ là nó sẽ vừa vào trong quán đâu.”
Khi tôi chỉ ra rằng hai đứa bọn tôi sẽ không thể nào mang được nó về, Haru trở nên nhụt chí và nói, “Ừ…”
“Vậy ra Dáng Xinh là ngày trang trí cây à?”
“Ừ, nhưng mà mình cũng phải làm cho không gian xung quanh cái cây thật lộng lẫy nữa, kiểu cực kỳ dễ thương luôn ấy.”
“Dùng cây nhỏ hơn không được ư?”
“Được, nhưng mà cây to hơn thì vui hơn.”
Hmm. Tôi không thực sự hiểu Haru đang cố làm điều gì, nhưng cổ có vẻ rất háo hức với nó, nên tôi phải nghĩ cách giải quyết thôi.
“À. Tớ có một ông khách chuyên nghiên cứu ma thuật thảo mộc. Ông ấy bảo là nhà có rất nhiều cây, nên có khi ổng sẽ cho bọn mình mượn một cái đấy.”
“Thật á, vậy hay quá rồi! Mình đi thôi!”
Thế là chúng tôi rời ngọn núi và đến nhà vị khách kia của tôi. Tôi bảo gì ông ta cũng nghe, nên tôi biết là ổng sẽ cho bọn tôi mượn bất cứ cái gì.
Chúng tôi mượn một cái xe đẩy, rồi hai đứa vác một cái cây trở về quán. Nó khá là nặng đấy, nhưng Haru vẫn tươi tỉnh lắm. Cổ bảo là khi ta làm cái gì đó vui vẻ thì ngay cả công đoạn chuẩn bị cũng thấy vui, và rằng cổ cũng đang chuẩn bị cho một cái sự kiện địa phương gọi là “lễ hội trường học" trước khi tới đây. Tuy nhiên có vẻ là Haru đã đi trước khi lễ hội bắt đầu. Có lẽ đó là lý do mà ở đây cái gì cổ cũng muốn kéo mọi người vào cùng.
“Lupe, cậu có ổn không? Có nặng quá không?”
Tôi trả lời là đẩy từ đằng sau thế này vẫn ổn. Hồi còn ở nhà tôi thường hay vác cỏ giúp cha. Tôi phụ trách đàn cừu và khá giỏi trong việc khen ngợi, quở trách hay khiến chúng nghe lời mình nói chung. Nếu cha mẹ tôi không bán tôi đi để trả nợ, tôi hẳn sẽ trở thành vợ của một người chăn cừu.
“Cảm ơn cậu vì lúc nào cũng ủng hộ các dự án của tớ nhé. Cậu tốt bụng cực kỳ ấy, Lupe ạ!”
Cái ngày tôi bị bán đi, mẹ bảo tôi là phải luôn mỉm cười bởi vì tôi không có gì trong tay cả. Khi tôi khóc, bà ấy dạy rằng cách duy nhất để vui lên là cười. Bàn tay mẹ đầy vết nứt nẻ, khiến tôi hơi đau mỗi khi bà vuốt ve gò má tôi.
“Không, làm gì có!”
“Có, có đấy! Cậu thực sự giống một người mẹ luôn!”
Tôi sẽ dễ dàng mỉm cười hơn nếu mọi người xung quanh tôi cũng cười. Tôi chỉ giả vờ tốt bụng bởi vì tôi không thể nào tự cười một mình được thôi.
Tôi chẳng tốt bụng tí nào đâu. Và giờ tôi đâm ghét mẹ mình, tôi không muốn trở thành cái kiểu mẹ mà sẽ bảo người khác phải cười trong khi chính mình đang rơi nước mắt.
“Ồ, đúng rồi. Bọn mình cũng phải qua chỗ Sumo nữa. Có một vật cực kỳ quan trọng tớ cần nhờ anh ấy.”
Cơ mà chuyện này tôi chưa bao giờ kể với Haru.
Sau đó Haru bảo là sẽ đi gặp Sumo, nhưng tôi hết sức rồi nên đã ở lại.
Tôi duỗi cẳng chân trên giường và nghĩ, chốc chốc díu mắt lại. Mà Dáng Xinh là cái gì mới được chứ? Có phải là biến bên trong nhà mình thành một khu rừng rồi ăn đồ ăn ngon không? Cái sự kiện gì mà kỳ quặc. Tôi có thể hiểu vì sao Haru lại thích nó.
À, đúng rồi. Tôi chợt nhớ ra một điều và liền đi lấy bộ đan len của mình. Haru đã nhờ tôi làm một cái mũ hình tam giác màu đỏ.
Khi tôi mở cái hộp, vài chiếc găng tay tôi đang tháo len bị rơi ra ngoài. Chúng là mấy chiếc găng cũ, tôi đã định tháo ra để đan lại thành tất cho em trai mình, nhưng rồi đã dừng lại. Hồi ấy, tôi đã nghĩ mình vẫn còn ở làng cho đến sang năm.
Giờ này chắc là nó đã đủ lớn để không thể mặc vừa tất cỡ này nữa rồi.
Chẳng biết thằng bé đã trở thành một người như thế nào nhỉ.
Mấy hôm sau, vào một ngày nghỉ của cả bọn, chúng tôi hỏi mượn quán để tổ chức “Tiệc Dáng Xinh.”
Mặc dù quán đóng cửa, bọn tôi vẫn mời một vài vị khách quen đến và phục vụ đồ ăn thức uống. Bầu không khí đậm chất lễ hội đến bất ngờ.
Cái cây mà hai đứa mang về được trang hoàng lộng lấy, trên đỉnh còn có cả một ngôi sao.
“Nào, mọi người ơi. Chúng mình cùng hô nhé: Chúc Giáng Sinh an lành!”
Haru đi lòng vòng khuấy động cuộc vui với một cái gì đó như cành cây cắm trên đầu và một quả mọng màu đỏ trên mũi.
Quý Bà hơi tỏ vẻ không hài lòng, và Sumo, tôi nghĩ chính là người đã cung cấp đồ ăn miễn phí, thì chẳng có vẻ gì là bất mãn khi phải đeo mũi với cành cây giống như vậy– cơ mà ảnh đúng là trông có hơi mệt.
Nhưng rồi cuối cùng, năng lượng của Haru đã khiến tất cả mọi người hòa vào không khí tiệc tùng. Quý Bà đang nói chuyện với khách về chuyện đã lâu lắm rồi chị ấy mới nấu mấy món tủ của mình. Bánh kem của Sumo thì rất được lòng đám con gái, và ảnh đang ngượng chín mặt trong sự quan tâm của họ.
Haru là một đứa kỳ lạ. Đôi khi cổ không biết những thứ mà ai cũng biết, nhưng khi khác thì lại đột ngột nói ra những điều chưa ai từng nghĩ đến. Có một cái gì đó rất độc đáo ở cô nàng.
Tôi không thể tưởng tượng nổi một cô gái như thế sẽ phù hợp với loại công việc này, nên đã quyết định dạy cho cổ đủ thứ để cổ không hoàn toàn bất lực nếu có bỏ việc mà đi.
Nhưng rồi mỗi khi Haru thất bại việc gì, cho dù có nổi cáu đi nữa, thì cổ vẫn sẵn sàng thử lại ngay lập tức; Haru sẽ không bao giờ là một kẻ bỏ cuộc. Tôi nghĩ cái gan của cổ chắc phải lớn lắm đây.
Làm sao cô ấy có thể không chịu từ bỏ như thế nhỉ? Điều ấy hơi khó hiểu đối với tôi.
“Lupe, tớ xin cậu một phút được không?”
Haru lẻn tới từ đằng sau tôi và giơ ra một cái bọc mà nãy giờ cổ giấu sau lưng. Khi tôi mở ra, bên trong có những cuộn len đủ màu sắc, nhiều màu như cái cây Dáng Xinh vậy.
“Giáng Sinh an lành! Hôm nay là ngày để tặng quà cho những người quan trọng đối với mình!”
“Hả? Thế ư? Vậy ra Dáng Xinh là như thế sao?”
“Ừ, nó là tiết mục chính mà.”
“Cậu chẳng bảo tớ gì cả! Nên tớ chưa chuẩn bị gì cho cậu.”
“Eh-he-he. Xin lỗi nhé, tớ quên.”
Chắc chắn đó là nói dối. Cổ đã giữ bí mật để làm tôi ngạc nhiên.
“Cảm ơn cậu vì mọi thứ nhé. Nhờ cậu mà tớ mới có thể sống sót được trong cái nghề này, Lupe ạ.”
Trông cổ ngượng ngùng đến nỗi làm chính tôi cũng đỏ mặt. Agh, tớ chịu thua đấy. “Lần sau bọn mình sẽ trao đổi quà, được chứ?”
Haru nói, “Rõ,” cùng một nụ cười.
Tớ nghiêm túc đấy!
“Được rồi, dĩ nhiên là tôi cũng có quà cho tất cả mọi người! Và món quà không gì khác chính là biểu tượng của Giáng Sinh, Ông Già Noooooeeeeel—”
“Waaaaaagh!”
Ai đó đột ngột rơi bịch xuống lò sưởi và lao ra kêu gào “Nóng quáááá!”
Đó là anh Chiba, trông còn đỏ hơn mọi khi.
“Này, Chiba. Thằng ngốc này, lò sưởi đang cháy mà. Cái quái gì thế! Kiyori mệt đến đứt hơi để nướng được 500 cái bánh quy đó đấy.”
“Không, mà trước hết, sao lò lại cháy cơ chứ?! Ông già Noel sẽ bị thui chết mất!”
“Tại vì mùa đông, nên bọn tôi đã đốt lên sưởi. Cơ mà đùa, sao cậu không đi vào từ cửa như bình thường ấy! Tôi chưa bao giờ thấy ông già Noel nào thực sự chui vào từ ống khói cả! Đây là lý do mà cậu chẳng bao giờ được mời dự tiệc Giáng Sinh đấy!”
“Năm nào tôi cũng dự tiệc hết nhé! Với gia đình tôi! Tôi chỉ không đến dự cái tiệc mà bọn trong lớp mình tổ chức bởi vì tôi ở đẳng cấp vượt quá xa chúng nó.”
Tôi chẳng hiểu cho lắm, nhưng mà cuộc tranh cãi mọi khi đã bắt đầu. Hai người này thân nhau thật đấy.
Chiba đã làm cháy cái mũ mà tôi làm, tất thì thủng lỗ chỗ—có lẽ là tại vì leo ống khói chăng? Tôi không hiểu lắm anh ấy định làm trò gì.
“Ừm, hả? Con xin lỗi nhé, Mama…”
Có lẽ là bởi thấy tôi đang nhìn theo chăm chú, ảnh nghĩ rằng tôi đang cáu (mặc dù thực sự tôi không hề), và rồi liền quỳ xuống xin lỗi ngay tại chỗ.
Haru và Kiyori đã nhờ tôi huấn luyện anh ta, nhưng mà mọi thứ có hơi bị quá trôi chảy. Ảnh cứ như thằng em trai tôi mỗi khi bị tôi quở trách nhiều quá vậy, nên nó cũng khiến tôi khá là ngại.
“Không sao. Em sẽ đan cho anh đôi tất mới, nên cố gắng giữ gìn chúng nhé.”
“Yay!”
“Lupe, cậu chiều cái tên này quá đấy!”
Hôm đó Dạ Tưởng Thanh Miêu không mở cửa, nhưng còn huyên náo hơn cả ngày thường. Mọi người ai cũng vui vẻ và muốn làm cho người khác hạnh phúc.
Tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện viết một lá thư gửi cho mẹ để kể chuyện mình đã ăn mừng Dáng Xinh với bạn bè.