Không thể tìm thấy Chako. Chako không thể được tìm thấy ở bất cứ đâu.
Số bàn học trong lớp học giảm một đơn vị sau kỳ nghỉ hè. Cô gái với mái tóc đen dài, người đáng lẽ phải ngồi ở ghế trước mặt tôi, đã biến mất. Những gì giáo viên chủ nhiệm nói với chúng tôi trong thời gian nhân sự sau kỳ nghỉ hè, là Chako đã nghỉ học do hoàn cảnh gia đình.
Hoàn cảnh gia đình cái quái gì khi Chako không có cha mẹ? Không thể nào.
Tôi chạy khắp nơi tìm kiếm Chako.Tôi cố gắng lấy thêm thông tin từ giáo viên chủ nhiệm và thậm chí còn đích thân hỏi Tomotaka-senpai, người mà tôi không thân thiết. Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm nói đó là vấn đề riêng tư và không cho tôi biết. Mặt khác, Tomotaka-senpai chỉ nở một nụ cười bối rối như thể không biết phải nói gì.
Đây là lần đầu tiên Chako làm một việc như bỏ học nên tôi không biết phải làm gì. Nhiều lần, tôi đến thăm nhà Chako và các cửa hàng chúng tôi hay cùng nhau đến nhưng tôi không tìm thấy bóng dáng cô gái có mái tóc đen dài đâu cả.
"Tớ nên làm gì gì... Không thể tìm thấy Chako."
Sau giờ học, tôi ngồi xuống thảo luận với Yoshiharu-kun trong câu lạc bộ nghiên cứu huyền bí như thường ngày và thảo luận. Phần lớn, chúng tôi hiện đang tìm kiếm nơi ở của Chako.
"Lỗi tớ, Nanami. Tớ cũng đã thử điều tra gia tộc Kamo nhưng... Phải nói phòng ngự của gia tộc Kamo vô cùng cứng rắn, đến cả tớ cũng không làm được gì."
"Cả cậu cũng... Ra vậy."
"Một cô gái trẻ với mái tóc đen dài... Tớ đang tìm kiếm nhưng cho đến nay vẫn chưa thấy ai phù hợp với mô tả đó".
Chako đột ngột biến mất. Dù cuối cùng tôi đã tìm ra cách để cứu cậu ấy và trở nên mạnh mẽ hơn, tôi không thể làm bất cứ điều gì với tiến độ này.
Cảm nhận được sự bế tắc, tôi thở dài. Nhìn tôi như vậy, Yoshiharu-kun tiếp tục nói sau khi cân nhắc.
"Tôi có thể hỏi riêng Kamo nhưng... Nếu anh ta không trả lời khi cậu hỏi, anh ta chắc chắn sẽ không trả lời nếu tớ hỏi."
"Bọn cậu có quan hệ không tốt sao?"
"À, thay vì có mối quan hệ xấu, tớ đoán nó giống như hai đứa không cố gắng để có mối quan hệ tốt hơn..."
Yoshiharu-kun lảng tránh nói. Tôi gật đầu đáp lại: "Hiểu rồi." Tomotaka-senpai có một mặc cảm về Yoshiharu-kun. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được cảnh hai người họ thân thiết với nhau.
"Kamo-senpai có tránh mặt cậu không, Yoshiharu-kun?"
"Ah, không, anh ta không. Anh ta cư xử bình thường khi tớ ở gần... Chỉ là, tớ ghét Kamo."
Đôi mắt của Yoshiharu-kun tràn ngập sự cáu kỉnh. Mắt tôi mở to trước lời nói của cậu. Tôi biết rằng Tomotaka-senpai sẽ không nghĩ đến việc duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Yoshiharu-kun vì anh ấy bị so sánh với cậu ta. Tuy nhiên, tôi không hề biết rằng Yoshiharu-kun lại ghét Tomotaka-senpai.
"Tớ ngạc nhiên khi cậu ghét ai đó, Yoshiharu-kun..."
Yoshiharu-kun tự tin vào bản thân và một khả năng không thể bàn cãi. Có lẽ đó là sự dễ dãi của một người đứng trên tất cả; Cậu ấy cư xử như thể hoàn toàn coi thường người khác. Thế nhưng...
『Kamo là kẻ thù!』 hiện rõ trong mắt Yoshiharu-kun.
"Kamo, tên đó... rất nổi tiếng."
"Hở?"
Tôi sốc trước những lời đột ngột nói ra. Yoshiharu-kun chỉ liếc nhìn tôi đang sốc, trước khi tiếp tục với vẻ mặt bực bội.
"... Khi tớ 4 tuổi. Có một cô gái tên là Rika-chan cùng tuổi và cùng luyện tập với tớ."
“? Và."
Nghiêng đầu trước hồi ức bắt đầu đột ngột, tôi gật đầu yêu cầu cậu kể tiếp. Yoshiharu-kun có một cái nhìn xa xăm, như thể cậu đang nhớ lại ngày xưa.
"Cô gái đó rất vụng về. Bởi vì tớ giỏi mọi thứ, lúc đó tớ đã nghĩ:"Con ngốc nào đây?""
"… Nếu là cậu thì có thể lắm."
"Ừ. Thậm chí sau đó, vào ngày lễ tình nhân, cô gái đó còn tặng tớ socola.”
Đúng là một cô gái tốt. Chắc chắn, cô gái đó đã bị Yoshiharu-kun luyện cho ra trò giống như tôi bây giờ. Trên hết, cô gái đó đã tặng cậu ấy socola mặc dù bị coi là một kẻ ngốc.
"Đó là lần đầu tiên tớ nhận được chúng từ một người khác ngoài mẹ, tớ đã rất vui mừng. Khi đó tớ đã nghĩ rằng con ngốc này thích tớ, dù chỉ là con ngốc, tớ bắt đầu thấy cô gái đó dễ thương."
"… Vậy ra đó là mối tình đầu của Yoshiharu-kun."
Có vẻ như Yoshiharu-kun đã dễ dàng đứng trên mọi người từ khi bốn tuổi. Cậu ấy tỏ vẻ kiêu ngạo với một Rika-chan đáng lẽ phải bằng tuổi cậu. Yoshiharu-kun thở dài khi đôi mắt tôi nheo lại.
"Quyết định trân trọng Rika-chan, tớ đi tìm cậu ấy. Tớ muốn đáp lại cảm xúc của cậu ấy... Vào thời điểm đó, có rất nhiều người tụ tập trong cuộc tiệc Âm Dương Sư hay gì đấy. Rika-chan, người mà cuối cùng tớ cũng tìm thấy trong đám đông, đang đưa cho Kamo một gói socola. ――Được gói gém cẩn thận như một bưu kiện nhỏ."
Có lẽ đã nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó, lông mày cậu nhíu chặt. Dường như biết chuyện tiếp sau đó, lông mày tôi cũng nhíu lại. Cứ như thể tôi có thể nhìn thấy Yoshiharu-kun trẻ tuổi đáng thương trước mặt mình.
"Của tớ chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay. Còn của Kamo có kích thước bằng một bưu kiện nhỏ.――Đó là sự khác biệt giữa nghĩa vụ và cảm xúc thật."
Dù cho đó là một mối tình đầu nhói đau và thuần khiết mà ngay cả cậu cũng không biết liệu nó có đáng để gọi như vậy hay không, nhưng đó có lẽ là một cảnh tàn nhẫn đối với chàng trai trẻ Yoshiharu-kun vui mừng khôn xiết. Yoshiharu-kun nâng khóe miệng lên và tự chế giễu.
"Mặt Rika-chan đỏ chưa từng thấy khi cậu ấy nói chuyện với Kamo bằng tất cả những gì cậu ấy có. Cậu ấy không như vậy với tớ nên tớ hiểu ngay lập tức. Rằng cậu ấy thích Kamo... Mối tình đầu của tớ đã chết trước cả khi chớm nở.――Tất cả là tại Kamo."
"… Đó là, oán hận vô cớ..."
Tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm với Yoshiharu-kun, người đang thể hiện rõ sự cáu kỉnh trong mắt. Tuy nhiên, Yoshiharu-kun tiếp tục như thể nói rằng cậu ấy không nghe thấy lời tôi.
"Điều này lặp đi lặp lại qua hàng năm sau đó. Yuuko-chan, Rei-chan, Yui-chan, Elise-chan. Kamo nhận được cảm xúc thật. Còn của tớ chỉ là nghĩa vụ."
"… Năm nào cũng vậy?"
"Ừ. Ngoài ra còn có những vấn đề khác. Trên hết, tên Kamo đó bắt đầu hẹn hò ở trường trung học. Lần lượt từng người một. AAA, thật khó chịu."
"Ế? Kamo-senpai có như vậy không?"
Tôi ngạc nhiên trước nội dung bất ngờ trong lời nói của Yoshiharu-kun. Không có dấu hiệu nào của phụ nữ xung quanh Tomotaka-senpai.Ít nhất là hiện tại đều giống nhau trong tất cả các vòng lặp đi lặp lại nên dù Yoshiharu-kun có nói vậy, tôi vẫn tin chắc anh ấy là một người trinh khiết.
"Ừ. Dù có vẻ khác đi sau khi rời trung học. Điều đó không gây khó chịu sao? Kết thúc cuộc sống trăng hoa của mình ở trường cấp hai, anh ta nổi tiếng đến mức nào chứ, chết tiệt. Đừng nhắc đến nữa!"
Đôi mắt của Yoshiharu-kun ngày càng trở nên sắc lẹm.
"Bên cạnh đó, tên đó còn nhận được “buff senpai” chỉ vì lớn hơn một tuổi. Sẽ tuyệt biết bao nếu tớ lớn tuổi hơn anh ta. Cả Rika-chan và Yuuko-chan đều nói rằng『Yoshi-kun có vẻ trẻ con so với Tomo-kun.』, cậu có thể tin được không? AAA, chết tiệt!"
Có lẽ nhớ lại những chuyện xảy ra lúc đó, Yoshiharu-kun vò đầu bứt tóc.
"Cướp đoạt tất cả những người xung quanh tớ――Biến đi, ikemen. Nổ tung đi, riajuu."
Keh, cậu ấy phun ra những thuật ngữ kỳ lạ. Không hiểu những thuật ngữ đó, tôi nghiêng đầu bối rối.
"Riajuu?"
"Ừ. Là hội trưởng hội học sinh, biến một cô gái dễ thương trở thành người quen, bị đàn em mắng chửi... Cuộc sống của anh ta không phải quá viên mãn sao? Điều đó có nghĩa là những người như thế nên nổ tung và chết đi cho rồi."
"… Cậu đã nói điều đó với Kamo-senpai chưa?"
Đừng có bảo là, cậu ấy thực sự đã nói như vậy nhá? Khi tôi nhìn Yoshiharu-kun một cách e ngại, cậu khịt mũi.
"Tớ luôn nói như vậy. Bất cứ khi nào đụng mặt nhau."
"… Yoshiharu-kun."
"Thế nên tớ mới bảo anh ta sẽ không trả lời dù tớ có hỏi... Lỗi tớ."
Khi tôi nheo mắt nhìn Yoshiharu-kun, ánh mắt của cậu ấy nhanh chóng giãn ra. Tôi thở dài khi nhìn thấy điều đó.
"Được rồi, tớ hiểu rồi. Cảm ơn vì đã chia sẻ."
Có vẻ như có khá nhiều chuyện giữa Yoshiharu-kun và Tomotaka-senpai. Ngay từ đầu, tôi chỉ yêu cầu Yoshiharu-kun tìm Chako nên không thể trách cứ chuyện giữa cậu ấy và Tomotaka-senpai.
"Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn chưa tìm thấy Tomonaga nhưng phải có cách. Đừng bỏ cuộc và tiếp tục suy nghĩ, tiếp tục nào."
"Được."
Yoshiharu-kun vẫn chưa bỏ cuộc. Đúng vậy. Tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
"Này, không phải Yoshiharu-kun cũng là ikemen sao?"
Vô tình, tôi đã nói ra những gì mình đang nghĩ. Đôi mắt dài và hẹp của Yoshiharu-kun trông thật ngầu và cái mũi thẳng và cái miệng nhếch mép của cậu ấy cũng vậy. Mặc dù cậu tạo ấn tượng hơi lạnh lùng có lẽ do cặp kính và biểu cảm, tôi tin rằng cậu ấy có thể được xem là một ikemen... Yoshiharu-kun gật đầu "Tớ biết" trước câu hỏi của tôi.
"Ừ... Đúng vậy. Khuôn mặt của tớ không tệ. Nhưng tính cách của tớ không đáng yêu. Dù sao thì phụ nữ cũng thích những anh chàng đẹp trai, dịu dàng và hoàng tử".
Tsk, cậu tặc lưỡi như thể vừa nhớ đến Tomotaka-senpai.
"Kamo là hội trưởng hội học sinh. Mọi người đều thích anh ta, phải không? Anh ta rất giỏi trong việc nắm bắt trái tim của mọi người. Không như tớ."
Sau đó cậu nhìn thẳng về phía trước.
"Dù sao thì tôi cũng rất mạnh. Những Bóng Ma không dám mặt đối mặt với tớ và Âm Dương Sư thì đối xử với tôi như một sự tồn tại riêng biệt. Chính xác, bởi vì tớ mạnh. Đâu thể khác được."
Tôi hiểu. Yoshiharu-kun không chỉ nói về việc có nổi tiếng với các cô gái hay không. 'Khác với tớ, cậu là một thiên tài', những người khác vạch ra một ranh giới giữa họ. Cậu ấy có thể cảm thấy hơi cô đơn dù đã chấp nhận thực tại từ lâu.
"Tớ cũng giống như Yoshiharu-kun."
"… Ừ."
"Chúng ta gian lận mà phải không?"
"Ừ, đúng vậy."
Yoshiharu-kun cũng cười theo khi tôi cười.
"Ngoài ra, cậu biết đấy, Chako có kỹ năng giao tiếp rất tốt. cậu ấy nhất định sẽ hòa thuận với cậu."
"Hô, hay à nha."
"Kousuke-kun cũng là một Bóng Ma nhưng cậu ấy sẽ là bạn với cậu bất kể cậu có là Âm Dương Sư."
"Hô."
Yoshiharu-kun cau mày với vẻ bối rối. Cậu không cần phải làm khuôn mặt như thế. Cậu chắc chắn sẽ kết bạn thành công.
"Hãy làm thật nhiều điều thú vị sau khi chúng ta cứu Chako, nhé?"
"… Ừ."
Yoshiharu-kun mỉm cười một chút trước lời nói của tôi. Đó là một nụ cười nhỏ nhưng, khác với nụ cười tự tin của Âm Dương Sư Vô Song, đó là một nụ cười hài lòng.
"Được rồi! Chúng ta hãy suy ngẫm về cơ thể mới trong khi tìm kiếm Tomonaga. Nghe chưa?"
"Nghe rõ!"
Mặt trời đã lặn bên ngoài cửa sổ và bầu trời nhuộm màu tím. Yoshiharu-kun và tôi tiếp tục thảo luận trong phòng câu lạc bộ sau giờ học, tìm kiếm những khả năng mới.
Thời gian cứ thế trôi. Cho đến cuối cùng, tôi đã không thể tìm thấy Chako và vẫn chưa tạo ra được một cơ thể mới. Thật không may, không còn thời gian nữa.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân.Vâng. Nếu là ngày này. Tôi có thể sẽ gặp lại Chako.
"Nanami, viên pha lê này là vật gia truyền của gia tộc Abe."
Nói rồi, Yoshiharu-kun lấy ra một viên đá trong suốt to bằng nắm tay từ túi đồng phục của mình.
"Chúng ta đã không tạo ra một cơ thể mới kịp thời nhưng một bản ngã có lẽ có thể được đặt trong này."
“Hiểu."
"Hủy bỏ cơ thể hiện tại của Tomonaga và chỉ trích xuất bản ngã của cậu ấy vào đây. Đối với thân thể, sau này chúng ta có thể xử lý với ma thú cấp thấp sau."
"… Tớ hiểu."
Nếu nhìn ra ngoài cửa sổ, người ta có thể thấy một vầng trăng tròn màu bạc đang tỏa sáng. Trong phòng câu lạc bộ nghiên cứu huyền bí, tôi chậm rãi gật đầu.
Đó là câu trả lời mà Yoshiharu-kun và tôi tìm được. Nó có thể không hoàn hảo nhưng sẽ có thể cứu được Chako.
"Yoshiharu-kun. Có khả năng nào Kyuubi-sensei sẽ xuất hiện vì thầy ấy không chấp nhận việc tớ ở cùng cậu không?"
"Ah, chuyện đó khỏi lo. Bởi vì bọn tớ luôn duy trì mối quan hệ tốt với Bóng Ma. Và đại Kyuubi cũng đã được thông báo trước."
"Vậy thì tốt quá..."
"Người không tán thành việc Nanami ở bên tớ... có lẽ chỉ có Kamo."
"Ừ."
Đến cả phe Âm Dương Sư lâu đời, vẫn có sự chia rẽ, phe Abe và phe Kamo. Phe Abe theo đường lối ôn hòa. Phe Kamo theo đường lối cấp tiến. Bởi giữa bọn họ có những mục tiêu khác nhau dù cho tất cả đều là Âm Dương Sư, nếu có ai đối đầu với Abe-kun, khả năng cao sẽ là Tomotaka-senpai.
"Cậu có thể quay lại một lần nữa nếu Tomonaga không xuất hiện."
"..."
"Sau đó, hãy đến gặp tớ. Giải thích lại một lần nữa và tớ chắc chắn sẽ tin cậu."
"… Ừm."
"Tuy nhiên, cậu sẽ phải tái khởi động quá trình đào tạo của mình. Hừ, riêng cái này là không thay đổi được."
"Ừm."
"Không quan trọng bao nhiêu lần. Chỉ cần cậu thành công là được."
"Ừm."
Yoshiharu-kun nhìn tôi tràn đầy tự tin. Mạnh mẽ. Cậu thực sự mạnh mẽ.
"... Vậy là, cậu thật cảm cảm thấy chuyện này ổn đúng không?"
"Cậu biết đấy, Nanami. Đây là cái mà người ta gọi là tinh tế."
Đôi mắt đằng sau cặp kính của Yoshiharu-kun tỏa sáng. Thấy biểu cảm đó cùng lời nói kỳ lạ theo sau, tôi cười khúc khích.
"Cảm ơn..."
“... Đừng để thụt lùi nhé."
Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần mặt Yoshiharu-kun. Và đáp một nụ hôn nơi bọn tôi hầu như chưa từng chạm tới.
Và rồi――một lượng lớn linh lực xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
“… Đó là?"
"Tệ rồi... Dẫu sao thì chúng ta cứ ra ngoài trước đã."
Bể linh lực của Chako có cuồng bạo tới như vậy không? Vì không biết cách sử dụng sức mạnh trong các vòng trước, tôi không biết Chako có bao nhiêu linh lực. Tuy nhiên, thế này thật bất thường. Kìm nén trái tim đang kêu gào của mình, Yoshiharu-kun và tôi nhảy từ cửa sổ tầng 4 xuống sân thể thao.
"Chako."
Niệm một câu thần chú, tôi tiếp đất không tác động thừa. Ở cuối tầm nhìn là một con sói nâu lớn.
"Nanami... đó là..."
"Ừm, là Chako."
"Nhưng, cậu ấy, có lượng linh lực tương đương với đại Kyuubi."
"… Ừm."
Con sói nâu trợn đôi mắt vàng đục và nước dãi chảy ra không ngớt từ miệng. Một sợi xích màu đen siết chặt quanh cổ nó, nó đau đớn phát ra một tiếng "Ử, Ử".
"Ê, Kamo! Anh đi quá giới hạn rồi đây!"
"Một chút thôi. Hừ, để đánh bại ngươi thì chừng này có xá gì."
"Ngu xuẩn."
Yoshiharu-kun gọi người đứng bên cạnh con sói nâu. Người đó, dường như đang thao túng sợi xích gắn trên người con sói nâu; Có một con dấu ràng buộc trên tay anh ta.
"Yoshiharu-kun, Chako đã..."
"Ừ, có lẽ Kamo đã khiến cậu ta hấp thụ bóng ma đến giới hạn. Linh lực đã tăng lên nhưng... cậu ấy đã đánh mất bản ngã của mình."
"Không thể nào..."
Cắn môi, tôi nhìn con sói nâu. Không còn ánh sáng trong đôi mắt vàng đó.
"Nhìn thấy sợi xích đen kia không? Đó là một câu thần chú để trói buộc thức thần. Dù cái tôi đã không còn, Kamo vẫn có thể giữ cho Tomonaga không nổi điên bằng sợi xích đó."
"Có đau không?"
"Đau, rất đau ... Làm sao bây giờ? Ngay cả khi cơ thể cậu ấy bị tiêu diệt, liệu bản ngã có còn tồn tại hay không..."
Yoshiharu-kun nhìn Tomotaka-senpai với vẻ thất vọng. Cái tôi của Chako bây giờ không nằm trong con sói nâu đó sao? Sẽ ổn thôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến sự việc như vậy.
"Vòng đầu tiên cậu ấy cũng nổi điên. Tuy nhiên, cái tôi của Chako cuối cùng vẫn có thể tồn tại."
"Hiểu rồi... Thế thì, chúng ta thử xem nhé?"
"Ừm."
Chúng ta có thể làm được. Nếu đó là hai người bọn tôi, thì có thể.
Yoshiharu-kun vừa chạy vừa tụng một lời nguyền để trói buộc con sói nâu. Ở bên cạnh, tôi cũng bắt đầu chạy về phía con sói nâu.
Trận chiến vô cùng khủng khiếp.
Yoshiharu-kun thực hiện các động tác để hạn chế cơ thể của con sói nâu trong khi làm thuyên giảm sức mạnh của nó. Trong khi đó, tôi làm tan rã khí độc trong cơ thể Chako từng chút một trong khi tìm kiếm bản ngã của cậu ấy. Có vẻ như Tomotaka-senpai đã ra lệnh và thao túng con sói nâu để nó không nổi điên.
Tuy nhiên, mọi chuyện rồi đi đến hồi kết. Dù con sói nâu có một sức mạnh to lớn, Yoshiharu-kun cuối cùng cũng khuất phục được nó và tôi làm tan rã khí độc trong cơ thể nó bằng sức mạnh của mình.
Cơ thể của con sói nâu tiêu tan, chỉ để lại cơ thể của một con sói nhỏ. Tomotaka-senpai dường như đã sử dụng hết linh lực của mình và ngồi gục xuống đất. Tôi lao đến bên con sói nhỏ và nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đó.
"Chako, Chako."
Khi tôi gọi một cách điên cuồng, đôi mắt vàng nhìn tôi. Đôi mắt đó mở to trong một chút kinh ngạc rõ ràng.
"Yui-chan."
"Đúng, là tớ đây. Tớ xin lỗi. Đau lắm phải không?"
Điều mà Tomotaka-senpai không tán thành nhất là Âm Dương Sư Vô Song, Yoshiharu-kun, có được sức mạnh. Dù lẽ ra tôi nên biết điều đó, tôi đã gạt Chako sang một bên và chỉ tìm cách làm cho bản thân mạnh mẽ hơn. Chako đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, hấp thụ bao nhiêu Bóng Ma đến nỗi đánh mất bản ngã và bị trói buộc bởi xiềng xích cơ chứ?
Tớ xin lỗi vì để cậu tổn thương, Chako. Nhưng tớ đã tìm ra cách để cứu cậu rồi.
Tôi nhìn Yoshiharu-kun đang đứng sau lưng mình. Yoshiharu-kun gật đầu và lấy ra một viên pha lê.
"Cậu biết không, Chako, tớ có thể chuyển bản ngã của cậu một mình vào viên pha lê này ngay bây giờ."
Đôi mắt vàng của con sói nhỏ giao động.
"Với điều đó, cậu có thể có được một cơ thể mới, Chako. Khế ước thức thần của cậu cũng sẽ kết thúc. Hãy sống cùng nhau hạnh phúc, mãi mãi".
Chako. Nắm lấy tay tôi. Chung sống với tôi.
"Là... Đủ rồi, Yui-chan."
Tôi nhìn đôi mắt vàng trong tuyệt vọng nhưng――đôi mắt đó từ từ nhắm lại.
"Tớ, mệt rồi."
Tớ không muốn điều đó. Tớ không muốn điều này, Chako. Đừng biến mất. Đừng bỏ cuộc.
"Chako, cậu biết không, dù chỉ một chút cũng không sao, đi vào pha lê một lát... Và như thế, cậu sẽ được tự do... rồi sau đó..."
Tôi tiếp tục nói một cách điên cuồng nhưng con sói nhỏ lắc đầu. "Yui-chan... Cậu dường như đã rất vui vẻ... Tớ không thể làm gì cả, nhưng cùng với Abe-kun, cậu..."
"Chako, chỉ một chút thôi. Này, nhìn tớ này."
"Tôi đã luôn luôn giữ gìn... giành giật... và níu kéo. Nhưng cho đến cuối cùng, tớ vẫn đánh mất cái tôi của mình..."
Không. Chako, mở mắt ra đi. Hãy nhìn tớ này.
“… Tớ mệt rồi, Yui-chan."
Cơ thể nhỏ tiêu tan. Nó tiêu tan vào không khí và biến mất.
"Chako...!"
"Vậy, là tốt rồi... Cậu đã chọn, Abe-kun, mọi chuyện đã ổn rồi..."
――Tớ muốn biến mất.
Câu nói cuối cùng của Chako không được cất lên. Kể cả thế, tôi vẫn hiểu những gì Chako muốn nói. Đúng. Sự thật là, tôi đã luôn biết.
Chako vẫn luôn như vậy.
Cơ thể của Chako không còn nằm trong vòng tay tôi. Những cánh tay đánh mất đích đến gục xuống một cách yếu ớt.
"Yoshiharu-kun... cậu đã từng nói có thể do định mệnh mà Chako biến mất, đúng không?"
Giọng nói khàn khàn của tôi tan vào không khí.
"Tớ không muốn như thế. Tớ không bị thuyết phục bởi số phận mà Chako sẽ biến mất. ――Tuy nhiên, Chako đã chấp nhận nó."
Chako luôn mỉm cười hài lòng khi mọi chuyện kết thúc. Chako nói
"Không sao đâu," và rũ tay Yoshiharu-kun và tôi ra.
Chako biết rằng cậu ấy sẽ biến mất và sẵn sàng chấp nhận.
Vấn đề không phải tôi lặp lại bao nhiêu lần. Mà là dù tôi có bắt đầu lại bao nhiêu lần.
Chako không muốn ở lại thế giới này.
Ah. Tất cả đều vô dụng dù tôi có bắt đầu lại bao nhiêu lần đi chăng nữa. Một số phận mà người được đặt trong câu hỏi đã chấp nhận. Làm sao tôi có thể thay đổi được điều đó?
‘Mình muốn cứu Chako?’
‘Mình muốn giải phóng Chako'?
Tôi đã nghĩ sẽ có điều gì đó thay đổi nếu tôi biết mối quan hệ giữa Chako và Tomotaka-senpai.
Tôi đã nghĩ rằng Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian sẽ có thể cứu được cậu ấy.
Tôi đã nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp nếu bản thân tôi trở nên mạnh mẽ hơn.
Và đây là kết quả. Tôi đã gây ra cho Chako nỗi đau lớn nhất cho đến nay và khiến cậu ấy phải nói rằng cậu muốn biến mất.
"Tớ không thể làm gì cả..."
Giọng nói trầm thấp và khàn khàn đè nặng lên trái tim tôi.
Đúng vậy ha. Sự thật là, tôi đã biết ngay từ đầu. Huyễn hoặc bản thân rằng tôi có thể làm được, vờ không nhìn thấy những điều bất lợi cho mình.
Khi tôi biết việc Chako là một thức thần, tôi không muốn cậu ấy buồn. Khi tôi được thông báo rằng số phận của cậu ấy có thể biến mất, tôi không muốn cảm thấy tội lỗi. Khi tôi nói về việc quay ngược thời gian nhiều lần, chỉ vì tôi không muốn chấp nhận sự thật.
Và cứ thế, tôi huyễn hoặc và đưa ra lý do cho mình, từ chối đối mặt với Chako. Bởi vì tôi biết khi đối mặt với cậu ấy.
Rằng Chako chưa từng cố gắng tồn tại trên thế giới này.
Tôi muốn tìm cách cứu Chako mà cậu ấy không hề hay biết. Tôi đã hy vọng rằng, nếu tôi biết cách cứu cậu ấy, cậu ấy có thể chấp nhận. Tuy nhiên, Chako đã không nắm lấy. Cậu ấy sẽ không nắm lấy tay tôi.
Nếu đúng như vậy, tôi không thể làm gì được nữa.
Không muốn di chuyển chút nào, tôi chỉ lơ đãng ngồi xuống.
"Có thể. Tin vào tớ. Cậu có thể làm được".
Đôi mắt mạnh mẽ ở phía bên kia cặp kính của Yoshiharu-kun nhìn tôi.
"Nghe này, tớ sẽ giúp cậu. Quay về. Bắt đầu lại từ đầu."
Âm Dương Sư Vô Song nhìn tôi kiên quyết. Với đôi mắt mạnh mẽ không chút do dự lại.
"Thế nhưng... Tớ có thể làm gì sau khi trở về? Tớ không còn muốn làm gì nữa."
Không còn nữa. Tôi không muốn thấy Chako biến mất.
“… Tôi không muốn thử lại".
Tôi, hoàn toàn khác với Yoshiharu-kun. Tôi không phải là một kẻ gian lận. Tôi không thể tiếp tục cố gắng. Tôi không thể.
"Tốt thôi."
Cậu quỳ xuống trước mặt và nắm chặt tay tôi.
"Cậu sẽ không để mọi thứ kết thúc ở đây, phải không? Đi đi."
Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ấm áp của Yoshiharu-kun đang xâm nhập vào cơ thể mình. Nó điều hướng sức mạnh của tôi. Tôi cắn môi nặng nề.
Sức mạnh sẽ dẫn dắt tôi.
Đến sáng hôm đó. Dù tôi không muốn quay trở lại.
—————
Đã đạt được『Âm Dương Sư vô song』Abe Yoshiharu True Ending.
Lộ trình『Niềm Hạnh Phúc Khi Ta Chung Sống』 đã được mở khóa.