-------------------------------------------------------------------------------------
Nếu tôi - Kyujo Kanata từng có bước ngoặc cuộc đời của mình thì chắc hẳn là bây giờ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của tôi, tôi đã đi tỏ tình... nó không hẳn là lời tỏ tình, nó giống như một lời tỏ tình nửa vời vậy.
Nhưng tôi phải tỏ tình 99 lần nữa để đáp ứng điều kiện của cô ta và chúng tôi sẽ là một cặp. Đó là cách bây giờ... Tôi thật sự không thể hiểu nổi nó. Yeah.
Dù thế thì sao nó có thể diễn ra như thế được?
Câu chuyện sẽ hợp lí hơn nếu như có một tập nào đó tôi giải cứu cô ta khỏi một tên rắc rối nào đó.
Tôi không có một khả năng đặc biệt để khoe khoang và tôi chắc chắn một điều là sẽ không có một cô gái nào thích tôi cả.
Thực tế thì ngoại hình của Karen rất nổi bật. Tôi đang nghiêm túc đó, ngoại hình của cô ấy với từng phần trên đó đều theo tiêu chuẩn tỉ lệ vàng. Một đôi mắt to tròn, sắc nét. Mái tóc đen óng mượt dài đến thắt lưng.
Chỉ có một một hạn chế duy nhất là ngực của cô ấy như đồng bằng vậy.
Tôi là một người có khuôn mặt trung bình (theo lời của chị tôi nhận xét), rõ ràng là tôi và cô ấy quá cách biệt nhau. Nhưng tại sao cô ta lại muốn ở bên tôi...?
Oh, tôi vẫn không thể hiểu nổi.
Aah geez, Tôi đang bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì những suy nghĩ của mình rối lên hết cả.
“Đến trung tâm trò chơi vậy.”
Tôi không còn hứng thú để về nhà ôn bài nữa mà thay vào đó đã ghé qua trung tâm giải trí để giải tỏa nỗi phiền não này.
---------------------------------------------------------------------------
Tôi đi về nhà sau khi giết thời gian ở đó tầm một giờ.
Mất khoảng mười lăm phút đi bộ để đi về nhà. Sau đó, tôi thấy ở đầu ngõ nhà tôi.
“Ểh?”
Tôi chết đứng khi mà còn một phút nữa là đến nhà.
Một âm thanh theo phản xạ mà tự nhiên thoát ra miệng tôi.
Tôi nhanh chóng nấp đằng sau cột điện gần đó.
Tôi ló mặt ra nhìn lại tình huống vô lí ngay trước mắt chỉ để chắc rằng mình không nhầm.
Er, tóc đen dài. Một khuôn mặt như người nổi tiếng. Ngực nhỏ, thân hình mảnh mai như người mẫu.
Không ai khác đó chính là Kiriya Karen.
Tại sao cô ta lại đứng trước nhà tôi?
Cái tình huống này quá sức tưởng tượng của tôi rồi.
Cô ấy đang lượn lờ trước máy liên lạc nội bộ, nhưng đột nhiên cô cảnh giác nhìn xung quanh.
Mọi hành động của cô ta rất khả nghi.
Cô ấy gần như tóm được tôi, trở thành một với cái cột điện nào. Fu, abu,… te, tại sao tôi lại phải trốn nhỉ?
Kiriya bắt đầu lục lọi cái cặp của mình và lấy ra thứ gì đó.
“... Một bức thư?”
Cô ấy lấy ra một thứ gì đó trông như một bức thư và đi đến trước hộp thư. Tuy nhiên cô ta đã dừng lại trước khi bỏ bức thư vào trong đó.
Có lẽ Kiriya đang phân vân có nên bỏ vào hay không. Với khoảng cách khá xa nhưng tôi vẫn thấy cô ta trông có vẻ đau đớn.
-----Được rồi, Nói chuyện với cô ta nào.
Tôi quyết định hành động, chả có ích gì khi đứng đây và nhìn nó cả.
Tôi cũng muốn biết làm sao cô ta lại biết nhà tôi ở đâu.
Tôi bước ra khỏi cột điện và đi lại chỗ Kiriya đang đứng.
Ngay lập tức cô ta nhận ra tôi.
“T-tại s-sao... cậu lại ở đây?”
“Vì đây là nhà của tôi. Tại sao cô lại đứng trước nhà của tôi?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề và hỏi cô ta.
“À thì, nó..., um, có vẻ như tôi chưa truyền được thông điệp của mình nên tôi cố gắng làm cho đúng...”
“...? Ý cô là gì?”
Tôi thực sự không hiểu được lời nói của cô ta.
Khi tôi đang làm vẻ mặt bối rối, Kiriya quay mặt đi và nói.
“Hmm, nếu cậu muốn biết tôi đang nói gì thì hãy tỏ tình với tôi đi.”
“Ah? Cái gì?”
“Kể từ giờ, nó không phải là một dịch vụ tính tiền mà là một dịch vụ tỏ tình. Nếu mà cậu không tỏ tình thì sẽ không thể biết được phần cuối của nó.”
“Đừng có thêm những điều kiện kì lạ nữa. Cô có nhận ra mình đang nói những lời vô nghĩa không?”
“Tôi biết, nhưng vậy thì sao?”
“Đừng có hỏi tôi điều đó...”
Tôi nhẹ nhàng thở dài.
Sao cũng được. Với điều này chúng tôi sẽ không thể đạt được bất kì bước tiến nào.
“Xin hãy hẹn hò với tôi.”
“Quá đơn điệu...”
“Một là tỏ tình chính là một lời tỏ tình phải không?”
“Cậu đang cố làm tôi bực mình vì phải đây là lần thứ hai cậu bắt tôi đứng tại một chỗ như thế này suốt đấy! Cậu phải đặt nhiều tình cảm vào lời tỏ tình chứ!”
“Tại sao tôi phải làm như thế?”
Tôi không thể không ôm đầu mình.
Nói chuyện với cô ta làm tôi rất đau đầu. Không, hình như tôi cảm thấy tôi đã trải qua chuyện này ở đâu rồi.
“...tte, đừng có chạy, kora.”
Cô ta nhanh chóng chạy đi khi tôi vừa rời mắt khỏi cô ấy.
Tôi cố gắng bắt kịp cô ta nhưng mà bóng lưng cô ấy nhỏ dần đi. Thật khó để mà bắt kịp được cô ta.
“Cô ta chạy nhanh thật...”
Tôi đang nói với chính mình trong khi dõi theo tấm lưng ấy.
---------------------------------------------------------------------