Người vừa làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi là Rajang Salazar, đội trưởng Đội Hiệp sĩ Hoàng gia, ông cũng là người đã đồng ý đứng ra làm nhân chứng cho cuộc gặp mặt với anh trai tôi, Lars.

Rajang bằng tuổi cha tôi, một trong những người bạn thân nhất và là hiệp sĩ đáng tin cậy nhất của cha. Ông ấy lãnh đạo Hiệp sĩ Hoàng gia, một đơn vị trực thuộc dưới quyền trực tiếp hoàng đế. Vì ngôi vua hiện vẫn đang trống nên Rajang đang làm theo mệnh lệnh cuối cùng của cha: làm người hộ tống và bảo vệ tôi.

“Rajang Salazar, ta đang nói chuyện với Rossellia! Sao một hiệp sĩ đơn thuần như ôn dám xen vào cuộc trò chuyện giữa các thành viên hoàng tộc!?”

“Với tất cả sự tôn trọng, thưa Bệ hạ, tôi đã được Hoàng đế quá cố ra lệnh bảo vệ và chăm sóc cho Công chúa Rossellia. Nên tôi đành lòng xin ngài đừng đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy với Công chúa nữa.”

“Yêu cầu vô lý!? Ông có biết ta đau lòng đến nhường nào khi phải…!”

“Chờ đã, Hoàng tử Lars, xin ngài hãy bình tĩnh lại.”

Một hiệp sĩ trẻ chen vào để xoa dịu cơn nóng giận của anh trai tôi. Snowe Halphas, chỉ huy thứ hai của Lars.

“Đội trưởng Salazar, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để đề xuất hôn sự này với Công chúa Rossellia thôi. Bọn tôi không có ý định ép buộc công chúa hay ai cả đâu”.

“Dẫu vậy thì,yêu cầu đó…!”

“Bọn tôi cũng biết rõ rằng cố Hoàng đế cầu mong cho Công chúa được hạnh phúc từ tận đáy lòng mình cho đến hơi thở cuối cùng. Mặc dù không thực sự được biết đến chính thức, nhưng rõ ràng cố Hoàng đế cũng đã cho phép Công chúa tự do quyết định bạn đời của mình. Thần nói có đúng không?"

“…Đúng, cha đã nói với ta như vậy.”

Điều đó thực sự đúng. Cha, người yêu tôi hơn ai hết, đã nói với tôi rằng tôi có thể tự do cưới người mình yêu. Tuy nhiên, với tư cách là công chúa, tôi thậm chí còn hiếm khi có cơ hội được gặp gỡ những người đàn ông khác ngoài hoàng tộc, nên trên thực tế không có người nào như vậy cả…

“Thế nên, chúng tôi mới muốn đề cử Dyngir Maxwell làm bạn đời cho công chúa đấy ạ.”

Snowe Halphas cười toe toét, như thể cuộc trò chuyện đang diễn ra đúng như anh ra dự tính.

“Nhà Maxwell không thể chối cãi là một trong những gia đình quý tộc quyền lực và nổi tiếng nhất vương quốc Lamperouge. Thậm chí nhiều người còn cho rằng nếu chỉ xét về sức mạnh quân sự, họ còn vượt xa cả hoàng gia. Một khi Hoàng tử Lars giành được chiến thắng và vương quốc được sáp nhập vào đế chế, họ chắc chắn cũng sẽ đạt được vị thế cao hơn với tư cách là một gia tộc quý tộc quân sự trong đế chế. Thần chắc chắn rằng ngài ấy sẽ là một phối ngẫu phù hợp với người, thưa Công chúa.”

“Dyngir Maxwell là một kẻ lăng nhăng khét tiếng!! Làm sao một tên vô lại như vậy lại có đủ tư cách làm chồng Công chúa được!?”

“Anh hùng nào cũng đều đa tình mà, đến cả người đời cũng biết điều ấy mà đội trưởng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cố Hoàng đế Bệ hạ cũng được phục vụ bởi rất nhiều thê thiếp còn gì. Bốn người con của ngài đều được sinh ra từ những người mẹ khác nhau đúng không? Đội trưởng còn đòi hỏi gì hơn nữa từ một bậc quý tộc quả cảm như ngài ấy chứ?”

“……..”

Tôi lặp đi lặp lại những lời của Snowe trong đầu và suy ngẫm.

Nếu tôi gả cho Nhà Maxwell, Lars có thể tiếp quản vương quốc Lamperouge và trở thành hoàng đế tiếp theo.

Điều đó cũng sẽ giải quyết những xung đột hiện đang chia rẽ đế chế, lại còn có thể ngăn chặn sự bùng phát thêm hỗn loạn.

Đấy là còn chưa kể đến việc-

“Hơn nữa…nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, Hoàng tử Grett sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hoàng đế, người biết chứ?”

“ — !!”

Snowe nói những lời đó như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“Thần thật sự đau đớn và thất vọng khi phải thừa nhận rằng ở thời điểm hiện tại, Hoàng tử Grett là người đang ở gần ngai vàng nhất. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài ấy thực sự trở thành hoàng đế đây?”

Grett là một người thông minh và có nhiều kỹ năng, nhưng với tư cách là một con người, anh ta thiếu đi một thứ vô cùng quan trọng. Anh ta không xem những người khác là bình đẳng như mình và thẳng tay hy sinh những thuộc hạ mà không hề suy nghĩ.

Cách đây không lâu, một cuộc nổi dậy của nông dân đã nổ ra trong lãnh thổ của anh ta - và rõ ràng, những người tham gia đều bị xử tử mà không chút đắn đo.

Nếu Grett trở thành hoàng đế…

(Không đời nào Grett được phép trở thành hoàng đế! Anh ta chắc chắn sẽ mang lại bất hạnh cho toàn bộ đế quốc này…cho các chư hầu của mình, cho người dân và cả mình nữa…)

Tôi nhớ lại cái cách mà ánh mắt Grett nhìn mình và rùng mình.

Anh ta nhìn tôi như thể mắt anh ta đang bò trườn khắp cơ thể tôi. Không có gì ngoài ham muốn chiếm hữu tôi và thỏa mãn mọi ham muốn của anh ta trong đó.

(So với Grett…bất kỳ người đàn ông nào khác cũng được hết…!)

Dù cho người đó có lăng nhăng đến mức nào đi chăng nữa thì điều đó chắc chắn vẫn còn tốt chán so với việc trở thành vợ Grett.

Ngay cả khi chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ, và ngay cả khi cha đã nói với tôi rằng tôi có thể cưới bất cứ ai tôi muốn, tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ chẳng mảy may đến mấy việc đó.

“Ta hiểu rất rõ những gì ngươi vừa nói… vậy thì, cho phép ta suy nghĩ kỹ hơn một chút.”

"Công chúa…"

“Ồ, em chịu cân nhắc thật sao!? Tuyệt vời lắm, anh sẽ chờ tin vui từ em!”

Rajang nhìn tôi với vẻ e ngại, trong khi đó- trái ngược lại hoàn toàn - Lars lại đang vui mừng khôn xiết.

“Vâng, thần cũng mong rằng người suy nghĩ thật kỹ lưỡng, thưa Công chúa. Chúng thần tin tưởng vào quyết định sáng suốt của người.”

Sau một cái cúi đầu kính cẩn, Snowe Halphas quay lưng lại với tôi. Trước khi rời đi, anh ta đã thì thầm điều gì đó – vừa đủ để chỉ mình tôi nghe được.

“Cả đời người đã sống hạnh phúc và được nuông chiều trong chiếc lồng chim nhỏ của mình ở hoàng cung rồi. Ít nhất thì đến giây phút cuối cùng này, thần hy vọng rằng người sẽ giúp ích cho đế quốc.”

“…..”

Tôi cảm thấy như thể lời nói của anh ta xuyên qua trái tim tôi và tôi vòng hai tay ôm lấy ngực mình.

(“Rossellia, ít nhất ta mong con tìm được hạnh phúc.”)

Lời trăn trối của cha vang vọng trong đầu tôi. Tôi siết chặt ngực mình đến mức bộ váy tôi nhăn nhúm cả lại.

(Cha, con thực sự xin lỗi…nhưng con cũng là một người con của đế quốc này. Xin cha cho phép con cũng được hy sinh mạng sống của mình cho tổ quốc…)

Tôi suy nghĩ suốt cả một ngày rồi đưa ra quyết định cuối cùng.

Quyết định tiến đến đất nước kẻ thù của chúng ta, Vương quốc Lamperouge.