Ngày hôm sau,

Mặc dù học chung một lớp nhưng những giao tiếp của tôi với Ichikawa mới chỉ dừng lại ở một vài cái liếc mắt và gật đầu.

Ichikawa đang giấu việc mình là ca sĩ, còn tôi thì là việc mình là một người viết nhạc. Vậy nên, chúng tôi muốn tránh việc có những cuộc trò chuyện đáng nghi làm dấy lên sự ngờ vực từ mọi người xung quanh, kiểu, “Hmm? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Chúng tôi đã duy trì cách giao tiếp này cho đến khi những giờ học kết thúc, và mọi người trong lớp bắt đầu ra về.

Với việc chưa có một kế hoạch cụ thể nào với Ichikawa, nên nếu tôi muốn bàn luận về âm nhạc và quan trọng hơn là việc viết lời nhạc, tôi sẽ phải chờ trong chính lớp học này. Dù gì thì chúng tôi vẫn chưa trao đổi địa chỉ LINE với nhau.

…Hay đúng hơn là, nếu bọn tôi có tình cờ đi về nhà cùng nhau thì chẳng phải việc trao đổi thông tin liên lạc chỉ là chuyện thường thôi sao? Mà, tôi cũng chẳng biết thế nào là “bình thường” khi mà những người duy nhất mà tôi liên lạc trên LINE từ khi lên cao trung chỉ có thành viên trong gia đình.

Để tránh bị phát hiện ra rằng mình đang cố tình nấn ná ở lại lớp, tôi giả vờ quá chú tâm vào chiếc điện thoại, thu nhỏ sự hiện diện của tôi xuống càng thấp càng tốt.

Thật may mắn là không có ai nhận ra tôi, và mọi người đều đã đi hết.

Hmm, có vẻ tôi rất giỏi ở khoản che giấu sự hiện diện của bản thân… Hay thậm chí là, cho dù nếu tôi không cố gắng làm vậy đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng có ai chú ý đến tôi? Có lẽ là do tôi chưa bao giờ trở nên nổi bật để được chú ý. Chả biết liệu kiếp trước tôi có phải là một ninja hay không nữa…

Với những ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc, tôi đã dễ dàng trở thành người cuối cùng còn lại trong lớp một cách an toàn.

…Nhưng mà Ichikawa cũng không còn ở đây nữa.

Huh? Hay là tôi đã hiểu sai vấn đề rồi? Ôi, quê quá đi mất!

Một cơn sóng hoảng loạn quét qua tâm trí tôi trong khi vẫn đang ngồi đó. Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, tôi đã cố gắng để nhớ lại những gì tôi đã làm.

Có vẻ tôi đã hứa sẽ cho cô ấy xem những gì tôi viết. Chắc chắn là như vậy.

Nhưng mà tôi không nói rằng rằng tôi sẽ đích thân cho cô ấy xem hay không.

…Ra là vậy. Hiểu rồi. Tôi đi đến kết luận.

Tôi chỉ cần để quyển sổ tay vào trong ngăn bàn của Ichikawa và rời đi là được.

Phải hành động lẹ thôi. Tôi tức tốc hướng tới chỗ ngồi của Ichikawa bên cạnh cửa sổ và để quyển sổ có tựa “Lời bài hát/Tự sáng tác” vào ngăn bàn của cô ấy.

Nhưng ngay lúc đó…

“Oh, cậu vẫn ở đây à, Konuma-kun.”

Cái giọng mà tôi vừa nghe ngày hôm trước đó bây giờ lại phát ra ở cửa vào vào phòng học khiến tôi giật mình.

Và khi tôi chậm rãi nhìn quanh thì thấy Azuma Yuri, nhân viên của cửa hàng tiện lợi FamilyMart mà tôi gặp hôm trước, đang đứng ở đó.

Có vẻ như cô ấy đã không nhìn thấy cảnh tôi dấm dúi quyển sổ vào ngăn bàn của Ichikawa nên chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần.

“Konuma-kun, chỗ ngồi của Ichikawa ở đâu vậy?”

“Tôi bảo rồi, tên tôi là Onuma,”

Tôi vặn lại, cố gắng sửa lỗi đọc sai tên của cô ấy.

“Được rồi, được rồi. Vậy thì, chỗ ngồi của Ichikawa ở đâu vậy? Có vẻ như hôm qua Ichikawa-san đã rời đi mà không nhận tiền thừa nên quản lý cửa hàng đã nhờ tớ chuyển dùm vì hai người học cùng trường. Mà, cũng chỉ có 5 yên thôi,”

Cô ấy nói trong khi đang kẹp một phong bì giấy nhỏ giữa các ngón tay.

Một sự pha trộn giữa căng thẳng và nhẹ nhõm phủ lấy tôi. Nhưng có vẻ như Azuma chưa biết tôi đang làm gì ở đây nên tôi có cảm thấy vững lòng hơn một chút. Rồi trong một phút sơ sẩy, tôi thành thật trả lời,

“À, Ichikawa-san ngồi ở đây,”

Và tôi chỉ vào chỗ ngồi ở ngay trước mặt.

“Um… Thế Onuma-kun, cậu ngồi ở đâu vậy?”

“Tôi ngồi ở đằng kia, nhưng…”

…! Khoan, thế thì tình hình lại càng tệ hơn à…!?

“Sao Onuma lại ngồi ở chỗ của Ichikawa-san vậy…? Và tại sao giờ này mà cậu vẫn chưa về…?”

Đúng như dự đoán, đôi mắt của Azuma giờ đang mở to ra, và nửa người bên phải của cô đã xê dịch một chút, tưởng như sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào.

“À, không, chỉ là…”

“Cậu đang liếm máy ghi âm của Ichikawa-san đúng không!?”

“K-không, cô ấy có dùng máy ghi âm đâu!”

Những nghi ngờ vô căn cứ cứ thế dồn vào tôi, và tôi đang nỗ lực phủ nhận chúng trong vô vọng.

“Vậy à? Hay là cậu đang liếm bàn…?”

“Không, thật đấy! Sao cậu lại nghĩ như vậy chứ? Thật sự đấy, tôi thề! Làm ơn tin tôi cái!”

Tuy vậy, tôi hiểu rằng sẽ chẳng có ai có thể tin nổi kẻ nói “tin tôi đi” trong một tình huống như thế này.

Nhưng Azuma nhíu mày, khoanh tay lại và tỏ vẻ như đang cân nhắc điều đó.

Sau một thoáng im lặng, cô ấy nói, “Được rồi, tớ hiểu mà.”

Rồi cười nhẹ với tôi, cô trấn an, “Tớ tin cậu, Onuma-kun.”

“Thật vậy sao? Cảm ơn…”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như cô ấy đã thật sự tin tưởng tôi. Azuma hóa ra lại tốt bụng đến bất ngờ…

“Tớ cần đến gần bàn của Ichikawa nên cậu có thể vui lòng tránh xa khỏi đó tầm ba mét được không? Tớ sợ cậu lắm,” cô ấy nói.

…Không, có vẻ cổ chẳng tin tôi tí nào cả.

“Đ-được…”

Trong tình huống này thì chẳng còn cách nào để bao biện cho bản thân nữa rồi.

Cảm thấy thất vọng và cam chịu, tôi đành ngoan ngoãn rời khỏi chiếc ghế. Azuma lúc đó đang đứng gần cửa sau phòng học nên tôi lẳng lặng hướng đến cửa.

Haiz. Tôi chỉ muốn cất quyển sổ một cách kín đáo nhưng giờ đây lại bị coi là một tên biến thái. Mong rằng sẽ không to chuyện, không thì tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào tới trường nữa mất…

Sau khi chắc chắn rằng tôi đã cách xa quá ba mét, Azuma mới bắt đầu đến gần chỗ của Ichikawa.

Azuma thong thả tiến ngồi vào ghế và cố gắng nhét chiếc phong bì chứa đồng 5 yên vào sâu bên trong ngăn.

Mặc dù nó chỉ là 5 yên nhưng tiền vẫn là tiền. Có lẽ cô ấy nghĩ sẽ rất phiền phức khi chiếc phong bì bị đặt ở phía rìa ngăn bàn và có ai đó lấy mất.

Khi mà người ta bắt đầu đi làm và kiếm tiền thì họ sẽ trở nên cẩn thận hơn với chuyện này, tôi nghĩ vậy.

Trong khi tôi vẫn đang đứng ở phía xa và cảm thấy khá ấn tượng với hành động chững chạc của Azuma thì có vẻ như cô ấy đã tìm thấy một thứ gì đó. Một quyển sổ nằm trong ngăn hiện ra trước mắt cô.

“Oh…”

Tựa đề của nó là “Lời bài hát/Tự sáng tác”.

Vào khoảnh khắc Azuma lấy quyển sổ đó ra, tôi gần như đã kêu lên hoảng hốt.

Nhưng mà một âm thanh khác to hơn nhiều đã làm rung chuyển cả căn phòng.

“Pinyaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”

Huh?!

Giật mình vì tiếng hét, tôi liền bịt tai lại và quay ra nơi đã phát ra âm thanh khủng khiếp đó. Và tôi thấy Azuma với đôi mắt mở to và dính chặt vào những trang giấy đang giở liên tục của quyển sổ.

“Ôi không, không, không, không, tệ rồi đây! Thật đấy à? Không thể nào! Sự thiêng liêng, quyển sổ… thánh thư?”

Cô ấy đang điên cuồng đọc quyển sổ tay của tôi như thể bị ám ảnh bởi một thứ gì đó.

Cái quái gì…?

Ý nghĩ đó vụt qua đầu tôi.

Sau khi giở qua vô số trang giấy, tốc độ của cô ấy giảm dần, tạo ra một tiếng “shhhh” và sau cùng, biểu cảm của Azuma trở nên thật hoang mang và hoài nghi.

“Không thể… như thế này được… Đây không thể là những dòng chữ của Amane-sama được…”

Rồi giờ đến gì vậy…?

“Ngôn từ của Amane-sama không thể tuyệt vọng như này được… Nó phải thuần khiết, thiêng liêng và vĩnh cửu cơ mà…”

Hay là…?

“Azuma là fan của Amane à…? Cậu biết Ichikawa là Amane và…?”

Đáp lại câu hỏi đó, Azuma nhìn chằm chằm vào tôi như thể cô ấy đã trở thành một người hoàn toàn khác so với khi nãy vậy.

“Cậu cũng biết à? Cậu cũng biết Ichikawa là Amane-sama, và đó là lý do tại sao khi nãy cậu lại áp tai vào bàn của Amane-sama, trong đầu nghĩ, ‘hay lắm, ta có thể nghe thấy giọng nói của một thiên thần… đúng không?”

“Không, không hề! Suy diễn sao ra vở kịch đó hay vậy?”

Tôi không hề là kẻ có những ý nghĩ biến thái ấy. Ngẫm lại, chính Azuma mới là người nghĩ ra mấy thứ đó, đúng chứ?

“Azuma, bây giờ cậu phải bình tĩnh lại đi. Như những gì cậu đã nói thì tôi biết Ichikawa chính là

Amane.”

“Amane-sama.”

“...Tôi biết rằng Ichikawa chính là Amane-sama.”

Tôi đã bị nhắc nhở cho sửa đúng cách nói của mình với một sự khác biệt tinh tế.

“Rồi, chuẩn rồi đấy. Tớ là một fan bự của Amane-sama. Tớ đã nghe đi nghe lại CD của Amane-sama, chiếc đĩa ghi âm hai bài hát ấy, nhiều đến nỗi nó bị mòn tả tơi và không thể phát được nhạc nữa.”

Ờm, có lẽ CD sẽ không bị đến mức đó đâu, nhưng tôi thấy đó vẫn là một cách diễn đạt dễ hiểu.

“Nghe tin cô ấy sẽ dừng hoạt động thực sự làm tớ bị sốc. Thiết nghĩ nhưng câu từ lay động lòng người ấy sẽ biến mất thì sẽ thật tuyệt vọng làm sao… Nhưng rồi tớ lại nhập học tại ngôi trường nơi Amane đang học. Cô ấy đúng là một thiên thần cải trang thành người bạn cùng trường với tớ.”

Tôi gật gù. Hiểu rồi. Tuy vậy, đôi khi tôi vẫn cảm thấy rằng cô gái này rõ ràng… khá nguy hiểm.

“Nhưng mà, nếu như Amane-sama không muốn tiết lộ rằng cô ấy là một ca sĩ, tôi sẽ không bao giờ gọi cổ là Amane-sama.”

Rồi Azuma lườm tôi.

“Onuma này, cậu chưa bao giờ hỏi cô ấy những câu như, ‘Ichikawa, cậu chính là ca sĩ tên là Amane đúng không?’”

“Uh…!”

Cô ấy đoán trúng phóc những gì tôi đã nói hôm qua. Nhìn thấy phản ứng của tôi, có lẽ Azuma đã hiểu ngay vấn đề.

“Cậu đang đùa đấy à…! Làm sao cậu dám phá hỏng cuộc sống bình yên quý giá của Amane-sama chứ…!”

Sự thù địch được tạo ra từ từng inch của cơ thể cô ấy đang hướng về tôi.

“Ờm, có một lý do đằng sau việc đó đấy…”

Vừa lúc tôi run rẩy nói ra câu nói đó…

Một giọng nói mang theo sự cứu rỗi đã vang vọng khắp lớp học.

“Xin lỗi, Onuma-kun. Tớ đi lấy cây đàn hơi lâu.”

Ichikawa đã quay trở lại.

Ah, Amane-sama…!

“Khoan, Azuma-san, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Vừa thốt ra câu đó, Ichikawa vừa liền đảo mắt liếc qua quyển sổ trên bàn và có vẻ như đã phần nào hiểu được vấn đề.

Cô ấy thoáng lườm tôi rồi bắt đầu nói với một giọng đầy tính diễn xuất.

“...Ah, vậy là lộ rồi à. Sự thật là, tôi đang luyện tập viết nhạc và một số thứ linh tinh ấy mà, và quyển sổ trên bàn kia là luyện tập đó. Xấu hổ quá đi mất…”

Cô ấy bắt đầu nói dối để bảo vệ tôi.

“Nhưng mà, tôi cũng không nghĩ đó là một điều đáng để xấu hổ,”

Cô đế thêm, như một cách để trấn an tôi.

Ichikawa, chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Không cần phải tỏ ra như thế đâu.

“...Không, không thể như vậy được.”

Giọng của Azuma nghẹn lại trong khi đang cúi đầu xuống.

“Huh…?”

Rồi cô ấy bất ngờ ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào một Ichikawa đang ngơ ngác.

“Đôi mắt của tớ không thể bị lừa như vậy được! Những chữ được viết trong quyển sổ đó không phải là của Amane-sama! Tớ đã nghe những bài hát của Amane-sama hàng ngàn, chục ngàn lần rồi đấy!”

Azuma đập tay lên bàn và đứng dậy, làm chiếc ghế đổ nhào và tạo ra một tiếng kêu vang.

“Um…? Onuma-kun, thế rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy…?”

Ichikawa hỏi với sự bối rối lộ rõ trên mặt.

“Cô ấy là một fan cứng của Amane đấy,”

Tôi nói thẳng vào vấn đề.

“Hay nói đúng hơn là, một đứa cuồng tín đúng nghĩa,”