Trans: Majic

Edit: Macaron

=================================

Ngồi ở chiếc ghế trong công viên sau giờ nghỉ trưa, tôi ăn ngấu nghiến một cái bánh crepe mà chẳng thèm quan tâm rằng mình vẫn đang trong bộ đồ công sở.

Cấp dưới của tôi, Otomizu Otozui đang ngồi ngay bên cạnh cũng kêu lên cảm thán, “Mmmm~♪”.

Sau cuộc gặp gỡ ở văn phòng chăm sóc khách hàng, Otozui và tôi đang cùng nhau thưởng thức bữa trưa muộn.

Chúng tôi đã cùng ăn trưa ở cửa hàng tiện lợi trước đó, nhưng có vẻ chừng đó là chưa đủ, vậy nên chúng tôi quyết định mua thêm bánh crepe ở cửa hàng gần đó.

Otozui với một tâm trạng thoải mái nói chuyện với tôi.

“Đồ ngọt thật sự rất tuyệt vời đặc biệt là khi được thưởng thức sau giờ làm việc.”

“Anh không hay ăn crepe, nhưng có vẻ ở đây khá là ngon.”

Có lẽ vì tôi đang rất đói, nhưng kể cả khi vừa ăn xong hộp cơm trưa thì vị của cái bánh crepe này vẫn khá tuyệt.

Sau tất cả thì, đồ ngọt là sự lựa chọn phù hợp nhất khi cảm thấy mệt mỏi.

“Bánh crepe của Sasamiya-san có vẻ khá ngon với đống trái cây bên trên nhỉ.

Đột nhiên, Otozui nói với tôi như vậy. Tôi nhìn sang bên đó và thấy rằng cô đã nép lại gần tôi lại từ lúc nào không hay.

Vai của cô cứ ép vào cánh tay tôi, vậy nên tôi buộc phải cách ra một chút.

Otozui lại một lần nữa xích lại gần.

Tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục nới rộng khoảng cách ra thêm một chút.

Nhưng cô lại càng xích lại gần tôi.

Nhìn đôi mắt đang lấp lánh lên của Otozui, tôi có thể đoán rằng cô đang cực kỳ thèm thuồng cái bánh crepe của tôi.

Nhưng mà…, em thật sự không còn chút liêm sỉ nào hay sao vậy?

Tôi sẽ thật sự lo lắng nếu cứ phải ngồi cùng cô như thế này.

Dù sao thì, khá là nực cười khi một người hướng dẫn như tôi lại có những suy nghĩ như vậy…

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, có thể tôi sẽ rơi khỏi ghế mất, vậy nên tôi quyết định tiếp tục câu chuyện.

“Em muốn thử à?”

“Eh!? Anh chắc chứ!”

Vì lý do gì đó, mặt Otozui đang đỏ ửng lên khi tôi mời cô ăn thử cái bánh crepe của mình.

Có phải cô thấy xấu hổ vì tưởng rằng bản thân trông giống một đứa ham ăn hay sao nhỉ? [note41094]

Hmmm.

Tôi chẳng thể nào giải mã nổi suy nghĩ của cô nàng.

“Muốn cắn một miếng không?”

“Nhưng mà… em hơi ngại nếu phải cắn thử.”câu này hơi gượng

Otozui cắn một miếng nhỏ trên miếng bánh crepe trong khi vén mái tóc của mình ra sau tai.

Cảm giác như kiểu tôi đang đút đút :v cho cô ăn vậy.

Nếu phải so sánh Otozui với một con thú, thì cô sẽ giống một con mèo nhỉ…? Cũng không giống cún… Hmmm, có lẽ cô sẽ giống một con thỏ.

Nhưng tôi cứ có cảm giác mình là một tên tồi tệ khi cảm thấy thượng đẳng trong tình huống này.

Không, không, không.

Otozui là một đàn em rất quan trọng.

Mình không nên nghĩ về cô ấy như thế này.

Không phải… là tôi đang cho cô ấy ăn. Tôi chỉ đang phải giữ cái bánh cho cô ấy thôi.

Và cùng lúc đó Otozui ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi không mong cô sẽ nhìn tôi khi đang ăn chút nào, và điều đó khiến tôi giật bắn mình.

Đôi lúc, Otozui lại ném cho tôi một cái nhìn kỳ lạ.

Cô luôn là một người rất nhiệt huyết, nhưng những lúc như thế này thì cô lại đột nhiên trở nên im lặng.

Tôi chắc rằng cô không hề cố ý trở nên như vậy, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào quen được cái cách mà Otozui nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, cứ như thể cô đang có gì muốn nói ấy.

Sau khi ăn cái bánh crepe của tôi, Otozui che đi đôi môi của mình và mỉm cười hạnh phúc.

“Nfufu ~, Oihi ~ ♪. Cái vị mặn và ngọt của trái cây cứ hòa quyện vào nhau rồi tiến vào bên trong em.~”

“... Vậy thì tốt rồi.”

Không hiểu tại sao…

Có lẽ là vì sợ hãi ánh nhìn của Otozui, nhưng tôi có cảm giác như mình đang bị cô ăn tươi nuốt sống vậy,

Khi tôi định ăn miếng bánh crepe với cái cảm giác của một kẻ bại trận mà chính tôi cũng không hiểu tại sao, Otozui liền mời tôi ăn thử cái bánh của cô.

“Ano!”

“Hmm?”

“Anh có muốn thử một ít của em không?”

Cái bánh crepe của Otozui khá là kỳ lạ khi được lấp đầy bởi bánh mì và dâu.

Kể cả đối với một người đàn ông như tôi, nó vẫn thật sự trông rất hấp dẫn; nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái khi ăn món tráng miệng của một người phụ nữ.

“Nó là của Otozui mà. Có ổn không nếu anh cắn thử một miếng?”

Otozui trông hơi khó chịu và lảng mắt đi chỗ khác.

“Em cũng muốn… vậy… Em cũng muốn anh ăn…”

Fumu. …Vậy là em chỉ đang muốn đáp lễ thôi nhỉ.

Nếu chỉ là vậy thì không sao rồi.

Nói thật thì mình đã nghĩ đến cái bánh crepe đầy bánh mỳ và dâu của em ấy từ nãy giờ rồi.

“Anh sẽ cắn một miếng nhé.”

Nói như vậy, tôi tiến đến cái bánh crepe.

Dù vậy, Otozui lại nhanh chóng đưa cái bánh crepe ra xa.

“Không được. Em muốn đút nó cho Sasamiya-san cơ.”

“... … eh?”

Cô nàng này vừa nói cái gì cơ?

Đừng nói là em định tận hưởng việc đút cho anh ăn đấy nhé?

Ừ thì anh cũng hiểu cái cảm giác thượng đẳng đó. Nhưng mà…

“Này em biết chứ, Otozui. Kể cả khi đang trong giờ nghỉ, đây vẫn là giờ làm đấy, vậy nên anh không thể trông…”

“Em vừa được anh đút cho vài giây trước đấy thôi.”

“Có sự khác biệt giữa một người đàn ông và một người phụ nữ khi làm việc đó đấy.”

“Ổn mà. Xấu hổ chỉ là cảm giác tạm thời thôi. Và vâng anh đã thua trong cuộc tranh cãi này rồi…♪”

“Anh chưa thua.”

Tuy tôi đã thành công trong việc vòng vo tam quốc để tránh việc bị đút cho ăn. Nhưng Otozui lại đột nhiên bĩu môi khó chịu.

Ôi trời,...

Tôi cũng cần phải nghĩ cách để tăng niềm tin dần thôi…