Sau cuộc nói chuyện với Adam Hyung, tôi im lặng đi dạo quanh làng.

Không khí lễ hội vẫn còn đọng lại.

Các thành viên đã phải rời đi cùng Hyung suốt hai tuần để gặp mặt khách hàng đều rất phấn khởi tham dự buổi tiệc.

Họ nhảy múa, chơi đùa, la hét và ca hát.

Bên cạnh đó, những đứa nhóc dễ thương trong làng cùng vợ của các thành viên đang tụ tập thành từng nhóm hai, ba người và cười đùa với nhau.

Ngoài ra, yêu cầu mở tiệc của Adam Hyung lan truyền rộng rãi đến mức những bữa nhậu nhỏ diễn ra ở khắp từng ngõ ngách trong làng.

Bầu không khí quen thuộc của nhóm lính đánh thuê lan tỏa khắp nơi.

Mọi người đều ra sức tận hưởng buổi tiệc như thể không còn ngày mai.

Kết quả là một bầu không khí ấm áp và tràn ngập tình thương lan tỏa khắp ngôi làng.

'Chúng ta phải nhìn về tương lai sau chiến tranh nữa, Berg à. Đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho quân đoàn lính đánh thuê cùng với gia đình của họ.'

Tôi suy ngẫm về lời nói của Hyung.

Không khí lễ hội càng kéo dài thì lời nói của Hyung càng in sâu vào tâm trí tôi.

Như thể không để ý tâm trạng của tôi đang rối bời thế nào, một bé gái đột nhiên chạy đến và bám chặt vào chân tôi.

"Đá lạnh!"

Con bé bám vào chân tôi và mặc kệ phản ứng của tôi. Con bé hướng ánh nhìn vào một thằng bé khác đang tiến đến để bắt cô ấy.

Con bé phấn khích hét lên.

"Đây là chân của Berg nên đây là đá lạnh!"

"Này! Tém tém lại chút đi!"

Những đứa trẻ cười đùa thích thú một cách ngây thơ.

Con bé đang bám vào chân tôi cũng cười khúc khích, dường như cảm thấy thích thú vì điều gì đó…

Bàng hoàng trước hành động con mình, bố mẹ đứa bé hớt hả chạy đến.

"Melissa! Buông chân của Phó đội trưởng Berg ra!"

"Không chịu đâu. Tại sao cơ chứ?"

Biểu cảm của con bé nhanh chóng trở nên xám xịt.

Con bé nhìn lên tôi, mắt ngấn lệ.

Tôi vừa dịu dàng nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu con bé.

"Không sao đâu."

Nghe vậy, biểu cảm xám xịt kia nhanh chóng tươi tỉnh trở lại.

Con bé mỉm cười rạng rỡ nhìn bố mẹ và hét lớn.

"Berg nói không sao cơ mà!"

“Melissa!”

Tôi nhìn bố mẹ cô gái.

Họ là cấp dưới của tôi nhưng lại lớn tuổi hơn tôi nhiều.

"Không sao. Lũ trẻ chỉ đang chơi đùa thôi mà."

Nghe vậy anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không muốn phá hỏng không khí lễ hội.

Vì nếu tôi làm loạn chỉ vì những chuyện không đâu vào lúc này, mọi người sẽ bắt đầu chú ý đến sự hiện diện của tôi.

“Phó đội trưởng!”

“Phó đội trưởng! Hôm qua anh luyện tập nhiều quá rồi đấy? Ực-ực.”

“Phó đội trưởng! Đến uống với bọn tôi một ly nào!”

Tôi từ chối lời đề nghị của họ bằng một cái phẩy tay nhẹ.

Bởi có một nơi tôi muốn đến thăm ngay lúc này.

Tôi vỗ nhẹ vào trán cô bé đang bám chặt vào chân tôi và nói.

"Được rồi, đến lúc rồi đấy."

Con bé rùng mình, hơi nghiêng đầu kinh ngạc, sau đó buông chân tôi ra, bắt đầu chạy trốn. Thằng bé kia cũng đuổi theo.

Tôi thoáng nhìn theo bóng dáng bọn nhóc rời đi.

Vì một lý do nào đó mà vào hôm nay, những bánh răng đã rỉ sét trong tôi từ lâu cuối cùng cũng đã chịu lăn bánh.

.

.

.

“Phó đội trưởng.”

Khi tôi đang đi chạo thì bỗng có ai đó chạy đến.

Đó là Baran, trợ lý của tôi.

Nhìn nước da nhợt nhạt kia, tôi thừa biết anh ta đã nốc bao nhiêu chai rượu.

Ngay cả môi anh ta cũng cắt không còn gọt máu.

Dẫu vậy, anh ta có vẻ đang cố gắng che giấu cơn say của mình.

Phía sau vai anh, tôi nhận thấy một người phụ nữ đang chăm chú nhìn Baran và tôi.

“Người yêu của anh à?”

Khi tôi khẽ hỏi, Baran cũng nhìn cô ấy và trả lời.

"Vâng."

"Người yêu chứ có phải quần áo đâu mà sao cứ đổi xoành xoạch thế hả? Lần này là ai đây?"

"Tôi đã mang cô ấy về trong chiến dịch lần trước. Tôi thề lần này là thật lòng."

Trước câu trả lời đó, tôi bật cười.

"Anh cũng khá đấy chứ."

Baran cũng cười khúc khích cùng tôi.

“Nếu so về năng lực, phó đội trưởng hơn tôi nhiều. Anh vừa đẹp trai, vừa thành đạt…”

"Nịnh hót thế là đủ rồi."

"Hehe. Vậy, phó đội trưởng, anh có chuyện gì à?"

Không giống như ban sáng, với bầu không khí lễ hội dịu dàng, Baran đã hỏi tôi một câu hỏi riêng tư.

Tôi không khẳng định cũng không phủ nhận điều anh ấy vừa nói.

Có lẽ là vì lời đề nghị kết hôn của Adam Hyung vẫn đè nặng trái tim tôi.

Tôi cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để vượt qua quá khứ và bước tiếp, thế nhưng cơ thể tôi lại cứng đờ.

Tôi đổi chủ đề.

“Baran.”

“Vâng, thưa phó đội trưởng.”

"…Xin lỗi về vụ ban sáng."

Tôi thừa biết bản thân đã ép buộc các thành viên khác tập luyện quá sức.

Adam Hyung nói rằng tôi quá hà khắc như thế này là do không ai xứng làm đối thủ của tôi, nhưng lời nói mà trước đây tôi luôn coi là trò đùa của anh ấy giờ đây lại có vẻ thật chính xác.

Baran mỉm cười đáp lại lời xin lỗi của tôi.

“…Không, phó đội trưởng. Tôi hiểu là anh làm vậy vì lo cho các thành viên.”

"...Đi vui vẻ với người yêu của anh đi. Đừng theo tôi nữa."

“Vâng. Vậy tôi xin phép trước.”

Baran ngay lập tức quay đi khi nghe tôi nói.

Khi anh ấy rời đi, tôi lại chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, như thể ở đây chỉ có mình tôi là người ngoài cuộc vậy.

Trước kia, tôi đã từng có một người vô cùng quan trọng bên cạnh.

Bảy năm đã trôi qua, và giờ đây tôi cũng chẳng mấy khi nghĩ đến Sien nữa.

Tuy nhiên, khoảng trống trong trái tim tôi, nơi cô ấy từng ngự trị, vẫn chưa được lấp đầy.

Tôi hiểu rõ cảm giác có ai đó bên cạnh là như thế nào, và chính bản thân tôi cũng thèm khát cái cảm giác đó.

Sự cô đơn này không dễ gì chịu đựng được.

Tôi chỉ đang kìm nén nó lại thôi.

“… Haizz.”

Tôi thở dài.

Nỗi lo lắng của tôi ngày càng rõ nét hơn.

Việc tôi không thể thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Adam Hyung chính là bằng chứng cho thấy, trong tôi đã có thứ gì đó thay đổi.

.

.

.

Tôi đến thăm trại trẻ mồ côi trong làng.

Nhiều đứa trẻ reo lên phấn khích khi nhìn thấy tôi.

"Là Berg!"

“Berg tới kìa!”

Hàng ngàn đứa trẻ chạy về phía tôi như lũ quét.

Tất cả các em ấy đều thèm thuồng mùi thịt nướng vẫn còn vương lại trên quần áo tôi.

May mắn thay, thức ăn đều được phân phối khắp làng.

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu những đứa trẻ đang tụ tập xung quanh tôi, từng đứa từng đứa một.

Những đứa trẻ này chính là con cái của những người đồng đội đã ngã xuống. Đôi khi là do cái chết hoặc đôi khi là do bỏ trốn, thế nhưng chúng tôi vẫn tập hợp những đứa trẻ bị bỏ lại và chăm sóc tại đây.

Một nữ tu trẻ bước nhanh theo sau bọn trẻ.

“Be-… phó đội trưởng Berg. Anh lại đến rồi đấy à.”

Đó là Julia, một nữ tu từ trại trẻ mồ côi, người thờ vị thần của sự trong sạch.

Thần Hea...

“Lâu nay có vấn đề gì không?”

Julia gật đầu trước câu hỏi của tôi.

Cô ấy nhìn xuống đất mà không nhìn vào mắt tôi.

Những đứa trẻ tinh nghịch đang quan sát cảnh tượng đó nói.

“Chị Julia, chẳng phải chị đang đợi Berg sao…?”

“Paul!”

-Bốp!

Sơ Julia gõ nhẹ vào đầu Paul.

Tôi bật cười.

Cảm thấy khó xử vì tiếng cười của tôi, cô ấy nhanh chóng nép mình vào trong như thể muốn tìm nơi ẩn náu.

“Be-… Phó đội trưởng Berg. Nếu anh đến đây để ăn, thì sao hai ta không dùng bữa cùng nhau…”

Mời tôi dùng bữa trong khi quay lưng lại khiến tôi cảm thấy rất thú vị.

Tôi biết rằng ở một mức độ nào đó, cô ấy cũng thích tôi.

Tuy nhiên, vì không thể đáp lại tình cảm đó nên tôi luôn giả vờ không biết.

Để tránh khiến cô ấy ấp ủ những hy vọng hão huyền, tôi đã từ chối lời cầu hôn của cô ấy.

"Xin lỗi. Tôi đến đây công việc. Paul, đến đây."

"…Em á?"

Paul, người đang bị Julia kéo đi, chạy về phía tôi.

"Hình như hôm qua là sinh nhật của nhóc nhỉ? Tuy hơi muộn nhưng đây là quà của nhóc."

Tôi đưa cho Paul một đôi găng tay da.

Paul nhận món quà và nhìn chiếc găng tay với đôi mắt sáng lấp lánh.

“Ồ… ồ… ồ…!”

Cậu nhóc vui vẻ nhảy lên nhảy xuống với chiếc găng tay trên tay. Những đứa trẻ khác tụ tập xung quanh cậu nhóc khi thấy món quà kia.

Tôi liếc nhìn cảnh tượng ấm lòng ấy trong giây lát.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy thật đáng tiếc khi đây là việc tối đa mà tôi có thể làm. Cha của Paul là cấp dưới của tôi. Ông ấy phụ trách đơn vị Săn đầu người của tôi, và đã hy sinh trong trận chiến.

Tôi không quan tâm đến bọn trẻ vì tôi thích chúng, mà đơn giản là vì đây là phép lịch sự tối thiểu dành mà tôi dành cho những người đồng chí đã ngã xuống của mình.

Một lần nữa, tôi cảm thấy như mình có thể nghe thấy lời nói của Adam Hyung.

'Chúng ta phải nhìn về tương lai sau chiến tranh, Berg. Đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho quân đoàn lính đánh thuê và gia đình của các thành viên chúng ta.'

Nếu Hồng Diễm sụp đổ…

Các thành viên vẫn còn rất khỏe mạnh, vì vậy họ có thể tìm ra con đường riêng của mình. Có thể khó khăn, nhưng họ sẽ sống sót bằng cách nào đó. Nếu cố gắng họ vẫn có thể nuôi sống gia đình.

Vậy thế còn những đứa trẻ mồ côi này thì sao?

Nếu những đứa trẻ này rời khỏi Stockpin, chúng chỉ có thể bám víu ở thành phố gần đây. Tôi cũng không chắc liệu chúng sẽ được nhận vào trại trẻ mồ côi hay không.

Nhưng nếu điều đó xảy ra, một vài đứa ở đây sẽ phải sống ở khu ổ chuột như tôi trước kia là điều không thể bàn cãi.

Chúng sẽ phải ăn cắp, chiến đấu và sinh tồn trong bầu không khí đen tối đó.

Chỉ cần nghĩ thoáng qua cũng biết đây là điều không được phép xảy ra.

Nó hoàn toàn trái với lời hứa của tôi với các người đồng đội trước khi họ lìa đời.

Lý trí liên tục gợi cho tôi biết đâu mới là lựa chọn chính xác.

Nhưng tôi không thể không do dự.

“Berg! Cảm ơn anh!”

Đúng lúc đó, Paul đến ôm tôi.

“…”

Trong hơi ấm ấy, những suy nghĩ nặng nề dần dần tan biến.

Tôi chớp mắt và nhìn những đứa trẻ trước mặt.

Và tôi thở dài.

Như thể mọi nỗi niềm trong tâm trí đã được gột rửa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Đó không phải là thứ mà tôi phải luôn đau đáu trong lòng.

Khi đã biết được lựa chọn của bản thân, tôi cảm thấy thật sảng khoái.

Tôi gật đầu với Paul.

"Không có gì."

.

.

.

Lúc tôi quay về trung tâm ngôi làng, một đống lửa lớn đang cháy.

Mọi người tụ tập quanh đó, nhảy múa và ca hát.

Mọi người đều cầm đồ uống và thịt trên tay, tiếng cười vang vọng khắp không gian.

Lễ hội đang diễn ra sôi nổi.

Giữa khung cảnh ấy, tôi nhìn thấy Adam Hyung đang đứng.

Anh ấy cười đùa và uống rượu cùng những thành viên khác, vai kề vai.

Khi tôi nhìn anh ấy một lúc, Hyung cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của tôi.

Chúng tôi nhìn nhau từ xa.

“…”

“…”

Cuối cùng tôi gật đầu một cách tinh tế.

Và Adam Hyung cũng dịu dàng mỉm cười và gật đầu đáp lại tôi.

Con đường hành quân đến Blackwood nhộn nhịp tiếng ồn.

Nó đều là những lời chúc phúc dành cho tôi.

“Chúc mừng Phó đội trưởng!”

"Wow... Thật không thể tin được. Phó đội trưởng ghét phụ nữ sắp kết hôn..."

"Chắc hẳn cô ấy phải xinh đẹp lắm thì Phó đội trưởng mới nhận lời đúng không?"

"Tôi nghe phong phanh hình như cô ấy còn là con cái của một quý tộc nức tiếng nữa kìa… Phó đội trưởng lần này đúng là một bước lên mây rồi."

"Phó đội trưởng sắp trở thành quý tộc sao?"

"Đồ ngu. Điều đó sao mà xảy ra được? Phó đội trưởng không có đất đai để cai trị, thậm chí còn không lấy họ Blackwood. Phó đội trưởng sẽ vẫn là Phó đội trưởng thôi."

Tôi im lặng và không trả lời bất cứ điều gì họ nói.

Tuy nhiên, Adam Hyung vẫn không thể nhịn tiếng cười khả ố kia mỗi khi vấn đề này được nhắc đến.

Có vẻ như anh ấy thõa mãn với phản ứng bối rối của tôi và cười nắc nẻ.

Lúc đầu, nhìn cái điệu bộ kia khiến tôi rất muốn đấm vào mặt anh ấy, nhưng rồi một lát sau, tôi cũng bắt đầu cười cùng mọi người.

Có lẽ là vì tôi nhận ra rằng tất cả bọn họ đều vừa đang cố gắng làm tôi vơi đi nỗi căng thẳng, vừa đang chúc phúc cho tôi.

Adam Hyung, người ban nãy vẫn cười không ngớt, đã bình tĩnh lại và nói.

"Dù sao đi nữa, Berg. Quyết định của chú em rất chính xác đấy."

“…”

"Anh biết đây cuộc hôn nhân giữa các chủng tộc khác nhau… nhưng Berg, chú có biết một trong những đặc điểm của bộ tộc Người Sói là gì không?"

Trước câu hỏi kia, tôi nhìn Adam Hyung.

Anh ấy vừa nói vừa ghép hai ngón trỏ lại vởi nhau.

"Cả đời bọn họ chỉ dành tình yêu của mình cho duy nhất một người thôi."

“…”

"Nghe thật ấn tượng đúng không?"

Không hiểu sao những lời đó lại để lại dấu ấn trong tim tôi. Adam Hyung giải thích.

"Và đó cũng là lý do tại sao họ xem hôn nhân là sợi dây gắn kết giữa hai tâm hồn.Theo tín ngưỡng của họ, cặp đôi vẫn ở bên nhau ngay cả sau khi chết."

Tôi suy nghĩ về lời nói của anh ấy một lúc rồi nói.

"...Nhưng những Người Sói khác mà tôi thấy trong nhóm lính đánh thuê có bao giờ làm thế đâu? Bọn họ tiếp cận chúng ta, dành cả ngày để trụy lạc với các thành viên cơ mà?"

“Ừ thì… đó là…”

Adam Hyung mở miệng như muốn phản bác, chớp mắt và tránh nhìn mặt tôi.

Sau đó anh ấy lưỡng lự trả lời.

"...Thật ra, cái đó chỉ là tin đồn mà anh hóng hớt được thôi…"

“….”

Đôi khi Hyung chẳng đáng tin cậy chút nào…

Tôi thở dài và cố gắng chuyển chủ đề.

Tôi cảm thấy hình như cuộc trò chuyện vừa rồi thật vô nghĩa.

Tuy nhiên, khi tôi thúc ngựa tiến về phía trước, Adam Hyung cũng nhanh chóng thúc ngựa theo sau tôi.

Ngay cả nhóm lính đánh thuê đi sau cũng phải tăng tốc để theo kịp anh ấy.

Adam Hyung, người vẫn cứng đầu bám sau, lên tiếng.

"Dù sao đi nữa, anh chắc rằng cô gái Blackwood kia sẽ luôn bên chú. Người ta nói rằng đàn ông chỉ trở nên mạnh mẽ hơn nếu sau lưng có hình bóng người vợ mà."

"Anh cũng đã kết hôn đâu mà to mồm?"

"Ồ? Thế chú em nghĩ anh đây đã lên giường với bao nhiêu cô rồi?"

“…”

Anh ta đưa tay ra và vỗ vào vai tôi.

"Mọi chuyện cũng đã đành, đừng giấu mình trong nhóm lính đánh thuê nữa. Đến lúc chú em phải bước ra ánh sáng rồi đấy. Một khi đã trở thành con rể của gia tộc Blackwood rồi thì tên tuổi của chú em sẽ vang danh khắp nơi đấy. Chú em biết rằng nhóm lính đánh thuê này là do đôi bàn tay của hai chúng ta gây dựng nên mà, anh đây thật sự không hiểu sao chú em cứ thích trốn tránh thế?"

"…Tôi không làm việc này vì muốn được mọi người biết đến. Cứ kệ tôi đi."

"Dù sao thì, một khi chú em kết hôn—"

"—Hôn nhân để sau. Ưu tiên hàng đầu là phải dẹp sạch lũ quái vật đã."

Tôi ngắt lời như thể Hyung đã quên mất điều quan trọng đó. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới tham gia một trận chiến quy mô lớn với toàn bộ thành viên như thế này.

Chắc hẳn số lượng thương vong sẽ không thể đong đếm được.

"Chà… như mọi lần, đâu sẽ lại vào đấy thôi. Chú em phải tin vào đồng đội chứ. Hơn nữa, mọi người đều có vẻ tràn đầy động lực vì biết chú em sắp lấy vợ mà."

Tôi quan sát đám lính đánh thuê theo sau một lúc.

Đã lâu lắm rồi toàn bộ nhóm lính đánh thuê mới rời khỏi làng như thế này.

Nhưng quả thực, đúng như anh ấy nói, khuôn mặt của ai cũng nở nụ cười.

Tôi lắc đầu và nói.

"...Có lẽ họ cảm thấy an tâm vì sắp được liên kết với giới quý tộc thôi."

Có rất nhiều thành viên cảm thấy hãnh diện chỉ vì có mối liên hệ với quý tộc. Bởi vì chúng tôi, một nhóm lính đánh thuê chỉ gồm những dân thường, thành một nhóm lính đánh thuê được giới quý tộc chống lưng.

"Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng đừng quan trọng hóa vấn đề."

“….”

Adam Hyung tỏ vẻ tinh nghịch một lúc rồi tiếp tục nói.

"…Bởi cái thứ mà chú em cần lo là đêm động phòng ấy-"

"-Đến lúc anh phải ngậm mồm lại rồi đấy."

"Há há há há…!"

Adam Hyung cười phá lên đến mức nước mắt trào ra.

Baran, người đang cưỡi ngựa phía sau tôi, cũng không nhịn được mà cười khúc khích.

Tôi cố gắng lờ đi lời nói của anh ấy nhất có thể.

Cứ như thế, và lần này đến lượt Baran hỏi.

“Phó đội trưởng Berg. Anh đã chuẩn bị nó chưa?”

“…?”

"Ờ thì, anh biết mà, nhẫn hay thứ tương tự ấy… Anh không mang theo sao?"

Có lẽ vì tôi tỏ ra chẳng quan tâm đến mấy thứ lặt vặt ấy, nên Baran lại là người lo lắng thay cho tôi.

Tôi gật đầu.

Ngay từ đầu, đó đã chẳng phải là quyết định dễ dàng gì.

Mặc dù không thực sự muốn, nhưng nếu đã quyết định kết hôn, thì tôi sẽ nghiêm túc làm đến cùng.

Tôi không hề có ý định đối xử tệ bạc với người vợ tương lai của mình.

Dù sao đi nữa, cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi lìa giã kiếp sống này.

Vì vậy, tôi cũng cần phải hết sức nỗ lực.

Bởi vì cuối cùng, tôi và cô ấy sẽ sống và trở thành nguồn sức mạnh cho nhau.

Bởi vì đó chính là ý nghĩa của việc trở thành vợ chồng.

"Nhưng liệu bộ tộc Người Sói có phong tục trao nhẫn cưới không nhỉ?"

Adam đột nhiên hỏi.

"Tôi không nghĩ là có…"

Baran vừa mỉm cười vừa nói.

“Có thể giao thoa văn hóa tốt với nhau thì tốt biết mấy… Mà dẫu sao thì làm gì có người phụ nữ nào lại không thích được trao nhẫn kia chữ?”

"Thật sao?"

"Tôi hơi lo lắng. Việc chấp nhận nền văn hóa của nhau sẽ không dễ dàng chút nào đâu"

"Nếu là Berg, thì anh đây tin chú em sẽ làm tốt thôi."

Lời nói của Adam Hyung lại một lần nữa đè lên trái tim tôi.

Anh ấy đưa tay ra, vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Dù sao thì anh cũng mừng vì quyết định của chú."

“…”

“…Berg. Anh đây biết mối tình đầu thường không thể quên trong một sớm một chiều được. Nhưng thời gian sẽ chữa lành tất cả, đã đến lúc chú em gạt nó sang và bước tiếp rồi.”

Baran sửng sốt trước lời nói của Adam Hyung.

"Cái gì? Phó đội trưởng Berg, anh mà cũng có mối tình đầu sao?"

“…”

"Thì ra đó là lý do anh tránh xa phụ nữ à? Chà chà… Phó đội trưởng lãng mạn đến bất ngờ đấy."

"Haizz. Không phải đâu."

Tôi thở dài và quay dây cương.

Tôi muốn thoát khỏi chủ đề này.

"Để tôi canh gác phía sau."

Tôi nói với Adam Hyung và lùi về sau đội hình.

Tuy nhiên, ngay cả khi tôi lùi lại như vậy, tôi vẫn vô cùng xúc động trước những lời chúc phúc của các thành viên.

****

Trời đã tối.

Những người lính đánh thuê dựng trại theo thói quen ở một nơi phù hợp.

Lửa trại bùng lên khắp nơi, và mùi thức ăn lan tỏa trong không khí.

Tiếng cười, tiếng thở dài và tiếng trò chuyện vang vọng khắp nơi.

Tuy nhiên, tôi đã lên ngựa và rời khỏi khu cắm trại một lát.

Tránh xa tiếng ồn, tôi muốn dành chút thời gian riêng tư cho bản thân.

Khi đến gần Lãnh thổ Blackwood, không khí trở nên trong lành hơn.

Cây cối mọc rậm rạp hơn, cỏ mọc cao hơn.

Bóng dáng khu rừng xuât hiện thấp thoáng đằng xa.

Cảm giác như chúng tôi đang mạo hiểm bước sâu vào vòng tay của mẹ thiên nhiên, thậm chí có thể vô tình lạc vào lãnh thổ của bộ tộc Elf.

Tuy nhiên, cũng không thể không để ý đến, những dấu vết tàn phá do quái vật để lại.

Chúng tôi càng tiến bước, những thiệt hại mà lãnh thổ bộ tộc Blackwood phải gánh chịu càng xuất hiện rõ ràng.

Tôi nhẹ nhàng quan sát quanh cảnh và đắm chìm trong suy tư.

Kết hôn...

Đó thực sự là một cụm từ nặng nề.

Tôi không thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ sắp kết hôn với một người mà tôi không hề quen biết.

Dẫu không biểu lộ ra ngoài, nhưng là một con người, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Chính vì tôi là con người, nên tôi nhận thức được tầm quan trọng của nghi lễ này.

Có một thời gian tôi xem đây là nghi lễ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Có một thời gian tôi khao khát được kết hôn.

Sự hồi hộp mà tôi từng cảm nhận khi nghĩ về điều đó trong quá khứ, dường như đang mờ nhạt quay lại.

'Liệu tôi có thể làm cho cô ấy hạnh phúc không? Liệu chúng tôi có thể chung sống hòa hợp với nhau không? Liệu chúng tôi có cãi nhau không? Tôi nên định hướng tương lai thế nào mới phải đây?'

Tôi không dự đoán được điều gì cả vì tôi thậm chí còn không biết đối phương là ai.

Có thể có những vấn đề tiềm ẩn trong cuộc hôn nhân này sẽ làm cản trở cuộc sống của chúng tôi.

Có thể cuộc hôn nhân này sẽ thay đổi số phận của nhóm lính đánh thuê này.

Như Adam Hyung đã nói, đây có thể là phao cứu sinh của chúng ta sau chiến tranh.

Nếu xét về khía cạnh đó, việc tiếp cận 'Ner Blackwood' là một mắt xích vô cùng quan trọng.

Và điều đó có nghĩa là tôi cần phải nỗ lực trong nhiều thứ. Tất nhiên, nếu tôi có thể hòa hợp tốt với cô ấy thì điều đó sẽ càng đơn giản cho tôi.

Nếu đây là thứ tôi phải làm, vậy thì tôi hy vọng đối phương cũng sẽ đối xử tốt với tôi.

Bởi ngay từ đầu, tôi đã không muốn phải sống mà cứ mãi xung đột với người phụ nữ mà tôi sẽ gắn bó cả đời.

Khó khăn là điều chắc chắn sẽ xảy đến. Và tôi cũng đã lường trước được một số điều rồi.

Là những chủng tộc khác nhau, tôi biết rằng văn hóa của chúng tôi sẽ rất khác nhau.

Đã từng trải nghiệm điều này trong nhóm lính đánh thuê trước đó. Có những lúc sự khác biệt về văn hóa dẫn các đến mâu thuẫn không bao giờ hòa giải được, và tôi chỉ còn cách chịu đựng điều đó.

Hồi đó, tôi có thể đơn giản là dùng nắm đấm để “bày tỏ quan điểm”, nhưng lần này thì không.

Với tư cách là một cặp vợ chồng, một trái tim biết quan tâm, biết lắng nghe là điều cốt lõi để xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Điều gì sẽ xảy ra đây?

Tôi không thể đoán trước được vì tôi cũng không biết gì về văn hóa của đối phương.

“Phó đội trưởng Berg!”

Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tôi từ phía sau.

"Mời ngài dùng bữa! Chúng tôi sẽ đảm nhận việc trinh sát!"

Tôi gạt bỏ suy nghĩ của mình trước tiếng gọi của cấp dưới.

Gật đầu, tôi quay dây cương.

****

"To vật vã luôn nhỉ?"

“…”

Khi chúng tôi bước vào thành trì của gia tộc Blackwood, Adam Hyung hỏi tôi.

Không cần phải trả lời vì lãnh thổ Blackwood rất rộng lớn.

Ngay cả nhóm lính đánh thuê dù tập trung theo đội hình cũng đang đánh mất tập trung và hỗn loạn.

Nhưng tôi có thể hiểu được phản ứng của họ.

Tôi đã từng chứng kiến lãnh thổ của các quý tộc khác, nhưng nơi này thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Trong số những quý tộc mà chúng tôi từng tiếp cận, đây có lẽ là gia tộc uy tín nhất.

Có lẽ là do khác biệt về văn hóa, nhưng bầu không khí ở đây mang lại cảm giác rất độc nhất.

Lâu đài được xây dựng ngay trên sườn dốc tạo cảm giác kỳ lạ.

Có rất nhiều cây mọc dọc theo con dốc.

Nhiều loài chim tự do bay lượn trên không trung.

Những ngôi nhà gợi tôi nhớ đến những ổ trú ẩn ấm cúng.

Bức tượng đá trông giống như những anh hùng tộc Người Sói trong quá khứ cũng đang ngẩng cao đầu.

Và…

'Bên trong Lâu đài Blackwood có một con thác khổng lồ chảy ngang qua đó, Bell! Ngày nào đó chúng ta cùng nhau đi xem nhé!'

Đúng rồi, một con thác…

Tôi nhắm mắt lại trong giây lát khi một giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí mình.

“….”

'Được rồi, dừng lại thôi. Tôi không thể cứ thế này mãi được…'

"…Berg?"

Adam Hyung gọi tôi từ bên cạnh.

“…”

"Sao thế? Con thác kia làm chú ngỡ ngàng hả? Đẹp quá đúng không?"

Tôi nhìn thác nước và từ từ nói ra suy nghĩ của mình.

"…Không, nó nhỏ hơn tôi tưởng."

"Hả? Từ từ, chú em biết ở đây có thác nước sao?"

Không cần phải trả lời câu hỏi của Adam Hyung.

-Păng pa răng! Păng pà răng păng păng!

-Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!

Ngay lập tức, chúng tôi đồng loạt được chào đón bởi hàng loạt tiếng kèn trống.

Đông đảo binh lính tộc Người Sói phía trước đang lớn tiếng reo hò.

Người dân trong vùng và trẻ em cũng vỗ tay.

Không ai không chào đón chúng tôi, bởi sự xuất hiện của chúng tôi chính là tia sáng hy vọng của họ

Bầu Không khí này thật sảng khoái.

“Lần đầu tôi thấy nhiều Người Sói cùng một lúc như vậy đấy!”

Baran, người đang đi sát bên cạnh, hét vào tai tôi.

Tôi cũng có suy nghĩ tương tự.

Được bao quanh bởi họ, chúng tôi thực sự cảm thấy sự lạc loài của bản thân.

Ai ai cũng đều có một cái đuôi và hai cái tai giống như tai sói gắn trên đầu.

Hồng Diễm bước đi chậm rãi dọc theo con đường được tạo ra bởi đoàn người.

Và ở cuối con đường, những người đang đứng chờ chúng tôi lại mang bầu không khí khác biệt hoàn toàn.

Màu đuôi của bọn họ cũng rất khác biệt.

Giống như giới quý tộc luôn tràn đầy phẩm giá, Người Sói cũng tràn đầy phẩm giá.

Tổng cộng có sáu người đang đợi chúng tôi.

Một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài chững chạc, theo sau là ba chàng trai trẻ hai cô gái trẻ trông giống như con cái của ông ta.

Tôi nhìn thoáng qua để đoán xem ai trong số họ là Ner.

Nhan sắc của cả hai cô gái kia đều không tệ, nhưng nếu chỉ như vậy thì lời mà Adam Hyung đã nói khi trước "Anh đây phải khẳng định với chú em rằng đời anh chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp đến thế " chỉ đơn giản là một lời phóng đại quá mức.

Bởi dù là ai trong hai cô gái kia, nhan sắc của họ cũng chỉ dừng lại ở mức “hơi xinh một chút” thôi.

Họ không đẹp tuyệt trần đến mức mà Hyung nói.

Adam Hyung và tôi xuống ngựa ở một khoảng cách thích hợp.

Những thành viên khác đi theo sau chúng tôi cũng xuống ngựa.

Adam Hyung đi trước, tôi đi ngay sau anh ấy.

Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò và âm thanh của các loại nhạc cụ vẫn tràn ngập không khí.

Chúng tôi có thể nghe thấy những lời thì thầm đánh giá về mình.

"Người đàn ông đằng sau là ai thế? Đẹp trai quá..."

“Hẳn người đó chính là đối tác của Ner-sama đấy?”

Adam Hyung mỉm cười trước những lời khen có cánh dành cho tôi.

Giữ nguyên nụ cười đó, anh ấy hướng đến đàn ông trung niên đang tiến lại gần chúng tôi.

Ông ta có thân hình to lớn, mái tóc hoa râm, đuôi và những vết sẹo tượng trưng cho danh dự của mình.

Gibson Blackwood.

Ông ta là người đứng đầu gia tộc Blackwood.

Adam Hyung là người đầu tiên đưa tay ra để bắt tay.

“Ngài Blackwood, rất vui được gặp ngài.”

“Adam. Chuyến đi của anh thoải mái chứ?

Họ chào hỏi nhau vài câu ngắn gọn, và chẳng mấy chốc mọi sự chú ý đều hướng về phía tôi.

“Phái chăng kia là con rể của ta đúng không?”

Tôi nhẹ nhàng cúi đầu.

“Rất vinh dự được gặp ngài. Tên của tôi là Berg.”

“Berg! Tên hay đấy. Đúng như Adam nói, anh cao lắm. À, ta nói chuyện thoải mái được không?”

"Tùy ý ngài."

Qua cái bắt tay, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của ông ấy.

"Tốt. Vì chúng ta sắp trở thành một gia đình, nên cứ thoải mái đi Berg. Không cần dùng từ ngữ trang trọng, cứ gọi ta là 'Bố vợ' là được."

Tôi gật đầu và di chuyển ánh mắt.

Điều đầu tiên và quan trọng nhất, đó là tôi muốn xác nhận Ner là ai.

Nhưng đúng lúc mọi sự chú ý đổ dồn về phía tôi, Gibson Blackwood bắt đầu nhìn tôi và Adam.

"À thì…"

Adam Hyung cũng nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.

Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra điều mà anh ấy thắc mắc.

"… Hôm nay Ner Blackwood không thể đến được."

Khi ông ta nói thế, một bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng bao trùm chúng tôi.

Gibson Blackwood thở dài và giải thích.

"… Sáng nay con bé đột nhiên đổ bệnh… và tạm thời không thể rời khỏi phòng được."

“…”

“…”

Tôi liếc nhìn Adam Hyung bằng khóe mắt.

Anh ta vẫn giữ nụ cười lịch sự.

Nhưng có lẽ anh ấy cũng cảm thấy những gì tôi cảm thấy.

Gibson Blackwood đã nói dối.

Tôi khẽ thở dài, cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.

Con đường hôn nhân của tôi ngay từ đầu đã không bằng phẳng rồi.