“…Ngài có thể nói cho tôi lí do mà ngài từ chối được không?”

Rossellia dù nhận được câu trả lời của tôi nhưng vẫn không mất đi vẻ bình tĩnh mà cẩn thận hỏi lý do.

“Những điều kiện mà tôi đưa ra chưa đủ sao? Hay có lẽ nào…tôi mạn phép đoán, rằng ngài không hài lòng với tôi…”

“Không, không phải vậy đâu công chúa.”

Tôi thẳng thắn đáp lại. Làm sao mà tôi có thể bất mãn khi lấy được một cô công chúa đẹp tuyệt trần như vậy về làm vợ chứ?

“Mong người hãy lắng nghe những suy nghĩ chân thành của tôi, lời đề nghị mà người đưa ra kì thực vô cùng hấp dẫn. Hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy lòng trung thành hay lòng biết ơn nào đối với Vương quốc Lamperouge này. Thành thật mà nói thì tôi muốn cứ thế mà xuôi theo dòng chảy ở đây hơn cơ.”

“Nếu đã vậy…sao ngài lại không làm thế?”

Ánh mắt của Rossellia nhìn tôi cực kì nghiêm túc. Tôi đáp lại cái nhìn của cô ấy, cũng chân thành không kém.

“Lòng trung thành và lòng biết ơn của chúng tôi đối với hoàng gia, sự nhục nhã khi phản bội lại tổ quốc, và cả những lợi ích có được khi liên minh với đế quốc…Tôi không quan tâm đến cái nào cả. Vấn đề nằm ở niềm tự hào thưa công chúa. Niềm tự hào của gia tộc Hầu tước đã canh giữ biên cương cho đến tận ngày nay.”

"Tự hào…?"

Rossellia chớp chớp mắt trước câu trả lời bất ngờ của tôi. Tôi gật đầu.

“Năm mươi năm đã trôi qua kể từ ngày Vương quốc Lamperouge này thành lập. Nếu tính cả liên minh đã tồn tại trước đó thì tổng là khoảng 150 năm. Vậy mà trong suốt ngần ấy năm đằng đẵng, nhà Maxwell chúng tôi chưa bao giờ để kẻ thù bước chân qua biên giới phía đông này. Không một lần nào.”

Tôi lặp lại những lời đó với công chúa để nhấn mạnh tầm quan trọng của nó đối với gia tộc chúng tôi. Bảo vệ biên giới phía đông này bất khả xâm phạm trong hơn 150 năm qua là niềm tự hào không thể chối cãi của Nhà Maxwell.

“Miền đông này đã được tổ tiên của tôi bảo vệ, và tôi cũng vậy, tôi sẽ không bao giờ để kẻ thù giẫm đạp lên nó. Không một người lính đế quốc nào được phép đặt chân qua biên giới.”

“…Điều ngài vừa nói khác với lòng trung thành phải không?”

"Chính xác thưa công chúa. Tôi không quan tâm đến hoàng tộc của vương quốc này, cũng không bận tâm đến việc phải bảo vệ họ hay vương quốc. Tôi chiến đấu để bảo vệ niềm tự hào mà cha ông để lại và vì niềm tin của chính bản thân mình.”

Tôi tuôn ra toàn bộ những suy nghĩ chân thành của mình.

Đúng là tôi có kế hoạch một ngày nào đó sẽ đánh bại hoàng tộc Lamperouge và tuyên bố độc lập khỏi vương quốc. Tuy nhiên, tôi không cần và cũng không muốn mượn tay đế quốc. Sẽ thật vô nghĩa nếu nhà Maxwell không thể tự mình trở nên độc lập.

“Người cứ gọi tôi là đồ bướng bỉnh và cười nhạo tôi nếu người muốn, nhưng dù cho công chúa đây hay bất kỳ ai khác có nhạo báng tôi bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ hạ thấp niềm tự hào của mình. Bất chấp tôi được đề nghị bao nhiêu tiền của hay có bấy nhiêu phụ nữ xinh đẹp được cử đến đây để quyến rũ tôi đi chăng nữa”.

Tôi cười toe toét, có thoáng chút tự ti.

Dù tôi có cố gắng giải thích thế nào đi chăng nữa, công chúa đế quốc trước mặt tôi có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được những cảm giác của tôi.

“Tôi không cho phép mình ôm một người phụ nữ vào lòng với đôi bàn tay đã vứt bỏ đi niềm tự hào của mình. Mất đi niềm tự hào, một người đàn ông không còn là đàn ông nữa”.

“……….”

Rossellia im lặng một lúc. Tuy nhiên, ánh mắt của cô ấy không hề dao động mà vẫn dán chặt vào tôi.

“……….”

Tôi cũng làm như vậy và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau trong vài giây, rồi vài phút.

Sự im lặng cuối cùng bị phá vỡ khi Rossellia lên tiếng trước.

"…Tôi thành thật xin lỗi. Tôi đã cố gắng suy nghĩ những gì ngài vừa nói, nhưng có vẻ như tôi không thể hoàn toàn thấu hiểu được cảm xúc của ngài.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Nếu đặt tôi vào vị trí của người, tôi cũng không nghĩ mình có thể làm được đâu.”

“Tuy nhiên…tôi có thể khẳng định rằng chính ý chí không thể lay chuyển đó đã làm ngài từ chối lời cầu hôn của tôi. Nếu vậy thì cho tôi xin được phép rời đi.”

“Tôi thực sự xin lỗi người, thưa công chúa. Dù người đã phải lặn lội từ đế chế đến tận đây để làm việc này. Tôi có thể gửi một lá thư cho đế quốc để giải thích rằng người không làm gì sai nếu người muốn.”

Tôi cúi đầu xin lỗi. Bất kể lý do là gì, tôi đã khiến một người phụ nữ phải xấu hổ. Trong mọi trường hợp, người nên chịu trách nhiệm cho sự xấu hổ đó nên là đàn ông.

Rossellia chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

“Không cần đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi sẽ giải thích rõ ràng cho anh trai tôi ”.

"Vậy thì như ý công chúa."

“Kết quả ngày hôm nay thật sự rất đáng tiếc, nhưng nếu có một cơ hội khác, tôi rất muốn được trò chuyện cùng ngài trong một

nhàn nhã hơn.”

"Tôi cũng vậy. Tôi sẽ phục vụ người loại trà được làm từ những lá trà ngon nhất của chúng tôi cho dịp đó.”

Rossellia lấy tay che miệng và nở nụ cười nhẹ. Tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nụ cười chân thành của cô ấy.

“Ufufu, tôi rất mong chờ cơ hội đó. Giờ thì, tôi xin phép…”

Rossellia đứng dậy, giữ mép váy và cúi đầu chào vô cùng duyên dáng. Tôi cũng đứng dậy và cúi đầu chào.

Tôi lặng lẽ nhìn đoàn tùy tùng của cô ấy rời đi, rồi thả mình xuống ghế sofa.

“Phù…”

“Quyết định đáng khen lắm, Dyn.”

Ông già, người đã im lặng suốt buổi trò chuyện, giờ mới chịu lên tiếng.

“Chọn niềm tự hào của một người bảo vệ biên giới cao quý, mặc kệ mấy thứ như tiền bạc hay lòng trung thành! Một quyết định rất phù hợp với người kế nhiệm nhà Maxwell. Cho dù quyết định này có dẫn đến một cuộc xung đột khác với đế quốc, ta vẫn rất tự hào về con!”

“…ai quan tâm đến chuyện đó chứ.”

“Hả?”

Tôi càu nhàu lại và ông già nhìn tôi nghiêm nghị.

Thật lòng tôi rất vui khi nghe những lời động viên của ổng, nhưng thành thật mà nói, lúc này đây, tôi chả buồn quan tâm nữa.

“GAAAH!! Xấu hổ làm sao! Chết tiệt, thật là nhục nhã mà!!”

“Dyngir-sama…!?”

“Con bị sao đấy!?”

Tôi hét lên và tóm lấy Sakuya. Sự bộc phát bất ngờ của tôi làm cả em ấy và ông già phải ngạc nhiên.

“Bộ cha nghĩ phụ nữ đẹp như cô ấy trên đời nhiều lắm chắc?!! Ai thèm quan tâm đến niềm tự hào chứ, lẽ ra con nên tấn công cô ấy, chết tiệt mà!! Niềm tự hào của tổ tiên!? Niềm tự hào của một người đàn ông!? Quên hết mấy thứ đó đi!! Tại sao mình lại nói thế chứ!? Tại sao vậy tôi ơiiiiiiiiii!?”

Tôi cần phải vượt qua sự hối tiếc này. Nghĩ kĩ lại thì, việc tỏ ra ngầu lòi ban nãy có ích gì?

“Hay là mình chơi cô ấy một lần, rồi từ chối sau…”

“Con đang nói những thứ đáng xấu hổ gì vậy, con trai của ta…?”

Ông già thở dài. Tôi phớt lờ ông ấy và vùi mặt vào ngực Sakuya.

“Waaah…”

"Ngoan ngoan. Ngài thực sự đã làm hết sức mình rồi mà, Dyngir-sama.”

Sakuya nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi. Với thân hình gầy và vóc dáng thấp, Sakuya không có nhiều nét quyến rũ và gợi cảm về bộ ngực nhưng ngực là ngực. Dù sao thì việc vùi mặt vào ngực ai đó cũng khiến con người bình tĩnh hơn.

“Hn… thôi nào, đừng chọc nghẹo em ở đây mà.”

“Waaaah…”

Tôi ôm eo Sakuya và vuốt ve mông và đùi em ấy qua bộ trang phục hầu gái. Khuôn mặt vô cảm của ẻm dần hơi ửng hồng.

“Haah…vậy mà ta còn đi khen mày cơ đấy.”

Ông già đứng dậy khỏi ghế sofa và rời khỏi phòng, để lại tôi một mình với Sakuya.

“Aah…Sakuya…ta có chuyện cần nhờ em.”

“Gì cũng được mà, thưa ngài. Tối nay em sẽ an ủi ngài nhé?”

“Chuyện đó…hôm nay thì không cần đâu em.”

"Dạ?"

Sakuya ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ của tôi. Là một tên biến thái, có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ nhờ cô ấy an ủi tôi trên giường.

“Chọn ra một vài người từ giỏi nhất từ Nanh Thép và cử họ đến canh gác quán trọ mà Rossellia đang ở. Bảo Shana cũng đi cùng luôn.”

“Vâng, đó không phải là vấn đề lớn, nhưng…em có thể hỏi lí do được không?”

Tôi ngẩng đầu lên khỏi ngực Sakuya và trả lời.

"Bảo vệ cô ấy. Nếu dự đoán của ta là đúng, tối nay chúng sẽ thủ tiêu công chúa.”