Tôi đã chụp rất nhiều ảnh trong kỳ nghỉ hè.
Tôi cũng được đi chơi với Chako và đi chụp ảnh ngoài trường với các senpai.
Chúng tôi chụp các sự kiện như các trận đấu của câu lạc bộ thể thao nhưng khá khó để chụp được các vật thể chuyển động.
Nhờ sensei dạy, Chako và tôi đã cố gắng hết sức để chụp ảnh.
Tôi đã có một kỳ nghỉ hè trọn vẹn.
Đây có thể là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động câu lạc bộ với Chako nhưng thực sự rất thú vị.
Tôi cũng dần trở nên gần gũi hơn với sensei và kế hoạch giúp Chako và sensei trở nên thân thiết dường như đang diễn ra khá tốt.
Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc và tôi đã thỏa mãn với cuộc sống ở trường, lễ hội văn hóa đến trong chớp mắt.
Tôi đã rất bận rộn khi mới vào Hội học sinh. Câu lạc bộ Nhiếp ảnh thì lại thư thả hơn nhiều.
Chúng tôi chỉ cần mượn lớp học ở tầng 2 của tòa nhà trường mới và trưng bày các tác phẩm của riêng mình.
Sẽ có hướng dẫn viên và nhân viên cứu hộ trong thời gian này, nhưng ngoài ra, chúng tôi được tự do tận hưởng lễ hội văn hóa.
Hiện tại, tôi đang thực hiện nhiệm vụ đó với một senpai năm hai.
Tôi không thể lập nhóm với Chako vì theo quy định, năm nhất phải lập nhóm với một senpai.
Chako đã hoàn thành nhiệm vụ vào buổi sáng nên tôi cho rằng cậu ấy đang tận hưởng lễ hội văn hóa.
Tôi cũng định tham gia cùng Chako sau khi nhiệm vụ của tôi kết thúc.
Không có gì nhiều xảy ra. Mãi đến khi nhiệm vụ của tôi sắp kết thúc, ba tấm bảng triển lãm rơi xuống.
Đó là những tấm bảng triển lãm trên bức tường phía sau lớp học.
Chúng tôi đã sử dụng băng dính hai mặt và băng dính giấy để dán chúng vào tường nhưng có vẻ như băng dính giấy đã bong ra.
Nhấc tấm bảng bị rơi lên, tôi gọi senpai.
“Senpai, chúng ta có băng dính giấy không?”
“À, nghĩ lại thì, có lẽ sensei có mang đấy.”
“Em hiểu rồi.”
“Ừ. Nhưng chúng ta có băng dính hai mặt.”
Nói xong, senpai lục lọi trong bàn và lấy ra một cuộn băng dính hai mặt.
“Không hiếm khi băng dính bị bong ra khỏi tấm ván nhưng anh không nghĩ băng dính giấy sẽ bong ra.”
“Đúng vậy.”
Tôi nhìn vào băng dính được gỡ ra khỏi tường. Vì có bụi bám ở mặt dính, có vẻ như không thể sử dụng được nữa.
“Sensei có à?”
“Ừ, có lẽ vậy.”
“Vậy để em đi hỏi sensei.”
“À, còn vấn đề nào khác không?”
Senpai và tôi kiểm tra xem có khu vực nào khác cần báo cáo với sensei không.
Các tấm ốp tường có vẻ ổn cho đến giờ.
Cũng không có vấn đề gì với các tấm ốp treo trên một số vách ngăn có chốt trong lớp học.
“Senpai, bên này có vẻ ổn.”
“Cảm ơn! Bên này cũng ổn.”
Senpai kiểm tra các thiết bị trên bàn và các tấm bảng gần đó.
“Trong trường hợp đó, chúng sẽ chỉ yêu cầu băng dính thôi.”
“Anh sẽ để em lo. À, em có biết sensei ở đâu không đấy?”
“Vâng, em biết mà.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với senpai, tôi vẫy tay và rời khỏi lớp học.
Tôi biết sensei ở đâu. Bởi vì tôi đã tiếp cận sensei theo cách hơi thúc ép.
Thầy ấy hẳn phải ở trên sân thượng.
Sensei thích sân thượng và thường ở đó.
Đi theo hành lang giao nhau ở tầng 2, tôi vào tòa nhà trường cũ.
Tòa nhà trường mới và cũ được xây dựng theo hình chữ L hướng ra sân thể thao.
Khác với tòa nhà trường mới được chuyển thành địa điểm chính của lễ hội văn hóa, hầu như không có ai ở tòa nhà trường cũ.
Các phòng câu lạc bộ văn hóa, phòng Hội học sinh và phòng thí nghiệm hóa học nằm trong tòa nhà trường cũ.
Lên cầu thang, tôi hướng đến sân thượng.
Bước lên sân thượng, bầu trời xanh lơ lửng với những đám mây thưa thớt trải rộng.
Gió thu mát mẻ và tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào xa xa của lễ hội văn hóa.
Sensei đang hút thuốc khi dựa vào hàng rào chống ngã của sân thượng.
“Không được phép hút thuốc trong toàn bộ tòa nhà trường học.”
Cười trêu chọc khi tôi đến gần, sensei thốt lên “Aah” khi chỉ đưa mắt lên trên. Sau đó, thầy dập tắt khói bằng gạt tàn di động trong tay.
Đóng nắp gạt tàn lại, sau đó bỏ vào túi.
“Có chuyện gì thế? có chuyện gì xảy ra à?”
“Có tấm ván rơi ra ạ.”
Tiến về phía sensei, tôi đặt ngón tay lên hàng rào.
Nhìn về phía sân thể thao khi tôi trả lời sensei.
Lễ hội văn hóa.
Giờ ăn trưa.
Sân thể thao.
Cảm giác déjà vu này.
Có lẽ, điều gì đó sẽ xảy ra. Tôi đã có linh cảm đó.
Và đúng như mong đợi.
Băng qua sân thể thao ngay dưới mắt tôi. Tôi thấy mái tóc đen.
À, hiểu rồi.
Có thể là khi tôi gần gũi với Kousuke-kun hoặc khi tôi gần gũi với Tomotaka-senpai.
Chako sẽ trở thành thế này.
“Sensei, đằng kia, thầy có thấy không?”
“… Ý em là Tomonaga?”
Tôi chỉ xuống bên dưới về phía sensei bên cạnh tôi.
Có vẻ như sensei đã nhanh chóng nhìn thoáng qua hình bóng của Chako khi cậu ấy biến mất về phía sau tòa nhà câu lạc bộ.
Quay lại đối mặt với hàng rào đang dựa lưng vào, thầy đặt ngón tay lên đó.
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của Chako, người đang ở quá xa tôi. Tuy nhiên, sensei, một bóng ma, có thể đã nhìn thấy điều đó.
Lông mày của Sensei nhíu lại trong sự bối rối.
“Chako có lạ không ạ?”
“Ừ… mắt em ấy.”
Ánh mắt của Sensei vẫn tập trung vào tòa nhà câu lạc bộ.
Chako ở đó.
Đôi mắt của Chako chắc chắn là màu vàng khi cậu ấy cuộn chặt cơ thể mình lại.
Cùng với sensei, tầm mắt của chúng tôi vẫn bất động. Đột nhiên, một bóng người băng qua khuôn viên trường học mới và hướng về tòa nhà câu lạc bộ.
“Kamo?”
Sensei thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Nhìn mái tóc nâu băng qua mặt đất, tôi cảm thấy tim mình lạnh ngắt.
… Vậy là Tomotaka-senpai sẽ đi.
Senpai đuổi theo Chako có lẽ có nghĩa là anh ấy sẽ ban cho Chako linh lực của mình.
Nỗi đau chạy dọc tim tôi khi tôi nhớ lại lễ hội văn hóa của vòng thứ hai.
Liệu Chako có lại làm vẻ mặt đau đớn như vậy nữa không?
Hét lên “Đừng đến”…, van xin “Tớ cầu xin cậu”.
Và mỉm cười với khuôn mặt như sắp khóc.
“Sensei… Chako, xin hãy cứu Chako.”
Giọng nói của tôi vô tình thoát ra.
Khàn đến nỗi tôi không nghĩ đó là giọng của mình.
“Chako là thức thần của Kamo-senpai.”
Đã chìn muồi rồi phải không?
Sensei đã lo lắng cho Chako phải không?
Chắc chắn thầy sẽ cứu cậu ấy nếu tôi nói với thầy ấy, phải không?
“… Thật sao?”
“Vâng.”
Đáp lại là giọng nói trầm hơn bình thường của sensei, sensei thở dài nhẹ.
“Nanami… Thầy biết em đang cố bắt thầy làm điều gì.”
“Vâng. Em rất lấy làm tiếc.”
“Muốn thầy cứu Tomonaga. Đúng chứ?.”
“Vâng…”
Tôi biết đó là một mong muốn ích kỷ.
Tôi là người tệ hại khi lợi dụng tình cảm và lòng tốt của sensei.
“Thầy cũng nghĩ Tomonaga đang gánh vác điều gì đó nhưng… không ngờ em ấy lại là một thức thần, nhỉ.”
Gương mặt của Sensei méo mó một cách cay đắng.
“Sensei, có cách nào để ngừng làm thức thần không?”
“Không. Trừ khi âm dương sư hoặc thức thần biến mất, nếu không thì khế ước sẽ không biến mất.”
Có lẽ, tôi đã nói với hy vọng nhưng giọng nói trầm thấp đã thẳng thừng đập tan chúng.
Giống như những gì Tomotaka-senpai đã nói.
Ngay cả thế, không thể bỏ cuộc, tôi tuyệt vọng nhìn lên sensei.
Sensei lại thở dài trước hành vi của tôi và từ từ tiếp tục nói.
“Khi những bóng ma được sinh ra, chúng được kể về việc các âm dương sư đáng sợ như thế nào và việc trở thành một thức thần khủng khiếp ra sao. Một khế ước sẽ không bao giờ biến mất trong suốt cuộc đời. Không có bóng ma nào tình nguyện bị một âm dương sư nô lệ.”
“… Em tự hỏi liệu Chako có biết không.”
“Có lẽ vậy. Tomonaga không có cha mẹ… Rốt cuộc thì đó là Kamo, có khả năng là, trò ấy không nói sự thật với em ấy, Kamo đã gây áp lực buộc Tomonaga phải ký một khế ước để em ấy không thể trốn thoát.”
Tôi hiểu rồi, Chako có thể đã ký khế ước mà không biết thức thần là gì.
Mối quan hệ giữa Chako và Tomotaka-senpai mà tôi thoáng thấy có vẻ như đã bị bóp méo theo một cách nào đó.
“Em có thể hỏi vào dịp nào mà một bóng ma muốn trở thành một thức thần không?”
“Ai mà biết được… Có thể là vì bóng ma yêu say đắm âm dương sư đó và muốn ở bên người ấy suốt đời, hoặc trở nên không thể kháng cự vì bị linh lực của âm dương sư quyến rũ… hoặc bị đe dọa ngay trước khi bị xóa sổ. Những bóng ma trở thành thức thần đều như vậy.”
“Chako là một bóng ma mạnh mẽ, đúng không? Em tự hỏi liệu Kamo-senpai có thể đe dọa cậu ấy không…”
“Tomonaga có thể trốn thoát khỏi Kamo… Thật khó để tưởng tượng rằng em ấy lại bị đe dọa.”
Trong trường hợp đó, tôi cho rằng cậu ấy đã yêu hoặc bị quyến rũ.
Có lẽ Sensei và tôi đã đi đến cùng một kết luận.
Sensei thở dài.
“Trong số tất cả mọi người, em ấy lại là thức thần của Kamo, hừ… không có cách nào cứu em ấy nổi đâu.”
Những lời tôi nghe được ở vòng trước cũng vậy.
Tuy nhiên, giờ đây có thể cảm nhận được sự đau khổ và bực tức từ những lời anh ấy nói.
“Sensei. Em… đã nghĩ rằng Chako là kẻ nói dối. Rằng cậu ấy đã lừa để tiếp cận em.”
Đúng vậy. Tôi không thể ngăn cản cảm xúc của chính mình.
Vì thế, tôi thậm chí không thể thu hẹp khoảng cách được tạo ra.
“Nhưng Chako vẫn mỉm cười. Cậu ấy bảo rằng thích ở bên cạnh em. Chúng em đã chụp rất nhiều ảnh và những kỷ niệm của chúng em cùng nhau ngày càng lớn dần.”
Đó là lý do tại sao đó không phải là lời nói dối.
Kể cả khi cậu ấy hành động theo một mệnh lệnh bất khả kháng, cậu ấy vẫn cười với tôi.
Đó là lý do tại sao tôi mong muốn Chako cười mãi.
“Chako, cậu ấy… sống từng ngày một cách mơ màng. Dù nụ cười luôn trên môi, nhưng dường như cậu ấy vốn đã biết rằng mọi thứ rồi sẽ kết thúc.”
Như thể Chako biết rồi một ngày nào đó cậu ấy sẽ biến mất.
Em không muốn như thế.
Em không muốn từ bỏ.
Xin hãy cứu cậu ấy, sensei.
Nhìn lên thầy một cách kiên định, đôi mắt thầy lay động.
“… Nanami, thầy cũng vậy thôi.”
Đôi mắt của Sensei nheo lại đầy đau khổ.
“『Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian』là danh xưng người ta đặt cho thầy vậy nhưng thầy lại chẳng thể kiểm soát nổi sức mạnh của chính mình.”
“Không thể kiểm soát?”
“Đúng vậy. Sức mạnh của thầy quá lớn. Thầy luôn cố gắng hết sức để ngăn chặn cái tôi đang trên bờ vực trở nên điên cuồng của mình.”
Khi mắt tôi mở to ngạc nhiên, đôi mắt màu hổ phách của thày mỉm cười nhẹ nhàng nhưng buồn bã.
Đôi mắt đó có nét gì đó giống với Chako.
Sensei cũng sắp biến mất sao?
“Muốn để lại chút gì đó, thầy đã thử sức mình với vai trò là một giáo viên và nhiếp ảnh. Lý do thầy không thể để Tomonaga một mình có thể là vì em ấy có đôi mắt giống với thầy.”
Sau khi nhắm mắt lại một lần, sensei nhìn tôi.
Màu sắc trước đó không còn đọng lại trong đôi mắt đó nữa.
Dịch tại nakimushitl.wordpress.com
“Nếu có điều gì đó mà tôi, người đang biến mất, có thể làm. … Cũng ổn thôi, ngay cả khi đó chỉ là những gì anh biết, Naba. Hãy kể cho tôi nghe về Tomonaga.”
Theo lời sensei, tôi cuống cuồng truyền đạt thông tin cho thầy ấy.
Chako là một bóng ma không có vật tổ.
Chako có thể biến sức mạnh của bóng ma thành sức mạnh của mình như thế nào.
Sức mạnh ngày càng tăng của cậu ấy cũng ảnh hưởng đến Tomotaka-senpai như thế nào.
Khi tôi nói xong, thầy làm tư thế suy nghĩ và gật đầu.
“Thầy hiểu rồi. Tomonaga có vẻ hơi khác so với những bóng ma bình thường.”
Sau đó thầy từ từ nhìn về phía tôi.
“Nanami, trò có thể dùng sức mạnh của mình để áp chế thầy không? Nếu làm vậy, Tomonaga cũng sẽ…”
Khóe miệng thầy nhếch lên thành một nụ cười.
“――Hãy cướp lấy Chako từ tay Kamo.”
Sensei nắm hàng rào bằng tay phải và nhìn xuống tôi.
Đôi mắt màu hổ phách đó sáng lên đầy khiêu khích.
Dưới bầu trời xanh lơ lửng những đám mây thưa thớt.
Màu sắc đó in sâu vào đôi mắt tôi.
Sau lễ hội văn hóa, sensei và tôi bắt đầu luyện tập cách kiềm chế sức mạnh của thầy.
Bọn tôi không thể thực hiện điều đó trước mặt Chako nên không thể tránh khỏi việc tôi dành ít thời gian hơn cho cậu ấy.
Có vẻ như sức mạnh của tôi có thể dễ dàng ảnh hưởng đến người khác một khi tôi chạm vào họ.
Nghĩ về những lần với Kousuke-kun và Tomotaka-senpai, tôi tạo ra một hình ảnh trong đầu và khiến nó chảy dọc theo khu vực tôi chạm vào.
Và như mong đợi, không đời nào tôi lại đi hôn sensei, cho nên chúng tôi từ từ luyện tập trong khi nắm tay nhau.
Nắm tay, tôi cảm nhận được sức mạnh khổng lồ bên trong cơ thể sensei.
Ngay cả lúc này, sức mạnh của sensei cứ như sắp tràn ra khỏi cơ thể.
Tôi truyền sức mạnh của mình vào như thể đang cố gắng bao phủ bể chứa đầy tràn đó.
Tiếp đó, nhấn , tôi ngăn chặn sức mạnh tràn ra.
“Thế nào rồi? Sensei.”
“À, thầy cảm thấy sức mạnh đã bị kìm hãm đáng kể.”
Như thường lệ, chúng tôi luyện tập ở phòng chuẩn bị môn hóa sau khi các giáo viên khác đã rời đi.
Ngày lễ tình nhân hôm nay.
Một vầng trăng tròn màu bạc chiếu sáng trên bầu trời đêm.
“Sensei. Chako chắc chắn sẽ đến nếu chúng ta làm điều này.”
“… Đôi khi, em nói những điều giống như lời tiên tri vậy, Nanami.”
“Dẫu sao thì em cũng là Yêu Vân Vu Nữ mà.”
Cười khúc khích, tôi nghiêng người về phía khuôn mặt của sensei.
Tuyệt vọng nhớ lại những trải nghiệm tích lũy được từ quá trình luyện tập của chúng tôi cho đến nay, tôi nhẹ nhàng chạm vào môi thầy.
Khác với việc nắm tay, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh chảy vào cơ thể thầy ngay lập tức.
“Với điều này, thầy đoán mình có thể lưu lại nhân gian lâu hơn một chút.”
Haha , sensei cười đùa.
Đôi mắt màu hổ phách của thầy nhanh chóng hướng về phía cửa sổ.
“… Vậy là họ đã đến.”
“Sensei.”
Sẽ ổn thôi, phải không? Thầy từ từ xoa đầu tôi khi tôi nhìn chằm chằm vào mặt sensei.
“Thầy sẽ làm những gì có thể. Phần còn lại tùy thuộc vào em, Nanami.”
Ôm lấy tôi, thầy đưa mở cửa sổ ra. Vù vù , thầy nhảy xuống sân thể thao.
Thầy nhảy từ tầng 3 xuống như không.
“Kamo. Trò muốn gì?”
Nhìn về phía cuối bãi đất, sensei cười lớn.
Tomotaka-senpai nói: “Ôi trời” khi nhún vai.
“Thật vô nghĩa, có là mình thì cũng chẳng có chút cơ may nào. Tuy nhiên, ta phải làm những gì có thể.”
“Thật tiện lợi. Ta thấy việc chần chừ thật phiền phức.―Đúng không, Tomonaga?”
Cái bóng đứng cạnh Tomotaka-senpai rùng mình.
Lông mày cô ấy trở nên giống như ký tự 八 khi cô ấy nhìn sensei.
“Ah… Em xin lỗi. Sensei.”
“Ta nghĩ là mình đã chăm sóc em rất nhiều cơ mà, đây là cách trò trả ơn ta ư?”
“Xin lỗi, em thực sự biết ơn. Đúng vậy.”
Ánh mắt Chako đảo quanh một cách bồn chồn.
Có lẽ do cảm thấy tội lỗi, mà cậu ấy không dám nhìn thẳng về phía tôi.
“Chuyện phiếm kết thúc ở đây. Chako, cứ từ từ thôi. Chạy ngay khi nghĩ mình không làm được.”
“Được.”
Theo lệnh của senpai, hình dạng của một con sói lớn màu nâu nhạt xuất hiện.
Nhìn thấy điều đó, sensei cũng biến thành một con cáo vàng lớn. Đôi mắt màu hổ phách của thầy nhìn tôi.
“Quyết định nằm trong tay trò.”
Chỉ với một câu nói đó, thầy nhảy về phía con sói nâu.
Cuộc chiến không cân sức nổ ra.
Giống như vòng trước, đòn tấn công của cáo vàng đã nhanh chóng làm cơ thể sói nâu suy yếu.
Tốc độ hồi phục của sói nâu không theo kịp và đang phải chiến đấu rất khó khăn.
Sẽ ổn thôi.
Sẽ ổn thôi.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của Chako, tim tôi nhói đau. Tuy nhiên, đây là vì mục đích giải thoát Chako.
Tuy không được nghe phương pháp cụ thể nào từ sensei nhưng tôi tin vào thầy.
Việc thực hành mà chúng tôi đã làm cho đến nay. Việc kìm hãm sức mạnh của sensei. Sẽ trở thành tiền đề để cứu Chako.
“Đủ rồi, Chako!”
Không thể chịu đựng được sự đau đớn của con sói nâu, giọng nói của Tomotaka-senpai vang lên.
Nhìn anh bằng đôi mắt vàng mệt mỏi, con sói nâu quay lại để rút lui.
“――Ta sẽ không để ngươi trốn thoát đâu.”
Tuy nhiên, con cáo vàng bao bọc con sói nâu đã xoay người.
Bị kẹp giữa mặt đất và con cáo vàng, con sói nâu di chuyển chân trước khi khuôn mặt của nó biến dạng vì đau đớn.
Nó tuyệt vọng vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra.
Sau đó--
Con cáo vàng cắn mạnh vào cổ con sói nâu.
Tiếng kêu chết chóc của con sói nâu vang lên.
Tôi như nín thở khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Không thể nào.
Chuyện này không thể là sự thật.
Cơ thể tôi đông cứng, sửng sốt trước sự phát triển không thể tin được.
Trong khi đó, một lượng lớn máu chảy ra từ cổ con sói nâu khi nó tan biến vào lòng đất.
Tiếng hú của con cáo vàng vang vọng.
“Chako… Chako…”
Không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, tôi chỉ thốt ra cái tên đó như thể đang mê sảng.
Sensei nói rằng thầy sẽ cứu Chako.
Chúng tôi đã liên tục luyện tập cách kiềm chế sức mạnh của thầy ấy. Đến như vậy rồi.
Sau khi ăn Chako, sensei có thể sẽ không thể kiểm soát được sức mạnh của mình và sẽ trở nên điên cuồng.
“… Tại sao ngươi lại ăn Chako?”
Có vẻ như Tomotaka-senpai cũng không ngờ đến diễn biến này. Có thể thấy rõ sự thất vọng từ lời nói của anh ta.
Con cáo vàng đã ăn thịt con sói nâu.
Có lẽ đây sẽ là nguyên nhân khiến bóng ma mạnh nhất trần gian này trở nên điên cuồng.
Chỉ còn lại một cảnh tượng kinh hoàng ở phía trước.
"Chỉ riêng sức mạnh của ngươi đã khiến ngươi phải khốn khổ rồi, vậy ngươi nghĩ cái gì, mà lại ăn thêm một bóng ma nữa?"
Tôi nghe thấy một giọng nói với tông điệu chế giễu từ phía sau mình, người đang sửng sốt.
Nhanh chóng quay lại khi nghe giọng nói không phù hợp với bối cảnh này, có một cậu bé, đang mỉm cười khi mái tóc đen của cậu tung bay trong gió.
“Abe, -kun…”
Abe Yoshiharu.
Tại sao âm dương sư vô song lại ở đây?
Abe-kun thản nhiên giơ tay khi nghe thấy giọng tôi.
“Này. Cái gì thế, nguy hiểm quá, phải không. Kamo có lẽ không thể tự mình lo liệu được. Ta đoán là mình sẽ giúp một tay.”
Tomotaka-senpai dường như đang sử dụng một kỹ thuật nào đó; một vật thể giống như sợi dây thừng màu đen trói chặt con cáo vàng.
Nhàn nhã quan sát điều đó, Abe-kun bước đến trước mặt tôi.
Sau đó, cậu ta bẻ cổ.
“Bóng ma mạnh mẽ thực sự khiến người ta phấn khích. Hơn nữa, hắn đang điên cuồng nghĩa là mình có thể đánh ngã hắn. … Aaah, mình muốn mổ xẻ hắn.”
Đôi mắt đen láy sau cặp kính sáng lên.
Sau khi lẩm bẩm điều gì đó, cậu ta chỉ tay về phía con cáo vàng đang bị khống chế bởi kỹ thuật của Tomotaka-senpai.
Lúc này, ánh sáng trắng hội tụ và phân tán xung quanh con cáo vàng như một làn sương mù.
Khuôn mặt của con cáo vàng biến dạng vì đau đớn khi thầy ấy hít vào.
“Ta đoán là mình sẽ bắt đầu bằng cách tấn công từng inch một từ bên trong. … À, nhưng kỹ thuật của Kamo sẽ kết thúc, nhỉ?”
Khi Abe-kun lẩm bẩm, sợi dây trói con cáo vàng bị xé toạc và phân tán.
Cùng lúc đó, con cáo vàng thoát ra khỏi làn sương trắng và nhìn Abe đầy căm ghét.
Không còn tia lý trí nào trong đôi mắt màu hổ phách đó.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi chợt nhớ lại lời của thầy.
『Phần còn lại tùy thuộc vào em, Nanami.』
『Quyết định nằm trong tay trò.』
Đúng vậy.
Là tôi đây.
Tôi phải làm điều đó.
Tôi đã luyện tập cách chế ngự sức mạnh của sensei.
Tôi có thể chế ngự được sensei đang điên cuồng.
“Abe-kun! Tớ muốn cậu đưa tớ đến trước mặt thầy!”
“Ahh? Cậu sẽ chết đấy, biết không?”
“Cái đó không phải do cậu quyết định!”
Không đợi câu trả lời hay lời từ chối, tôi lao đến con cáo vàng.
Tôi có cảm giác Abe-kun đang lè lưỡi sau lưng tôi nhưng tôi làm ngơ.
“Này, Kamo! Trói hắn lại đi!”
“… Tôi cũng định thế, dù ngươi không nói.”
Có vẻ như senpai đã chuẩn bị sử dụng kỹ thuật của mình liên tiếp. Một vật thể giống như sợi dây thừng màu đen trói chặt con cáo vàng một lần nữa.
"Leo lên!"
Nghe thấy giọng nói của Abe-kun, tôi quay lại. Một vật lớn giống như bùa hộ mệnh bay về phía tôi.
Vội vã trèo lên, nó lao về phía đầu con cáo vàng. Giống như một tấm thảm bay.
Kiềm chế sức mạnh.
Như thể tôi đang che phủ sức mạnh của sensei bằng một tấm màn…
Nhớ lại sự kiện cách đây một thời gian, tôi nghiêng người về phía cái miệng có những chiếc răng nanh hung dữ nhô ra.
Tôi cảm thấy đôi mắt màu hổ phách đang liếc nhìn tôi nhưng không rời mắt, tôi đặt tay lên chiếc răng nanh.
Tiếp theo, tôi từ từ hôn chiếc răng nanh trên bên phải.
Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của sensei và một sức mạnh đen tối trong cơ thể thầy.
Tập trung vào sức mạnh của sensei, tôi tập trung vào việc kìm nén nó.
Tôi cho là mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Cơ thể to lớn của con cáo biến mất và một chàng trai trẻ với mái tóc vàng nằm trên mặt đất.
“Thầy ơi…!”
Vẫn chở theo tôi, lá bùa hộ mệnh lớn từ từ hạ xuống và hoàn thành nhiệm vụ của nó.
Tôi chạy đến bên sensei và ôm lấy cơ thể thầy.
Lông mày của Sensei nhíu lại một lúc trước khi nhấc cơ thể lên.
Rời xa tôi, thầy nhìn khắp cơ thể khi lông mày thầy chuyển thành hình chữ 八, có cảm giác chẳng lành.
“… Tớ phải làm sao đây. Yui-chan.”
Đó là khuôn mặt và giọng nói của sensei.
Tuy nhiên, thầy ấy gọi tôi là『Yui-chan』với vẻ mặt giống Chako.
“… Chako, là cậu ư?”
Nhìn chằm chằm vào sensei, tôi hỏi. Sensei cười với khuôn mặt sắp khóc.
“Sensei nói rằng sẽ trao cho tớ cơ thể này… rằng thầy sẽ ở sâu bên trong, kiềm chế sức mạnh…”
“Ồ, quả thực thú vị.”
Khi chúng tôi trao đổi ánh mắt, một giọng nói thích thú vang lên từ phía sau.
“Hai ý thức trong một cơ thể, hử… A, mình muốn mổ xẻ nó.”
Quay lại, đôi mắt Abe-kun sáng lên sau cặp kính.
Tôi có thể cảm thấy cơ thể sensei run rẩy trước bầu không khí có phần nguy hiểm.
“Có phải Chako không?”
Với sự bối rối trong đôi mắt xanh thẳm, Tomotaka-senpai nhìn sensei.
Sensei gật đầu thật sâu.
“Ta hiểu rồi… Nhưng có vẻ như ngươi không còn là thức thần của ta nữa.”
Tomotaka-senpai nhắm mắt lại như thể đang xác nhận điều gì đó trước khi từ từ mở mắt ra và nói.
Chako đã được giải thoát khỏi thân phận là một thức thần.
Điều mà tôi đã mong chờ trong lo lắng.
Tuy nhiên, trái tim tôi không cảm thấy phấn chấn.
“Xin lỗi, Chako. Là lỗi của tớ. Là do tớ đã nhờ sensei…”
Tôi muốn thầy ấy cứu Chako.
Sensei nói rằng thầy sẽ cướp Chako khỏi tay Tomotaka-senpai.
Đúng là cậu ấy không còn là của Tomotaka-senpai nữa.
Nhưng mà, điều đó cũng chẳng có ích gì.
Kể cả khi Chako tiếp tục sống như thế này, cậu ấy sẽ không bao giờ có thể rời xa sensei.
Chako được giải thoát khỏi thân phận thức thần… tuy nhiên, sau đó cậu ấy lại bị sensei chiễm giữ.
Thầy ơi.
Khuôn mặt của Chako ngấn lệ.
“Yui-chan…”
Sensei(Chako) nhắm mắt lại một lần và hít một hơi thật sâu.
Và khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy một bóng người vui vẻ mỉm cười rạng rỡ.
“Đừng lo lắng, thầy đến rồi.”
Sensei(Chako) từ từ nắm lấy tay tôi.
“Sensei giờ đã ở sâu bên trong nhưng, tớ sẽ đổi chỗ với thầy ấy. Sensei, có vẻ như sức mạnh của thầy quá mạnh đến nỗi sinh mệnh bị rút ngắn nhưng… Tớ sẽ thay thầy kìm hãm sức mạnh đó.”
Thế rồi, cậu ấy nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi, lau nước mắt cho tôi.
“Giờ đây, sensei và Yui-chan có thể sống cùng nhau, mãi mãi… Đây chính là TRUE ENDING.”
Sensei(Chako) mỉm cười, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
AAA. Lại nữa.
Lại kết thúc như thế này nữa.
“Điều gì sẽ xảy ra với cậu sau khi đổi chỗ, Chako?”
“Tớ không biết…, người kiểm soát sẽ là sensei, vậy thì chắc tớ sẽ luôn ở bên trong sensei, trong trạng thái giống như ngủ đông?”
“Điều đó… cũng giống như biến mất vậy.”
Không muốn Chako rời đi, tôi nắm chặt tay cậu ấy lại.
Thế mà, cậu ấy chỉ nở một nụ cười ngượng ngùng, rồi nhắm mắt lại.
Có lẽ là để đổi chỗ với sensei.
Tôi quay lại và ngước nhìn Abe-kun.
“… Sức mạnh của tớ có thể trở nên mạnh mẽ hơn không?”
“Để xem nào, có lẽ nó có thể mạnh hơn nếu cậu luyện tập dưới sự chỉ bảo của tớ. Nghĩ mà xem, cậu không chỉ có thể ban sức mạnh cho ma mà còn có thể chế ngự chúng. Thật thú vị làm sao.”
Đôi mắt đen láy sau cặp kính sáng rực khi nhìn tôi.
Tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Âm Dương Sư Vô Song đã nói như vậy. Không thể sai được.
Đúng vậy. Tôi chính là Yêu Vân Vu Nữ.
Tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Tôi có sức mạnh để thực hiện mong muốn đó.
Lần này hãy mạnh mẽ hơn.
Vì dựa dẫm vào sensei nên Chako mới bị bắt giữ.
Nếu đã vậy, tôi sẽ cứu Chako bằng chính sức mạnh của mình. [note62807]
“Tớ sẽ tới gặp cậu.”
Đến buổi sáng ngày hôm đó.
Bất kể phải mất bao nhiêu lần.
•
•
Đã đạt được『Bóng Ma Mạnh Nhất Trần Gian』Kyuubi Teppei True Ending.
Lộ trình 『Âm Dương Sư Vô Song』đã được mở khóa.