“Nè, Onuma-kun,”

Bầu trời ngoài cửa sổ đã nhuốm màu hoàng hôn khi Ichikawa Amane đứng trước mặt tôi, với mái tóc đen bóng mượt cùng đôi mắt tròn và đôi môi nhỏ nhắn. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, nên tôi chỉ có thể nghĩ rằng, vẻ đẹp đó thật trong sáng và thuần khiết, mặc dù ý nghĩ đó chẳng hợp với hoàn cảnh lúc này tí nào.

Tôi đã luôn ngưỡng mộ cô ấy từ khi còn là một học sinh sơ trung, và cho đến tận bây giờ khi cô ấy đã là bạn học với tôi ở cao trung. Tôi cũng biết rằng ít nhất, một lời đề nghị bình thường của cô ấy cũng có thể thay đổi cuộc sống cao trung của tôi mãi mãi.

“Cậu có thể viết tặng tôi một bài hát được không, Onuma-kun?”

Vào khoảnh khắc đó, có lẽ tôi đã nhận rằng câu nói đó sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.

Nhưng mà, bạn thấy đấy, trước đó nó cũng đã được cô ấy thay đổi đáng kể rồi. Nhờ cô gái ấy mà sự hiện diện của tôi đã mãi mãi không còn như ngày nào.

“Ah.”

Trong khi đang đi xuống cầu thang, tôi bỗng nhận ra mình đã để quên chiếc tai nghe trong ngăn bàn.

Âm nhạc là một thứ thật sự cần thiết trên chặng đường về nhà của tôi. Vì phải dành tới một tiếng rưỡi để về đến nhà nên sẽ là bất khả thi nếu tôi cứ lững thững đi mãi trong im lặng.

Vậy nên tôi nhanh chóng chạy lên và mở cửa lớp học.

Căn phòng khi ấy được những màu sắc của bầu trời chiều tà khỏa lấp. Và ngồi bên cửa sổ, tôi thấy một cô gái đang lơ đễnh chơi đàn acoustic.

Tên cô ấy là Ichikawa Amane.

Với vẻ đẹp tuyệt trần và điểm số xuất sắc, Ichikawa Amane luôn được cả các học sinh nam lẫn nữ trong lớp kiêng nể.

Mặc dù cô ấy sẽ luôn dành cho bạn một thái độ thân thiện, Ichikawa không bao giờ xu nịnh ai và luôn mang thái độ của một người đường hoàng.

Thêm nữa, cô ấy rất giỏi ở khoản hát và chơi guitar. Điều đó khiến cho Ichikawa như trở thành một bức tranh hoàn hảo, được tô điểm bởi mái tóc thẳng và dài ngang vai - thứ tưởng như chỉ hợp với cô.

Có lẽ cô ấy đã nghe thấy tiếng tôi mở cửa nên cô ấy quay mặt ra phía tôi.

“Oh, Onuma-kun.”

“Uh, u-ừ…”

Cô ấy nhớ tên tôi sao…?

“Cậu để quên thứ gì à?”

“Ừ…”

Tôi cố gắng nói chuyện ở mức tối thiểu vì sợ rằng mình sẽ nói những thứ không cần thiết.

“Studio của trường có người rồi nên tôi sẽ luyện tập ở đây,”

Cô ấy nói với một chút xấu hổ, mặc dù tôi không hề hỏi đến điều đó.

“V-vậy à,”

Tôi đáp lại, lấy ra chiếc tai nghe Bluetooth dưới ngăn bàn và đeo lên tai.

“V-vậy thì, chào nhé.” Tôi lắp bắp và rồi bấm nút play trên chiếc điện thoại với những ngón tay run rẩy, cố gắng rời khỏi lớp với bộ dạng khoan thai nhất có thể.

Và đó là khi rắc rối xảy ra.

Chiếc loa ngoài của tôi bỗng phát ra nhạc với âm lượng lớn.

“Uh…!?”

Chết rồi.

Có vẻ như tôi đã bật nhạc khi chiếc tai nghe vẫn chưa kết nối với điện thoại.

Và bỗng dưng, Ichikawa chen vào trước mặt tôi.

“Nè! Bài đó của ai vậy?”

“Ờm, nó không có tác giả cụ thể…” tôi lắp bắp.

Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra, Ichikawa đã đứng trước mặt tôi, gần tới mức khiến cho tôi cảm thấy không thoải mái đôi chút.

Ichikawa hồn nhiên liếc qua chiếc điện thoại của tôi.

“Sao lại như vậy? Nó phải thuộc về một ai đó chứ?”

Những ngón tay tôi rối hết lên vì run, và thế là tôi không thể dừng nhạc được.

“N-Nó không hay đến thế đâu, nên cậu không cần quan tâm đâu,” Tôi lắp bắp trong khi đánh trống lảng.

“Nó cũng không thực sự quan trọng đâu, thật đấy,” Tôi vội vã đế thêm, cố gắng làm mọi thứ trở nên mượt mà.

Nhưng ngay khi những từ đó rời khỏi môi,

“Hở?”

Đôi mắt của cô ấy chằm chằm nhìn tôi.

“Sao cậu lại có thể nói rằng nó không phải một thứ gì đó quan trọng được, Onuma-kun?”

Với cái lườm giận dữ pha lẫn lạnh lùng, Ichikawa nói tiếp.

“Không cần biết bản nhạc đó là gì, nhưng nó rất quan trọng bởi người tác giả đã phải cố gắng để làm ra nó. Tôi không nghĩ rằng ai đó không phải tác giả lại được quyền được quyền nói như vậy.”

Giọng của Ichikawa càng to và mãnh liệt hơn khi cô ấy nói.

“K-không…..”

Ý tôi không phải vậy. Tôi cố gắng nói, nhưng với gương mặt cô ấy ở rất gần như vậy thì cũng khó lòng có thể trôi chảy được.

“Bản nhạc đó thực sự hay mà,”

Ichikawa nói rồi bấm vào chiếc điện thoại của tôi, giữ cho nó song song với mặt đất.

Ngay khi nhìn vào nó, cô ấy bỗng khựng lại.

“Khoan, đây là…?”

Trái ngược với vừa nãy, đôi mắt của Ichikawa mở to vì bất ngờ, rồi quay ra nhìn tôi.

Tôi biết rằng mình chẳng thể lảng tránh được nữa.

“...Đúng rồi đấy.”

Trên điện thoại hiện lên dòng chữ “DEMO / Takuto Onuma”.

“Đây là bản nhạc mà tôi tự làm,”

Tôi đành miễn cưỡng thú nhận với người mà tôi luôn muốn nói.

“...Thật à?”

“Ừ…”

Tôi đã bộc bạch tất cả.

Chí ít thì, Ichikawa Amane là người biết điều đó. Cô ấy giờ nhìn tôi với chiếc miệng há to vì sốc.

Kin Kon Kan Kon…….Ngay lúc đó, tiếng chuông báo 4 giờ chiều vang lên, phá tan sự im lặng ngượng nghịu.

Bỗng nhiên,

“Khoan, Onuma-kun, cậu có thể viết nhạc à!?”

Ichikawa trở lại bình thường và kêu lên với đôi mắt lấp lánh. Sao cô ấy bỗng dưng lại nói chuyện một cách gần gũi như vậy nhỉ? Ngay vừa nãy, bầu không khí còn rất ngột ngạt cơ mà…..

“Ý tôi là, tôi chỉ làm việc đó thôi mà, nó không phải là việc gì đó quá to tát….”

“Wow, thật không ngờ đấy!”

“Thì, tôi vẫn chưa kể với ai….”

“Sao vậy? Lẽ ra cậu phải nói chứ! Viết được nhạc tuyệt vời lắm đó! Điều đó thực sự rất tuyệt,” cô ấy vừa nói vừa cười.

Cô ấy đang cười vì cái gì vậy? Tôi còn có thể cảm nhận được gương mặt mình đang nóng lên.

Nhưng không phải vì xấu hổ.

Có lẽ là do tức giận.

“...Ichikawa cũng có thể làm việc đó,”

“Hả?”

“Ichikawa cũng có thể viết nhạc.”

“Eh….?”

Cô ấy chớp mắt.

“Umm, tôi chỉ chơi và hát trong câu lạc bộ nhạc rock thôi….”

Ichikawa khẽ nói khi đang dần cúi mặt xuống. Mặc dù vậy, tôi vẫn thẳng thừng.

“Cậu mới chỉ chơi những bản nhạc của người khác, nhưng tôi chắc chắn rằng cậu có thể viết lời và cả soạn nhạc nữa,”

“.....Ý cậu là sao?”

Khoảnh khắc đó, tôi đã hỏi Ichikawa, mặc dù vẫn chưa chắc chắn, về một thứ mà có lẽ tôi không nên biết.

“Ichikawa, cậu chính là ca sĩ tên là Amane đúng không?”

Gương mặt của Ichikawa tràn đầy sự ngạc nhiên.

Môi cô ấy run rẩy.

“Cậu biết…tôi à…?”

Tôi không thể kìm lại được nữa. Những từ ngữ cứ thế tuôn ra mà không thể ngăn lại.

“Tôi biết điều đó. Vì…”

Những từ ngữ mà tôi đang cố gắng không nói ra, bây giờ lại rời khỏi miệng tôi.

“Tôi viết nhạc vì tôi rất ngưỡng mộ cậu.”

“Ca sĩ kiêm Nhạc sĩ trung học thiên tài đây!”

Đây là một loại khẩu hiệu quảng cáo à?

Lần đầu tôi nghe các bài hát của Amane là vào ba năm trước, khi còn đang nghỉ hè năm thứ 2 sơ trung.

Lúc đó, tôi đã ghé qua một cửa hàng băng đĩa ở Shinjuku để mua một chiếc đĩa có các bản nhạc cần thiết cho câu lạc bộ nhạc brass. Trùng hợp là, Amane lại đang biểu diễn trực tiếp ở đây.

Trong khi những tiết mục biểu diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng thường chỉ cho những ai đã từng mua CD của họ tham gia thì tiết mục debut này của Amane lại không có bất kì một hạn chế nào, và bất kì ai đến cửa hàng băng đĩa này đều có thể xem nó.

Khi tôi bước qua chỗ đó và chỉ định mua CD rồi về, thì giọng hát của cô ấy đã xuyên qua và hằn sâu trong trái tim tôi.

Đoạn mở đầu của bài hát được đan xen bởi một giọng hát mạnh mẽ và trong trẻo.

“Này, tôi tự hỏi liệu chỉ có mình cậu có thể làm được điều này à?”

Tôi quay mặt đến hướng phát ra giọng hát đó và nhận ra mình chẳng còn cử động nổi chân, mắt hoặc tai hướng ra nơi khác.

Sau khi buổi biểu diễn 2 bài hát kết thúc, tôi vẫn đứng chôn chân ở đó trong vài phút trước khi quay trở về với thực tại và ngay lập tức bước đến quầy xếp hàng để mua đĩa của Amane.

Khi về đến nhà, tôi đã chơi đi chơi lại hai bản nhạc đó. Rồi khi biết cô ấy chỉ là người cùng độ tuổi với tôi, tôi đã có vô số cảm xúc hỗn độn từ thất vọng, ghen tị đến khao khát, nhưng tôi cũng nghĩ rằng nhỡ đâu tôi cũng có thể tạo ra một thứ gì đó như vậy. Tôi cũng muốn thử xem tôi có làm được như vậy hay không.

Sau đó, tôi đã học và nhớ được các hợp âm và thực hành chúng. Ngoài chơi guitar, tôi còn là một tay chơi trống trong câu lạc bộ nhạc brass.

Tôi cũng dần học được sự thú vị của việc ghép các âm thanh lại với nhau, song song với chơi bass theo tiếng trống và ghi lại tất cả bằng các thiết bị. Việc này thường được biết đến là ghi âm tại nhà (Takuruku).

Nhưng mà, nửa năm sau đó,

Khi tôi vẫn đang háo hức dõi theo từng ca khúc mới của cô ấy, tin tức về việc Amane sẽ “nghỉ hưu” vô thời hạn đã ập đến.

Mặc dù Amane mới chỉ phát hành một đĩa đơn, tin tức đó đã thu hút một số phương tiện truyền thông trực tuyến nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn trước khi biến mất hoàn toàn khỏi ký ức của mọi người.

“Tôi đã rất bất ngờ khi biết rằng Amane đang học cùng trường với tôi,”

Tôi đã chia sẻ một câu chuyện xấu hổ trong quá khứ của tôi cho cô ấy.

“....Vậy à,”

Rồi tôi bồn chồn hỏi cô ấy điều mà tôi đã luôn mong muốn được hỏi.

“Ờm, vì tôi đã kể với cậu chuyện này nên là, nếu được thì, có một điều mà tôi luôn muốn hỏi cậu, Ichikawa….Amane. Chỉ một điều thôi. Được chứ?”

Gật đầu vì biết điều tôi muốn hỏi, Ichikawa cười với đôi chút không thoải mái.

“Cậu muốn biết tại sao tôi lại ngừng biểu diễn, đúng không?”

“....Ừ.”

Ichikawa nhẹ nhàng thì thầm “Tôi hiểu rồi” trước khi nói tiếp.

“Có lẽ cậu biết rằng,” cô ấy thở dài và nhăn mặt trước khi tiếp tục, “Khi tôi hát bài hát mà tự tôi làm ra, giọng của tôi sẽ không thể cất lên được.”

Hả…?

Tôi không thể tin vào tai mình. Cô ấy không thể hát được bài hát của chính mình sao?

“Tại sao lại…?”

“Chắc là vì tôi đã đọc được vài thứ mà tôi không nên đọc,” Ichikawa nói.

“Thứ mà cậu không nên đọc…?” Đến lượt tôi nhíu mày.

“Đây,” cô nói, đưa chiếc điện thoại lên ngang ngực.

“Thế giới trực tuyến thật đáng sợ, đúng không. Người ta sẽ nói bất cứ thứ gì người ta muốn, như là bên kia màn hình chẳng có ai vậy,”

Ichikawa cắn môi nói tiếp.

“Họ nói những câu như ‘Cô ta không thể nào là một thiên tài được’ hoặc ‘Cổ chỉ đang bắt chước YUI thôi’...”

Lời nói của Ichikawa làm trái tim tôi run lên và gương mặt tôi k trở nên trắng bệch.

“Còn đây là câu nói khó chịu nhất mà tôi từng nghe. ‘Thể loại nhạc này lẽ ra không nên tồn tại.’”

Nó thật cay đắng, đau đớn và đầy tổn thương nhưng cô ấy nói hết ra trong một hơi, như phải nuốt hết một thứ gì đó mà không thể kháng cự lại.

Tôi như bị đóng băng tại chỗ và không cất nổi lên lời.

“...Sau khi xem được những lời lẽ đó, có lẽ tôi đã dần trở nên sợ hãi khi hát những bài hát của tôi cho mọi người, Và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã không còn có thể hát nữa,”

Cô ấy nói rồi cười.

Cái gì vậy? Chuyện đó….rất giống với tôi…

“Nhưng mà… tôi rất thích những bài hát đó,” tôi nghĩ như vậy, nhưng bộ não non nớt của tôi đã ngăn những từ đó phát ra.

“....Vậy tôi sẽ không còn được nghe Amane hát những bài hát của cô ấy nữa sao?”

Tôi thừa biết rằng câu nói đó thật vô nghĩa và không phù hợp để nói với Ichikawa, nhưng dù sao thì tôi cũng đã thể hiện với cô ấy tính cách trẻ con và ích kỷ của mình rồi.

Ichikawa cười gượng gạo, rồi nói,

“Này, Onuma-kun,”

Cô ấy bỗng nhiên gọi tôi.

“Sao vậy…?”

Và với câu nói quả quyết đó, cô ấy đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

Và với câu nói quả quyết đó, cô ấy đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

“Cậu có thể viết tặng tôi một bài hát được không, Onuma-kun?”

“....Eh?”

Tôi bỗng kêu lên một tiếng thật ngốc nghếch mà đến bản thân tôi còn không ngờ đến.

“Sao cậu lại muốn tôi viết nhạc cho cậu, Ichikawa…” Tôi hỏi.

“Bởi vì bản nhạc vừa nãy của cậu rất hay. Tôi sợ phải hát những bài hát của tôi, nhưng nếu tôi hát bài hát của ai khác, c biết đâu tôi sẽ hát được.”

Ichikawa siết chặt tà váy đồng phục.

“Sự thật là, tôi rất muốn bản thân có thể hát. Tôi có rất nhiều điều muốn nói…nhưng tôi sợ. Nên tôi nghĩ rằng tôi có thể sử dụng những bản nhạc của cậu như một sự cứu cánh…”

Ichikawa nhìn xuống, và lời thì thầm của cô ấy trĩu nặng phiền muộn.

“...Hahaha, đùa thôi. Như vậy đâu có công bằng đúng không? Onuma-kun, ta quên chuyện này đi nhé?”

Có lẽ cô ấy đã nghĩ sự im lặng của tôi là lời từ chối. Ichikawa cố gắng rút lại những gì cô ấy nói, thể hiện rằng chúng chỉ là một trò đùa.

Nhưng khi tôi nhìn vào gương mặt của cô ấy, tôi thấy nó như muốn tan thành những giọt nước mắt theo tiếng cười, nên tôi không nghĩ rằng mình có thể từ chối được.

“...Được, tôi sẽ viết nhạc cho cậu, Ichikawa,” Tôi nói.

“...Thật à?”

Ichikawa tròn mắt ngạc nhiên.

Tôi gật đầu lần nữa.

“Nhưng với hai điều kiện,” tôi đế thêm.

“Điều kiện?”

“Đầu tiên là cậu không thể nói cho ai biết rằng đây là những bản nhạc của tôi,” Tôi nói.

“Tại sao vậy…?”

“Cậu phải làm thế, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.”

Ngực tôi nhói lên…Nó vẫn còn đau à, chết tiệt.

“Tôi hiểu rồi. Còn điều kiện còn lại?”

Tôi nói nhỏ với Ichikawa, người đang nghiêng đầu để nghe.

“Vào một ngày nào đó, dù cho là một tương lai xa vời, tôi vẫn sẽ chờ. Nên là…”

“Hmm?”

“Tôi muốn được nghe Amane hát bài hát của cô ấy viết,” Tôi nói.

Nghe đến đây, Ichikawa bỗng đỏ mặt.

“Sau tất cả, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ Amane,”

“...Cậu có thể thôi gọi tên riêng của tôi quá nhiều đi được không?”

“Tên riêng…!?”

Đến lượt tôi đỏ mặt theo.

Sau đó, tôi nghe loáng thoáng giọng Ichikawa thì thầm.

“Cảm giác như cậu đang cầu hôn tôi vậy…”

Và đó là cách mối quan hệ hợp tác bí mật của chúng tôi ra đời.

Có lẽ đây là khoảnh khắc mà cuộc sống cao trung của tôi thành hình.