Trans: Macaron
Edit: JXavier
=======================================
“Chào buổi sáng. Onii-san.”
“À, Yuika.”
Sáng thứ hai.
Khi tôi đang đi làm trên tàu, Yuika đến chào hỏi tôi với thái độ như mọi ngày.
Ở cái nhìn đầu tiên, trông cô giống một cô nàng nghiêm túc và xinh đẹp; nhưng ngược lại, cô lại là một con nhóc cao trung tàn nhẫn với vốn từ ngữ sai lệch cùng với cái giọng điệu lúc nào cũng khô không khốc.
Mỗi khi tôi ở trên chuyến tàu đi làm, cô nàng luôn cố gắng bắt chuyện với tôi và lái câu chuyện sang chủ đề tình cảm.
Sau một hồi nói chuyện qua lại, Yuika hỏi tôi một câu hỏi không thể ngờ tới.
“Này, chị đàn em của anh có dễ thương không?”
“Anh cũng không rõ.”
“Mọi người có bảo anh dễ thương không?”
“... Vài người có nói vậy.”
“Soka~~. Onii-san nghĩ nghĩ cấp dưới của mình dễ thương kìa.”
“Đừng có mà thoải mái bẻ sai hướng câu chuyện như vậy.”
… Lúc nào cũng như vậy.
Lần nào nhóc cũng cố gắng đưa câu chuyện theo hướng đó.
Đồ quỷ con.
“Nhưng anh thật sự nghĩ chị ấy dễ thương có phải không?”
“..., ừ đúng vậy.”
“Vậy là anh thật sự nghĩ chị ấy dễ thương.”
“Nhóc đang nhảy từ suy diễn này sang suy diễn khác đấy.”
“Nếu anh không dám thật lòng với em thì chắc anh vẫn còn cảnh giác em nhỉ ~?”
Yuika lại cố lái câu chuyện qua chuyện tình cảm.
Đúng là kouhai rất có sức hút dưới tư cách một người phụ nữ, nhưng chuyện đó khác với chuyện tình cảm.
Và cô nhóc này thì có vẻ không hiểu điều đó.
Cô nhóc cũng chỉ là nữ sinh cao trung.
Tôi không nghĩ cô hiểu được câu chuyện tình yêu của người trưởng thành.
Sau đó, tôi mở miệng nói.
“Nếu đó là những gì em muốn, vậy thì anh cũng nghĩ em khá là dễ thương đấy.”
Đó chỉ là một lời nhận xét bình thường, nhưng cô lại đột ngột im lặng và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Sao vậy?”
“K-không có gì…”
Dù tông giọng cô không thay đổi nhưng cô lại bĩu môi lại khi nói.
Tôi thắc mắc không biết liệu mình có lỡ mồm nói gì đó kỳ lạ hay không.
Và rồi tôi nhận ra một khả năng.
“...Em đang xấu hổ đấy à?”
“...Em không có xấu hổ.”
Tôi nói tiếp.
“Sao chứ? Em đang xấu hổ thật ư? Em lúc nào cũng kiêu căng như vậy, nhưng giờ lại đang xấu hổ sao?”
“E-em không… xấu hổ.”
Và tôi lại càng lấn tới hơn nữa
“Ai mà nghĩ được Yuika-sama, người luôn mồm với những câu chuyện tình cảm lại tỏ ra xấu hổ chỉ vì được người khác khen là dễ thương?”
“T-tại sao em lại phải xấu hổ cơ chứ?”
Yuika vẫn cố giữ cái biểu cảm lạnh lùng, nhưng đôi môi cô thì lại đang run lên.
Nhưng mà, cho dù tôi đã nghĩ cô luôn mang trong mình cái tính cách trung tính ấy, nhưng cô ấy lại còn có cả mặt thú vị này nữa.
Ừ thì, cô sẽ dễ thương hơn nhiều nếu luôn tỏ ra như thế này.
Thật sự là một cơ hội tuyệt vời.
Trêu ghẹo cô nhóc thêm một chút nữa nào.
“Cũng đúng mà nhỉ? Làm sao mà một cô gái luôn đưa ra những lời khuyên tình cảm cho một thằng già như anh lại có thể dễ dàng xấu hổ vì một thứ như vậy đúng không.”
Rồi Yuika liếc mắt về phía tôi.
“Anh đùa em đấy à, Onii-san? Có phải anh cố tình lấy em ra làm trò cười không?”
“Em cũng làm vậy với anh mà, Yuika.”
Cho dù đang bị trêu chọc như vậy, Yuika vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra và bắt đầu lướt nhanh qua đống tin nhắn.
Và rồi có nói như thể đang phàn nàn.
“Em không nghĩ việc một người lớn lấy một học sinh cao trung ra làm trò đùa là đúng đắn đâu.”
“Nữ sinh cao trung chọc ghẹo người lớn cũng là một vấn đề đấy.”
“Nó hoàn toàn bình thường.”
Cái loại lý lẽ vô lý gì thế này?... Tôi nghĩ. Rồi tôi tự thắc mắc không biết liệu một nữ sinh cao trung lấy người lớn ra làm trò đùa có phải chuyện bình thường không.
Nếu chỉ là trêu ghẹo nhau như Yuika, vậy thì họ chỉ đang vui đùa với nhau và như vậy hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Trong khoảnh khắc, tôi đã cảm thấy lạc lối, nhưng rồi tôi lắc đầu và tự nói nó không hề hợp lý chút nào.
“... Không, không thể nào.”
Và rồi Yuika dừng sử dụng điện thoại và nhìn về phía tôi.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Anh vừa nghĩ, ‘Có thể’.”
“Đừng nhìn anh như thể nhóc đang ở cửa trên như vậy.”
Như thể tỏ vẻ chiến thắng, Yuika xoa tay tôi hai lần liền.
Tôi…
Tôi nghĩ mình đã áp đảo cô, nhưng trước cả khi tôi kịp nhận ra, thế cục đã đổi chiều.
Tôi đã nghĩ hôm nay có thể là ngày mà tôi chiến thắng cơ chứ.
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại trên tay Yuika bỗng rung lên.
“Oh, em có một tin nhắn LINE từ một đàn anh khóa trên, sẽ không lâu đâu, đợi em một chút.”
“Anh không nói gì về việc chờ đợi nhé.”
“Em sẽ dành thời gian cho anh sau mà, đừng ngại như vậy chứ.”
“Ko…, koi…” [note41093]
Yuika lơ đẹp lời của tôi và thoải mái gõ phím trên điện thoại.
Cô gõ phím nhịp nhàng với hai ngón tay như bao cô nữ sinh cao trung khác.
Khi tôi nhìn lại Yuika thêm lần nữa, có thể thấy khuôn mặt cô tuy không quá nổi bật nhưng lại rất dễ nhận ra.
Ngoài ra, cô còn có một bộ ngực khá là trù phú, thứ mà hẳn đã hút hồn bao nhiêu thằng con trai.
Cho dù vậy, nếu hỏi tôi liệu cô có phải dạng con gái sẽ khiến bạn cảm thấy được chữa lành khi ở bên hay không, câu trả lời có lẽ sẽ là không hẳn.
Cô không phải là dạng phụ nữ trưởng thành, và cũng không giống một gyaru cho lắm.
Nhưng cô cũng không ngầu nốt.
Cô khá là nhạt nhẽo, nhưng cũng không phải dạng u ám.
Không biết là tốt hay xấu, nhưng cô khá là tự nhiên.
Khi cô đã nhắn tin xong, cô lại nhìn về phía tôi.
“Xin lỗi vì đã để anh phải đợi.”
“Anh không có đợi.”
“Chúng ta đang ở đâu rồi nhỉ? À làm sao để dụ chị đàn em về nhà cùng anh đúng không?”
“Đừng có đưa ra một phát biểu sai lầm rồi đưa anh vào câu hỏi kiểu đó.”