Đã hơn một tháng rưỡi trôi qua kể từ khi tôi nhốt mình trong phòng.
Tương tự như tuần đầu tiên, tôi hầu như không bước ra ngoài.
Dù vẫn phải ra ngoài để mua thực phẩm và nhu yếu phẩm cần thiết, tôi cố gắng không tham gia vào bất kỳ hoạt động nào liên quan tới người khác nhiều nhất có thể.
Đừng chạm mắt. Đừng nói chuyện.
Trong khi cảm thấy chán nản về bản thân, người đang dần trở nên u ám, tôi dành những ngày của mình một cách vô hồn.
Tất nhiên, không đời nào việc tôi ở lì trong nhà lại được chấp nhận.
Có vẻ như việc tôi nghỉ học đã được truyền đạt đến bố mẹ. Bọn họ đã đến thăm nhiều lần.
Mẹ cố gắng bắt tôi nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra và cố gắng dắt tôi đi chơi.
Sau đó, tôi lắc đầu và từ chối bà.
Đến cả bà, người đã thử nhiều cách khác nhau, nặng có, nhẹ có, tức giận có, khuyên nhủ có, cũng bắt đầu thở dài ngao ngán.
Có lẽ mẹ đã hết kiên nhẫn.
Lòng tôi chùng xuống mỗi khi cuối tuần đến.
Tôi thở dài khi nghĩ rằng hôm nay tôi sẽ lại được nhìn thấy khuôn mặt mẹ.
Lòng tôi quặn thắt vì đau đớn khi nhìn thấy sự chán nản, thất vọng và mất kiên nhẫn trong đôi mắt mẹ.
Tôi không thể không cảm thấy xấu hổ vì đã khép mình lại và làm phiền bố mẹ.
Con xin lỗi, mẹ.
Trong lòng tôi đã nhiều lần xin lỗi.
Tuy nhiên, tôi không thể đến trường được.
Tôi đang chạy trốn.
Bởi vì tôi không muốn lựa chọn bất cứ điều gì nữa.
Sáng thứ bảy.
Ngồi một mình trên giường, tôi ôm đầu gối.
Tôi nghĩ mẹ sẽ lại đến hôm nay nhưng thật bất ngờ, chỉ có bố đến.
Có vẻ như mẹ không thể đến vì công việc.
Tôi nhẹ nhõm vì không phải nhìn thấy mặt mẹ. Mặt khác, tôi cũng bối rối vì tình huống ở một mình với bố.
Đã lâu lắm rồi tôi mới được ở một mình với bố. Có lẽ là từ hồi tiểu học.
Bố, người đến phòng tôi, ngồi im lặng không nói một lời.
Không chịu nổi sự im lặng, tôi bật tivi và hai chúng tôi xem chương trình tivi mà chúng tôi thậm chí không muốn xem.
“Yui, con muốn làm gì?”
Khi chúng tôi xem bản tin phát đi phát lại những điều tương tự từ sáng, bố thốt ra vài lời.
Tôi nhìn bố rồi cụp mắt xuống.
“… Con không muốn đi học.”
“Bố hiểu rồi…”
Bố gật đầu trước giọng nói nhẹ nhàng của tôi.
Sự im lặng lại bao trùm.
Chúng tôi cứ như vậy một lúc thì bố đột nhiên đứng dậy.
Sau đó, ông đi mua đồ ở tạp hóa.
Bố đi mua đồ ăn.
Có thể bố lo là tôi ăn ít đi vì không ra ngoài nhiều.
Sau khi bố cất hết mì cốc, v.v. mà bố đã mua, bố lấy thứ gì đó từ túi đồ tạp hóa ra và đi vào bếp.
Tò mò, tôi quan sát bố. Có vẻ như bố đã bắt đầu nấu thứ gì đó.
Nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa.
Tôi không thực sự đói vì tôi không di chuyển nhiều nhưng có lẽ bố đang chuẩn bị thứ gì đó.
Đã lâu rồi tôi không xem bố nấu ăn.
“Xong.”
Bố làm cơm trứng ốp la.
Một món cơm trứng ốp la thông thường.
Đặt hai phần cơm lên bàn ăn và để một chai tương cà ở đó, bố gọi tôi.
Sau khi chắp tay cảm tạ, chúng tôi thêm tương cà vào phần cơm của mình.
Tôi đưa vào miệng.
“… Hương vị, thật đậm đà.”
Đúng vậy.
Đồ ăn của bố luôn có hương vị đậm đà.
Không cần tương cà, nhỉ.
“Bố… sẽ không hỏi con tại sao con không muốn đi học sao?”
“… Mẹ con đã hỏi con nhiều lần rồi, đúng không. Bởi vì con không trả lời, Yui.”
“… Ừ.”
Xin lỗi bố.
Xin lỗi vì con gái bố lại như thế này.
Vờ không để ý đến trái tim đang đau nhói của mình, tôi tập trung ăn cho xong món cơm trứng ốp la.
Hương vị rất nồng nên để làm loãng sốt cà chua trên đó càng nhiều càng tốt, tôi đổ phần không mong muốn đó ra đĩa.
“Con có nhớ chúng ta đã cùng nhau đi mua sắm khi con còn học tiểu học không?”
Bố, người đang ăn đối diện tôi, thốt lên.
Khi nhớ lại chuyện đó, tôi thốt lên "Ể?" và nhìn lên bố.
“Khi nào thế?”
“Mùa hè. Bố thực sự muốn ăn kem que nên chúng ta đã đến cửa hàng tiện lợi.”
“À, đúng vậy.”
Bố con tôi hiếm khi đi mua sắm cùng nhau.
Tôi nhớ lại khi ông ấy nhắc đến việc cùng nhau đi mua kem que.
Bố đột nhiên nhắc đến việc muốn ăn kem que. Tôi đi cùng bố vì tôi cũng muốn ăn.
“Ban đầu chúng ta chỉ định mua kem que thôi, nhưng Yui còn mua cả nước ép, mua cái này, mua cái kia và cuối cùng đã mua rất nhiều.”
“… Vâng.”
Bố chiều chuộng hơn mẹ.
Đó là lý do tại sao tôi cố tình bắt bố mua nhiều thứ.
“Đúng… Bố cứ nghĩ cánh tay mình sắp rụng đến nơi rồi.”
Bố đã mua tất cả mọi thứ.
Nước ngọt đóng chai 1,5 lít, nước trái cây đóng hộp, thạch trái cây, bánh pudding, kem cốc socola, tạp chí truyện tranh shoujo…
Để con mang hết cho! Với suy nghĩ đó, tôi đã mua chúng nhưng trên đường về nhà, quai túi nhựa đè nặng khiến bàn tay nhỏ bé của tôi cực kỳ đau đớn.
Tiếng vo ve của ve sầu khi đó vô cùng khó chịu. Thật hoài niệm.
“Aa. Bố đã bảo là con tham lam nhưng trong lúc nóng nực, con vẫn đi hết đoạn đường về nhà với khuôn mặt đầy nước mắt.”
“Vâng…”
Dù là tôi tự gây ra, nhưng bố đã không giúp tôi.
Tôi nhớ lại cảm giác của mình lúc đó, liếc nhìn ông với vẻ trách móc.
Và khi tôi làm vậy, bố cười khúc khích.
“Bởi vì Yui tham lam.”
“… Con tham lam?”
“Đúng vậy. Dù biết mình sẽ gặp nhiều rắc rối, nhưng con vẫn bước đi một cách đau đớn, mang chúng bằng cả hai bàn tay đầy ắp.”
Tôi tham lam.
Những lời đó như đập vào ngực tôi.
Tuy nhiên, thật khó chịu khi chính bố lại là người nói ra điều này.
“Con không tham lam. Đó là chuyện bình thường.”
“Aa… phải. Đó là chuyện bình thường.”
Bố thêm vào một lời phụ họa khi đưa cơm trứng ốp la vào miệng.
Tôi bật cười trước câu trả lời thiếu nhiệt tình của bố.
Bố nhìn tôi dò hỏi.
"Con có muốn về nhà không?"
Ông chậm rãi nói.
Tôi nghĩ đã đến lúc những lời đó được nói với tôi.
Tôi không thể ở trong căn phòng này mãi được.
Tôi biết.
Có lẽ là nhờ cuộc nói chuyện nhàn rỗi với bố cho đến tận bây giờ.
Những lời đó chỉ vang vọng trong lòng tôi mà không gây ra bất kỳ sự phản kháng.
Tuy nhiên, không nhìn bố, tôi khẽ lẩm bẩm.
"Con không biết nữa."
Đúng vậy. Tôi không biết.
Liệu có tốt hơn không nếu tôi gia tăng khoảng cách vật lý bằng cách trở về nhà?
Nhưng liệu trở về nhà có nghĩa là tôi đã chọn bố mẹ không?
Nếu Chako biến mất vì điều đó…
Không tìm được câu trả lời đúng, mắt tôi lang thang vô định. Bố rời mắt khỏi tôi và nhìn vào màn hình tivi.
Như thường lệ, chương trình cũ lại được phát.
“Bố và mẹ sẽ đến đây vào thứ tư tuần tới.”
“Ừm.”
“Dù con quyết định dừng lại hay tiếp tục, chúng ta cần phải giải thích với nhà trường.”
“Ừm.”
“Con có thể đi không?”
Tôi nhắm mắt lại khi nghe lời bố nói và thở dài nhẹ nhõm.
Tôi không muốn đi.
Tôi muốn tiếp tục chạy trốn như thế này.
――Nhưng tôi không thể tiếp tục gây rắc rối như thế này được.
“… Ừm. Con sẽ đi.”
Tôi xin gửi lời cảm ơn nhỏ.
Chắc chắn sẽ ổn thôi.
Tôi chỉ đến trường để nói chuyện một chút thôi.
Không phải là chọn lựa gì cả.
Sẽ ổn thôi.
Không sao đâu.
Tôi liên tục lặp lại “Mọi chuyện sẽ ổn thôi” với trái tim sợ hãi.
Nhìn tôi như vậy, bố tôi lặng lẽ ăn cơm trứng ốp la.
Sau đó, ông trở về nhà vào buổi tối.
Và rồi.
Thứ tư đã đến.
Theo thông báo, bố mẹ đã đến và cả nhà bọn tôi sẽ đến trường.
Tôi luồn tay qua tay áo đồng phục đã lâu không mặc và đeo một chiếc ruy băng kẻ caro màu đỏ.
Cùng với bố mẹ, tôi đi đến trường.
Lớp học đã bắt đầu ở trường nên ít người hơn và bầu không khí tĩnh lặng bao trùm.
Trong bầu không khí của ngôi trường mà tôi đã lâu không cảm nhận được, trái tim tôi đập thình thịch vì lo lắng.
Khi tôi đi theo sau bố mẹ mặc vest chỉnh tề, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm của mình ở gần lối vào tòa nhà trường mới.
Ông trao đổi vài lời với bố mẹ.
Lúc này, tôi cúi chào và tỏ lòng tôn kính ông.
Sau đó, ông đi về một nơi nào đó.
Tôi chắc mẩm rằng chúng tôi sẽ trò chuyện trong phòng giáo viên hoặc phòng hiệu trưởng trong tòa nhà trường mới nhưng có vẻ như không phải vậy.
Tôi vẫn cúi gằm mặt xuống kể lúc khi đi theo giáo viên và bố mẹ.
Chako ở gần đây.
Mọi người cũng vậy.
Họ đang ở trong lớp để chúng ta không gặp nhau nhưng tôi vẫn cầu nguyện trong lòng một cách tuyệt vọng.
Làm ơn đừng để tôi gặp họ.
Đừng để tôi thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Có lẽ lời cầu nguyện hướng về quá khứ của tôi đã được lắng nghe. Chúng tôi đến đích mà không gặp ai cả.
“Xin mời đi lối này, hiệu trưởng đang đợi.”
Giọng nói của thầy giáo vang lên.
Nơi thầy dẫn chúng tôi đến là căn phòng sâu nhất của tòa nhà trường học cũ.
Đó là một ngôi nhà trông tách biệt, nằm lặng lẽ ở một nơi cách xa cổng chính.
Tôi không nghĩ lại có một tòa nhà như thế này ngay cạnh sân thể thao số 2 ít được sử dụng.
Khi tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa, bố mẹ tôi bước vào.
Tôi cũng vội vã bước vào. Thầy chủ nhiệm của tôi đi theo sau và từ từ đóng cửa lại.
Chúng tôi đi giày vào, được dẫn đến một nơi trông giống như phòng tiếp tân. Có một người đàn ông bên trong.
Được
“Tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm mất thời gian của thầy.”
“Làm ơn đừng như thế, dù sao thì tôi cũng là người gọi mọi người đến mà.”
So với giọng nói cứng nhắc và căng thẳng của bố, một giọng nói nhẹ nhàng và tử tế vang lên.
Người đàn ông mời chúng tôi ngồi trên ghế sofa.
Từ trong cùng ngồi bố, mẹ và tôi. Ngồi đối diện bên bàn là hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của tôi.
Phần tự giới thiệu bắt đầu và mỗi người chúng tôi tự giới thiệu tên mình.
Tôi nhìn xuống sàn nhà mà không để mắt mình chạm vào bất kỳ ai. Tuy nhiên, tôi giật mình khi nghe thấy cái tên hoàn toàn bất ngờ.
“Tôi là hiệu trưởng tạm quyền, Kamo Tomoyuki.”
Tôi nhìn anh với đôi mắt mở to.
Mái tóc dài màu trà sữa của ông được buộc ra sau.
Đôi mắt màu xanh nhạt xinh đẹp đang nhìn tôi một cách trìu mến.
Ông ấy rõ ràng là hiệu trưởng dù trông còn rất trẻ, như thể chưa ngoài tuổi 40.
Mắt tôi rời khỏi màu xanh nhạt dịu dàng trong chớp mắt và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà với đôi lông mày nhíu lại.
Tim tôi đập mạnh và đau đớn.
Trước khi tôi biết điều đó, hơi thở của tôi bị kẹt và oxy không thể lưu thông bình thường.
Tại sao.
Tại sao vậy.
Bố mẹ tôi và thầy chủ nhiệm đang nói chuyện gì đó, không hay biết tình trạng của tôi.
Muốn thoát khỏi đây, cơ thể tôi bồn chồn không yên.
Ở đây cũng có người họ『Kamo』.
Đây có phải là sự trùng hợp không?
Tôi lại vừa lựa chọn điều gì đó nữa sao?
Bụng tôi quặn thắt.
Rốt cuộc thì tôi không nên đến trường.
Tôi là một con ngốc. Tại sao tôi lại đến đây cơ chứ?
“Yui, Yui! Con có nghe không đấy?”
Khi cơ thể tôi bồn chồn không yên, mẹ vỗ vai và cảnh cáo tôi.
Tất nhiên, tôi đã không nghe. Tôi nhíu mày nhìn mẹ.
Mẹ thở dài nhẹ với một tôi như vậy và đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Bố mẹ sẽ nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của con. Ở lại đây nhé, Yui.”
“Ế!?”
“Giữ bình tĩnh nào.”
Đợi đã! Tôi vội vàng đứng dậy nhưng bố mẹ đã bỏ tôi lại và rời khỏi phòng.
Giáo viên cũng đi ra ngoài và chỉ còn lại tôi và hiệu trưởng trong phòng.
Tôi nên làm gì đây.
Tim tôi đập như chuông báo động.
Chuyện này thật tệ.
Đây chắc chắn là một tình huống tồi tệ.
Tôi đã chắc chắn rằng mình không dính líu đến bất kỳ ai để không phải đưa ra bất kỳ lựa chọn nào nhưng tất cả đều vô ích.
Tôi cân nhắc một chút nhưng chắc chắn, tôi phán đoán rằng mình không nên ở lại đây.
Chuẩn bị tinh thần cho cơn giận dữ của bố mẹ sau đó, tôi quay về phía cửa để rời khỏi phòng.
Khi đó, giọng nói tử tế vang lên từ phía sau.
"Thầy biết em đang làm gì."
Tôi nhanh chóng quay lại với những từ bất ngờ.
Ở đó, mắt tôi chạm phải đôi mắt xanh nhạt dịu dàng. Ông từ từ gật đầu với tôi.
“Em không cần phải cảnh giác vậy đâu. Thầy là đồng minh của em mà.”
Quá sốc, tôi không khỏi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhân hậu đó.
Người này vừa nói gì vậy?
Rằng ông biết tôi đã làm gì…
Và, rằng, ông là đồng minh của tôi…
“Bởi thầy là con của Yêu Vân Vu Nữ tiền nhiệm mà.”
Ông cười nhẹ nhàng.
Không thể di chuyển, tôi chỉ tiếp tục nhìn ông.
“Thầy biết em có nhiều điều muốn nói nhưng… em có thể ngồi xuống trước được không?”
Tôi ném cơ thể vào ghế sofa, như thể bị thúc đẩy bởi đôi mắt xanh nhạt đó.
Sau khi xác nhận rằng tôi ngồi ở mép ghế sofa, hiệu trưởng tiếp tục nói.
“Dù nói là biết em đang làm gì, nhưng thầy không tường tận tất cả mọi thứ. Chỉ là, thầy có cảm giác rằng 'ngày hôm nay' đã diễn ra nhiều lần trước đó.”
“… Đúng vậy.”
“Em đã làm gì?”
“… Em đã quay ngược thời gian.”
Rời mắt khỏi đôi mắt xanh nhạt, tôi cúi đầu trả lời.
Không ngờ bên cạnh tôi còn có người nhớ được khoảng thời gian lặp lại đó.
Cho đến giờ vẫn chưa có người nào làm được như vậy.
Vậy là hiệu trưởng đã biết.
Vậy là bên cạnh tôi còn có người biết.
“Thầy hiểu rồi, vậy là đúng rồi nhỉ. Thầy có thể cảm nhận được một chút hiện tượng em gây ra, bởi thầy có một chút sức mạnh của Yêu Vân Vu Nữ.”
Hiệu trưởng nhàn nhã khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt và suy ngẫm.
Tôi liếc nhìn hiệu trưởng và cất tiếng hỏi.
“Ừm, Yêu Vân Vu Nữ tiền nhiệm còn sống không ạ?”
Hiệu trưởng bảo rằng thầy là con của một Yêu Vân Vu Nữ.
Thầy trông khá trẻ. Nếu là thế, bà ấy hẳn vẫn còn sống.
Các Yêu Vân Vu Nữ có phải được sinh ra một cách tình cờ trong khoảng thời gian gần nhau không?
Nếu vậy, tôi muốn thử gặp bà.
Tôi muốn hỏi về sức mạnh này.
Tôi.
Tôi muốn thảo luận về những lo lắng của mình.
Tôi không muốn cô đơn nữa.
Khi cảm thấy như mình sắp mất kiểm soát vì cảm xúc dâng trào trong lòng, tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi.
Hiệu trưởng nhìn tôi dịu dàng và trả lời.
“Không, bà ấy đã qua đời rồi.”
Sự thất vọng lan tỏa trong lòng tôi khi nghe lời anh ấy nói.
Tôi hiểu rồi.
Quả nhiên không có ai để tôi nói chuyện.
Tôi chỉ có thể tự mình gánh vác…
Tôi nhíu mày và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
“Rốt cuộc thì bà ấy đã mất được 150 năm rồi.”
“Hả?”
Bản thân tôi cũng thấy chán nản nhưng tôi ngẩng đầu lên khi nghe lời hiệu trưởng nói.
Như thường lệ, ông ấy nhìn tôi một cách tử tế.
“Em trông thấy bao nhiêu tuổi nào?”
Bối rối, mắt tôi đảo quanh câu hỏi của hiệu trưởng.
Người này… ông ấy bao nhiêu tuổi?
Yêu Vân Vu Nữ tiền nhiệm đã qua đời cách đây hơn 150 năm.
Tuy nhiên, hiệu trưởng nói ông là con của bà ấy… nếu đúng như vậy, thì tuổi của ông phải lớn tới nhường nào?
“Thầy trông chỉ khoảng 38…”
Tôi lắc đầu để xóa đi con số hiện lên trong đầu và nói ra những gì tôi đoán từ vẻ ngoài của ông.
Hiệu trưởng cười khúc khích nhẹ nhàng trong khi đôi mắt ông sáng lên vẻ tinh nghịch.
“Thầy, đã hơn 200 tuổi rồi.”
“200 tuổi…”
Tâm trí tôi không theo kịp những lời nói quá phi thực tế.
Tôi nghĩ hiệu trưởng đang đùa nhưng mắt ông lại nheo lại nhẹ nhàng.
“Đúng vậy. Thầy là con lai của Yêu Vân Vu Nữ và là một bóng ma. ――Một nửa là người và một nửa là bóng ma.”
Một nửa là người và một nửa là bóng ma.
Ai mà ngờ được là có tồn tại như thế.
Nhờ học hỏi từ Yoshiharu-kun nên tôi hiểu biết đôi chút về bóng ma.
Đúng là bóng ma sống lâu hơn con người.
Tuổi thọ thay đổi tùy thuộc vào lượng linh lực sở hữu. Càng mạnh thì sống càng lâu.
… Tuy nhiên, Kyuubi-sensei là một ngoại lệ.
Nếu một đứa trẻ có thể được sinh ra giữa một con người và một bóng ma, thì có khả năng đứa trẻ đó có tuổi thọ dài hơn con người.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghe nói đến điều này ngoại trừ từ hiệu trưởng ngay đây.
"Ta là một nửa ma nửa người. Hơn nữa, ta còn là một âm dương sư của gia tộc Kamo, người thừa hưởng một chút sức mạnh của Yêu Vân Vu Nữ. Đồng thời cũng là hiệu trưởng của học viện này."
Tôi đã bị sốc đến phát ngốc kể từ khi gặp hiệu trưởng.
Như thường lệ, khi tôi há hốc mồm, đôi mắt xanh nhạt của ông đáp lại ánh nhìn của tôi một cách tử tế.
“Thế nào? Không còn ai hữu ích hơn để làm đồng minh của em nữa đâu, biết không?”
Đôi mắt xanh nhạt kéo tôi ra khỏi trạng thái khép kín.
Chúng bảo tôi đừng lo lắng một mình, hãy thử giãi bày với ông.
“Vậy em không nói cho ta biết sao? Em đã làm những gì nào?”
Tôi không thể nói cho thầy biết được.
Không phải tôi đã quyết không lựa chọn bất cứ điều gì, không liên quan đến bất kỳ ai sao?
Đúng vậy, người này có thể là một người đáng kinh ngạc.
Thế nhưng kiểu gì cũng sẽ lại như trước đây.
Giữ vững kỳ vọng, cố gắng hết sức…
Thế mà Chako đã không nắm lấy tay tôi.
Tim tôi đau.
Đau lắm đấy!
“――Vâng.”
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã gật đầu.
À, thôi được.
Tôi sẽ nói ra.
Có lẽ đây cũng là một sự lựa chọn nào đó.
Một lần nữa, tôi đề cập đến số phận mà Chako biến mất.
Nụ cười của Chako hiện lên trong đầu tôi.
Nụ cười đó dường như rất xa vời.
Nghĩ lại thì, tôi không phải lúc nào cũng nhận được nụ cười của cậu ấy.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nụ cười của Chako là khi nào?
Quá đỗi xa vời.
Chako ở rất xa.