“Là cậu sao, Kyujo...?”

Tôi ngay lập tức hỏi Kiriyu một cách gấp rút.

Cho những ai không nhớ, tên tôi là Kyujo Kanata.

Lí do mà tôi gọi Kiriyo bằng họ của mình, Kyujo không phải là do tôi mất trí.

Dù cho quá khứ có lâu đến nhường nào, vẫn chỉ có một người duy nhất gọi tôi là “Ka-kun”.

Người đó có cùng họ với tôi nhưng khi học năm lớp bốn tiểu học, người đó đã chuyển trường do hoàn cảnh gia đình---

“C-cậu nhầm rồi...”

“Nhầm? Vậy thì tại sao cô lại gọi tôi là ‘Ka-kun’?”

“T-tôi nói là ‘Ka-chan’.”

“Cô là Kyujo Karen phải không? Oh, điều đó có lí rồi. Đó là lí do tại sao cô lại biết nhà tôi ở đâu..”

“Đ-đừng có khẳng định chắc nịt như vậy. Tớ nói cậu nhầm rồi.”

“Nhưng mà mọi thứ điều đã thay đổi sau sáu năm phải không? Cậu đã từng đeo kính.”

“Cậu nhầm rồi... Đ-đừng nhìn tớ như vậy mà. Cậu là tên tồi tệ khi nhìn tớ với ánh mắt như muốn ăn tớ như vậy.”

“....Tớ không có nhìn như vậy! Tớ chỉ đang rất phấn khích vì đã giải đáp được bí ẩn này...”

Kiriya quay lưng cô ấy đi với khuôn mặt đỏ như bạch tuộc chín.

Có lẽ cô ấy đang xấu hổ và không thể nói được gì. Phản ứng này rất khác xa hình ảnh một Kiriyu năng động thường ngày.

Tôi đang thở hổn hển vì đã mở màn bí ẩn này.

Tôi đã quên hầu hết kí ức từ thời tiểu học của tôi, và chỉ nhớ rằng cô ấy đã chuyển đến một ngôi trường khác. Nhưng tôi lại không có đủ bằng chứng lại để kết nối Kyujo với Kiriya lại.

Bởi vì ngoại hình hiện tại của cô ấy đã rất khác xưa. Sẽ rất đúng nếu nói cô ấy là một người khác.

Tuy nhiên, tôi đã nói chuyện với cô ấy thật dễ dàng, chắc chắn là chúng tôi đã có quen với nhau trong quá khứ. Cô ấy của hiện tại luôn cư xử rất kì quặc, vì nó ngày càng kì quặc hơn nữa.

Kiriya trong như đã bỏ cuộc và lẩm bẩm.

“.... Nếu cậu đã nhớ ra thì hãy nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

“Lần đầu tiên?”

“Vào ngày khai giảng. Ka-kun đã nhặt chiếc khăn tay mà tới đánh rơi.”

“Um...”

“Tớ hi vọng họ sẽ thiêu sống cậu.”

“Tớ sẽ chết đó.”

“Tớ đang kêu cậu đi chết đi.”

“Nó tệ đến thế sao?”

Tôi nở một nụ cười gượng.

Khi nói về ngày khai giảng, tôi chỉ nhớ là bài phát biểu của hiệu trưởng rất dài.

Tuy nhiên nếu bạn nói tôi nhặt một chiếc khăn tay, thì đúng thật là tôi đã nhặt nó.

Với tính cách của tôi, nếu mà có một chiếc khăn tay rơi trước mặt tôi, điều đầu tiên tôi làm là tìm chủ nhân của nó. Nếu tôi không tìm thấy thì tôi sẽ đưa nó đến chỗ chứa đồ thất lạc.

Kiriya cuối gầm mặt xuống, tiếp tục nói với giọng buồn bã.

“Tớ đã đi qua lại trước lớp học của cậu, tớ đã cố gắng để lịch học chúng ta trùng nhau, tớ cũng cố gắng để cậu nhớ ra tớ. Nhưng mà cậu thậm chí không thèm nhìn tớ một lần.”

“Tớ thật sự xin lỗi cậu vì đã không để ý đến nó.”

Tôi chưa bao giờ nhận ra sự tồn tại của cô ấy cho đến khi Kiriya nói với tôi rằng tôi có thể hẹn hò với cô ấy nếu tôi tỏ tình 100 lần.

Tôi rất ít để ý đến những người xung quanh mình.

“Cậu hãy đi chết đi, thật đó.”

“T-tớ xin lỗi. Nhưng nếu cậu nói ra thì tớ sẽ lập tức nhận ra cậu.”

Tôi nhìn vào Kiriya và không thể nhớ lại cô ấy ngay lập tức.

Nhưng với một chút giải thích sẽ giúp tôi nhớ lại. Chỉ tới từ ‘Ka-kun” cũng đủ để tôi nhớ lại những kí ức đó.

“Tớ không thích sự thật cậu đã không nhận ra tớ, mặc dù tớ đã nhận ra Ka-kun ngay từ đầu.”

“Cái gì... Tớ đã nghĩ lí do phức tạp hơn thế. Rồi sao cậu lại đột nhiên bắt tớ phải tỏ tình cậu 100 lần?”

“Tớ đã không thể chịu đựng được sự thật là cậu đã quên tớ sau ngần ấy thời gian.”

“Nhưng mà kể cả thế có phải quá điên rồ khi mà cậu yêu cầu tớ phải tỏ tình 100 lần không?”

“Không, không hề.”

“Không, tớ chắc chắn nó khá là điên rồ đó.”

Không có dấu hiệu nào là tôi sẽ nhớ ra Kiriya nên cô ấy đã quyết định nói ra sự thật. Tôi đã hiểu điều đó. Nhưng tôi thật sự không hiểu ý nghĩa của cái yêu cầu 100 lần tỏ tình kia.

Khi tôi bỏ qua hàng đống dấu chấm hỏi trên đầu mình, Kiriya quay mặt chỗ khác và nhẹ nhàng thở dài.

“Tớ đã được tỏ tình 99 lần cho đến nay.”

“Ểh, có nhiều người tỏ tình với cậu thế à?”

“T-thật thô lỗ! Tớ là một người khá nổi tiếng đó! Tớ chưa bao giờ được một người nào có mối quan hệ thân quen tỏ tình cả, nhưng tớ đã có rất nhiều kinh nghiệm thông qua tình yêu sét đánh, đi chơi, và... sao cũng được!”

“Tớ hiểu rồi.”

Chắc chắn rồi, nếu bạn nhìn vào vẻ bên ngoài của Kiriya thì cô ấy là một người cực kì xinh đẹp.

Cô ấy sẽ có rất nhiều tiềm năng trong ngành giải trí.

Liệu sẽ có một người đàn ông nào đó sẽ tỏ tình với cô chỉ vì ngoại hình?

“Vậy việc được tỏ tình 99 lần có liên quan gì?”

“Được tỏ tình tận 99 lần có nghĩa là tớ đã có rất nhiều kinh nghiệm. Nhưng tớ đã từ chối vì

Ku-kun đó, tớ không thể cân bằng nó trừ khi cậu tỏ tình với với tớ hơn những người đó, nếu không thì tớ sẽ thấy rất khó chịu.”

“Tớ không hiểu được những gì cậu đang nói.”

“Đừng lo. Tớ cũng không hiểu.”

“Không. Tớ muốn cậu phải hiểu nó.”

“Dù sao thì, tớ không cảm thấy mình phải làm gì đó vì cậu đã để tớ lại một mình.”

Cô ấy nhìn tôi chăm chú.

Cô ấy trông hơi buồn với đôi mắt hơi ươn ướt.

Cô ây đã được tỏ tình tới tận 99 lần. Nếu đó là thật thì cô ấy có rất nhiều cơ hội để yêu người khác.

Nhưng Kiriya đã từ chối tất cả bọn họ. Tôi là người duy nhất hiểu tại sao, và cũng là người duy nhất hiểu được ý nghĩa hành động của Kiriya qua nó.

Vì đã được tỏ tình 99 lần nên cô ấy đã yêu cầu tôi tỏ tình 100 lần.

Tóm lại là lần thứ 100 sẽ không giải quyết những lời tỏ tình trước đó, nhưng đó là lời tỏ tình của tôi đối với Kiriya.

Mai mắn thay tôi đã tỏ tình 99 lần rồi dừng lại.

Tôi đến trước mặt cô ấy khi mà cô đang hiện lên ánh mắt cô đơn.

“C-cái gì? Sao cậu lại đột ngột vậy?”

“Tớ xin lỗi vì tớ đã không nhận ra.”

“Không, nó quá trễ để xin lỗi rồi.”

“Anh đã luôn thích em. Hãy hẹn hò với anh nhé.”

Tôi cuối đầu và đưa tay mình hướng về phía Kiriya.

Đôi mắt đen của cô ấy to ra và bắt đầu nhìn về phía tôi.

“K-không đời nào! Đừng có nói như thế. Anh đã không để ý đến em...”

“Vậy anh phải làm gì để em tin anh?”

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt cô ấy để cầu xin sự tha thứ.

“....Cưới. Cưới em đi.”

“Em nhớ lời hứa đó suốt sao.”

“L-làm sao mà em có thể quên được chứ! Em thích cái họ bây giờ nhưng đó là một khoảng thời gian khá khó khăn .”

Kiriya đã chuyển đến ngôi trường khác để thuận tiện hơn cho cha mẹ cô ấy khi vào năm bốn sơ trung.

Cô ấy làm vì người mẹ đã tái hôn của mình.

Tôi không thể làm gì vì đó là chuyện gia đình của cô ấy, nhưng tôi đã nói nó như một cách để an ủi cô ấy.

[Cậu nên cưới tớ khi cậu lớn lên. Vậy thì cậu có thể trở về là Kyujo một lần nữa.]

Thưc tế thì cô ấy đã rất lo lắng khi phải chuyển về nhà cha dượng của cô và phải chuyển trường. Bên cạnh đó, cô ấy cũng rất buồn bã khi nói lời chia tay với bạn của mình, trong đó có cả tôi.

Vào thời điểm đó, tôi không thể nói gì tốt hơn, và tôi đã nói một cách vô trách nhiệm như thế. Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm cho sự vô trách nhiệm của mình.

“Em muốn quay lại Kyujo đến thế sao?”

“Em thật sự không quan tâm đến nó nữa...”

“Anh sẽ nói cho em biết, em đã thay đổi khá nhiều sau sáu năm. Nếu chúng ta kết hôn dễ dàng như vậy thì em sẽ hối hận đấy.”

“Em sẽ không bao giờ hối hận. Em đã luôn nghĩ về anh, Ka-kun...”

Cô ấy đã nói đến thế nhưng sau đó lại ấp úp.

Tôi thấy mình yêu cô ấy đến nỗi tôi đã ôm cô ấy mà không xin phép.

“...ểh, ểh, anh đang làm gì đ---”

“Anh không thể quyết định kết hôn lúc này được nhưng thay vào đó thì em sẽ hẹn hò với anh chứ?”

“Không, không, không, không. Chúng ta phải kết hôn.”

“Vậy anh sẽ không buông em ra nếu em không chịu hẹn hò với anh.”

“....H-hmmm, Vậy sao? Vậy đây là bài kiểm tra sức chịu đựng. Em sẽ nói với anh là em sẽ không phiền nếu chúng ta ỏ mãi như thế này.”

“Bất tiện thật. Nhưng anh sẽ không thua đâu”

~~~~END~~~~ 

------------------------------------------------------------------------------------------

(K: Urgh, my heart...)