Lâu không gặp. Là Kiyori đây ạ.
Mấy đứa bọn tôi lại đang ngồi ở quán anh Sumo chỗ “bậc thềm" (cái mà tôi nghĩ là cách chúng tôi gọi mấy chỗ ngồi ở ngoài trời). Tôi có thể là chính mình khi ở cùng mấy người bạn này, và gặp gỡ với họ đã trở thành một phần cuộc sống thường nhật của tôi; chúng tôi nói chuyện về đủ thứ trên đời.
Haru vẫn đang cao hứng đùa giỡn như mọi khi. Lupe phì cười đáng yêu, ngồi hỗ trợ cho Haru, người mà thường hay quá đà trong các chủ đề trò chuyện của mình. Tôi không biết nhiều lắm về thế giới, nên những trò đùa của bạn ấy thực ra khá là bổ ích đối với tôi. Dĩ nhiên, chúng đều là những từ ngữ đầy tội lỗi mà bản thân tôi sẽ không thể nào nhắc lại.
Nhưng ngay cả khi tôi nói về những chuyện nhàm chán, bọn họ vẫn lắng nghe. Và vì lý do gì đó họ còn cười nữa, nên tôi cũng trở nên lắm mồm lắm miệng hơn. Nói chung là vui lắm.
Trà hôm nay rất thơm. Hình như là do anh Sumo tự phối trộn đấy. Nó có một mùi thơm phức tạp, đồng thời cũng rất sảng khoái, thoang thoảng hương cam. Có lẽ anh ấy đã làm ra nó với cảm hứng từ Haru. Tôi sẽ phải bảo anh ấy dạy cho mình biết ảnh pha kiểu gì mới được.
Chiếc bánh kem cũng vô cùng xinh đẹp, đến nỗi tôi cảm thấy tiếc khi phải phá nó ra. Tôi không nghĩ có nhiều người trên đời làm được đồ ngọt tinh xảo đến vậy.
Trông mới dễ thương làm sao. Đâm một cái nĩa vào nó thì quả là phí phạm. Tôi do dự, nhưng rồi thu hết quyết tâm lại và cắn một miếng, vị ngọt dịu dàng liền ôm lấy tôi. Kết cấu mềm mại đầy thỏa mãn nơi đầu lưỡi. Hương thơm của vani và vị chua của quả rasp bùng nổ trong miệng, để rồi tan đi trong lưu luyến.
Mặc dù tôi cảm thấy tiếc, nhưng một khi đã bắt đầu ăn, ngừng lại là chuyện không thể. Mmm. Tôi run rẩy. Toàn bộ cơ thể tôi bị cái vị ngọt dịu dàng ấy làm cho rung động. Anh Sumo thật đáng kinh ngạc.
Hẳn là bởi vì anh ấy đã suy nghĩ rất nghiêm túc để sáng tạo ra được những món mà bạn Haru sẽ thích. Lòng tốt mãnh liệt của ảnh thấm đẫm vào tận cùng linh hồn tôi, khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.
Được ăn cùng các bạn tôi hạnh phúc lắm… thật sự đấy.
—Đột nhiên có tiếng tách va vào đĩa.
Haru một tay nắm chặt cái nĩa với bánh cắm bên trên, dùng cả hai nắm đấm dộng xuống bàn.
Lupe và tôi cùng giật mình và cúi người xuống. Những vị khách khác quay sang nhìn bọn tôi. Ngay cả anh Sumo cũng hốt hoảng chạy ra từ trong bếp.
Haru từ từ ngẩng đầu lên với một vẻ kiên định trên khuôn mặt.
“Tớ muốn ăn ramen…!”
Tất cả chúng tôi đều nghiêng đầu thắc mắc.
‘Ramen,’ là cái gì nhỉ.
Tôi không biết, nhưng mà tôi có một cảm giác chẳng lành, bèn thay mặt Haru xin lỗi Chúa.
Chắc lại là một trò đùa thiếu tế nhị của bạn ấy mà thôi.
*
“Không, sao tớ lại đùa chứ? Nó là đồ ăn thật mà. Nó có nhiều nước và khiến ta ấm cả người. Nó như kiểu, như kiểu rất là dài ấy, và nước dùng thì đậm đà, ngon cực kỳ luôn. Mọi người chưa nghe đến bao giờ hả?”
Haru tức tối với cái mặt đỏ bừng. Có vẻ là bạn ấy đang rất muốn ăn cái thứ gọi là ramen này và đang cố gắng giải thích nó là gì bằng vốn từ vựng giới hạn của mình.
Cực kỳ ngon, nhiều nước, và đậm đà ư?
Tôi chẳng thể nghĩ ra nổi nó là cái gì. Với cả, chính xác thì “đậm đà" là cái gì trong ngữ cảnh ấy? Anh Sumo dường như cũng chẳng có ý tưởng nào, cái đầu ảnh vẫn cứ nghiêng như thế. Nó nghiêng thấp đến nỗi tôi cảm tưởng nó sắp sửa rơi xuống đất, nghĩ mà hãi hùng.
“Chắc là nó không tồn tại ở đây rồi…” Haru thất vọng nói.
Tôi cảm thấy hơi tội cho bạn ấy. Tôi là người duy nhất biết rằng Haru và anh Chiba Huyết Vũ đến từ một thế giới khác. Họ là anh hùng, mặc dù trông họ chẳng giống thế tẹo nào.
Bởi vậy nên là họ đã phải rất chật vật để hòa nhập vào thế giới mới lạ này. Nhưng thực ra, theo như chút ít thông tin mà Haru nói với tôi, thì có rất nhiều sự tương đồng giữa thế giới này và thế giới của bạn ấy, nên là cũng không đến nỗi khó khăn lắm. Với cả tôi cũng nghĩ rằng Chúa sẽ chọn những anh hùng đến từ một thế giới phù hợp.
Nhưng mà vẫn có nhiều sự khác biệt, dĩ nhiên rồi, và nếu như cái cách thức, nguyên liệu hay cơ chế tạo ra một thứ không tồn tại, thì họ không thể nào có được thứ đó cho dù có thèm muốn thế nào đi nữa, đơn cử như là ramen.
“Nhưng mà một khi đã thèm ăn ramen rồi, tớ không thể nào ngừng nghĩ về nó được…!”
Haru ôm đầu buồn bã.
Ramen có thể là cái gì nhỉ? Một loài cây nguy hiểm nào đó chăng?
“Nếu cậu thèm được ăn nó đến thế, sao không thử tự làm xem, Haru?”
Lupe thản nhiên đưa ra một giải pháp cụ thể. Có thể trông không giống vậy, nhưng Haru rất có khiếu nấu ăn. Tôi nghe nói thi thoảng bạn ấy phụ trách bếp núc ở Dạ Tưởng Thanh Miêu.
“Không thể nào. Tớ không thể làm ra một thứ mà tớ không biết cách làm được. Ramen khó nấu lắm. Đầu tiên ấy, là cái mà gọi là sợi mì, chúng nằm bên trong tô nước dùng.” Bạn Haru làm một động tác như thể đang nắm cái gì đó rồi xé nhỏ nó ra. “Nó kiểu như này, chắc là vậy?”
Đúng là trông có vẻ khó. Mặc dù vậy, anh Sumo vẫn nói, “Để anh thử tìm cách xem,” và gật đầu trấn an.
*
“Em không dám chắc, nhưng mà em nghĩ anh có thể làm sợi mì theo công thức làm bánh bông lan đấy, chỉ khác là không có đường thôi. Em có cảm giác chúng về cơ bản là giống nhau.”
Chúng tôi mượn bếp của Sumo và bắt đầu nấu dựa theo những ký ức mơ hồ của Haru.
Bọn tôi bắt đầu với phần “men" của ramen.
“Khi mà nó được rồi ấy, mình sẽ kéo dài nó ra như kiểu véooooo.”
Khi bàn tay to lớn của anh Sumo kéo giãn khối bột nhào, nó liền vỡ ra.
Phải kéo ra hay là lăn tròn nhỉ?
Có thể trông không giống vậy, nhưng tôi khá là giỏi làm bánh quy đấy, cơ mà tôi chưa bao giờ thấy bột được sử dụng theo cách này cả…
“Nhưng tớ từng trông thấy người ta làm như thế mà! Sợi mì ramen rất dài và mảnh!”
Haru dùng hết sức để giải thích, nhưng nếu như chính bạn ấy còn chẳng biết chính xác làm kiểu gì thì sao bọn tôi biết được chứ? Tất cả chúng tôi đều trở nên tuyệt vọng.
Những sợi mì “men" này phải dài, mảnh, và lại tròn nữa. Tôi quyết định hỏi Haru–rằng có chắc chắn là bạn ấy đang không làm một trò đùa tục tĩu nào không.
“Kiyori, cậu nghĩ tớ là một đứa biến thái đến mức nào chứ? Tớ thực sự chỉ muốn làm mì thôi mà. Ựa, sao lại không được nhỉ? Mình biết là họ dùng bột mì mà…”
“Bột chì?” Lupe nhắc lại cái từ lạ lùng kia.
“À,” Haru nói, “Ý tớ là vloua,” để sửa lại.
Haru phải chuyển ngữ sang những thứ tương đồng với thế giới của bạn ấy để giải thích. Đúng vậy, Haru mới là người đang phải chật vật nhất ở đây. Bọn mình nên hỗ trợ mới phải.
“Hay là bọn mình tạm gác lại phần ‘men' và bắt đầu với phần ‘ra' vậy?”
Tôi thấy đó là một gợi ý khá là mang tính xây dựng, nhưng bạn Haru liền đáp lại, “‘Ra' thì sẽ là cái gì nhỉ?!”
Chà, làm sao tôi biết chứ?
“Khoan… ‘ra' là gì mới được?” Haru tự hỏi chính mình, nghiêng đầu thắc mắc. Tôi bắt đầu thực sự không hiểu thứ mà chúng tôi đang tìm cách làm là thứ gì. “Nhưng mà ừ, cậu nói đúng. Bọn mình làm phần nước dùng trước vậy. Chắc nó là ‘ra' đấy.”
Có vẻ ramen là nước súp với mì cùng nhiều nguyên liệu khác nằm bên trong. Sau khi bạn ấy giải thích như vậy, tôi có thể đại khái mường tượng được ra. Ở thế giới của Haru cũng có những thứ như món súp và món hầm, nên tôi đoán rằng nó sẽ phải gần gần giống như vậy.
Tình cờ thay, chúng tôi cũng làm súp bằng cách ninh nhỏ lửa rồi nêm nếm mấy cái như kiểu rễ fond và hạt cốt gà.
“Tớ khá chắc là họ dùng xương con gì đấy để nấu nước dùng…”
Mấy lời Haru lẩm nhẩm khiến tôi nổi cả da gà. Tôi chưa bao giờ nghe có ai lại đi ăn thứ đó cả. Lupe và Sumo trao đổi ánh mắt trong kinh ngạc.
“Hở? Khoan đã nào. Ở nơi tớ sống đó là chuyện bình thường. Ngon lắm! Tớ nói thật đấy.”
Mặc dù vậy, cú sốc vẫn là quá lớn. Ăn thịt là một chuyện, nhưng ăn cả xương ư? Lẽ thường của chúng tôi là cho xương vào cối để nghiền thành bột và trả lại về lòng đất.
Mà nói mới nhớ, tôi nghe nói là bạn Haru từng dùng một mẩu xương động vật để chơi đàn cho đến khi Lupe đẽo một cái khác bằng gỗ cho bạn ấy. Khác biệt văn hóa quả có thể khiến ta bất ngờ…
“...Xin lỗi. Tớ đùa thôi. Dùng rễ fond được rồi.”
Có lẽ bởi chúng tôi hoảng quá nên Haru đã nhượng bộ.
Nước súp sẽ được nấu theo phương pháp của chúng tôi. Thực lòng, ai cũng thở phào nhẹ nhõm cả. Khi ta chịu bỏ thời gian nấu rễ fond, nó sẽ tạo ra thứ nước súp ngon tuyệt vời. Nếu đun quá lâu nó sẽ tiết ra nhiều dầu, nên cũng cần phải cẩn thận nữa, cơ mà nếu làm đúng cách thì nước súp thành quả sẽ có một hương vị cực kỳ sâu sắc.
Bọn tôi không thể luận ra được “ra” là cái gì, nhưng mà sẽ dùng thứ sốt daizu mà Haru vô cùng yêu thích để nêm nếm.
“Mì không phải chiên, mà cho vào luộc.”
Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện đem bột làm bánh ra luộc cả. Anh Sumo lấy chỗ bột nhào khi nãy, đem cắt ra thành từng dải mảnh, rồi cho chúng vào nồi nước sôi.
Bên trong nồi, những sợi mì vỡ vụn ra rồi dính lại vào nhau, thành một thứ trông khá là kém ngon mắt. Khuôn mặt chúng tôi mỗi lúc một tẽn tò hơn khi nhìn đống mì.
Khi phần “men" có vẻ như đã xong, bọn tôi cho nó vào trong nồi súp. Và chắc như thế là xong rồi nhỉ? Đúng ra, nó vẫn còn cần đủ thứ để bỏ lên trên nữa, nhưng mà “có quá nhiều thứ để mình tự do lựa chọn nên tớ chẳng biết cho gì.”
Tự do là cái gì nhỉ?
Thế đấy, sau đó bọn tôi quay trở lại chỗ “bậc thềm.” Cuối cùng đã đến lúc thưởng thức.
Bầu không khí trở nên căng thẳng khi Haru ăn miếng đầu tiên và nói, “Blorgh!” Thế rồi bạn ấy phì cười, “Ha-ha. Cái gì thế này? Không được rồi. Ramen đúng là bất khả thi mà.”
Chúng tôi cũng cười bởi vì Haru đang cười, và cả bọn quyết định sẽ không nếm thử.
Bọn mình đúng là đã làm ra một thứ kỳ quặc, nhỉ?
Chúng tôi bảo nhau như vậy và cười đùa trước khi kinh ngạc vì Haru đột nhiên bật khóc.
“...Tớ sẽ chẳng bao giờ còn được ăn nó nữa.” Những “sợi mì” trượt ra khỏi răng của cái nĩa trên tay bạn ấy rơi trở lại nước súp. Haru ôm lấy mặt bằng cả hai bàn tay, giọng như thể đang cố rặn ra thành lời, “Tớ thèm ăn ramen lắmmm…”
Bọn tôi từng nhìn thấy Haru khóc trước đây rồi. Đúng là thi thoảng bạn ấy lại đột ngột rơi nước mắt. Tôi nghĩ là nó bắt đầu kể từ khi Shequraso qua đời. Có lẽ Haru đã thôi che giấu cảm xúc của mình ở thế giới này; bạn ấy đơn giản là không chịu đựng mọi thứ một mình nữa.
Nhưng tôi cũng chỉ biết đến thế không hơn, bởi vì cái thế giới mà bạn ấy nhớ về khi đang khóc kia là một nơi chúng tôi còn chẳng thể tưởng tượng ra nổi.
“Haru này, hay là bọn mình đi về quán đi, được không?”
Được Lupe an ủi, Haru bèn quay trở về quán, vừa đi vừa thì thầm “Xin lỗi” và “Cảm ơn” với bọn tôi.
Anh Sumo và tôi vẫn đứng ở đó (mặc dù ảnh đứng nặng nề hơn tôi) với tô “ramen” trước mặt.
Tôi thận trọng liếc nhìn khuôn mặt ảnh, thấy ảnh đang cắn môi và mặt đỏ tía tai.
“Hả? Khoan đã.”
Anh Sumo thình thịch quay lại vào trong bếp. Tôi có một cảm giác chẳng lành, bèn chạy theo sau. Ảnh đang cầm một bộ xương gà giơ bên trên một nồi nước lớn đang sôi sùng sục.
“Không được!”
Xương phải được trả về lòng đất. Chúng ta chỉ lấy đi sinh mạng và thịt của chim chóc, muông thú mà thôi; phần còn lại phải được trả về cho Chúa, nguồn cội của mọi thứ, và rồi chúng sẽ cung cấp dưỡng chất cho cây cỏ. Đó là những gì mà Chúa đã răn dạy chúng tôi. Là một Nữ tu, tôi không thể cho phép chuyện ăn xương xảy ra được.
“Bạn Haru đến từ một quốc gia với nền văn hóa khác. Chúng ta không được bắt chước.”
Anh Sumo để đống xương lại chỗ mà ảnh tìm thấy chúng, nhưng cơ thể to lớn vẫn run bần bật.
Tôi dịu dàng chạm tay lên lưng ảnh. Đụng chạm với một người đàn ông mà không phải vì mục đích chữa thương thì chắc chắn là không đứng đắn rồi, nhưng tôi có cảm giác mình phải làm việc ấy. “Chúng ta không thể làm được ramen đâu. Hãy từ bỏ thôi.”
Anh Sumo không trả lời.
Chẳng hiểu tại sao nhưng tôi không muốn rời đi, nên cứ ngồi trong bếp cùng ảnh cho đến tận khi quán cà phê đóng cửa. Tôi không biết cha anh ấy biết được gì về chuyện đang xảy ra, nhưng ổng đã để cho chúng tôi ở một mình.
Trong khi quán dần trở nên yên tĩnh, tôi ngồi nghĩ về thế giới khác. Thế giới trước đây của bạn Haru và anh Chiba chắc phải khắc nghiệt hơn thế giới này nhiều. Cuộc sống ở đó hẳn là phải khó khăn lắm, với quá nhiều quái vật và quá ít thức ăn, đến nỗi họ phải ăn cả xương.
Món ăn “ramen" này hẳn phải là một món dành cho những dịp đặc biệt. Nghĩ đến những ngày khổ cực trong nghèo khó của Haru, những ngày mà chắc chắn sẽ làm giảm tuổi thọ của bạn ấy, là tôi lại không cầm được nước mắt. Điều duy nhất bạn ấy có để mà trông chờ chỉ là món súp kia thôi.
Đột nhiên tôi nhận ra anh Sumo đang lẩm nhẩm điều gì đó, bèn nhìn lên.
“Hương vị… đậm đà…? Một hương vị mà ta sẽ không thể quên một khi đã thử?” Ảnh đứng lên và lại nói , “Đậm đà?” thêm lần nữa.
Khi Haru giải thích, đó là một từ mà không ai trong chúng tôi hiểu. Bọn tôi chỉ biết rằng nó là một từ bậy, nên tốt hơn hết là không nói ra.
“Haru thích những hương vị nhẹ nhàng, nên đó là cái tôi vẫn luôn nhắm đến, nhưng…”
Anh Sumo thêm một bó eneo vào cùng hạt corona đang giữ cho lửa cháy. Nước bên trong cái nồi lớn bắt đầu sôi.
“Nếu đó là một hương vị mà ta không thể nào quên được, thế thì có lẽ nó phải khá mạnh và dễ gây ấn tượng. Có thể ‘đậm đà’ nghĩa là một hương vị bùng nổ. Nó khác so với cách mà cô ấy thường hay nấu…”
Trong một khắc tôi đã phát hoảng, nghĩ anh Sumo lại định dùng xương lần nữa, nhưng mà ảnh đã dùng rễ fond, hạt cốt gà, cùng với một đống các nguyên liệu làm súp khác. Ảnh cho một lượng lớn hơn rất nhiều so với thông thường và tăng lửa thật lớn.
“Tôi sẽ đun cái này cho đến sáng. Nó sẽ chiết xuất được thật nhiều dầu và hương vị nên tôi chắc chắn là vị sẽ mạnh lắm đây.”
Thế rồi ảnh lấy ra bột vloua và bắt đầu nhào nó cùng nước và muối. “Nhào càng lâu thì vloua càng dẻo hơn, khiến cho bánh kem với bánh quy bị cứng. Tôi chắc rằng bột nhào dùng cho phần ‘men' sẽ phải rất là rắn. Tôi sẽ thử xem chỉ dùng vloua thì sẽ kéo giãn được đến đâu.”
Ảnh vun đống vloua lại với bàn tay to lớn của mình rồi lại đè bẹp nó ra, hết lần này tới lần khác.
Âm thanh của nồi nước sôi ùng ục, âm thanh mà thân thể nặng nề của anh Sumo nhào nặn cục bột… Tôi cứ ngỡ anh ấy đang nói gì với tôi, nhưng giọng ảnh mỗi lúc một thấp đến nỗi cảm giác như ảnh đang nói chuyện với chính mình.
“Tôi cũng cần phải sáng tạo với phần nước súp nữa. Chắc chắn là chỉ có nhiều dầu và vị mạnh thôi là chưa đủ. Tôi cần phải nêm nếm nó theo cách mà Haru sẽ thích, đồng thời vẫn giữ được sự hòa hợp…”
Cảm giác như thể ảnh không còn trông thấy tôi nữa vậy. Ảnh vo tròn cục bột, đè bẹp nó ra, vừa lẩm nhẩm suy nghĩ của mình về nước súp.
Tôi thu hết can đảm và lên tiếng từ phía sau, “Anh vẫn chưa từ bỏ ư?”
“Không,” anh Sumo đáp. “Tôi sẽ thử mọi cách có thể.”
Trong khi đôi bàn tay không ngừng làm việc lặp đi lặp lại, tâm trí ảnh tập trung hoàn toàn vào món ramen. Anh ấy hẳn là phải yêu bạn Haru lắm. Lúc nào ảnh cũng nấu cho bạn ấy bằng cả trái tim mình.
Ảnh có một thân hình thật to lớn, nhưng không hiểu sao lại trông xa vời đến thế. Chẳng biết vì sao, nhưng tôi bỗng nhiên cảm thấy cô đơn.
Tôi vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của mình khi thốt lên mấy lời hoàn toàn dư thừa này. “Anh Sumo, phải đồ dành cho Haru thì anh làm việc hết mình ghê nhỉ?”
Đến cả tôi cũng không biết tại sao giọng điệu mình lại thô lỗ đến thế. Tôi đỏ mặt, xấu hổ quá đi mất.
Nhưng chẳng hề quay lưng lại cũng không hề nhận ra tôi đang hổ thẹn thế nào, bờ vai rộng lớn của ảnh chỉ ngượng ngùng nhún xuống. “Tôi chỉ thấy bực bội khi không thể phục vụ thứ mà khách hàng của mình muốn ăn thôi.”
Tôi không dám chắc bao nhiêu trong đó là thật và bao nhiêu là để che giấu sự xấu hổ của ảnh. Vốn dĩ tôi đã không giỏi đọc cảm xúc của người khác. Đôi khi tôi còn không hiểu chính mình nữa. Đặc biệt, riêng với đàn ông thì tôi chẳng hiểu gì hết.
Nhưng khi anh Sumo nói từ bực bội, nó đã xuyên thẳng trái tim tôi.
Đúng thế. Em cũng bực lắm đây. Em chẳng biết “ra" với “men" là thế nào, nhưng em không thể để cho Haru phải khóc như thế nữa.
Mình không thể cứ ngồi chơi được. Bọn mình phải thử hết mọi cách có thể chứ! Đúng!
“Anh đứng dịch ra. Để em lo chỗ này.”
“Hở?”
“Có thể nhìn không giống vậy, nhưng em biết nướng bánh quy đấy. Để em nhào bột cho, anh đi làm ra thứ nước súp tuyệt vời nhất có thể đi.”
“T-Tuyệt vời nhất…?”
Ừ, tuyệt vời nhất luôn. Một tô súp đậm đặc, chữa lành tâm hồn, thứ mà sẽ tiếp sức con người ta đương đầu với một thế giới không thể tưởng tượng nổi để rồi thở ra một hơi thật dài và nhẹ nhõm. Dẹp hết mấy thứ hương vị nhạt nhòa đi.
“...Ta có thể thử cho thêm rễ pota bào nhỏ vào để làm nó đặc hơn,” Sumo đề nghị.
“Nghe hay đấy! Giống kiểu ‘đậm đà’ một cách dịu dàng. Cơ mà anh không nghĩ nó hơi quá mạnh à?”
“Tôi sẽ cho quả mọng toma để thêm độ phức tạp và chút chua cho hương vị, như thế cho dù có đậm đà thì ăn vẫn không bị ngán.” Nhưng rồi ảnh nhìn lên trần nhà và thở dài, “À. Tôi cần cái gì đó tạo hương thơm nữa.”
“Ngâm quả toma trong nước trà thì sao nhỉ?”
“Thế có khi hay đấy. Em yêu trà anh pha lắm, anh Sumo!”
“Sao cơ?” Ảnh nhìn tôi ngạc nhiên.
Bộ mình nói cái gì lạ lắm ư?
“Em yêu trà anh pha!” Tôi nhắc lại.
Vì lý do gì đó, ảnh đỏ mặt và lầm bầm, “Cảm ơn cô,” rồi giẫm cả chân vào một cái xô và đạp đổ nó. Anh đang làm gì thế?
“Vậy nhé, anh Sumo. Anh mau đi thử nghiệm phần ra đi. Để em làm phần men cho.”
“Ư-Ừ.”
Tôi bắt đầu cảm thấy vui. Tôi đang giúp anh Sumo tạo ra một món mới và được ngắm nhìn ảnh từ góc gần nhất có thể.
Bọn mình chắc chắn sẽ khiến bạn Haru phải kinh ngạc cho xem–kinh ngạc với món ramen của Sumo!
“Anh Sumo, bọn mình sẽ vượt qua cả ranh giới giữa hai thế giới!”
“Ranh giới…?”
“Chúng mình sẽ vượt qua nó!”
“Đ-Đúng!”
Thế rồi cuối cùng, lúc gần tới bình minh, tô ramen đầu tiên đã hoàn thành. Nước súp màu trắng được trang trí với những sắc xanh đỏ tạo thành một món ăn vô cùng xinh xắn.
Anh Sumo để tôi nếm thử. Tôi thấy hơi lo, nhưng hương thơm thật hấp dẫn, và bụng tôi thì đang réo nãy giờ vì cả đêm chưa được ăn gì.
Tôi quấn vài sợi mì mỏng dưới đáy tô xung quanh cái nĩa và thử một miếng. “Ahm.”
Hương vị còn mãnh liệt và mặn hơn nhiều những gì tôi nghĩ, nhưng rễ pota đã làm nó dịu đi khi ta cắn vào sợi mì, giúp cho cái vị tự nhiên tuyệt hảo của vloua được tỏa sáng. Phần “men" dường như cũng mang theo cả hương thơm của quả toma và lá noino giã dập.
Biết nói thế nào nhỉ? Tôi không thể giải thích được.
Có một điều chắc chắn, đây là một món ăn mới đối với tôi, và khi tôi cố nghĩ xem nên xếp thứ hương vị và kết cấu này vào đâu trong những thứ tôi từng ăn…
“...Ngon lắm. Nhưng món này thực sự kỳ lạ.”
Anh Sumo nãy giờ đứng xem với vẻ lo âu, nhưng giờ thì ảnh nghiến chặt hai nắm tay và đứng dậy. Thế rồi, ảnh giơ hai cánh tay lên trời rồi hạ xuống, như thể đang làm một điệu nhảy kỳ cục nào đó vậy, khiến tôi không thể nén nổi cười.
Ai mà biết một câu Ngon lắm đơn giản lại có thể khiến anh ấy hạnh phúc đến vậy. Có lẽ đàn ông cũng chẳng phức tạp đến thế.
“Nhưng mà.”
Khuôn mặt anh Sumo lại tối sầm—bởi vì đây không phải ramen, và anh ấy không chắc nó có thể thỏa mãn được Haru không. Ảnh dường như chẳng có chút tự tin nào mặc dù bản thân có thể làm được những món ăn hết sức ngon lành, đẹp đẽ.
“Nếu không thành công, lần sau ta cho thứ-mà-anh-biết-là-thứ-gì đó vào vậy.” Tôi chỉ tay vào cái thùng chứa xương gà. Mắt anh Sumo mở lớn, sững người lại. “Đến lúc này thì chỉ còn mỗi lựa chọn đó thôi.”
Nhưng mình nghĩ cái ramen này là ngon lắm rồi. Trải nghiệm lần đầu ăn nó của tôi rất tuyệt. Anh Sumo xem tôi ăn với một vẻ mặt căng thẳng. Ảnh đâu cần phải lo lắng đến vậy. Nếu phải làm đến mức đó, mình sẽ chỉ cần thực hiện đầy đủ lễ sám hối cho Chúa trong một tháng là được. Nó có nghiêm trọng đến thế đâu.
Để có thể bắt kịp với Haru, sẽ còn vô số những giới hạn mà chúng ta phải phá vỡ. Thế nên anh cũng phải chuẩn bị tinh thần đi, anh Sumo à.
*
Dĩ nhiên, bao nhiêu lo lắng ấy hóa ra là thừa thãi.
Tại chỗ ngồi quen thuộc trên “bậc thềm" với tô ramen của Sumo đặt phía trước, Haru nếm thử một miếng cùng một biểu cảm phức tạp… và đi kèm một vẻ cực kỳ lạ lùng trên khuôn mặt…
“Gì thế này?” bạn ấy gào lên. “Ý tớ là…đây đúng là ramen mà. Tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được ăn nó ở đây, cơ mà đúng là ramen rồi! Là ramen của thế giới khác!”
Haru húp phần men với vô số những âm thanh xì xụp và uống ừng ực phần ra. Không phải nó nóng lắm sao? Thế rồi ngừng một lúc để thở—”Ahhh!” —mặt bạn ấy đỏ bừng. “Ôi…ngon quá. Ngon cực kỳ luôn. Cảm ơn các cậu! Được ăn ramen tớ vui lắm!”
Tôi giơ một bàn tay lên với anh Sumo, người đang ngồi bên cạnh. Ảnh ngại ngùng giơ bàn tay to lớn của mình lên chạm vào rồi bỏ ra ngay.
Thế là sao chứ? Tôi đập tay mình vào tay ảnh đánh tạch một tiếng.
“Hee-hee.” Lupe đang nhìn về phía chúng tôi và nhe răng cười. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, bạn ấy liền nhìn đi chỗ khác, nhưng rồi tôi lại thấy Lupe thi thoảng liếc trộm.
“Sao thế?”
“Không có gììììii. Mà Haru, cho tớ thử một miếng với nào!”
“Cứ tự nhiên. À chờ đã. Để tớ làm cho cậu ramen thu nhỏ. Sumo, mang cho em một cái thìa—cái thìa to nhất, sâu nhất mà anh có ấy!”
“Đ-được thôi.”
Haru múc nước súp vào trong cái thìa ảnh mang ra, cho một lượng men vừa đủ một miếng vào rồi khéo léo xếp những nguyên liệu khác lên trên.
“Của cậu đây.”
Nhìn nó như một tô ramen nhỏ vậy. Gì đây? Trông xinh quá đi! Tôi cũng muốn ăn thử.
Khi Lupe lấy nĩa quấn mì lại và cho vào miệng…
“Kagh!” bạn ấy sặc vì hơi nóng và mùi hương bốc lên. Bọn tôi phì cười.
“Vui thật đấy. Ăn ramen với các cậu khiến nó còn ngon hơn nữa. Sống hết mình khi còn trẻ chính là như thế này! Đây là hương vị của sống hết mình!”
Tâm trạng vui sướng từ đầu đến cuối, Haru uống hết nước súp cho đến giọt cuối cùng. Lupe thì thích đến nỗi làm thêm một tô nữa.
Sau khi cao hứng nói chuyện về ramen một lúc, Haru đột nhiên cau mày và “À!” một cái. Thế rồi bạn ấy nói, “Mm, mặc dù cũng không cần thiết lắm… nhưng mà còn một người nữa tớ nghĩ nên ăn thử cái này. Được không mọi người? Tớ không chắc hắn sẽ khen ngon đâu. Hắn là một thằng đần, và… hắn là thằng khiến mọi nỗi lo lắng sợ hãi của tớ đều thành sự thật, cơ mà… Các cậu không phiền chứ?”
Tất cả mọi người đều biết chính xác người bạn ấy nhắc đến là ai.
*
“Hả? Đây mà là ramen á? Các người kỳ vọng tôi sẽ tin à?”
Sau khi ăn thử một miếng ramen của Sumo, anh Chiba Huyết Vũ xử sự theo cách xấu nhất, kích hoạt tất cả mọi nỗi lo lắng sợ hãi của tôi.
Lupe thở dài một cái.
“Không, nghe này, tôi nói thật. Đây là cái quái gì thế? Các người đang chế nhạo món ramen đấy ư? Nói cho các người biết, tôi là một con nghiện ramen, kẻ đã vào một quán ramen và ngồi đó suốt hai tiếng đồng hồ để đọc manga về ẩm thực. Kiến thức của tôi ở một tầm khác hẳn nhé. Mà nhân tiện, chữ ‘ra' trong ramen có nghĩa là ‘kéo.’ Bởi vì ta phải làm ra sợi mì bằng cách kéo giãn nó bằng tay. Tôi nói không sai tí nào đâu!”
Những câu hỏi chui ra từ miệng anh ta nhận được một câu trả lời: tiếng nghiến răng kèn kẹt của Haru.
“Và sợi mì này chưa đủ dai. Gluten, nó cần nhiều gluten hơn. Ở đây họ không có bột làm bánh mì à? Đầu tiên là ta phải dùng ma thuật thảo dược tạo ra nó đã, nếu như khó tính về phần mì. Với cả nước súp chưa đủ ấn tượng. Kiểu cần phải cho thêm một ít togarashi—”
“Tochigi…”
“Là Chiba, cơ mà sao?”
“Nếu cậu nhớ món ramen của thế giới kia nhiều đến thế, sao không đi săn một con quái vật giống lợn rừng về đây nhỉ? Tự đi một mình ấy.”
Bạn Haru đã đến giới hạn chịu đựng rồi. Tình cờ thay, trong số chúng tôi, bạn ấy là người có giới hạn thấp nhất.
Anh Huyết Vũ Tochigi cau có. “Hử?” Ảnh cũng có giới hạn khá là thấp. Tôi tưởng tượng rằng thế giới quê họ xảy ra rất nhiều chiến tranh. “Tôi dạy cho cậu về ramen mà còn nói bằng cái giọng điệu kiểu gì đấy?”
“Không ai nhờ cậu dạy bọn này cả. Và ở thế giới này, đây chính là ramen. Tôi đã có lòng tốt mời cậu rồi. Thôi càu nhàu và cút về Saitaba nhà cậu đi.”
Họ lại bắt đầu tranh cãi như mọi khi.
Nhưng mặc dù chê, Chiba vẫn tiếp tục húp xì xụp món ramen anh Sumo làm.
“Cậu mới là người nên quay về ấy. Kẻ sẽ tái tạo thế giới này, Sáng Chế Chiến Binh Bất Khả Chiến Bại Vô Tận Huyết Vũ này không thể nào từ bỏ được.”
“Argh, nói chuyện với cậu đúng là không khác gì nói với bức tường. Chắc là cậu sẽ hiểu ra sau khi thấy tôi có thể làm được gì nếu tôi nghiêm túc. Hủy bỏ Trói buộc Cấp độ!”
“Cái quái gì thế? Cậu bị hoang tưởng à?”
“Người cuối cùng tôi muốn nghe câu đó thốt ra là cậu đấyyyyyy!”
Mặt bạn Haru đỏ bừng, chân giậm thình thịch.
Anh Sumo run bần bật, còn Lupe thì tỏ vẻ không tán thành. Bạn ấy lúc nào cũng nói hai người họ “thân nhau,” nhưng tôi thấy trông chẳng giống vậy tí nào…
Cuộc tranh cãi giữa họ có vẻ sẽ phải mất một lúc lâu, nên tôi quyết định tiếp tục ăn ramen trước khi nó nguội—dĩ nhiên, tôi làm một tô ramen thu nhỏ với cái thìa.
Ừ, hương vị này đúng là mãnh liệt thật. Nhưng cảm giác nó cứ thấm vào trong cơ thể mình ấy. Nó khiến mình ấm lên. À, phải rồi, lúc trước ngồi ăn với nhau Haru có bảo đây là hương vị của tuổi trẻ sống hết mình. “Sống hết mình" có nghĩa là gì nhỉ? Bộ nó có liên quan gì đến bọn mình sao? Chắc lần sau mình phải hỏi bạn ấy mới được.
Chắc lại là một trò đùa thiếu tế nhị nào đó của bạn ấy thôi.