“Onuma-kun, cậu chưa bao giờ viết lời à?”

“Ừ…”

“Hmm, còn tôi thì không thể viết.”

Tôi đang cùng Ichikawa đến ga Shin-Koganei, ga tàu gần nhất để về nhà.

Mặc dù chúng tôi đang bàn luận về âm nhạc một cách nghiêm túc, nhưng mà trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ, "Chuyện này bắt đầu căng thẳng rồi đây". Dù bọn tôi chỉ sử dụng "âm nhạc" như một thuật ngữ đệm, nhưng để thích nghi được với sự gần gũi đột ngột giữa tôi với cô gái mà bản thân ngưỡng mộ từ ba năm trước vẫn là một chuyện thật khó khăn.

Khi chúng tôi bước đến bên chiếc đèn giao thông duy nhất trên con đường từ trường đến ga Shin-Koganei, Ichikawa vỗ tay và nói.

“Oh, dừng lại ở cửa hàng tiện lợi đi. Cậu muốn ăn kem không?”

“Có.”

Đón chào chúng tôi là tiếng chuông leng keng, âm thanh đặc trưng của FamilyMart (hay là khác?), và khi bước vào bên trong thì tôi thấy nơi đây được trang bị rất nhiều điều hòa.

“Biết viết gì bây giờ?” Tôi tự hỏi.

Tôi nghĩ rằng Amane là người đã viết lời cho hai bản nhạc của cô ấy nên cô ấy nên là người làm việc này. Nhưng mà, ngẫm lại thì Ichikawa không thể hát được các bài hát đó, nên sẽ hợp lý hơn nếu cô ấy phụ trách phần viết nhạc thay vì viết lời.

“Nè Onuma-kun, cậu không thể thử viết chúng một lần được sao?” Ichikawa hỏi.

“Nhưng tôi không muốn viết,” Tôi đáp lại ngay lập tức.

Nhưng ngay khi tôi từ chối,

“Cậu biết mà Onuma-kun, chẳng có lúc nào mà cậu không thể làm thơ cả.”

Ichikawa điềm tĩnh nói trong khi đang lấy ra một que kem trong tủ lạnh.

“S-sao cơ?”

“Vì khi đó, cậu chỉ cần viết một bài thơ về việc không thể làm thơ.”

“Hả?”

Cô ấy nhanh nhạy đưa ra lời khuyên khi đã xem xét tình cảnh bây giờ của mình.

“Thế nên là, cố lên, viết thử đi! Cái thiện đi nào! À của cậu đây!"

Cô ấy hào hứng vung vẩy que kem vừa lấy ra khỏi tủ lạnh như một chiếc microphone và chỉ nó vào tôi.

“Uh, uh…”

Tôi lắp bắp và theo bản năng lẩm bẩm lời hát xuất hiện trong tâm trí.

Những lời ca mà tôi buột miệng ra đó là của một bài hát mà tôi biết rõ hơn bất kì ai.

“Này, tôi tự hỏi liệu rằng…”

Ngay khi nói ra những từ đó, tôi chợt nhận ra thứ tôi đang nói và nhanh chóng lấy hai tay bụm miệng của mình lại.

Đó là lời mở đầu của bài hát do Amane sáng tác.

Tôi liếc qua phía Ichikawa và nhận thấy má cô ấy đỏ ửng lên.

“Đừng đùa…với tôi thế chứ…” Cô ấy nói và nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh xen lẫn e lệ. [note52190]

“T-từ từ, chờ tôi chút,”

Mồ hôi bắt đầu ứa ra trên trán tôi. Tôi cảm thấy thật nóng bức mặc dù đang là tháng Sáu.

Trong thâm tâm, tôi bắt đầu phàn nàn về cửa hàng vì lẽ ra họ phải bật điều hòa lên rồi chứ.

Ngay lúc đó, một nhân viên trẻ của cửa hàng với mái tóc màu hạt dẻ đi qua và nhắc nhở tôi, “Um, xin lỗi, quý khách vui lòng không nghịch hàng hóa được không? Nó có thể bị chảy đấy.”

““A-ah, tôi xin lỗi…””

Khoảnh khắc đó làm sự lúng túng bao trùm lên cả hai đứa chúng tôi, và bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.

Người nhân viên đó nhướn mày rồi hỏi, “...Hai quý khách là học sinh của trường Quốc tế Musashino đúng không?”

“V-vâng…” tôi và Ichikawa đồng loạt trả lời, cảm thấy một chút lo ngại.

Tôi tự hỏi liệu rằng chúng tôi sẽ bị tường trình lên ban giám hiệu hay gì đó không.

Tôi lo lắng nhìn cô nhân viên, mong chờ một điều tồi tệ.

“Tớ cũng vậy!” người nhân viên kia vui vẻ kêu lên.

Cô ấy có kiểu tóc bob ngắn, thoải mái với những lọn xoăn, đôi mắt to của cô ấy như cố gắng thu hút tôi.

Tôi nhìn vào thẻ nhân viên của cô ấy và đọc được dòng chữ “Azuma” viết trên đó.

…Song tôi nhận ra rằng tôi đã vô tình vào một nơi có vẻ hơi đầy đặn so với một nữ sinh trung học nên đã cảm thấy có chút tội lỗi và quay mặt đi chỗ khác.

“Nhân tiện, cậu là Ama…Ichikawa-san, đúng không? Tớ là Azuma Yuri của Lớp 4! Rất vui được gặp cậu!”

“Huh? Oh, vâng, rất vui khi… Khoan, cậu biết tôi à?”

“Tất nhiên rồi! Nhưng đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt nhau nhỉ! Mà, ông kia học ở lớp nào ấy nhỉ…? Tớ không nhớ nữa.”

“...Tôi là Onuma ở Lớp 6.”

“Onuma-kun, hiểu rồi!”

Azuma cười vui vẻ.

Nụ cười đó, như phản ánh của một cuộc sống viên mãn, có sức sang trọng khó tả khiến tôi bị quyến rũ trong một khoảnh khắc.

Rõ ràng là Azuma đang làm việc bán thời gian cho cửa hàng FamilyMart gần trường.

“Sao vậy? Đừng nhìn tớ kiểu đấy chứ!”

Rồi Azuma hạ giọng và cười tinh nghịch.

“...Có lẽ hai cậu đang không hẹn hò đâu, đúng chứ?”

“Hả!? Sao cậu lại nghĩ vậy?”

Bên cạnh một Ichikawa đang vô cùng bối rối, tôi bỗng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng. Trong âm giọng và ánh mắt của Azuma, tôi cảm thấy có thứ gì đó thật không ổn.

“Ồ, rõ ràng là không nhỉ! Tớ đùa thôi, tớ đùa thôi.”

Khi Azuma cười khúc khích, luồng hào quang đáng sợ mà tôi vừa cảm nhận được ở cô ấy đã biến mất.

“Này Konuma-kun!”

“Tên tôi là Onuma mà…”

“Onuma-kun!”

“Sao vậy?”

“Cái ‘lời nhạc’ mà cậu nhắc đến trước đó…”

…Huh? Lời nhạc?

Bên cạnh tôi, Ichikawa đang tròn mắt kinh ngạc.

Có lẽ nào…?

Trong khi tôi đang căng thẳng tột độ, một người đàn ông đứng tuổi với bộ đồng phục của FamilyMart đi qua và hắng giọng.

“Oh, uh-oh. Xin lỗi, xin lỗi nhé. Tớ sẽ gặp rắc rối nếu cứ đứng nói chuyện ở đây mãi, nên tớ sủi đây. Nhưng các cậu phải mua cây kem bị chảy đấy!”

Azuma vẫy chào và tiếp tục ca làm của mình.

Trên tay Ichikawa là một que kem đã chảy mất phân nửa.

“Chúng ta chia đôi số tiền nhé?” Tôi đề nghị.

“...Không cần, tôi sẽ tự trả nó.”

Cô ấy hờn dỗi đáp lại lời đề nghị của tôi.

Mua kem xong, hai đứa bước ra khỏi cửa hàng FamilyMart.

Ichikawa bóc lớp vỏ ngoài của cây kem làm một miếng kem lớn chảy ra cùng với những giọt chất lỏng màu trắng.

Cách cô ấy sử dụng ngón tay để lau nó đi làm cho lồng ngực của tôi thật bồi hồi. (?)

“Về vấn đề lời nhạc,”

Ichikawa nói nhỏ khi chúng tôi băng qua vạch qua đường trước cửa FamilyMart.

“Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc viết chúng chưa?”

“Ý cậu là sao?”

Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Vì, đây là một bản nhạc nên sẽ có giai điệu, và nếu cậu không định viết mỗi nhạc không thì chắc hẳn cậu đã nghĩ đến chuyện viết lời nhạc rồi đúng chứ? Chứ chẳng lẽ tự nhiên người ta lại muốn viết lời cho bài hát hay sao?”

“Ờm, điều đó đúng, nhưng…”

Cảm thấy hơi khó chịu, tôi đưa tay lên gãi má.

“Nếu cậu đã từng thử viết lời rồi thì tôi muốn xem nó,” Ichikawa vừa nói, vừa ăn một miếng của chỗ kem còn lại.

“À, tất nhiên là tôi không ép buộc câu hay gì đâu,” cô ấy đế thêm và nở một nụ cười đượm buồn.

Có lẽ tôi chẳng thích biểu cảm này của cô ấy một tí nào.

“Ngày mai,” tôi nói.

“Hmm?” Ichikawa nghiêng đầu trong khi đang ngậm que kem.

“Ngày mai, cậu nhớ mang theo quyển sổ nhé.”

Nghe đến đó, Ichikawa ăn sạch cây kem rồi cười thật tươi.

“Cảm ơn nhé!”