[POV: Rossellia Baal]
(Rốt cuộc thì, mình phải làm gì đây?)
Tên tôi là Rossellia Baal – đứa con thứ tư của Hoàng đế Baal và là công chúa duy nhất trong hoàng gia hiện tại.
Tôi được sinh ra với dòng máu cao quý nhất đế quốc và đã luôn sống mà không hề gặp phải khó khan hay trở ngại nào.
Tuy nhiên, nếu tôi được hỏi liệu đó có phải là một cuộc sống hạnh phúc hay không, tôi không thể tự tin mà đáp
“có” được.
“Rossellia, ít nhất thì ta mong con được hạnh phúc.”
Cha, hoàng đế, thường nói với tôi như vậy.
Không giống như những người anh của tôi, tất cả đều bị đưa ra chiến trường, tôi dành phần lớn thời gian ở trong cung. Nhờ đó mà tôi có thể dành nhiều thời gian cho cha hơn các anh trai mình.
“Sinh ra làm một người đàn ông trong hoàng tộc Baal này, một gia tộc của những kẻ chinh phhạt, đồng nghĩa với việc phải luôn sống trên chiến trường – không thể khác được. Ta cũng đã từng chứng kiến vô số cuộc chiến chống lại kẻ thù ngoại bang và đôi khi là ngay cả chính gia đình mình. Nhưng… con thì không.”
Cha chỉ có thể sống như một thành viên của hoàng gia, với tư cách là hoàng đế.
Ông không bao giờ có thể đối xử với các con trai mình như một người cha. Thế nên tất cả tình yêu và tình cảm dành cho họ ông đều dành trọn cho tôi. Tôi cũng nghĩ điều đó tự nó đã là điều may mắn, nhưng tình thương của cha tôi cũng vừa nặng nề và áp đặt.
“Ít nhất thì con hãy sống một cuộc sống không liên quan đến bạo lực hay giết chóc. Ta xin con. Hãy sống một cuộc đời hạnh phúc, như một cô gái bình thường, như một người phụ nữ. Nếu cả con cũng phải trở thành vật hy sinh vì lợi ích của đế quốc này…ta sẽ thực sự không còn là một người cha nữa mà chỉ còn là một kẻ chinh phục tàn bạo.”
Đó là những lời cuối cùng cha nói với tôi. Ông ấy có thực sự biết việc giữ lời hứa như vậy sẽ khó khăn đến thế nào không?
Sinh ra là công chúa đế quốc, nếu đặt trong hoàn cảnh bình thường tôi sẽ bị sử dụng như một công cụ cho một cuộc hôn nhân chính trị. Cha có thực sự nghĩ tôi có thể có được hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường sao?
(Ngay cả khi mình muốn có được hạnh phúc như vậy, điều đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Dù cho chưa bao giờ bước ra chiến trường, chưa bao giờ tham gia vào chính trị, sự thật rằng mình là công chúa duy nhất của đế quốc vẫn sẽ không thay đổi.)
Lời tiên đoán đó đã sớm trở thành hiện thực.
Lars Baal, hoàng tử đầu tiên của đế quốc, đã đề nghị tôi một cơ hội để kết hôn.
Hôn phu của tôi sẽ là con trai của một quý tộc quyền lực từ Vương quốc Lamperouge, người thừa kế của Hầu tước Maxwell — Dyngir Maxwell.
~
“Thành thật mà nói thì mọi chuyện xảy ra vẫn đột ngột quá. Hôn sự này đã được hội nghị hoàng gia thông qua chưa anh?”
“Ừ-Ừ thì, thực ra là vẫn chưa, nhưng…”
Anh trai tôi, Lars Baal, trả lời câu hỏi của tôi một cách khá lúng túng.
(Tất nhiên là vậy rồi. Gả mình cho một quốc gia thù địch…ít nhất, gã đó sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.)
Tôi thở dài, cẩn thận đảm bảo rằng Lars không để ý và suy nghĩ lại ý định của anh ấy.
(Nếu mình kết hôn với nhà Maxwell, “thủ hộ vệ biên giới phía đông” đồng thời cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với Lamperouge, thì họ sẽ có mối liên hệ càng chặt chẽ hơn với đế quốc. Làm vậy thì khả năng cao họ sẽ trở thành đồng minh của ta và cho quân ta vượt qua biên giới. Sư đoàn 1 của Lars sẽ có thể bình an vô sự bước vào Lamperouge và tiến thẳng đến thủ đô. Thế là anh ấy sẽ hoàn thành điều kiện được đặt ra trong di chúc của cha và trở thành hoàng đế tiếp theo…)
Đó là một yêu cầu một chiều, tự cao tự đại. Anh ta thực sự đang cố gắng cầm cố em gái mình cho đất nước của kẻ thù, chỉ để có thể trở thành hoàng đế...
(Anh thậm chí đã bao giờ nghĩ đến việc em sẽ nhận được kiểu đối xử nào ở Lamperouge không, anh trai …? Tất nhiên là anh sẽ chưa nghĩ đến với tình trạng bây giờ của anh rồi…)
Lars Baal chắc chắn không phải là người xấu. Anh là người chân thành, hào phóng với cấp dưới, nổi tiếng là người có tấm lòng rộng lượng. Đôi khi anh ấy có thể dễ xúc động và bốc đồng, nhưng nhiều người vẫn tôn trọng và ngưỡng mộ anh ấy, bất chấp những khuyết điểm như vậy.
(Mình cũng đã từng quý mến anh ấy, nhưng…trận chiến năm đó đã thay đổi anh ấy hoàn toàn.)
Sau khi để thua lực lượng Maxwell năm năm trước, Lars từ một người được nhiều người yêu mến đã biến thành một người không ngần ngại hy sinh những thuộc hạ xung quanh mình.
Anh mất đi những thuộc hạ vô giá nhất của mình và ngày càng bị ám ảnh bởi ngai vàng.
Thật đau đớn khi phải nghĩ đến việc tham vọng này được sinh ra từ mong muốn ngồi lên ngai vàng mà không phải vì sự hy sinh vô ích của các chư hầu của anh - đau đớn biết bao khi phải chứng kiến mong muốn này cuối cùng lại gây ra nhiều đau khổ hơn cho những người sẵn lòng phục vụ anh ta.
Hai năm trước, anh ấy buộc phải tiến hành một cuộc xâm lược Lamperouge qua vùng biển phía nam, nhưng thậm chí không thể đặt chân lên được vương quốc và gục ngã trước Draco Omari, cướp biển khét tiếng và là kẻ thống trị vùng biển phía nam.
Sau những thất bại này, Sư đoàn 1 đã không còn đủ sức mạnh quân sự để gây ra mối đe dọa cho Lamperouge nữa. Nói cách khác, hình thành mối liên hệ với nhà Maxwell thông qua hôn nhân chính trị là con đường duy nhất còn lại để Lars trở thành hoàng đế.
“Thành thực xin lỗi ngài, Hoàng tử Lars, nhưng ngài dựa vào đâu mà lại cho rằng mình có quyền đề nghị công chúa phải kết hôn với ai?”
Tôi còn đang phân vân không biết phải trả lời thế nào thì nhận được sự trợ giúp bất ngờ.
“Kuh… Đội trưởng Hiệp sĩ Salazar…!”
Lars trừng mắt nhìn người đàn ông đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi và gầm gừ gọi tên anh ta.
Rajang Salazar, một trong những cấp dưới đáng tin cậy nhất của cha tôi, ông là đội trưởng của Hiệp sĩ Hoàng gia.