"Anh nhờn với tôi đấy à?"
Tôi hỏi anh ấy và đặt chiếc ly mới rót đầy lên bàn.
Đây không phải lúc để say xỉn.
Đây là một chủ đề đòi hỏi phải thảo luận nghiêm túc với một tâm trí sáng suốt.
"Anh muốn chúng ta đến đó, liều mạng chiến đấu chỉ để có được một đứa con gái người sói sao?"
"Cô ấy không phải là một cô gái người sói bình thường, cô ấy là cô gái của gia tộc Blackwood. Một quý tộc cấp cao."
"Thế thì sao chứ!???"
"Nó quan trọng lắm đấy Berg."
“Hyung-“
"Berg, nghe này. Anh không mất trí đâu."
“…”
Giọng điệu bình tĩnh của Adam Hyung khiến tôi không nói nên lời.
Đôi khi, anh ấy cũng thể hiện bộ mặt này.
Lời đề nghị vô lý của anh ta dường như ngụ ý rằng anh ta có một kế hoạch nào đó.
Thật ngu ngốc nếu tôi chưa rõ sự tình đã vội vàng phản đối.
Tôi nhíu mắt, gãi lông mày, nhìn anh ấy rồi thở dài.
Tôi chờ đợi lời giải thích của anh ấy.
Hyung gõ ngón tay lên ly, như để tranh thủ thêm chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ của mình.
Sau đó, bằng giọng bình tĩnh, anh nói:
“…Berg. Cuộc chiến sắp đi đến hồi kết rồi.”
“…”
Anh ta cũng từ từ hạ ly xuống.
-Keng.
"Dù là anh hùng hay Quỷ Vương, chỉ cần một bên thắng thì trận chiến sẽ kết thúc. Và khi chiến tranh kết thúc, đất nước sẽ thay đổi hoàn toàn."
Tim tôi đập yếu ớt khi chợt nhắc đến tổ đội của các anh hùng.
"Sao anh biết chiến tranh sắp kết thúc?"
"Anh biết. Anh đã thấy rất nhiều dấu hiệu rồi. Cứ tin vào anh đây."
Ngoài những tin tức vô tình lọt vào tai tôi, tôi từ lâu đã không còn chú ý đến chủ đề về anh hùng nữa.
Trong số những thông tin đó, hẳn phải có điều gì đó khiến Adam Hyung tin chắc đến vậy.
"... Ừm, nếu chúng ta tin rằng các anh hùng sẽ chiến thắng Quỷ Vương, thì chúng ta nên chuẩn bị cho tương lai. Còn nếu Quỷ Vương giết chết các anh hùng, thì sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa."
Tôi muốn chuyển hướng cuộc trò chuyện khỏi chủ đề anh hùng.
Đặc biệt là khi nghe khả năng về cái chết của họ.
"Điều đó có liên quan quái gì đến việc nhận con gái nhà Blackwood làm thù lao?"
"Bởi vì chúng ta đang sống sót bằng cách bám víu vào cuộc chiến này, Berg. Nếu các anh hùng chiến thắng và cuộc chiến kết thúc, số lượng quái vật sẽ giảm mạnh. Và khi điều đó xảy ra, cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ đi vào đường cùng."
"Đường cùng gì chứ? Chúng ta đâu thiếu việc khác để làm."
"Vấn đề không phải là không có việc để làm. Vấn đề là mọi người sẽ bắt đầu coi thường sự tồn tại của chúng ta, coi thường quân đoàn lính đánh thuê."
“…Lính đánh thuê đã tồn tại trước khi Quỷ Vương xuất hiện.”
“Nhưng chưa bao giờ có một nhóm lính đánh thuê nào lớn như chúng ta cả.”
“…”
“Đặc biệt là vì chúng ta chỉ là con người. Làm sao mà chúng ta có thể ngồi yên khi biết rằng một nhóm vũ trang có thể dễ dàng đàn áp chúng ta? Một nhóm vũ trang được lãnh đạo bởi các quý tộc?”
"Anh đi quá xa rồi đấy."
"Không, anh biết chắc chắn điều đó sẽ xảy ra. Anh thừa đã có những quý tộc nung nấu ác ý với chúng ta. Ngay cả khi không có đi chăng nữa, thì phòng hờ trước vẫn hơn."
Lần nào cũng vậy, tôi đều dễ dàng bị anh ấy thuyết phục.
Tôi ngừng đưa ra những lời phản đối vô nghĩa.
"…Vậy nên?"
“Vì vậy, đây là thời điểm hoàn hảo đẻ chúng ta tiếp cận gia tộc Blackwood. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể tiếp cận các gia tộc khác nữa. Nếu chúng ta không thể thắng, thì chỉ cần đứng về cùng một phia với họ là được. Chúng ta phải nhìn về tương lai sau chiến tranh nữa, Berg à. Đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho quân đoàn lính đánh thuê cùng với gia đình của họ."
Khi nghe anh ấy giải thích, tôi dần dần hiểu ra và vô thức chấp nhận.
Trên thực tế, quyết định mà anh ấy đưa ra không chỉ bao gồm quân đoàn lính đánh thuê mà còn bao gồm cả những gia đình được các thành viên trong quân đoàn gây dựng.
Nếu chỉ vì sự an toàn, thì giải tán không phải là lựa chọn tồi.
Nếu trong tương lai xa, mạng sống của chúng ta bị đe dọa bởi giới quý tộc, thì chúng ta có thể tản ra như lúc mới tập hợp.
Tuy nhiên, lý do anh ấy không nói về khả năng đó có lẽ là vì tình hình đã thay đổi rất nhiều so với khi chúng tôi gặp nhau.
Adam Hyung không phải là người bỏ rơi những người đi theo và tin tưởng anh.
Khi nghĩ đến gia đình của các thành viên, tôi thấy việc nghĩ đến tương lai là điều không thể tránh khỏi.
"…Ồ ồ, cuối cùng thì chú em cũng đã trưởng thành rồi à?"
Adam Hyung vừa cười vừa mỉa mai tôi và hỏi.
"Vậy, chú em nghĩ sao?"
Vì một lý do nào đó, tôi đã thể hiện lòng tin của mình vào anh ấy, điều mà tôi thấy khá xấu hổ khi phải thừa nhận.
"...Tôi đồng ý."
Tôi giải tỏa sự căng thẳng và áp lực đang đè nặng lên vai mình và tiếp tục.
"Nếu Hyung nghĩ như vậy tôi sẽ theo."
Một lần nữa, tôi lại phải nhượng bộ trước lời nói của anh ấy.
Lời phản đối hồi nãy của tôi trông thật yếu ớt và vô nghĩa.
“Dẫu anh có làm gì đi nữa, chú em vẫn luôn làm theo lời anh, thế thì cãi làm gì cho tốn công thế không biết.”
"…Đừng quên Hyung cũng đã làm những chuyện ngốc nghếch một hoặc hai lần rồi đấy."
Như thể cuộc nói chuyện nghiêm túc đã kết thúc, Adam Hyung lại nhặt chiếc ly mà anh đã đặt xuống sàn lên.
Tôi cũng nhặt chiếc ly tôi đặt xuống và ngồi lại vào ghế.
Nhìn vào chiếc ly, tôi thở dài và hỏi.
"Khi lấy cô ấy làm thù lao, hẳn là anh đang cân nhắc đến chuyện kết hôn đúng không? Chắc anh sẽ không bắt cô ấy làm người hầu của anh đâu nhỉ."
Adam Hyung gật đầu.
"Tất nhiên rồi. Đó là cách duy nhất để thiết lập một mối quan hệ lâu dài mà."
"Tôi nghe nói rằng hôn nhân giữa các loài khác nhau thường gặp nhiều trắc trở…"
“…”
"Anh đã gặp đối phương chưa?"
"Ner Blackwood? Rồi. Anh có thấy từ xa. Anh đây phải khẳng định với chú em rằng đời anh chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp đến thế."
Tôi bật cười.
"Ha ha. Thế thì tuyệt. Chúc mừng anh nhé, Hyung."
Khi tôi nói thế, Hyung bỗng im bặt trong giây lát.
“…..”
“…..”
Thay vì trả lời, Adam Hyung nhìn tôi một lúc lâu.
Tôi bất giác không để ý đến ánh mắt của anh ấy vì tôi vẫn đang thưởng thức rượu.
“…?”
Nhưng sự im lặng kéo dài đã khiến tôi bày tỏ sự bối rối của mình.
Khi tôi nhìn Adam Hyung lần nữa, anh ấy khẽ lắc ly của mình.
"Hình như anh đã bảo với chú, đây là đồ uống đắt tiền rồi mà nhỉ."
Bất cứ khi nào Adam Hyung muốn nhờ tôi điều gì, anh ấy luôn đãi tôi những loại rượu đắt tiền như thế này.
Đúng, như thế này…
Tôi chớp mắt lia lịa và nhìn anh ấy.
Sau đó từ từ đặt ly xuống.
“…”
Dần dần, tôi bắt đầu hiểu được yêu cầu của anh ấy là gì.
Và càng hiểu rõ ý định của anh ấy, tôi lắc đầu càng mạnh.
"...Anh đùa tôi chắc."
"Berg."
"Kế hoạch của anh thì anh tự đi mà làm, đếu liên quan đến tôi. Lãnh đạo thì tự đi mà giải quyết vấn đề của mình đi!"
"Anh đây nhường chú đấy. Đây không phải việc dễ dàng gì đâu."
"Bộ anh nói là tôi phải làm hả! Ngay từ đầu, đây là trách nhiệm của thủ lĩnh mà!"
“Nghe kỹ đây chú em, thật sự là… anh đây… kiệt sức lắm rồi…” [note63306]
Adam Hyung đã mạnh dạn thú nhận những lời trông có vẻ vô lý nhưng lại cực kỳ thuyết phục.
Một tiếng cười khô khốc vang lên trước lời thú nhận bất ngờ ấy.
Nhìn thấy tôi cười, anh ấy càng lấn tới.
"Ngày càng có nhiều phụ nữ tiếp cận anh. Làm sao mà mình anh gánh hết được, đúng không nào? Anh không thể từ chối bất kỳ ai trong số họ, nhưng chú em thì khác, Berg. Chú em chưa từng liếc nhìn bất kỳ một phụ nữ nào dẫu họ đã cố gắng quyến rũ anh ra sao đi nữa…"
"Anh im mồm cho tôi."
"Anh đây biết chú em sẽ đối xử tốt với vợ. Chú chu đáo, biết chăm sóc mọi người, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng... mỗi tội chú em hơi ít nói thôi. Một khi có ai đã đổ chú em rồi, thì thề có chúa, chú em có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu. Chú em hoàn hảo cho một cuộc hôn nhân lâu dài. Hơn nữa, anh đã nói với họ rằng nếu chú em chấp nhận, chú em sẽ được nhận vào dòng dõi Blackwoof."
“…”
Adam Hyung lên tiếng một lúc.
"Này! Anh đã nói là anh đã tìm cho chú một người phù hợp rồi mà, sao chú cứ từ chối miết thế?"
"Anh là gì của tôi? Là bố mẹ của tôi à, Hyung? Người yêu của tôi, tôi sẽ tự kiếm."
"Anh đây nghe câu này suốt ba năm ròng đến phát nhàm rồi đấy."
"...Dù là ba năm hay mười năm thì đó cũng là chuyện của tôi, ai mượn anh xía vô."
Adam Hyung gãi đầu và hỏi.
"Haizz, Berg. Anh đây thật sự không muốn hỏi điều này, nhưng..."
“…?”
“Chú mày bị GAY à?”
“…”
Tôi lạnh lùng lườm Adam Hyung bằng đôi mắt sắc bén nhất mà tôi có.
Anh ấy cũng lè lưỡi trước phản ứng của tôi.
"... Không, ý anh là vì chú em luôn đuổi hết những người phụ nữ có cảm tình với chú đi. Vậy thì khuôn mặt đẹp trai kia cũng để làm gì chứ. Nhìn biểu cảm của chú em kìa, cứng đầu vừa thôi. Dù sao thì, nếu không phải thế, thì tại sao chú em cứ kiên quyết từ chối người khác thế?"
“…”
"Hay chẳng lẽ là vì, chú em ghét con gái của quý tộc?"
Thay vì đáp lại lời anh ấy, tôi cứ cố gắng xóa đi hình ảnh một người nào đó cứ lóe lên trong tâm trí mình.
Tôi nhấp một ngụm đồ uống, tận hưởng cảm giác ngứa ran ở đầu lưỡi và cảm giác nóng rát khi nó trôi xuống cổ họng.
Tôi trả lời một cách thờ ơ.
Một sự im lặng kéo dài.
“… Haizz.”
Cuối cùng, Adam Hyung có vẻ cũng bỏ cuộc.
Cho đến khi anh thì thầm khẽ nói.
"...Chuyện này có liên quan đến lý do chú em làm bậy ở khu ổ chuột không?"
"Khụ khụ!"
Rượu bất ngờ không trôi xuống cổ họng tôi.
Cơn đau rát bỏng tiếp tục lan ra khắp cổ.
Tôi vẫn tiếp tục ho.
“Khụ! Khụ…! Khụ!”
Adam Hyung vỗ nhẹ lưng tôi.
Tôi nín ho và tránh giao tiếp bằng mắt khi hỏi.
"Haa, anh...anh đang nói gì thế?"
"…Suốt bao nhiêu năm chiến đấu cùng nhau như vậy, chú em thực sự nghĩ anh đây khờ khạo đến mức không thể đoán được nhiều hiển nhiên như vậy sao? Ngay cả khi anh không nói cho tôi biết đó là gì, thì điều đó cũng chắc chắn là vấn đề có liên quan đến phụ nữ."
“…”
Tôi đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“…Phù. Đồ uống ngon đấy. Anh nói tiếp đi.”
"Anh đã bảo là thứ này đắt lắm mà, hết con mợ nó rồi."
“Tôi sẽ trả lại cho anh sau.”
Đặt ly rượu xuống bàn, tôi lắc đầu.
Tôi biết rằng phản ứng mạnh mẽ như vậy có thể được coi là đang ngầm xác nhận suy đoán trước đó của anh ấy, nhưng tôi không thể làm gì khác được.
Tôi bắt đầu rời khỏi nhà Hyung.
"Đó cũng là bệnh của chú em đấy."
Adam Hyung nói. Khi anh ấy nói, tác động lên trái tim tôi rất khác biệt.
Tôi không dừng bước.
"Berg. Chú em rất hợp với cô ấy. Chú em làm được mà."
Giọng nói của anh ấy vẫn tiếp tục vang vọng trong tai tôi.
"Hãy nghĩ đến bọn trẻ nữa… Anh muốn nhờ chú em một việc. Chú hãy chăm sóc chúng giống như anh làm ấy. Chú có thể làm bất cứ điều gì cho chúng, giống như anh vậy."
Thấy tôi liên tục không hồi đáp, Adam Hyung đã nói lời cuối cùng.
"…Chú em vẫn chưa thể quên được người đó sao?"
'Đừng quên em nhé, Bell.'
“……”
Bước chân của tôi dừng lại.
Tôi cảm thấy có chút nghẹn ngào trong lòng.
"Ha... Nếu thực sự không việc gì khác, tôi sẽ rời đi đây."
Adam Hyung lùi lại một bước. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, tôi không thể thốt ra yêu cầu từ bỏ ủy thác được.
Có lẽ vì tôi hiểu được lý do anh ấy thúc đẩy cuộc hôn nhân này.
Dù sao đi nữa, phán đoán của Adam Hyung chưa bao giờ sai.
Cho nên ngay cả bây giờ, rõ ràng là tôi vẫn do dự vì điều đó.
Một lần nữa, tôi nhắm mắt lại.
Gần đây, những ngày tôi thực sự nhớ về Sien đã trở nên rất ít.
Sự ấm áp của cô ấy, tôi gần như không thể nhớ nổi cảm giác đó như thế nào.
Tuy nhiên, hình bóng cô ấy vẫn khiến trái tim tôi rung động.
Tôi không muốn thừa nhận sự thật này. Tôi ghét nó.
Có lẽ bây giờ đã đến lúc tôi phải buông bỏ quá khứ.
Có lẽ bây giờ tôi cần phải sắp xếp lại những cảm xúc mà tôi đã cố phớt lờ suốt thời gian qua.
Bởi vì bây giờ nỗi đau không còn dai dẳng như trước nữa.
Rõ ràng là, bản thân cô ấy cũng muốn để tôi đi.
Đã bảy năm trôi qua.
Không phải một hay hai năm, mà là bảy năm ròng rã.
“…Cho tôi thời gian để suy nghĩ.”
Chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng, tôi rời khỏi nhà Adam Hyung và để lại những lời đó.
Có lẽ đã đến lúc tôi phải thoát khỏi lời nguyền của cô ấy.