Thế là, tôi kể cho thầy hiệu trưởng nghe mọi chuyện.

Về Chako, và cả về những người khác nữa.

Dù tôi đã quyết tâm không lựa chọn bất cứ điều gì hoặc dính líu đến bất kỳ ai, tôi vẫn dễ dàng nói với thầy.

Thật thảm hại.

Bản thân tôi yếu đuối đến mức thảm hại.

Nhưng thế là đủ rồi.

Đủ lắm rồi.

Tôi muốn nói một cách bình tĩnh nhưng nước mắt cứ trào ra.

Tôi không chắc là vì buồn hay vì bực bội.

Hiệu trưởng lắng nghe tôi đầy cảm xúc, lời nói của tôi trở nên rời rạc.

Sau đó, ông chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại và thở ra từ từ.

Như thể đang cố chịu đựng điều gì đó, đôi lông mày ông nhíu chặt trong khi đôi mắt xanh nhạt kia nhìn chằm chằm vào tôi.

“Thầy… không nghĩ rằng quay ngược thời gian là điều xấu.”

Giọng nói dịu dàng thấm vào trái tim tôi.

… A. hiệu trưởng là người tốt bụng.

Ông ấy đang cố gắng thừa nhận một tôi yếu đuối và đáng thương như vậy.

Nhưng ông đã sai. Thầy sai rồi.

Tôi.

Tôi là――

“Không, quay ngược thời gian là điều không tốt. Sức mạnh này, không tồn tại để sử dụng theo cách đó… Đúng như Chako đã nói. ――Đúng như Chako đã nói lúc đầu.”

Lời Chako nói khi đó.

『TRUE ENDING』.

Đúng vậy.

Nó nên như vậy.

“Lẽ ra em nên hồi sinh Kousuke-kun và kết thúc mọi chuyện ở đó.”

Ở vòng thứ nhất.

Nếu như, lúc đó.

Tôi chịu hồi sinh Kousuke-kun đúng như Chako nói.

“Càng làm lại, em càng… trở thành một người phụ nữ kinh tởm.”

Mọi chuyện có thể đã kết thúc mà không cần tôi phải trở thành một người phụ nữ thảm hại và kinh tởm như vậy.

Những giọt nước mắt tôi tạm thời kìm lại, tuôn trào không ngừng.

Tôi không còn muốn ngăn chúng lại nữa.

“Chỉ vì ích kỷ và tính toán, em đã tiếp cận Tomotaka-senpai và thực hiện giao dịch trao đổi Chako với mình…”

Tôi là kẻ tồi tệ nhất.

Tôi biết Tomotaka-senpai đang đau khổ.

Senpai méo mó về nhận thức. Tôi đã lợi dụng điều đó.

Và, khi Chako biến mất, tôi ngay lập tức quay ngược thời gian.

Giả vờ không để ý đến người đang đau đớn.

"Mặc dù biết Kousuke-kun và Tomotaka-senpai đang gặp rắc rối, em vẫn lờ đi và tiếp cận Kyuubi-sensei. Để khiến thầy ấy thích Chako, em đã xúi giục Chako nhiều lần."

Tôi đã lợi dụng tình cảm của mọi người.

“Biết rằng Kyuubi-sensei muốn để lại thứ gì đó, em đã lợi dụng điều đó để khiến thầy ấy cứu Chako.”

Không quan trọng sensei và Chako có thành công hay không.

Tôi chỉ muốn sự giúp đỡ của『Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian』.

Tuy nhiên, nó đã không thành công.

Tôi lại quay ngược thời gian một lần nữa.

“Em đã bắt Yoshiharu-kun khiến cho em mạnh lên và động viên em... Chỉ bởi bị sức mạnh của Yoshiharu-kun lôi cuốn, em đã trở nên tự phụ rằng bản thân mình đã trở nên mạnh mẽ. Em đã bỏ mặc nỗi đau của Chako…”

Lợi dụng『Âm Dương Sư Vô Song』, tôi đã hy vọng rằng mình có thể cứu cậu ấy.

Rằng nếu là tôi, nếu là tôi mạnh mẽ, tôi có thể cứu Chako.

“Cho đến Cuối cùng , khoảnh khắc em những tưởng em có thể cứu cậu ấy, nhưng Chako đã không chịu nắm tay em… Em biết, Chako không thể sống với một em như vậy… với một người phụ nữ đáng kinh tởm như em.”

Chako nói là đủ rồi.

Rằng như vậy là đủ lắm rồi.

Tôi biết. Một người phụ nữ tồi tệ như tôi không phù hợp với Chako.

Tôi không thể ở bên Chako được.

“Thế nên em không muốn cố gắng thêm nữa…”

Đúng vậy.

Tôi không muốn cố thêm nữa.

Tôi không muốn trở thành một người phụ nữ tồi tệ nữa.

“Em nghỉ học, không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào… và khi em làm như vậy, bố mẹ sẽ gặp rắc rối… Em không biết mình đang làm gì nữa…”

Tự nhốt mình trong nhà, đối xử lạnh nhạt với Chako.

Khiến bố mẹ lo lắng nhiều như vậy.

Ấy thế mà, tôi lại không biết mình đang làm gì cả.

Tôi đang làm gì ?

Tôi muốn làm gì?

“Em ghét chính bản thân mình…”

Nói đến đây, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu tôi.

“Em trở nên như thế này chỉ vì gặp Chako… Lẽ ra em nên lờ Chako đi và chỉ nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình.”

Tôi đã nghĩ như vậy.

Thật là tệ hại.

“Em ghét Chako.”

Hành hạ, giày vò tôi, rồi cuối cùng biến mất.

“Em ghét Chako nhất.”

Mặc kệ tôi có chấp nhận hay không, cậu ấy vẫn tự thỏa mãn và biến mất với một nụ cười.

“Em không muốn thử nữa. Không thêm nữa.”

Khuôn mặt cậu ấy khi cười "Ehehe."

Những câu nói đùa của cậu ấy rằng thật vui khi ở bên Yui-chan.

Đôi mắt cậu ấy nheo lại vui vẻ khi tôi gọi cậu là Chako.

Mọi thứ.

Mọi thứ.

“――Dẫu vậy, em vẫn không thể bỏ cuộc.”

Vì thế mà tôi giao phó nó cho thầy hiệu trưởng.

Xin hãy khiến em từ bỏ.

Xin hãy nổi giận với em đi.

Làm ơn, hãy bảo em từ bỏ đi.

Chỉ cần thầy làm thế, nhất định em sẽ bỏ cuộc.

Tôi tham lam và không giỏi từ bỏ, nhưng tôi có thể từ bỏ mọi thứ nếu người này nổi giận với tôi.

Nếu là người này, đứa con của Yêu Vân Vu Nữ tiền nhiệm với tuổi đời 200 năm dài đằng đẵng và là hiệu trưởng của ngôi trường này.

Xin hãy ngăn em lại.

Mong ông tức giận.

Mong ông ngăn tôi lại, khuyên bảo hay đe dọa đều được, dừng em lại lại, tôi vẫn tiếp tục nói.

Tuy nhiên, những lời nói từ hiệu trưởng không phải là những lời như vậy.

“Xin lỗi.”

Thầy xin lỗi, giọng nói nhẹ nhàng pha chút cay đắng.

Không hiểu tại sao thầy lại được xin lỗi, tôi cau mày.

“Thầy muốn chỉ là người ngoài cuộc.”

Nghe từ ngữ lạ lẫm đó, tôi nhìn hiệu trưởng với đôi mắt ướt.

Mặc dù vẻ ngoài đau đớn thấy rõ, hiệu trưởng vẫn nhìn tôi một cách dịu dàng.

“Dù em đang đau khổ, và thầy là người duy nhất có thể nhận thấy điều đó…”

‘Thầy sẽ nói lại lần nữa’ hình ảnh của tôi được phản chiếu trong đôi mắt xanh nhạt hiền lành của ông.

“Thầy, không nghĩ quay ngược thời gian là điều xấu. ――Tuy nhiên, điều đó có khiến trái tim em mệt mỏi không?”

Những lời ấy nhẹ nhàng vang vọng trong tim tôi.

“Không toại nguyện dù có ước đi ước lại một điều ước bao nhiêu lần. Em vẫn cứ tiếp tục.”

Theo lời hiệu trưởng, tôi nghĩ lại những việc mình đã làm cho đến giờ.

Tôi đã bước vào cùng một điểm thời gian trong 4 năm liền.

Không toại nguyện dù tôi đã ước bao nhiêu lần.

Và bị người trong câu hỏi từ chối vào phút cuối.

Tại sao tôi lại cố tới vậy?

“… Không ai nhớ đến em cả. Dẫu cho bọn em đã có rất nhiều niềm vui và trò chuyện rất nhiều.”

Dù có gần gũi đến đâu, khi tôi quay ngược thời gian, mọi thứ cũng sẽ quay về điểm khởi đầu.

Ký ức cùng nhau cười đùa hay ký ức nói chuyện trực tiếp, chúng sẽ không bao giờ quay trở lại.

“Tất cả những cuộc trò chuyện em có với Kousuke-kun sau giờ học và nụ cười ngây thơ của Tomotaka-senpai. Bàn tay ấm áp của Kyuubi-sensei và đôi mắt đen lấp lánh của Yoshiharu-kun. ――Em biết, em nhớ… Thế mà lại chẳng ai biết về em cả.”

Một khi tôi nói, những cảm xúc mà ngay cả tôi cũng không để ý, hiện ra dưới dạng lời nói.

… Tôi hiểu rồi. Tôi đã mệt mỏi.

“Đó là điều em đã chọn… nhưng…”

Không ai yêu cầu tôi làm vậy.

Tự tôi quyết định quay ngược thời gian.

Tự tôi biết mọi người sẽ quên tôi.

Tôi biết, nhưng…

“Chako đôi khi nhắn tin cho em. Về các trận đấu giữa các lớp hay bài kiểm tra giữa kỳ. Đó là điều duy nhất kết nối em với mọi người… Chỉ có thể đọc tin nhắn, em thậm chí còn không thể trả lời những tin nhắn đó.”

Thật là một kết nối mỏng manh.

“...Còn đau lắm.”

Trái tim tôi càng thắt lại khi phải nói ra điều đó.

Thật đau đớn khi ở một mình.

Thật cô đơn.

“Không ai nhớ đến em… Không một ai nhớ đến nỗ lực của em.”

Tôi nói ra những lời trào dâng trong lòng cùng với nước mắt.

Lời tôi nói ra có lẽ chẳng là gì ngoài rắc rối đối với hiệu trưởng, nhưng ông vẫn lắng nghe đến cuối cùng với đôi mắt nhân hậu đó.

Sau đó, chúng bao bọc tôi.

“… Thầy biết.”

Đôi mắt xanh nhạt nhìn tôi.

“Em đã rất cố gắng, phải không?”

… Vâng.

Tôi đang cố gắng hết sức.

Tôi nỗ lực không ngừng nghỉ.

“Đến tận bây giờ… em vẫn luôn, cố gắng.”

“… Vâng… Vâng…”

Tôi thật đáng thương.

Mặc dù đó là quyết định của chính tôi và tôi tự mình làm, tôi vẫn muốn được ai đó biết đến.

Rằng tôi, người đã cố gắng hết sức, vẫn tồn tại.

“Có thể em không muốn đi học nữa. Tuy nhiên, thầy không thể gửi em tới một trường khác. Bởi thầy đã tập hợp nhân lực của cả thế hệ này tại đây để bảo vệ Yêu Vân Vu Nữ đương nhiệm.”

“… Vâng.”

Hiệu trưởng nói, quan tâm đến tôi, một kẻ đáng thương đã khóc hết nước mắt.

“Em không thể lấy lại những ngày đã vắng mặt nhưng may mắn là trước kỳ nghỉ hè. Em có thể bắt kịp tiến độ nếu học thêm các bài học bổ sung trong kỳ nghỉ hè.”

Có lẽ hiệu trưởng đã nghĩ cách để tôi, người đã nhốt mình trong nhà và trốn học, có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Ông đang chỉ đường cho tôi, người đã từ từ bỏ việc về phía trước.

“Có lẽ sẽ khó khăn cho em khi phải đến lớp, vậy nên em có thể đến đây.”

“Đây?”

“Đúng. Giống như đến bệnh xá vậy. Thầy sẽ quản lý việc điểm danh của em để em không phải lo lắng… Em không cần học bài cũng được. Bởi suy cho cùng thì em có lẽ đã nằm lòng chúng rồi.”

Bài kiểm tra giữa kỳ đầu tiên.

Tôi đã thuộc lòng các câu hỏi và câu trả lời.

À, nhưng, tôi sẽ phải làm một bài kiểm tra bổ sung nên có thể hơi khác một chút.

“Khi em lên năm hai, thầy có thể tách lớp của em ra khỏi 3 lớp kia.”

“… Vâng.”

“Như thế, em sẽ có thể đi học bình thường. Em có thể dành cuộc sống học đường của mình trong một lớp học mới và tìm bạn mới.”

… Tôi có thể chấp nhận điều đó không?

Có ổn không nếu tôi là người duy nhất sống cuộc sống học đường bình thường?

Tôi có thể bắt đầu lại từ bây giờ không?

Tôi bị cuốn hút bởi lời nói của hiệu trưởng.

“Còn mọi người thì sao?”

Đến vậy rồi mà tôi vẫn lo lắng cho mọi người.

Không còn gì tôi có thể làm nữa, nhưng…

Còn Kousuke-kun thì sao? Còn Tomotaka-senpai thì sao? Còn Kyuubi-sensei và Yoshiharu-kun thì sao?

――Còn Chako thì sao?

Liệu Chako sẽ không biến mất chứ?

Có lẽ hiểu được nỗi lo lắng của tôi, hiệu trưởng nói "Sẽ ổn thôi", với một nụ cười.

Nụ cười đó thật dịu dàng.

Khiến tôi muốn buông bỏ mọi thứ.

“Người mà em lo lắng là Tomonaga Chako… đứa trẻ đó, đúng không?”

“Vâng…”

“Miễn là thầy đứng về em, xung đột giữa bóng ma và âm dương sư và cuộc đấu đá nội bộ trong phe âm dương sư có lẽ sẽ không xảy ra. Thầy đã án binh bất động cho đến nay nhưng, thầy vẫn có thể theo dõi chặt chẽ bọn họ… Tuy nhiên, không gì đảm bảo sẽ không có biến số. Vậy nếu cô bé Chako cứ biến mất hết lần này đến lần khác, thầy sẽ đặc biệt để tâm đến cô học trò này.”

Giả sử tôi chọn hiệu trưởng.

Hiệu trưởng có thực sự trung lập không?

Tuy nhiên, ông có quyền lực.

Chỉ là, không chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Và không có gì đảm bảo rằng Chako sẽ không biến mất.

Hiệu trưởng gật đầu chậm rãi, như thể để xua tan nỗi lo lắng của tôi.

Sau đó, ông nói một điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“Chúng ta chỉ cần trông chừng Tomotaka là được.”

“Trông chừng senpai?”

Giọng tôi vô thức lớn dần.

Bởi, senpai…

Không ngoa khi nói rằng nguyên nhân gốc rễ nằm ở Tomotaka-senpai.

“Đúng vậy. Dù sao thì Tomotaka có vẻ hơi bị ám ảnh. Thầy sẽ khiến Tomotaka hiểu được nỗi ám ảnh của em ấy với đứa trẻ đó. Sau đó, chỉ cần chú ý không để Tomotaka đi theo hướng xấu, thầy tin rằng Tomotaka sẽ nỗ lực để đứa trẻ đó không biến mất.”

Như để xoa dịu sự bối rối của tôi, vị hiệu trưởng tiếp tục nói.

“Nhưng… ở vòng thứ tư, senpai đã khiến Chako mạnh lên đến mức mất đi bản ngã của mình. Cho dù bây giờ có vẻ ổn, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn khiến Chako phải chịu dày vò sao?”

Đúng vậy.

Có thể sẽ ổn khi chúng tôi còn là học sinh trung học.

Tuy nhiên, miễn là Tomotaka-senpai còn coi Chako là thức thần, ai mà biết được khi nào bản ngã của cậu ấy sẽ sụp đổ?

Không tin vào đề xuất của hiệu trưởng, tôi nhíu mày.

“Tomotaka có thể hơi méo mó về nhận thức. Tuy nhiên, thầy không nghĩ là em ấy quá bận tâm đến việc gia tăng sức mạnh bản thân… Có lẽ, những tác động của việc quay ngược thời gian cũng xuất hiện ở những đứa trẻ khác.”

“Hiệu ứng quay ngược thời gian?”

Hiệu trưởng nói sau khi suy nghĩ một chút.

Mắt tôi mở to vì sốc trước những lời đó.

“Đúng… Ở vòng thứ nhất, Kousuke không thích bản thân yếu đuối và tìm kiếm sức mạnh từ em, đúng không?”

“Vâng.”

Kousuke-kun vui vẻ dần kìm nén cảm xúc của mình.

Và rồi, cậu bày tỏ mong muốn được nhận sức mạnh từ tôi, và tôi đã trao cho cậu ấy sức mạnh.

“Sau đó em có tìm kiếm sức mạnh từ em nữa không?”

“… Không.”

Thật vậy.

Sau vòng một, Kousuke-kun đã không dựa vào sức mạnh của tôi nữa.

Dù chúng tôi vẫn là bạn ở vòng hai, có lẽ nhờ Chako, cậu ấy vẫn luôn là Kousuke-kun vui vẻ.

Ở vòng ba và vòng tư, chúng tôi đã không phải là bạn ngay từ đầu nên tôi nghĩ đó là lý do nhưng…

“Không có khả năng là em ấy nhớ được điều gì đó đã xảy ra khi em ấy tìm kiếm sức mạnh trước đây. Tuy nhiên, có thể em ấy đã, theo bản năng, cảm nhận được điều gì đó. Đó là những gì thầy nghĩ.”

“… Thật sao?”

Ảnh hưởng của việc quay ngược thời gian trên Kousuke-kun.

Có chuyện như vậy không?

Tôi không biết.

Tuy nhiên, không thể nói chúng không tồn tại.

“Thầy nghĩ rằng điều tương tự đã xảy ra với Tomotaka.”

“Với senpai?”

“Đúng vậy. Tomotaka bị ám ảnh bởi đứa trẻ đó. Em đã rộng mở trái tim của Tomotaka một chút ở vòng thứ hai. Còn ở vòng thứ ba thì sao?”

“Ở vòng thứ ba… Kyuubi-sensei… đã cướp Chako khỏi tay Tomotaka-senpai.”

Kết thúc khế ước thức thần và nhường lại cơ thể mình…

Khóa cậu ấy lại.

“Khế ước thức thần mà Tomotaka nghĩ sẽ tồn tại cho đến khi một trong hai người chết đi đã được giải phóng… Thầy tin rằng Tomotaka đã bị sốc rất nhiều. Sau đó, ở vòng thứ tư, có thể thấy rằng mọi chuyện đã đi theo chiều hướng xấu.”

Vậy là… kể cả, senpai không nhớ, anh ấy vẫn cảm nhận được một cách vô thức sao?

Chako biến mất hết lần này đến lần khác.

Khế ước giữa hai người cuối cùng đã kết thúc và senpai biết được Chako mắc kẹt trong người Kyuubi-sensei.

Nếu là Tomotaka-senpai, có khả năng anh sẽ làm những hành động vô nhân đạo để Chako mãi ở bên cạnh anh ấy.

“Ở vòng thứ tư, sau khi đứa trẻ đó biến mất, em còn nhớ Tomotaka như hành động như thế nào không?”

“Sau khi Chako biến mất…”

Senpai hồi đó thế nào?

Tôi cố nhớ lại nhưng hoàn toàn không biết gì cả.

Bởi vì, lúc đó, khi Chako nói rằng mọi chuyện ổn rồi, đầu tôi chỉ toàn là những suy nghĩ về cách cứu cậu ấy.

Tim tôi lại thắt lại vì đau đớn khi vô tình nhớ lại chuyện đó.

“Xin lỗi, em không nhớ rõ tình hình của Tomotaka-senpai.”

“Không, không có gì phải xin lỗi cả… Thầy tự hỏi Tomotaka đã nghĩ gì sau khi đứa trẻ đó biến mất. Thầy hy vọng em ấy hiểu rõ hậu quả của nỗi ám ảnh điên cuồng của mình.”

Senpai đã làm sụp đổ bản ngã của Chako để cậu ấy mãi ở bên cạnh anh.

Những ngày đó đau đớn ra sao?

“Mặc dù đứa trẻ đó phải chịu đau khổ, thầy tin rằng đó là điều cần thiết đối với Tomotaka. Chỉ có điều… điều cần thiết thực sự là em ấy phải suy ngẫm về bản thân nhiều hơn.”

Đôi mắt xanh nhạt sáng lên trong giây lát.

“Dù sao thì, thầy cũng sẽ chú ý để Tomotaka không trở thành như vậy, nên đừng lo lắng. Thầy sẽ hướng dẫn cẩn thận và chi tiết để em ấy không có nhưng can thiệp không cần thiết vào đứa trẻ đó.”

Khóe miệng ông nhếch lên thành một nụ cười khẩy như thể đã tìm thấy điều gì đó thú vị.

Cảm giác thật kỳ lạ khi đối với hiệu trưởng, Tomotaka-senpai chỉ là một đứa trẻ kỳ quặc.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng một cách vô hồn, ông lại nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ.

“Những việc em đã làm không phải là vô ích, chắc hẳn cũng có điều gì đó đọng lại trong lòng những người khác.”

Thật vậy sao.

Nếu Tomotaka-senpai phá hủy bản ngã của Chako vì thế, thì thật quá đáng.

Tuy nhiên, nếu hiệu trưởng nói rằng đó là điều cần thiết, thì có sẽ đúng như vậy.

“Bởi vì em đã nỗ lực hết mình nên thầy mới có thể nhận ra những gì em đã làm… Không, đáng ra thầy nên nói chuyện với em sớm hơn.”

Hiệu trưởng đã thừa nhận tôi hết lần này đến lần khác.

Mặc cho tôi yếu đuối.

Mặc cho tôi là một người phụ nữ đáng thương và tệ hại.

“Có thể đúng là Teppei không còn sống được lâu nữa. Tuy nhiên, xét theo quan điểm của một con người bình thường, cậu ấy chỉ là qua đời sớm hơn một chút. Có rất nhiều người chết trước khi thực hiện được tham vọng của mình. Chuyện này cũng tương tự.”

Và, ông đã trút đi gánh nặng cho tôi.

“Kể cả Teppei nổi điên, may mắn thay, chúng ta vẫn có Yoshiharu. Nếu là Yoshiharu, em ấy có thể xóa sổ Teppei. Nó sẽ không biến thành một cuộc chiến toàn diện giữa bóng ma và âm dương sư. Những con người khác sẽ không bị cuốn vào và chết vô nghĩa.”

Đúng vậy.

Yoshiharu-kun sẽ phải tiêu diệt Kyuubi-sensei.

Một ngày nào đó sẽ có người tiêu diệt ta và có người mà ta phải tiêu diệt vào một ngày không xa.

Chúng tôi cùng đến ngôi trường này.

Cảm giác đó sẽ thế nào?

“Yoshiharu đã biết Teppei từ nhỏ. Cả hai đều biết rằng rồi một ngày sẽ phải sống mái một phen, nhưng bọn họ vẫn sống mặt đối mặt đàng hoàng. Nên là không sao cả.”

À, phải rồi. Không có gì khiến tôi phải lo lắng cả.

Yoshiharu-kun là một người mạnh mẽ.

Cậu ấy sẽ ổn thôi.

“Kousuke có thể bị gọi là Con Cáo Vô Dụng, nhưng em ấy là người sẽ kế nhiệm Teppei. Teppei không còn nhiều thời gian nữa. Đó là lý do tại sao có rất nhiều kỳ vọng đặt vào Kousuke sẽ tiếp quản vị trí thủ lĩnh của bóng ma. Hơn nữa, Kousuke-kun không bị ràng buộc bởi ranh giới của bóng ma hay âm dương sư, và em ấy rất giỏi trong việc nắm bắt trái tim của mọi người. Thầy tin rằng em ấy sẽ là một người lãnh đạo tài ba.”

Cậu thấy đấy, Kousuke-kun.

Cậu không giống là một kẻ vô tích sự chút nào.

Mọi người đều kỳ vọng vào cậu. Chỉ là cậu không biết thôi, Kousuke-kun.

Cậu là người thừa kế của Kyuubi-sensei.

Fu , tôi bật cười.

Trời ạ. Vậy ra mọi chuyện sẽ đâu vào đấy mà chẳng cần tôi đụng tay vào.

Mọi người sẽ sống sót.

Tôi không biết liệu vấn đề của họ có được giải quyết hay không nhưng tương lai có thể không hoàn toàn đen tối.

“Em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, thầy sẽ bảo vệ em.”

Hiệu trưởng nhìn tôi một cách trìu mến.

A, không phải đã ổn rồi sao?

Khác với những gì tôi mong đợi nhưng hiệu trưởng đã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Ông ấy đã cho tôi thấy một tương lai mà tôi không cần phải nỗ lực.

Mọi người sẽ sống khi đối mặt với những vấn đề của riêng mình.

Cho dù chúng có được giải quyết hay không.

Bất kể thế nào, họ vẫn sẽ sống.

――Chỉ là, không có tôi.

Đúng.

Chỉ có thế thôi.

“Vậy… thầy có phiền nếu em hỏi thầy một điều không?”

Một chút cuối cùng.

Chỉ thế thôi, tôi sẽ thực sự buông bỏ mọi thứ…

“Thầy có tin rằng số phận tồn tại không, hiệu trưởng?”

“… Hmm. Có lẽ, thứ được gọi là số phận thực sự tồn tại.”

“Em đã luận ra một điều khi cố gắng quay ngược thời gian… rằng Chako sẽ biến mất, nếu em lựa chọn một điều gì đó. Rằng có thể có một số phận như thế.”

Chắc chắn, điều tôi đã chọn lúc này là hiệu trưởng.

Không lựa chọn bất cứ điều gì, không dính líu đến bất kỳ ai.

Quyết tâm của tôi đã không thành công, nhưng nếu một tương lai như những gì hiệu trưởng nói xảy ra, tôi nghĩ mình sẽ hân hoan mà lựa chọn ông ấy.

Tôi muốn tin rằng Chako sẽ không biến mất trong tương lai này.

Tôi muốn nghĩ rằng số phận đã thay đổi một chút.

“Thầy hiểu rồi… Em vẫn nghĩ rằng đứa trẻ đó sẽ biến mất nếu em lựa chọn một điều gì đó sao.”

“Đúng vậy…”

Hiệu trưởng trả lời một cách nghiêm túc ngay cả với những lời nói khó hiểu của tôi.

Sau đó, đôi mắt xanh nhạt đó nhìn chằm chằm vào tôi.

“… Em quả thực có thể đã đưa ra một số lựa chọn. Tuy nhiên, em không phải là người lựa chọn số phận mà đứa trẻ đó biến mất. Không phải là Tomonaga Chako, chính đứa trẻ đó đã lựa chọn sao?”

“… Chako?”

Mắt tôi mở to khi nghe những lời bất ngờ đó.

Không phải do tôi lựa chọn.

Mà là Chako.

Chính Chako đã lựa chọn số phận mà cậu ấy biến mất sao?

“Đúng vậy. Đứa trẻ đó đang cố gắng đạt được điều gì đó bằng cách biến mất. Đó không phải là lý do tại sao em ấy luôn biến mất sao?”

… Có thể đúng.

Chako không muốn ở lại thế giới này.

Có lẽ cậu ấy muốn biến mất.

Tuy nhiên…

Chako có thể muốn ở lại thế giới này bằng cách biến mất.

Thông qua việc biến mất, cậu ấy đang cố gắng đạt được điều gì đó ở thế giới này.

Nghĩ đến điều đó, cảnh vật phản chiếu trong mắt tôi bỗng trở nên đầy màu sắc.

Chako không muốn biến mất.

――Cậu ấy chỉ đang cố gắng hoàn thành một điều gì đó.

Biến mất là quá trình chứ không phải là kết quả.

Chako đang thực hiện mong muốn của mình bằng cách biến mất.

Tôi tự hỏi mong muốn của Chako là gì.

Chako đã nghĩ gì khi còn sống?

Tôi muốn nói chuyện.

Với Chako.

A… phải làm sao đây?

Tôi muốn từ bỏ. Tôi sẽ từ bỏ. Dù đã nghĩ như vậy, nhưng…

Tôi không thể nào bỏ cuộc được.

“Hiệu trưởng…, em…”

Tôi hít một hơi thật chậm và nhìn thẳng vào giám đốc.

Đôi mắt xanh nhạt nhìn tôi một cách tử tế.

Ông đã lắng nghe câu chuyện thảm thương của tôi.

Ông đã chỉ cho tôi một con đường để tôi có thể tiếp tục sống như một kẻ đáng thương.

Ông đã cho tôi thấy một tương lai mà tôi có thể sống bình thường mà không cần quan tâm đến bất cứ điều gì.

“Cảm ơn thầy rất nhiều vì đã lắng nghe em.”

Cho dù tương lai được hiệu trưởng bảo vệ rất hấp dẫn.

Nhưng tôi vẫn có điều muốn làm.

Có điều tôi vẫn chưa làm xong.

"Mong ước của em là gì?"

Một đường cong nhẹ nhàng được vẽ trên miệng hiệu trưởng.

Tay phải của tôi dụi mạnh vào cả hai mắt.

――Ước muốn của tôi là

“Em muốn được ở bên mọi người.”

Tôi không muốn ở một mình.

“Em muốn mọi người cùng cười.”

Tôi không muốn mọi người lãng quên tôi.

“Tôi cũng muốn được ở cùng mọi người.”

Nếu đó là những vấn đề có thể được giải quyết bởi người khác…

Tôi muốn giải quyết chúng.

Tôi muốn giúp đỡ mọi người.

Đúng vậy. Tôi tham lam.

Tôi không có ý định trao nó cho bất kỳ ai ngoài tôi.

Chính xác là vì tôi biết mình tham lam, nên có một hy vọng mà tôi có thể thấy.

Tôi luôn giả vờ không thấy nó.

Bởi vì tôi không thích một tôi tham lam như vậy.

Tuy nhiên, tôi biết.

Tôi không thể lén lút theo dõi từ trong bóng tối.

Cầu nguyện cho hạnh phúc của cậu ấy và dũng cảm rút lui… Tôi không thể làm vậy.

“Người bên cạnh Chako… phải là em.”

Cái gì mà "Tôi không muốn Chako biến mất".

Cái gì mà "Tôi muốn giải thoát Chako".

Đó là sự lừa dối.

Tôi tự huyễn rằng tất cả là vì Chako nhưng rốt cuộc, tất cả đều là vì tôi.

Chỉ tôi mà thôi.

Tôi chỉ muốn ở bên cạnh Chako mà thôi.

Thật là một mong muốn ích kỷ.

Tôi không hề quan tâm đến cảm xúc của Chako.

Dẫu vậy, đó vẫn là mong muốn của tôi.

Khi tôi nói thẳng những lời đó, hiệu trưởng cười như thể trông thấy một sự vật kỳ lạ.

Ông nhẹ nhàng lẩm bẩm.

“Em là người đã quan sát và lắng nghe đứa trẻ đó nhiều nhất, và cuối cùng cũng là người hiểu cô bé nhất.”

Ừm.

Không thể có ai quan sát Chako nhiều hơn tôi được.

“Chắc chắn, chỉ có em mới có thể thay đổi đứa trẻ đó.”

… Liệu tôi có thể thay đổi cậu ấy không? Tôi ư?

Nhưng tôi vẫn muốn thử.

Nếu đó là điều kiện để đứng cạnh Chako.

“Hãy đến đây bất cứ khi nào em gặp khó khăn. Nghỉ ngơi cũng rất cần thiết.”

“… Cảm ơn thầy rất nhiều.”

Hiệu trưởng tốt bụng đến mức tôi không khỏi mỉm cười.

Tôi rất vui vì ông đã thừa nhận nỗ lực của tôi.

Cũng chính vì thế, tôi sẽ nỗ lực một lần nữa.

Bản thôi tôi yếu đuối thì có cao.

Một người phụ nữ đáng thương và tệ hại thì đã sao.

Kể cả tôi tham lam và không thích từ bỏ thì có làm sao.

“Được rồi, lên đường đi.”

“Vâng.”

Tôi, vì lợi ích của tôi.

Tôi sẽ cho mọi người thấy rằng tôi có thể đạt được mọi thứ.

“Em đi đây.”

Đến sáng hôm đó.

Lần cuối cùng.

—————

Đã hoàn thành『Niềm Hạnh Phúc Khi Ta Chung Sống』Kamo Tomoyuki.

Lộ trình 『Đạt Được Mọi Thứ』đã được mở khóa.