Tôi thức dậy.

Không giống như trước đây, không có giọt nước mắt chảy dài trên má tôi. Bởi vì Chako đã lau chúng cho tôi.

Cầm chiếc điện thoại quen thuộc trong căn phòng quen thuộc lên, tôi xác nhận ngày tháng. Tôi đã trở lại thành công vào ngày diễn ra lễ nhập học.

... Lại một thất bại khác.

Chako không đồng ý sống trong cơ thể của sensei và chọn ngủ sâu trong thầy ấy. Dù cậu ấy không biến mất, nhưng nó khác với mong muốn của tôi.

Kể cả thế――nó cũng không hoàn toàn là một thất bại.

Dựa vào sensei, tôi đã khám phá ra một cách mới để sử dụng sức mạnh của mình với tư cách là Yêu Vân Vu Nữ. Tôi có thể làm nhiều hơn là trao đi sức mạnh. Tôi cũng có thể kìm nén nó. Tôi chắc chắn có thể làm nhiều hơn nữa.

Vâng, tôi đã thấy một chút hy vọng.

Chako vẫn là Chako ngay cả trong cơ thể của sensei. Mặc dù cậu ấy vẫn là Chako, khế ước của cậu ấy với Tomotaka-senpai đã kết thúc. Khế ước được cho là vẫn còn cho đến khi một trong hai bên biến mất, đã kết thúc.

Tôi có thể làm điều đó. Tôi cần phải mạnh mẽ hơn.

Abe-kun, người cuối cùng đã giúp tôi. Nếu là『Âm Dương Sư Vô Song』, nhất định có thể dạy tôi cách sử dụng sức mạnh này.

Lễ nhập học lần thứ tư và giờ khai giảng của tôi đã kết thúc. Hầu như không còn ai trong lớp học bây giờ. Trước đây, tôi đã gọi Chako, người ngồi ngay trước mặt tôi và về nhà với cậu ấy. Nhưng lần này thì khác. Đứng dậy, tôi đi đến chỗ ngồi đầu tiên cạnh hành lang.

"Abe-kun."

Abe-kun ngẩng đầu lên và nhìn tôi đang đứng bên cạnh bàn làm việc của cậu ấy và gọi. Đôi mắt đen đằng sau cặp kính phản chiếu hình ảnh của tôi.

"Tớ có chuyện muốn nói. Tớ có thể nói chuyện riêng với cậu được không?"

Giảm âm lượng giọng xuống, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó. Đối với Abe-kun, nó giống như một người lạ đang gọi cậu ấy vậy. Thế nên, tôi nghĩ rằng sẽ là tự nhiên nếu cậu ấy nhìn tôi một cách nghi ngờ nhưng đôi mắt của Abe-kun nheo lại vì thích thú.

"Chắc chắn rồi. Đi theo tớ."

Nói rồi, Abe-kun đứng dậy và đi về phía hành lang. Tại sao? Để làm gì? Tôi nghĩ cậu ấy sẽ chất vấn tôi như thế. Tuy nhiên, có vẻ như Abe-kun có ý định nói chuyện với tôi mà không cần hỏi lý do. Tôi đã bắt đầu lại vài lần trước đây nhưng chưa bao giờ nói chuyện với Abe-kun nhiều. Do đó, tôi thực sự không biết cậu ấy là người như thế nào. Dù sao đi nữa, tôi phải khiến Abe-kun khiến tôi trở nên mạnh mẽ. kể cả khi cái mạnh mẽ đó... chỉ là suy nghĩ trong tôi. Tuy nhiên, thật tiện lợi khi cậu ấy sẵn sàng lắng nghe tôi mà không cần thắc mắc.

Tôi đi theo Abe-kun và bước ra khỏi cửa lớp học. Tôi có thể cảm thấy một ánh mắt đâm vào lưng tôi. Chắc là Chako rồi. Hành động của tôi có làm cậu ấy ngạc nhiên không?

Chako. Tớ sẽ trở nên mạnh mẽ, được chứ?

Tôi đuổi theo Abe-kun mà không quay đầu lại.

Di chuyển về phía trước trên hành lang, chúng tôi đi qua ngã tư. Từ đó, chúng tôi bước vào tòa nhà cũ của trường và leo lên tầng bốn. Abe-kun đi đâu vậy? Abe-kun bước vào một căn phòng trong khi tôi tò mò đi theo cậu ấy.

"Chào mừng đến với câu lạc bộ nghiên cứu huyền bí."

cậu ta quay lại và nhìn tôi, dang rộng hai tay. Tôi bật cười trước cử chỉ của cậu ấy cứ như cử chỉ mà bạn có thể tìm thấy trong manga.

"Câu lạc bộ nghiên cứu huyền bí?"

"Ờ. Ừm, dù sao thì tớ cũng là thành viên duy nhất."

"Một Âm Dương Sư... Nghiên cứu huyền bí?"

"Đúng. Không thú vị sao, cái này."

"Chúng ta vừa kết thúc buổi lễ khai giảng, vậy cậu đã vào câu lạc bộ như thế nào?"

“Bởi vì tớ có việc phải làm và đến trường vào kỳ nghỉ xuân."

Khi Abe-kun khuyến khích tôi ngồi lên ghế, cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi.

Kuku, cậu cười khi đôi mắt đó tỏa sáng một cách mơ hồ.

"Vậy nhà ngươi muốn nói gì với ta?"

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt xuyên thấu. Nhận được ánh mắt đó, tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi. Sau đó tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đằng sau cặp kính đó.

"Đó là về... những gì tớ đang làm."

Abe-kun chắc chắn sẽ tin tôi. Hãy nói với cậu ấy tất cả mọi thứ. Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ.

Vì vậy, tôi đã nói với cậu ấy tất cả những gì đã xảy ra cho đến nay.

Về Chako, một bóng ma khác với những người khác. Và mối quan hệ giữa Tomotaka-senpai và cậu ấy.

Về việc tôi trao sức mạnh cho Kousuke-kun đã khiến cậu ấy nổi điên như thế nào.

Về việc Tomotaka-senpai và sensei đã chiến đấu như thế nào sau khi tôi ban cho senpai sức mạnh.

Về việc cái tôi của sensei và Chako ở lại trong cơ thể sensei như thế nào sau khi sức mạnh của thầy bị đè nén.

Về việc tôi quay ngược thời gian.

Về Chako luôn biến mất mà không thất bại.

Bề ngoài vui vẻ và đầy hứng thú, Abe-kun lắng nghe tất cả những gì tôi nói. Dường như khá trầm tư, một ánh sáng mơ hồ ngự trị trong đôi mắt đó của anh.

"――Nói cách khác, năm nay cậu đã làm lại vài lần để cứu con bóng ma đó. Tớ nói có đúng không?"

"Un..."

"Hiện tại là lần thứ mấy?"

"Thứ tư."

Haha, Abe-kun cười lớn.

"Tốt, rất tốt! Cậu quả nhiên rất tuyệt!"

"… Không, tớ không nghĩ mình tuyệt vời."

Bởi vì nó có nghĩa là tôi đã thất bại ba lần.

"Cậu đang thu thập thông tin và tìm kiếm câu trả lời khi bạn quay ngược thời gian, phải không? Như vậy không tốt sao? Nó chắc chắn sẽ thành công!"

"Nhưng, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời..."

Tôi cho rằng Abe-kun đã tin tôi. Đánh giá từ cách cậu chọn vào câu lạc bộ nghiên cứu huyền bí, có lẽ cậu thích loại hiện tượng kỳ lạ này. Không thể chia sẻ sự nhiệt tình của Abe-kun, tôi thở dài một hơi. Có lẽ thấy tôi không hoàn toàn bị kích động khiến cậu ấy bình tĩnh lại một chút. Abe-kun có vẻ hơi trầm ngâm.

"Fumu. Vậy là bóng ma đó biến mất cả 3 lần, đúng chứ... Nó có thể được gọi là 'định mệnh'."

――Định mệnh.

Những lời nói hờ hững của Abe-kun đâm vào tim tôi một cách lạnh lùng.

“… Làm sao có thể? Cậu đang nói rằng Chako sẽ biến mất bất kể chuyện gì xảy ra sao?"

Giọng tôi thô ráp trước những lời tôi không muốn nghe.

Không, tôi không biết số phận như vậy. Tôi sẽ không thừa nhận một số phận như vậy.

"Ah, lỗi tớ. Đó không phải là cái tớ muốn nói".

Abe-kun gãi đầu xin lỗi, người đã đứng dậy và đang nghiêng người về phía trước.

"Cậu muốn thay đổi nó ngay cả khi đó là 'định mệnh', phải không?"

Đôi mắt đen đằng sau cặp kính của cậu ấy nhìn tôi. Thở gấp, trái tim bão táp, "Un,"tôi gật đầu.

"Tôi muốn trở nên mạnh mẽ. Tôi muốn cứu Chako bằng sức mạnh này."

Đúng vậy. Ngay cả khi đó là định mệnh. Tôi chỉ cần trở nên mạnh mẽ. Dù sao thì tôi cũng sẽ cứu Chako.Tôi là Yêu Vân Vu Nữ cơ mà.

"Abe-kun, tớ muốn cậu làm cho tớ mạnh mẽ."

Tôi ngước lên nhìn Abe-kun. Khóe miệng hắn nhếch lên.

"Chắc chắn rồi. Tớ sẽ làm cho cậu mạnh mẽ. Đến mức cậu có thể coi là đối thủ của『Âm Dương Sư Vô Song』này.

Trước lời khiêu khích lệ đó. Tôi chậm rãi gật đầu.

『Đối thủ của Âm Dương Sư Vô Song』. Chắc chắc. Tớ sẽ cho cậu thấy mình có thể trở thành điều đó.

"Có lẽ cậu nên ngừng gọi tớ là 『Abe-kun』từ đây."

"Tại sao?"

"Tớ không thể hoàn toàn khiến bản thân thích được gọi bằng họ. Dù sao thì tớ cũng là thiếu gia của nhà Abe. Thật khó chịu vì có vẻ như nó gắn liền với tớ."

Tôi cố gắng gật đầu với Abe-kun, người đã kích động đến mức khịt mũi. Nghĩ lại thì, sau khi tôi bước vào hội học sinh, Tomotaka-senpai cũng không thích bị gọi là 『Kamo-senpai』. Anh ấy có thể cũng cảm thấy như Abe-kun.

"Vậy tớ có thể gọi cậu là Yuusei-kun được không?"

"Ừ, được đó."

"Được. Một lần nữa, Yuusei-kun, xin hãy biến tớ thành đối thủ của cậu."

"Chắc chắn rồi. Chuẩn bị tinh thần đi."

Yuusei-kun cười, hài lòng. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, đôi mắt cậu nhìn tôi đầy thích thú.

Vậy là tôi trở thành đệ tử của Yuusei-kun. Tuy nhiên...

Trời ạ, nó thực sự rất dữ dội. Ngày của tôi biến thành địa ngục.

Giáo lý của Yuusei-kun được hình thành sau khi xem xét mọi phần sức mạnh của tôi. Bên cạnh kiến thức mong đợi, thực hành kiểm soát, v.v., cậu ấy còn đào tạo tôi trong các lĩnh vực như thể lực và kỹ thuật tự vệ. Do đó, tôi nhanh chóng tiến bộ khi ngoan cố đi theo cậu ta.

Tôi đã học cách cảm nhận sức mạnh chảy trong cơ thể mình và cách kiểm soát nó. Sức mạnh thể chất của tôi cũng nhảy vọt và tôi đã giành được vị trí số 1 trong cuộc tiếp sức giữa các lớp. Mặc dù nó đã trở thành lịch sử đen tối của tôi trong mỗi vòng, tôi đã có thể vượt qua tất cả mọi người và vượt qua cuộc thi chạy tiếp sức lần này. Tôi choáng váng trước sức mạnh của chính mình. Ngoài ra, sau khi đi tiêu diệt bóng ma với Abe-kun sau giờ học, tôi tin rằng mình đã đạt đến một cấp độ đáng kể.

"Cậu là một kẻ gian lận, Nanami à."

"Gian lận?"

"Đúng. Về cơ bản giống như bất công vậy..."

"Bất công!?"

"Ah, lỗi tớ, đó không phải là những gì tớ muốn nói ... Ừm, nó giống như tuyệt vời theo một cách không điển hình."

“Yuusei-kun giảng dạy một từ mà tớ không hiểu lắm."

Theo một cách không điển hình. Điều đó có thể đúng. Thành thật mà nói, việc nâng cao khả năng thể chất của tôi và có thể tiêu diệt những bóng ma chỉ bằng một đầu ngón tay trong một tháng hoặc lâu hơn, sẽ là điều không tưởng đối với tôi ở vòng đầu tiên.

"Vậy Yuusei-kun cũng là một kẻ gian lận?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Không ai gian lận hơn tớ."

Yuusei-kun cười tự tin. Không hiểu sao, tôi cũng cười thành tiếng.

Thật vui khi ở bên Yuusei-kun.Tôi có thể cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên đều đặn.

Chako, tớ đang phát triển mạnh mẽ hơn đều đặn. Tôi sẽ cho cậu thấy rằng tớ cũng có thể có được sức mạnh để cứu Chako.

"Nanami, cậu có biết 『Yêu Vân Vu Nữ』nghĩa là gì không?"

"… Xin lỗi, tớ không."

Mắt tôi lướt qua câu hỏi đột ngột của Yuusei-kun. Điều này thật tệ. Yuusei-kun sẽ không thể hiện sự khoan dung đối với những thứ như thế này. Tôi có xu hướng giả vờ không chú ý đến mọi thứ vì tôi không thực sự muốn biết thêm về bản thân mình.

『Yêu Vân Vu Nữ』. Tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một tiêu đề, tôi chưa bao giờ thử tìm hiểu. Tôi đoán Yuusei-kun đã nhận ra điều đó.

Yuusei-kun thở dài trước câu trả lời của tôi.

"Nghe này, Nanami. Cậu phải biết cậu là gì nếu muốn trở nên mạnh mẽ. Hiểu chưa?"

"Vâng..."

"'Yêu Vân' là một điềm xấu. Giống như những đám mây đáng ngại xuất hiện trên bầu trời khiến người ta cảm thấy khó chịu."

"… Đúng."

『Yêu Vân』. Điềm xấu. Điều đó có nghĩa là tôi là một vu nữ xấu số?

"Cậu cũng nhận ra rằng sức mạnh của cậu là một cái gì đó tuyệt vời sau khi tập luyện với tớ, phải không? Đó là một loại gian lận. Đến nỗi nó thậm chí có thể quay ngược thời gian."

"Đúng vậy... Đúng. Tớ ngạc nhiên vì mình đã xoay sở để sống mà không cần cân nhắc nhiều về nó cho đến bây giờ."

"Ah. Chà, đó là bởi vì những người như Kamo và tớ đã làm những việc đằng sau hậu trường."

"…Phải ha."

Tôi cảm nhận được nó sau khi biết về sức mạnh của mình. Sức mạnh này quá lớn đối với tôi để sống một cuộc sống bình thường. Tôi thường bị tấn công bởi những bóng ma khi còn nhỏ. Lý do tại sao tôi không trải qua bất cứ điều gì kinh hoàng là vì ai đó đã bảo vệ tôi.

"Có phải Kamo-senpai và Yuusei-kun luôn bảo vệ tớ không?"

"Ah, hmm, đó là Âm Dương Sư khác khi cậu còn trẻ. Những ngày này, chính là bọn tớ."

"…Tớ xin lỗi."

Tôi đã sống mà không nhận ra bất cứ điều gì từ lâu. Tôi thấy sự vô dụng của mình thật thảm hại. Tôi đã được bảo vệ bởi rất nhiều người như thế nào?

Tôi nhắm mắt nhìn tôi, người không cố gắng biết bất cứ điều gì. Khi tôi làm vậy, Yuusei-kun gãi đầu như thể đang cáu kỉnh.

"Ahh, lỗi tớ, tớ không định có một cuộc trò chuyện như thế. Ugh, dù sao! Về 『Yêu Vân Vu Nữ』."

Cậu trở lại chủ đề.

"Ý tớ là, sức mạnh của cậu thật tuyệt vời, Nanami."

"… Ừ."

"Cái gọi là 'điềm xấu', có lẽ, ám chỉ xung đột mà Âm Dương Sư và bóng ma gây ra xung quanh『Vu Nữ』. Bởi vì Âm Dương Sư muốn tiêu diệt bóng ma trong khi bóng ma có lẽ muốn cướp lấy thế giới từ con người."

"… Những tình tiết này vẫn còn tồn tại sao?"

"Ồ, ừm, rốt cuộc cái gì đen tối thì đen tối mà."

Có lẽ có điều gì đó xuất hiện trong tâm trí Yuusei-kun khi đôi mắt cậu trở nên sắc bén. Tôi chậm rãi gật đầu khi nhìn vào mặt cậu. Chắc chắn, tôi cần phải nhận thức rõ ràng về bản thân mình.

“… Tớ đã hiểu. Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết."

Nếu đó là tôi trước đây, tôi có thể đã kết thúc mọi thứ bằng cách cười "Tớ không có sức mạnh như vậy đâu!" Nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Sức mạnh này phát triển mạnh mẽ hơn khi tôi luyện tập là bất thường. Nếu tôi mong muốn một điều gì đó lớn lao, nó chắc chắn sẽ trở thành sự thật.

Một điềm xấu. Nguồn gốc của xung đột.

Đó là tôi. Đó là『Yêu Vân Vu Nữ』.

"Ồ, nhưng cậu biết đấy, tớ không lo lắng lắm."

"… Vì sao?"

Tôi nghĩ rằng sự tồn tại của mình là một cái gì đó khủng khiếp nhưng đôi mắt của Yuusei-kun nheo lại khi cậu cười khúc khích. Cau mày trước cuộc trò chuyện mà tôi không hoàn toàn theo dõi, tôi nhìn lên Yuusei-kun.

"Nếu cậu hợp tác với các Âm Dương Sư như Kamo và tớ, cậu sẽ có thể xóa sổ mọi bóng ma trên thế giới này. Nếu cậu hợp tác với đại Kyuubi, cậu sẽ có thể giết chết mọi con người trên thế giới này. ――Nhưng, mong muốn của một người như cậu là gì?"

Yuusei-kun cười như thể cậu đang vui vẻ.

Aah. Đúng vậy. Tôi không mong muốn tiêu diệt bóng ma cũng như không muốn đứng ở đỉnh cao của nhân loại. Tôi chỉ có một điều ước duy nhất.

"Tớ muốn nụ cười luôn nở trên môi Chako."

Đúng. Tôi sử dụng sức mạnh của mình chỉ vì lý do đó mà thôi.

Pfft, Yuusei-kun phá lên cười trước câu trả lời của tôi.

"Phải không? Tớ biết phải không? Cậu là, tuyệt nhất! Cậu đang nói rằng cậu sẽ sử dụng sức mạnh đó chỉ để cứu một bóng ma kỳ lạ mà thôi."

Ahaha, Yuusei-kun cười. Nhìn nụ cười đó, có cảm giác như mọi thứ sẽ ổn. Mặc dù tôi là một vu nữ xấu số, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm phát sinh xung đột.

"Cậu không phiền chứ, Yuusei-kun? Là một Âm Dương Sư, cậu không muốn loại bỏ bóng ma sao?"

"Ah, tốt, đó là vì công việc của tớ thôi. Cá nhân tớ nghĩ thật điên rồ khi khiến thế giới mất đi những sinh vật thú vị như vậy."

"… Vậy là Yuusei-kun cũng thích bóng ma."

"Thay vì 'thích', tớ quan tâm nhiều hơn.”

Đôi mắt đen đằng sau cặp kính của Yuusei-kun tỏa sáng. Có lẽ đó là câu nói thông thường của cậu "Ta muốn mổ xẻ chúng."

Tôi cười khúc khích khi nhìn vào đôi mắt đó. Bởi vì Yuusei-kun cũng giống như Tomotaka-senpai.

"Nhân tiện, về mối quan hệ giữa cơ thể và bản ngã mà cậu đã đề cập."

Đôi mắt của Yuusei-kun trở nên nghiêm túc khi tôi cười. Đó là những gì tôi yêu cầu Yuusei-kun điều tra. Đáp lại trong tiếng cười, "Un," tôi gật đầu, thúc giục cậu ta tiếp tục.

"Thông thường, cơ thể và bản ngã gắn bó chặt chẽ và tách rời và những gì không thể xảy ra. Tuy nhiên, có thể kết nối yếu đối với Tomonaga. Cậu ta cũng nên là một người có cái tôi không dễ dàng bị người khác hấp thụ."

"Tớ hiểu. Đó là lý do tại sao cậu ấy không bị hấp thụ và vẫn tách biệt ngay cả sau khi bị hấp thụ vào cơ thể của sensei."

"Yup. Ừm, có thể là do cậu ta dùng sức mạnh của mình để trói buộc sức mạnh của đại Kyuubi."

Tôi hiểu.

Cơ thể và bản ngã của Chako dễ dàng tách rời. Và, không giống như những bóng ma khác, cậu ấy sở hữu một cái tôi không hoàn toàn hợp nhất với những người khác. Thứ giống như tấm màn che mà tôi hình dung ra để ngăn chặn sức mạnh của sensei. Nó tiếp tục cắt đứt cái tôi của sensei và Chako, cho phép sự xuất hiện kỳ lạ của một cơ thể duy nhất có hai bản ngã.

"Hơn nữa, điều thú vị hơn là khế ước của cậu ấy với Kamo kết thúc miễn là cơ thể cậu ấy biến mất."

"khế ước kết thúc, chỉ cần cơ thể cậu ấy biến mất?"

"Yup. Điều tương tự có lẽ đã xảy ra với đại Kyuubi sau khi anh ta biết về Tomonaga. khế ước quen thuộc tiêu chuẩn được thực hiện bằng cách sử dụng máu của Âm Dương Sư và vật tổ của bóng ma. khế ước kết thúc khi máu của Âm Dương Sư tan biến... Nói cách khác, một khi anh ta chết, hoặc một khi vật tổ của bóng ma biến mất. Nhưng Tomonaga không có vật tổ. Vậy thì Kamo đã ký khế ước với phần nào của Tomonaga? ――Câu trả lời là hắc vụ của cơ thể bóng ma đó. Do đó, khế ước sẽ kết thúc khi hắc vụ biến mất".

Đôi mắt đen đằng sau cặp kính của Yuusei-kun tỏa sáng.

"Dự đoán của đại Kyuubi đã đúng. Đúng như mong đợi từ Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian. Lẽ ra cậu phải tìm thấy sức mạnh của khế ước trói buộc Tomonaga. Bằng cách xóa bỏ cơ thể và chỉ để lại cái tôi của mình, Tomonaga có thể trở lại là một bóng ma tự do."

Tôi cố kìm nén sự sôi sục của trái tim mình khi lắng nghe những lời của Yuusei-kun. Ở đó, tôi có thể thấy phương pháp cứu Chako, ngay tại đó.

"Đại Kyuubi đã dâng hiến cơ thể của chính mình làm cơ thể mới cho Tomonaga. Tomonaga có lẽ không thể sống bằng cách thay thế một người mà cậu ấy thân thiết. Nếu có chuyện khác thì sao?"

"Nếu tớ tạo ra một cơ thể mới cho Chako và đặt cái tôi của Chako vào đó...!"

"Yup. khế ước thức thần sẽ kết thúc. Tomonaga cũng sẽ không biến mất."

Cuối cùng tôi đã tìm ra nó. Câu trả lời để cứu Chako.

"...!! Tuyệt!"

"Ồ, nhưng, vẫn còn một vấn đề. Làm thế nào để tạo ra một cơ thể không có bản ngã?"

"Cậu nói đúng. Chúng ta cần một cơ thể mà Chako có thể sử dụng."

"Aah. Chà, không phải vẫn còn thời gian cho đến khi Tomonaga biến mất sao?"

"Đúng. Bởi vì nó luôn luôn vào ngày lễ tình nhân."

"Được. Chúng ta hãy suy ngẫm nhiều hơn về điều này khi luyện tập!"

Chúng tôi bắt đầu chạy về phía mục tiêu tiếp theo cùng Yuusei-kun. Cậu ấy thực sự là một người tuyệt vời. Với lòng tham ham vui, có thể là nâng cao kiến thức hoặc rèn luyện cơ thể, cậu ta thực hiện chúng với thái độ yêu thích vui vẻ.

Ở bên cậu ấy thật thú vị. Thật tuyệt vời, tôi có thể trở thành đối thủ của cậu ấy.

Hoàn toàn bị cuốn đi, tôi dành cả ngày để tập luyện. Tôi có thể đã say sưa với việc làm cho mình mạnh mẽ.

Tôi đã có một khóa huấn luyện với Yuusei-kun vào kỳ nghỉ hè. Đó thực sự là khóa huấn luyện địa ngục muốn hộc máu. Mặc dù nó cay đắng và khó khăn, tôi có thể chịu đựng bất kỳ loại đào tạo nào một khi tôi nghĩ rằng nó sẽ là mối liên hệ với việc cứu Chako.

Tuy nhiên, sau khi kỳ nghỉ hè địa ngục đó kết thúc――

――Bóng dáng của Chako biến mất.