Tỉnh dậy từ cơn mê.

Tôi đã trở lại một lần nữa.

Không cần phải nhìn vào điện thoại thông minh để biết. Hah, chắc tôi đã trở lại buổi sáng của buổi lễ nhập học.

Không có tâm trạng để đứng dậy, tôi uể oải quay sang một bên trong khi nằm. Ôm chặt đầu gối trên giường, tôi nhắm mắt lại.

Chako sẽ biến mất cho dù tôi có làm gì đi nữa. Thế thì tôi trở về để làm gì?

Những lời Chako nói khi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

――Tớ muốn biến mất.

Những lời đó lại đè bẹp lồng ngực tôi.

Tôi đã không thể cứu Chako.Tôi đã không thể giải thoát cho cậu ấy.

Nước mắt tôi chảy trước thực tế mà tôi vờ như không thấy chỉ vì tôi không muốn thừa nhận. Và điều đó càng khoét sâu vào trái tim tôi hơn. Tôi ấn mặt mình lên gối để ngăn nước mắt trào ra.

Mình đã ở trong tình trạng này bao lâu rồi?

Hết lần này đến lần khác. Dù đã cố không muốn nhớ lại, những lời cuối cùng của Chako vẫn trôi nổi trong tâm trí tôi. Cứ thế, mỗi khi tôi nhớ lại, một trong những câu nói của Chako đột nhiên dừng lại trong trái tim tôi. Tôi ngẩng mặt lên gối.

Chako nói rằng mọi chuyện sẽ ổn lúc tôi chọn Yoshiharu-kun.

Tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Tuy nhiên... Có lẽ.

"Nếu mình... đừng làm gì hết, có lẽ Chako sẽ không biến mất."

Nếu tôi không tham gia. Xung đột giữa phe Âm Dương Sư và phe Bóng Ma. Xung đột nội bộ của phe Âm Dương Sư. Nếu tôi không can thiệp.

Liệu Chako sẽ không biến mất?

Không chắc chắn. Nó có thể lại là một thất bại khác.

"Mình thật sự... không nên bỏ cuộc..."

Fu, tôi khịt mũi. Sau đó, tôi chìm mặt vào gối với một tiếng fwump.

Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ không chọn bất cứ điều gì. Tôi sẽ không dính líu đến bất cứ ai.

Đó là lý do tại sao, Chako.

Đừng biến mất.

Cứ như vậy, cuối cùng tôi đã không đi dự lễ nhập học.

Nhà của gia đình tôi cách trường 2 giờ đi bằng tàu cao tốc.

Bố mẹ đã phải xin nghỉ phép để tới thăm vì cách sống thay đổi đột ngột của tôi và ở lại khách sạn khoảng 2 ngày. Sắm sửa đồ đạc, mua chén dĩa và những thứ khác, tất cả những thứ đó dường như là những ký ức xa xôi. Bởi vì tôi bảo rằng mình cảm thấy không khỏe, bố mẹ đã mua nhiều thực phẩm khác nhau và rất lo cho tôi nhưng họ vẫn phải trở về nhà do công việc.

Cứ như vậy, tôi lãng phí thời gian trong căn phòng mà bây giờ tôi đang ở một mình. Bố mẹ tôi đã mua thêm một số thứ nên có lẽ tôi không phải đi đâu trong một khoảng thời gian.

Tôi đã ở trong tình trạng này bao lâu rồi? Nếu tiếp tục nghỉ học, giáo viên chủ nhiệm có thể sẽ liên lạc với phụ huynh. Tôi không thể cứ như thế này mãi được. Điều này, có lẽ, sẽ gây rắc rối cho bố mẹ. Tuy nhiên, tôi không muốn đến trường nữa.

Chako đang đi học. Kousuke-kun và Yoshiharu-kun cũng vậy. Nếu tôi vào lớp đó, tôi sẽ phải lựa chọn. Do đó tôi muốn ở một mình trong căn phòng này mãi mãi.

Thật nhàm chán khi không làm bất cứ điều gì nhưng theo thời gian tôi đã quen với việc giết thời gian một cách trống rỗng.

Ba ngày sau khi nghỉ học. Bố mẹ tôi cuối cùng cũng gọi cho tôi. Khi tôi bảo rằng mình vẫn cảm thấy không khỏe, có lẽ do đã là một đứa con ngoan cho đến nay, bố mẹ ngay lập tức tin tôi. Vì buổi lễ nhập học diễn ra vào thứ tư, tôi nhận được cuộc gọi vào thứ Bảy. Dù bố mẹ đã quyết định đến và kiểm tra mọi thứ vào cuối tuần sau, nhưng dẫu vậy, vẫn còn 1 tuần cô đơn nữa.

Nhẹ nhõm vì khoảnh khắc đó, tôi đã vượt qua cuối tuần một cách trống rỗng và thứ hai lại đến. Đương nhiên, tôi không đi học. Chỉ là, tôi cần phải tới tạp hóa vì nguồn cung cấp thực phẩm sắp hết. Tôi thở dài trong căn phòng nơi tôi chỉ có một mình.

Tôi không muốn ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy. Chỉ trong một tuần không tiếp xúc với mọi người, tôi đã thấy việc giao tiếp với người khác thật rắc rối. Đúng, có lẽ không đến mức đó.

Cái tôi sợ. Là liên quan với mọi người.

Ở một mình trong phòng, không có gì ngoài rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Tôi quyết định không chọn bất cứ điều gì và không liên quan đến bất cứ ai, nhưng giờ ngẫm lại, mọi thứ xung quanh tôi đều rủi ro.

Tôi tự hỏi bố mẹ tôi nghĩ gì về tôi. Họ có biết rằng tôi là Yêu Vân Vu Nữ không? Hay không? Không, chính bố mẹ đã bảo tôi theo học trường này. Không lý nào họ lại không biết. Nếu là thế, họ có thể là Âm Dương Sư. Chỉ là tôi không biết. Hoặc, họ thậm chí có thể có một số mối quan hệ với Bóng Ma. Nếu đúng như vậy, tôi không được dính líu đến bố mẹ. Nếu tôi tìm kiếm lời khuyên từ họ, có thể dẫn tới tôi đã lựa chọn một cái gì đó.

Và Chako có thể biến mất.

Giáo viên chủ nhiệm là một Âm Dương Sư. Tôi cũng không thể tìm kiếm lời khuyên từ ông ấy. Có khả năng Chako sẽ biến mất một lần nữa nếu tôi dính líu đến ổng.

Đó không phải là tất cả. Tôi càng nghĩ, mọi người càng đáng nghi hơn.

Trợ lý cửa hàng trong cửa hàng tiện lợi thực sự có thể là Âm Dương Sư hoặc bóng ma. Trợ lý cửa hàng của siêu thị tôi thường xuyên lui tới? Người đàn ông tôi thường va vào? Chị gái sinh viên đại học sống bên cạnh?

Có thể mọi người đều biết tôi là Yêu Vân Vu Nữ và đang cố làm gì đó.

Sợ hãi.

Bất cứ ai tôi tiếp xúc, đều có thể khiến Chako biến mất.

Tôi sẽ sống mà không dính líu đến bất cứ ai. Không tin ai. Nếu làm thế, Chako sẽ không biến mất.

Tuyệt vọng huyễn hoặc bản thân, tôi nhốt mình trong phòng một mình. Cuối cùng, tôi không bao giờ ra ngoài vào ngày hôm đó, giết thời gian bằng cách nghịch điện thoại cho đến tối.

Piipii.

Một âm thanh điện tử vang vọng trong căn phòng nơi tôi ở một mình. Cơ thể tôi đang nằm trên giường nhảy lên ngạc nhiên trước âm thanh đột ngột.

Đây là âm thanh của hệ thống liên lạc nội bộ. Tòa nhà chung cư này có khóa tự động nên chắc hẳn ai đó đã nhập số cho căn hộ này ở lối vào.

Tim tôi đập nhanh hơn trước sự tiếp cận của ai đó sau một thời gian. Tôi tự hỏi đó là ai... Đúng như dự đoán, có phải bố mẹ không nhỉ? Hay là giáo viên chủ nhiệm?

Không thể bỏ qua nó, tôi đi đến máy liên lạc nội bộ với trái tim lại nhói đau. Hệ thống liên lạc nội bộ đi kèm với một máy ảnh. Hiển thị trên màn hình LCD là một cô gái với mái tóc dài và đen.

"Khụ khụ..."

Ngạc nhiên, giọng tôi rỉ ra ngoài.

Chako ở đó, bồn chồn không ngừng nghỉ khi ánh mắt cô đơn.

Tại sao. Khi mà tớ không muốn gặp cậu nhất.

Tôi cắn môi. Tôi nghĩ đến việc phớt lờ nhưng rồi lại cảm thấy tồi tệ cho Chako bồn chồn không ngơi nghỉ khi ánh mắt cậu ấy đảo xung quanh, tôi nhấn nút để liên lạc bằng giọng nói.

"... Xin chào."

『Ah, xin lỗi. Đây có phải là nhà của Nanami Yui-san không?』

"... Đúng."

Giọng nói của Chako truyền đến tôi qua hệ thống liên lạc. Chỉ thế thôi, mà tôi đã bắt đầu cảm thấy muốn khóc. Tôi siết chặt tay để kìm nén.

Tại sao cậu lại tới đây?

Ah... Tomotaka-senpai chắc hẳn đã yêu cầu cậu ấy làm vậy. Chắc hẳn anh ta đã yêu cầu Chako 'Đi và kiểm tra mọi thứ'. Đúng thế

『Tớ xin lỗi vì sự đột ngột này, ừm, tớ là Tomonaga Chako từ lớp 1 của học viện tư thục Sayo. Tớ học cùng lớp với Nanami-san và số điểm danh của tớ ở trên Nanami-san một ghế.』

"... Ừ."

Tớ biết. Tớ biết tất cả những điều đó.

Tomotaka-senpai bảo cậu tới tìm tớ đúng không?

『Giáo viên chủ nhiệm rất lo lắng vì cậu đã nghỉ học kể từ buổi lễ nhập học. Khi tớ hỏi, hóa ra nhà tớ ở khá gần và cả hai chúng tôi đều sống một mình nên tớ không biết mình có thể giúp gì không.』

"..."

『Cậu cảm thấy không khỏe, phải không? Bây giờ cậu có ổn không?』

Đôi mắt xanh nhìn tôi lo lắng. Màu sắc đẹp đó vẫn không thay đổi ngay cả trên máy ảnh.

"... Khỏe."

Không thể tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó, tôi nhắm chặt mắt lại. Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng tôi.

"Tôi không sao, cậu có thể để tôi một mình được không?"

Nên như vậy.

『Tớ hiểu rồi, xin lỗi vì sự đột ngột này.』

Chako xin lỗi một cách hối hận trước giọng nói lạnh lùng của tôi. Tôi tuyệt vọng kìm nén sự thôi thúc đang trào dâng trong lồng ngực trước giọng nói đó.

"Không sao. Cảm ơn vì đã hiểu."

『Ah, mua sắm hay gì khác, nếu có bất cứ điều gì cậu thấy rắc rối, hãy cứ cho tớ biết nhé.』

Tại sao, Chako.

"Tôi không cần."

『Ah, tớ sẽ để lại một lá thư trong hộp thư nên cậu hãy đọc nó nhé.』

Dù bị bỏ lại một mình và rồi biến mất.

『Nếu cậu không phiền, chúng ta cùng nhau đi học nhé?』

Dù không nắm lấy tay tớ.

“… Tạm biệt."

Tại sao cậu lại tốt bụng đến vậy?

『... Ừm. Hẹn gặp lại. Tạm biệt.』

Dù tôi đã cố gắng để thốt ra một giọng nói lạnh lùng nhất có thể, nhưng nước mắt tôi vẫn tự trào ra.

Tôi muốn được trò chuyện với Chako.Tôi muốn mời cậu ấy vào.

Tôi muốn nói lời cảm ơn. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng tôi yêu Chako tốt bụng, và nắm lấy tay cậu ấy.

“…”

Đặt một tấm bìa lên những cảm xúc sôi sục trong tim, tôi mở mắt ra. Sau đó, tôi nhấn nút liên lạc bằng giọng nói của máy liên lạc nội bộ một lần nữa.

Bụp, màn hình LCD chuyển sang màu tối. Cuối cùng, tôi bơ phờ ngồi xuống ngay tại chỗ.

Không sao đâu. Thế này sẽ tốt hơn. Nên như vậy.

Dựa vào bức tường gắn máy liên lạc, tôi ôm đầu gối. Áp mặt vào đầu gối, tôi liên tục hít thở chậm và sâu.

Trái tim tôi đau nhói.

Liệu có thể gọi đây là làm việc chăm chỉ không?

Fu, tiếng cười phát ra trước ý nghĩ nổi lên trong đầu tôi.

Không ha? Không để là làm việc chăm chỉ. Phải gọi là chạy trốn, phải không?

Bản thân tôi thật thảm hại. Tôi quá xấu hổ để đối mặt với tất cả mọi người.

Haa, tôi thở ra một hơi thật dài. Khi tôi ngồi trống rỗng trong phòng một mình khi mặt trời lặn, khuôn mặt của nhiều người khác nhau lướt qua trong đầu tôi.

Có phải Kousuke-kun đang tự cho mình là một kẻ vô dụng không?

Có phải Tomotaka-senpai đang nghiêm khắc khiến bản thân trở nên hoàn hảo khi chịu được áp lực từ môi trường xung quanh không?

Có phải Kyuubi-sensei đang cười một cách cô đơn trong khi chờ đợi kết thúc của chính mình.

Yoshiharu-kun có lẽ vẫn đang cố gắng hết sức mình.

Còn Chako thì đã chấp nhận số phận và sống từng ngày còn lại.

Mọi người đều có những lo lắng và đang cố gắng trong khi gánh vác chúng. Còn tôi, ngồi đây và chả làm gì?

Tôi muốn làm một cái gì đó. Tôi muốn giúp đỡ tất cả mọi người.

Cố gắng hết sức, trái tim tôi thì thầm.

Nhưng, tôi nên làm việc chăm chỉ ở mức nào?

Chako sẽ biến mất nếu tôi làm bất cứ điều gì, đúng không?

Tôi không muốn làm bất cứ điều gì. Tôi không muốn cố thêm nữa. Tôi không muốn cố gắng để rồi cuối cùng lại thấy Chako biến mất.

Ừm. Hãy cứ ở đây thôi. Miễn là Chako không biến mất, thời gian chắc chắn sẽ giải quyết mọi thứ. Ai đó khác ngoài tôi sẽ giải quyết những phiền muộn của mọi người.

Tôi sẽ không thể ở bên tất cả mọi người nhưng mọi thứ đã ổn rồi. Tôi đã làm những gì có thể. Như vậy là tốt rồi.

Tôi nghiến chặt răng và ôm đầu gối lần nữa. Căn phòng nơi tôi ở một mình yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy.

Tôi ngồi xuống trong căn phòng nơi chỉ có mình tôi.

Tôi ngồi như thế một lúc và rồi nhận ra rằng căn phòng tối đến lạ, tôi bật đèn lên. Sau đó, tôi đi đến lối vào căn hộ và trở về với lá thư Chako để lại. Một tờ giấy với những con vật không thể hiểu được. Nhìn thấy hoa văn kỳ lạ đó, tôi cười mỉm trước khẩu vị của Chako.

Bức thư nói về những gì đã xảy ra ở trường và sự lo lắng của cậu ấy đối với tình trạng thể chất của tôi. Cậu ấy cũng đã viết kèm số điện thoại và email. Tôi đã nghĩ là sẽ bỏ qua nó nhưng rồi quyết định mở ứng dụng và gửi lời mời kết bạn tới Chako. Sau đó, tôi soạn một bức thư rồi gửi đi.

『Nanami đây. Xin đừng lo lắng cho tôi.』

Ngắn gọn, đầy đủ và cộc lốc. Tôi cũng không sử dụng bất kỳ nhãn dán nào.

Chako trả lời ngay lập tức.

『Ah, giáo viên chủ nhiệm bảo thầy có thể đến thăm cậu.』

『Đã hiểu.』

『Tớ sẽ mail cho cậu nếu có chuyện gì xảy ra ở trường, được chứ!』

Đó là tất cả. Tôi đã không trả lời bức thư cuối cùng từ Chako.

Nên là như vậy.

Chako và tôi là những người xa lạ. Tôi sẽ không thể cười với Chako nhưng thế này vẫn hơn.

“… Đáng ra mình không nên gửi nó."

Thực sự, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi phớt lờ lá thư của cậu ấy và không gửi bất cứ thứ gì. Kể cả vậy, lý do chắc chắn là vì...

"Mình thật sự..."

Không thích bỏ cuộc.

『Nanami Yui』đã gửi thư tới điện thoại thông minh của Chako.

Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ tự hỏi『Ai vậy?』và xóa nó đi.

Tôi không có quyền làm bạn với Chako, một kẻ đã từ bỏ và chạy trốn như tôi không quyền.

Dù thế. Thậm chí chỉ trong một tích tắc, tôi vẫn muốn được kết nối với Chako.

Để điện thoại thông minh lên bàn ngoài phòng khách, rồi chìm vào giấc ngủ trên giường.

Fwump, tôi vùi mặt bằng gối.

Tớ sẽ ở đây một mình, thế nên.

Đừng biến mất nhé, Chako.

Đừng biến mất.