Prologue 2: Máy tính bảng

“Hửm?...Mình đang ở đâu đây?”

Tôi đã bị xử tử bằng cách treo cổ sau khi trả thù cho cái chết của người tôi yêu. Khuôn mặt còn nguyên vẻ cay đắng của những người cai ngục khi đưa tôi ra khỏi phòng giam đến pháp trường vẫn còn hằn sâu trong ký ức tôi.

Đúng, tôi đã chết rồi. Vì vậy, nơi này hẳn là nơi tôi nên đến, Điạ ngục! Nhưng mà địa ngục có vẻ như khác hẳn những gì tôi tưởng tượng.

Tôi vẫn mặc bộ đồ dành cho tù nhân đứng trên một vùng đất hoang cằn cỗi, xung quanh không có gì ngoài mặt đất màu nâu đỏ. Không có dấu hiệu gì của đường chân trời, bầu trời thì u ám và ảm đạm. Cũng chẳng có những điểm mốc nào như trong những bức tranh về Địa ngục mà tôi đã xem trước đây; chẳng hạn như: những tên cai ngục hành hạ tội nhân, sông Styx [note55280] hay những đỉnh núi nhọn hoắt hay các hồ máu.

“Hoặc có lẽ đây là hình phạt của mình - bị mắc kẹt ở nơi hoang vu này vĩnh viễn?”, tôi tự nhủ,

“nếu là trường hợp này thì mình phải chấp nhận thôi…”

Đột nhiên, tôi cảm thấy chân va phải thứ gì đó. “Hả? Cái gì đây?”, tôi cúi xuống nhìn thấy một cái máy tính bảng nằm trên mặt đất.

“Sao lại có thứ này ở đây? Nó không thuộc về nơi này”, tôi lẩm bẩm một mình khi cầm chiếc máy tính bảng lên và chạm vào màn hình. Hành động này hoàn toàn tự nhiên, có lẽ đây là hậu quả khi tôi bị buộc phải rời khỏi các thiết bị điện tử khi ở tù. Ngay khi tôi chạm vào, màn hình sáng lên và xuất hiện một logo.

Tôi chưa bao giờ thấy logo này trước đây, nhưng nó chắc chắc được tạo ra bởi một nhà sản xuất tôi không quen thuộc. Tôi không rành về điện tử nên chỉ biết đến mấy công ty hàng đầu thế giới thôi.

“À, có chữ trên màn hình này…. “Bảng câu hỏi cho những người đã chết có tình tiết giảm nhẹ?”

Dòng chữ xuất hiện trên chiếc máy tính

bảng chứng tỏ tôi đã rơi vào địa ngục. Xét đến việc tôi đã giết sáu người để trả thù cá nhân thì việc này cũng đúng thôi. Tuy nhiên, Địa ngục lại quyết định tiến hành khảo sát cho những người đã chết có tình tiết giảm nhẹ trên cơ sở xét xử trước đó, trong trường hợp này chắc là tôi rồi.

Tôi không thể không tự hỏi liệu họ có thể tổ chức một phiên tòa đàng hoàng không, có điều vì chẳng có ai để phàn nàn và tôi cũng không có cách nào khác rời khỏi đây mà không trả lời câu hỏi cả. Đây có vẻ là một cách tiếp cận khá nặng đô, nhưng tôi nghĩ mình phải chấp nhận vì bản thân là một tội nhân đã đọa mình xuống Địa ngục.

Hơn nữa, đây chắc chỉ là một ảo giác của tôi khi cận kề cái chết mà thôi. Giống như kiểu “cuộc đời chợt lướt qua trước mắt”

ấy. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ rằng

khung cảnh và tính huống phi thực tế này lại có thật. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có bất kỳ sự quyến luyến nào với thế giới này mà phải gặp ảo giác như vậy cả; nhưng hãy để tôi trả lời các câu hỏi này đã nhé.

“Câu hỏi đầu tiên: “Bạn có nghĩ rằng thật bất công khi bạn bị đày xuống địa ngục không?”, tất nhiên câu trả lời của tôi là: “Không, tôi không nghĩ đó là sự bất công”.

Tôi đã giết người. Đó là sự thật không thể chối cãi; dù bọn chúng có là lũ cặn bã trên Trái Đất thì tôi cũng không phủ nhận tội lỗi của mình. Đó là niềm tin mà tôi không thể chối bỏ.

Tôi trả lời câu hỏi bình tĩnh và tự nhiên. Câu trả lời của tôi cho câu hỏi thứ hai: “Bạn có hối hận về hành động của mình không? – Không.” Câu hỏi thứ ba: “Bạn có nghĩ mình đã sống hạnh phúc?”...Tôi

do dự nhưng rồi cuối cùng lại trả lời

“không”. Mặc dù có những ký ức hạnh phúc, nhưng khi tôi nhớ lại thì chỉ ngập tràn những ký ức đau khổ.

Dù có những câu hỏi khó hiểu nhưng tôi vẫn trả lời nghiêm túc và thành thật. Tại sao tôi lại nghiêm túc xem xét những câu hỏi này dù cho nó có thể là ảo tưởng nhỉ? Dẫu vậy, sau khi vật lộn khoảng 10 phút tôi đã đến câu hỏi cuối cùng.

Câu hỏi thứ 50: “Bạn có thích chính bản thân mình không?” Một câu hỏi đầy thách thức mà Địa ngục dành cho tôi.

Tôi ghét bản thân vì đã giữ vững niềm tin của mình; nhưng lại không thể nói bản thân thích giết người vì lý do ích kỷ được. Lương tâm tôi không chấp nhận bản thân mình

biến thành một con quái vật chỉ biết đến báo thù và đi giết người như vậy.

Đấy là bản chất của tôi và chẳng dễ dàng gì chấp nhận được điều ấy. Quá nghiêm túc và thiếu linh hoạt, tôi luôn khó chấp nhận lối sống vụng về của mình nên có lẽ tôi cũng không thích chính bản thân tôi chăng. Nở nụ cười gượng, tôi gõ dòng chữ “Không thích” là câu trả lời.

Cuối màn hình có nút gửi, sau khi click vào thì tin đã được gửi đi. Một lúc sau, màn hình hiện “đang xác minh” rồi “đã xác nhận” và cuối cùng tôi nhìn thấy dòng “chạm vào đây để nhận phán quyết”.

Tôi đã nghĩ nó sẽ rất ngớ ngẩn hoặc bình thường nhưng cuối cùng thì nó khá lộn xộn. Rốt cuộc thì chuyện này cũng chỉ là sản phẩm từ ảo tưởng của tôi và bị giới hạn bởi trí tưởng tượng của tôi thôi mà. Tôi cười khúc khích rồi click vào nút nhận.

“Phán quyết xuống Địa ngục à. Cũng dễ hiểu thôi… nhưng mà hình phạt “sống sót trong 100 năm” là sao?”

Sự thật thì tôi đã nghiên cứu về Địa ngục khi ở tù. Theo tìm hiểu của tôi, việc bị cai ngục tra tấn trong hàng trăm năm được coi như là hình phạt tiêu chuẩn cho những kẻ bị đày xuống Địa ngục. Đối với những tội đồ hung ác, việc tra tấn thậm chí còn nghiêm trọng hơn và kéo dài trong hàng trăm nghìn năm.

Kiến thức của tôi về Địa ngục chỉ có một chút ít, hơn nữa nó còn bị giới hạn trong những tư tưởng Phật giáo. Tuy nhiên, đối với bất kỳ tôn giáo nào, nếu có khái niệm địa ngục thì những con người bị đày đọa đó chắc chắn phải chịu những hình phạt tương tự. Vậy nên, câu nói tồn tại một trăm năm không phải quá ngắn sao?

Hơn nữa, thật kỳ lạ khi hình phạt là “sống sót”. Tâm trí tôi tràn ngập sự nghi ngờ, nhưng vì đây là ảo giác nên sẽ ổn thôi. Tôi đã chọn “Không” cho câu hỏi “Bạn có muốn tái xét xử lại không?” ở giữa cuối màn hình.

Bằng việc này, đây có lẽ sẽ là bản án cuối cùng dành cho tôi. Chiếc máy tính bảng hiện dòng chữ: “Cảm ơn bạn đã làm việc chăm chỉ”, rồi đột ngột tắt nguồn, màn hình trở nên tối đen . Ngay sau đó, thế giới xung quanh tôi sụp đổ. Bầu trời tối sầm, và những đám mây vỡ vụn như thủy tinh, vùng đất hoang vu đột nhiên nứt ra và tôi rơi vào trong đó.

À, cuối cùng đã kết thúc. Thay cho nỗi sợ hãi bị tan biến thì tôi lại thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi cuộc sống đầy khổ đau này. Khi tầm nhìn của tôi biến thành màu đen và các giác quan đã mờ dần, âm thanh cuối cùng tôi nghe được là một giọng nói đầy máy móc: “Chào mừng đến Địa ngục”.