Tin vui: số view bằng số chữ rồi kìa mấy bác

Tin buồn: truyện rớt khỏi bảng trending mất rồi (*T~T)

Thui tóm lại thì enjoy

ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー

“Phó đội trưởng Berg!”

Khi tôi đặt hoa lên mộ của những thành viên đã hy sinh của Hồng Diễm, một giọng nói đột ngột gọi tôi.

Người tiếp cận tôi là trợ lý của tôi, Baran.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy lên tiếng.

“Đội trưởng Adam đã về.”

“…”

Tôi im lặng một lúc, gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt bông hoa cuối cùng xuống.

Thời gian tưởng niệm đã kết thúc.

"Có gì mới không?"

Tôi lau sạch bụi bẩn trên tay.

"Không có gì ạ, ngoại trừ việc đội trưởng đang tìm phó đội trưởng."

Đã hai tuần kể từ khi Adam Hyung rời khỏi căn cứ của chúng tôi một thời để thảo luận một ủy thác mới.

Tất cả những gì tôi biết về khách hàng này đó là họ là quý tộc.

Tôi không biết họ là ai, chủng tộc hay họ là quý tộc cấp cao hay thấp.

Tuy nhiên, theo trực giác của tôi, có vẻ như một trận chiến quan trọng sắp xảy ra.

Đầu tiên, Adam Hyung rất hiếm khi phải đi gặp trực tiếp khách hàng.

Việc anh ấy phải đến gặp họ cho thấy sức ảnh hưởng của họ lớn đến mức nào. Và đương nhiên, những khách hàng có địa vị như vậy thường không đưa ra những yêu cầu đơn giản.

Khi tôi bước khỏi nghĩa trang, Baran đưa cho tôi thanh kiếm mà tôi đã cất đi.

Không chút do dự, tôi buộc nó quanh eo và quay về phía Baran, người đang bước đi bên cạnh tôi.

"Việc huấn luyện tân binh tiến triển đến đâu rồi?"

“…”

Không nhận được câu trả lời. Tôi nghiêm nghị nhìn Baran và lặp lại câu hỏi của mình.

“Việc đào tạo tiến triển đến đâu rồi?”

"Ừm… vẫn chưa tiến hành…"

"Gì cơ?"

Một luồng nhiệt đột ngột dâng lên trong đầu tôi.

Baran tiếp tục bào chữa mà không thèm nhìn tôi.

“…Phó đội trưởng, anh cần phải biết là…”

“…”

"…sau buổi huấn luyện căng thẳng ngày hôm qua, các thành viên thậm chí còn chưa thể đứng dậy nữa… cả gia đình của bọn họ cũng đang rất lo lắng..."

"Tôi không quan tâm. Việc luyện tập phải được ưu tiên hàng đầu."

"Anh cũng phải nghĩ đến tinh thần của các thành viên nữa chứ! Kể từ khi đội trưởng Adam rời đi, ngày nào anh cũng giã bọn họ ra bã rồi còn gì?"

“…”

"Phó đội trưởng, hay là thay vào đó-"

"Nếu có thương vong xảy ra vì đào tạo thiếu sót, anh có thể đứng ra chịu trách nhiệm không?"

“…”

"Cứ chuẩn bị đi. Rồi cũng sẽ đến lượt anh thôi."

Để lại Baran đứng như trời trồng, tôi tiến về phía trước.

Một lúc sau, Baran cũng đi theo tôi.

Một làn gió tươi mát thổi qua không khí khi tôi bước đi, từ từ ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.

Đã năm năm trôi qua kể từ khi Hồng Diễm được thành lập.

Chúng tôi hiện đang định cư tại vùng đồng bằng rộng lớn tên Stockpin—một nơi tuyệt đẹp với những đồng cỏ xanh tươi và được bao bọc bởi những hàng cây cao ngất.

Thay vì phải trả thù lao cho việc săn quái vật gần đó, lãnh chúa quản lý Stockpin đã cho phép Hồng Diễm định cư tại đây một cách hợp pháp.

Đối với một nhóm lính đánh thuê như chúng tôi với gồm hàng trăm thành viên, việc phải di chuyển thường xuyên là một vấn đề vô cùng nhức nhối.

Việc định cư tại Stockpin cũng đem lại nhiều lợi ích cho chúng tôi.

Chúng tôi có thể xây dựng căn cứ trên đồng bằng này, xây dựng những ngôi nhà nơi chúng tôi có thể nghỉ ngơi, chuồng ngựa, nhà kho, lăng mộ,…

Thời gian dần trôi qua, thành trì của chúng tôi dần dần trở thành một ngôi làng nhỏ. Thỉnh thoảng, nếu có bất kỳ thiếu hụt nào, chúng tôi có thể mua hàng hóa từ các ngôi làng lân cận để bù đắp lại ngay lập tức.

Với sự thành lập của ngôi làng, nhiều lính đánh thuê đã quyết định sống và lập gia đình ở đây.

Một số người còn đưa cả người bạn đời của mình đến Stockpin, thậm chí họ còn sinh con tại đây nữa.

Tất cả những điều này có thể xảy ra vì Adam Hyung đã gây dựng nên một đội lính đánh thuê mạnh mẽ, ổn định và có kỷ luật.

Tuy nhiên, chuyện gì cũng có mặt trái của nó. Vào những lúc như hôm nay, gia đình lại trở thành nguồn cơn rắc rối. Các thành viên đôi khi sẽ mất đi bản chất tham lam của lính đánh thuê và trở nên bằng lòng với cuộc sống hiện tại.

Tất nhiên, vì Adam Hyung rất coi trọng những hoàn cảnh như vậy nên tôi không thể công khai chỉ trích họ trước mặt mọi người được.

Với một chút cảm giác bực bội trong lòng, tôi đi về phía nhà của Adam Hyung.

Càng đến gần, tôi càng cảm nhận được sự náo động trong không khí.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của những tên lính đánh thuê từng rời đi cùng Adam Hyung.

Mỗi khi họ nhận thấy sự có mặt của tôi ở gần, họ đều cung kính cúi đầu chào tôi.

“Kính chào phó đội trưởng.”

"Thưa phó đội trưởng, đã lâu không gặp."

Tôi gật đầu nhẹ đáp lại lời chào của họ.

Cuộc họp gần giống như một cuộc đoàn tụ gia đình đầm ấm, giống như những người vợ và con cái của họ rạng rỡ đón chào những người mà mình yêu thương trở về.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Adam Hyung. Anh ấy mỉm cười rạng rỡ và dang rộng vòng tay.

"Berg!"

“Anh về rồi đấy à.”

Chúng tôi trao đổi một cái bắt tay ngắn.

"Mọi việc ở đây suôn sẻ chứ? Có vấn đề gì không?"

"Ngược lại ấy chứ, mọi thứ yên bình đến đáng ngạc nhiên."

"Tốt. Vậy thì vào trong rồi hẵn nói chuyện. Có rất nhiều chuyện anh đây cần bàn với chú. Hôm nay mọi người cứ về nghỉ ngơi đi."

Hyung đặt tay lên vai tôi và bắt đầu dẫn tôi vào nhà anh ấy. Tôi dùng chút lực để ngăn anh ấy lại.

"Bọn họ cần phải được đào tạo thêm."

“…”

Adam Hyung nhìn tôi chằm chằm rồi liếc nhìn Baran đang đứng sau tôi với vẻ mặt nghi ngờ.

Hyung và Baran trao đổi ánh mắt trong im lặng.

Sau đó, Hyung mỉm cười và vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"…Tha cho bọn lính mới một hôm đi. Bọn anh vừa mới về mà, vậy nên gọi mọi người lại vui vẻ một đêm nhé."

“…”

"Thôi nào, chưa nghe thấy sao Baran? Cứ giả vờ như Berg chưa bao giờ ra lệnh huấn luyện cả, và anh cũng cần nghỉ ngơi đấy. Chúng ta mở tiệc thôi."

Thay vì trả lời, Baran cúi đầu một lát.

Mặc dù không trả lời nhưng có vẻ anh ấy đã chấp nhận lời nói của Adam Hyung một cách tự nhiên.

.

.

.

Tôi thở dài và bước vào nhà của Adam Hyung.

Xét đến địa vị của Hyung thì ngôi nhà này khá nhỏ, nhưng so với nhà của một thường dân thì nó lại khá lớn.

Cho đến khi anh đóng cửa lại, tôi mới kìm nén được sự khó chịu của mình.

Dù tôi đã dành suốt bảy năm qua bên cạnh Adam Hyung, tôi luôn thể hiện sự tôn trọng đối với anh ấy ở bất kỳ đâu có ánh mắt của người khác

Cánh cửa đóng lại, một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng.

Ngay sau đó, tôi đã lấy hết cảm xúc đang kìm nén và hỏi anh ấy.

"…Lại một yêu cầu vô lý khác nữa sao ?"

Tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó và chờ đợi câu trả lời của Hyung.

Anh ta nhún vai và trả lời, "Đúng vậy. Có vẻ như hoàn thành nhiệm vụ này mà không có thương vong là điều không thể rồi."

"Anh biết thề rồi mà tại sao còn hủy buổi huấn luyện?"

"...Ờ thì, mấy ngày như hôm nay thì nên-"

"Anh là người chỉ đạo buổi huấn luyện hay là tôi?"

“…”

Một khoảng im lặng ngắn ngủi tiếp theo. Không giống như bầu không khí sáng sủa bên ngoài, bên trong ngôi nhà vẫn yên tĩnh và lạnh lẽo.

Thay vì trả lời, Adam Hyung lấy một trong những chai rượu nằm ngay ngắn ở một góc tường.

-Pực!

Anh ấy mở nút chai và rót đầy rượu vào hai chiếc cốc.

Anh ấy đưa cho tôi một chiếc ly và cố nở một nụ cười yếu ớt.

"Chú em sao thế? Anh đây về khiến chú em không vui sao?"

“…”

"Hay là vì những người đàn ông đã chết trong chiến dịch lần trước? Anh đã bảo không phải lỗi của chú em rồi mà?"

“…”

Tôi bình tĩnh lại và chạm môi vào ly.

Cổ họng tôi vốn khô khốc nay trở nên ẩm ướt vì rượu.

"Bình tĩnh lại nào, Berg."

“…”

"Chúng ta bắt đầu cuộc sống này là để sống một cuộc đời tự do. Nếu chú em cứ nghiêm khắc với bản thân thế này thì đâu còn ý nghĩa gì nữa? Rốt cuộc là phải đến khi nào thì chú em mới buông bỏ mọi thứ, tận hưởng cuộc sống đây?"

Tôi nhắm mắt lại và nhẹ nhàng xoa bóp trán.

Nghĩ đến phản ứng của anh ấy, có lẽ tôi thật sự có hơi quá khích.

“…”

"Anh biết mà. Chú em không muốn bọn họ chết. Nhưng đôi khi chúng ta cũng cần phải thư giãn, hiểu chưa? Nghỉ ngơi cũng quan trọng không kém đâu."

Anh ta tiếp tục rót rượu mà không nói một lời, chỉ nở một nụ cười tinh quái.

“Chú em có biết vì sao bản thân lại nhạy cảm như vậy không?”

Nhìn vẻ mặt của anh ấy, tôi có thể đoán được anh ấy định nói gì.

“Lại chủ đề đó nữa-“

“-Là do chú em không có bạn gái đó. Há há há…”

“…Haizz.”

Adam Hyung nhìn tôi, cười sặc sụa trước phản ứng bực bội của tôi.

Lại là chủ đề nhàm chán mà tôi đã nghe hàng trăm lần trước đây.

Nhưng ngay cả tôi, người khó chịu vì điều đó, cũng vô thức bật cười trước tiếng cười nắc nẻ của anh ấy.

-Xoạch, két két!

Adam Hyung kéo một chiếc ghế và đặt trước mặt tôi.

"Dù không liên quan lắm, nhưng mà này nhé…!"

Anh ngồi xuống, ngồi gần đến mức đầu gối của chúng tôi gần như chạm vào nhau.

"Chú em thực sự đang làm gì với cuộc sống của chính mình thế hả?"

Khi tôi hỏi, anh ấy cũng búng tay vào ly và ngồi vào tư thế thoải mái.

"Chú em đã từng nghĩ đến việc rời khỏi Đơn vị săn đầu người chưa?"

Adam Hyung hỏi.

Trở thành thành viên của Đơn vị săn đầu người có nghĩa là trở thành thành viên của biệt đội tiêu diệt con trùm.

Trong bầy quái vật luôn có một con thủ lĩnh, hoặc nói ngắn gọn là con trùm, và khi con trùm đó bị tiêu diệt, những con quái vật kém thông minh hơn sẽ tản đi.

Do đó, chỉ cần săn con trùm thì bầy quái vật sẽ tan rã.

Tất nhiên, đây là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cũng như có tỉ lệ thương vong cao nhất.

Một đơn vị lính đánh thuê có thành công hay không, phụ thuộc phần lớn vào khả năng đơn vị đó có lấy được đầu con trùm hay không.

Từ khi Hồng Diễm được thành lập, tôi luôn đảm nhận vai trò là thủ lĩnh Đơn vị săn đầu người.

"…KHÔNG."

Tôi lại đưa ra câu trả lời tương tự một lần nữa.

Có nhiều lý do cho việc này.

Trong số đó, lý do lớn nhất là cảm giác hồi hộp khi săn con trùm.

Và lý do đằng sau sự hồi hộp đó cũng phức tạp như bên trong tôi vậy.

Một lý do khác là cảm giác trách nhiệm lớn lao khiến tôi cảm thấy mình nên là người đứng ra lãnh đạo bọn họ.

Tôi không muốn sau này phải hối hận khi chứng kiến thương vong xảy ra.

Adam Hyung thở dài, có vẻ như đã bỏ cuộc, hỏi thăm tình hình của tôi.

Chúng tôi trò chuyện thoải mái một lúc.

"Ồ, đúng rồi."

Trong lúc nói chuyện, Hyung nâng ly lên, thu hút sự chú ý của tôi.

“Berg. Cái thứ chú em vừa uống khá đắt đấy.”

Anh ta đột nhiên thốt ra một điều vô lý.

Tôi không mất nhiều thời gian để hiểu ý định của anh ấy. Mỗi khi anh ấy đề xuất yêu cầu làm khó tôi, anh ấy sẽ đãi tôi những đồ uống đắt tiền như thế này.

Đúng, như thế này…

"Khốn nạn… Anh lừa tôi…"

Tôi nghĩ anh ấy đưa cho tôi đồ uống là để xin lỗi vì hành động ban nãy, nhưng có lẽ tôi đã quá ngây thơ.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đổ lỗi cho thứ đồ uống đã trôi xuống cổ họng mình.

'Hèn chi nó ngon vãi.'

"Thế lần này là gì đây?"

Hyung cười tinh nghịch rồi chậm rãi nói.

"Nhưng trước đó anh sẽ kể cho chú em buổi đàm phán gần đây. Thành thật mà nói, nội dung ủy thác khá chát đấy."

Liếc nhìn chiếc ly một lần nữa, tôi cố kìm cơn thèm ăn và làm theo anh ấy, chuyển chủ đề cho phù hợp.

“Khách hàng là ai?”

“Chú em có biết gia tộc Blackwood không?”

Gia đình Blackwood là cái tên mà tôi không thể nào xa lạ được.

Đó là một gia đình nổi tiếng mà ngay cả một lính đánh thuê tầm thường như tôi cũng không thể không biết đến.

"Bọn họ là một gia đình quý tộc thuộc tộc Người Sói, đúng không?"

Anh gật đầu.

“Một gia tộc rất có tiếng nói đấy.”

Trong thời gian tôi ở trong quân đoàn lính đánh thuê, tôi thường xuyên chạm trán với chủng tộc người sói hoặc nửa người nửa sói.

Trên thực tế, tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm cá nhân trong việc chiến đấu với chúng tại khu ổ chuột.

Nhìn chung, bộ tộc người sói coi trọng danh dự và chiến đấu.

Nhờ đó, họ có chiến thuật quân sự chặt chẽ, nền y học tiên tiến và phép thuật shaman để phục hồi vết thương.

Vì thế, tôi thậm chí còn tò mò hơn nữa.

“Người sói đã đưa ra yêu cầu à?”

Bộ tộc người sói với lòng tự trọng cao ngút rất hiếm khi tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Họ coi những tình huống nguy hiểm là cơ hội để đạt được danh dự, từ đó vượt qua khó khăn.

Tôi biết chắc điều này, vì tôi đã từng chứng kiến rất nhiều Người sói hy sinh khi đang cố gắng tích lũy chiến công cho bản thân.

Vậy nên việc họ yêu cầu hỗ trợ có nghĩa là...

"Có vẻ như họ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng rồi. Khi anh nhìn kỹ hơn thì tình hình còn nghiêm trọng hơn nữa."

Để đáp lại tin tức gây sốc này, tôi uống sạch chiếc ly của mình.

Chiếc ly nhanh chóng lộ đáy.

Vì tôi đã uống một thức uống đắt tiền nên tôi quyết định phải uống cho đã và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trong lúc rót đầy ly rượu rỗng, tôi suy nghĩ về những lời của Adam Hyung trong đầu.

Trong đầu tôi nảy sinh nhiều câu hỏi.

"Dạo gần đây hình như ngày càng có nhiều yêu cầu từ giới quý tộc hơn nhỉ?"

Adam Hyung tiếp tục giải thích.

“Điều đó có nghĩa là danh tiếng của chúng ta rất tốt, và có lẽ là giới quý tộc cũng đã đến giới hạn rồi. Cũng gần 7 năm kể từ khi quái vật bắt đầu hoành hành. Blackwood là gia tộc đầu tiên phải gồng mình chống trả. Nếu anh là người sói, anh tự hỏi liệu anh có thể duy trì đến ngày hôm nay không nữa.”

"Anh đã xác nhận được quy mô của bầy quái vật chưa?"

“Ước chừng thì quy mô có vẻ lớn. Lần này, anh dự định sẽ đưa toàn bộ thành viên của Hồng Diễm đi.”

"Còn tình hình của Blackwood thì sao?"

“Không còn đủ quân lính để chiến đấu, lương thực cũng cạn kiệt. Anh không nghĩ họ có thể hỗ trợ bất cứ thứ gì đâu. Tất nhiên, tiền cũng không còn một xu.”

“…?”

Tôi nhíu mày trước lời xác nhận của anh ấy. Bỏ qua tính nguy hiểm, có một điều cần phải xác nhận trước.

"Khoan đã, họ không có thức ăn? Tiền cũng không có nốt?"

"Chuẩn."

"Tạm gác thù lao sang một bên, bồi thường thiệt hại của chúng ta thì sao?"

Nếu họ không có gì để cung cấp cho chúng ta thì chẳng có lý do gì để chúng ta ra quân cả.

Chúng ta không phải tình nguyện viên.

Chúng ta đang mạo hiểm mạng sống của mình vì thù lao.

Đặc biệt đối với những trận chiến quy mô lớn đến mức phải dẫn toàn bộ thành viên Hồng Diễm, cái giá phải trả lại càng đắt.

Adam Hyung không hề nhìn vào mắt tôi.

Anh ta xoay chiếc ly một vòng rồi nhẹ nhàng nói.

“Anh đây đã nhận rồi.”

“Đổi lấy cái gì?”

“…”

“HYUNG, ĐỔI LẤY CÁI GÌ?”

Nhấp thêm một ngụm đồ uống, cuối cùng anh cũng thốt ra câu trả lời.

"Ner Blackwood."

"...Cái gì?"

Adam nhìn tôi và nói.

“Anh quyết định đổi lấy cô con gái út của gia đình Blackwood.”