[Siêu thoát cho em á?]
“Ừ.”
Angel có vẻ không tin, cô đưa tay lên nhéo má để chắc rằng mình không nghe nhầm lời tôi nói.
[Anh?]
Cô nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đầy khinh thường.
[Mới vài tháng trước, chính tay em đã cứu anh, một người thậm chí còn chẳng bảo vệ nổi bản thân trước ác linh. Chính tay em chỉ dạy cho anh về thuật chiêu hồn.]
“.....”
[Thế mà bây giờ anh muốn siêu thoát cho em à? Anh xem em là ác linh sao?]
Tóc của Angel phủ kín từng inch của sàn sân thượng, khiến nó trông như được lát bằng nền đen.
[Em chỉ cần trong nháy mắt là đã xử gọn một tên Necromancer lão làng, hơn nữa cô ta còn mạnh hơn anh rất nhiều, anh nghĩ em giết anh khó lắm à?]
Cô ta?
Chẳng phải Necromancer mà Gideon mang đến…là đàn ông à?
Mà có khi đó chỉ là ngụy trang để đánh lừa Vương quốc.
Giấu đi cảm xúc bối rối ấy trong lòng, tôi bình tĩnh nói trong lúc đối đầu với luồng sát khí đầy đe dọa của Angel.
“Nhờ cái gì em lại có được sức mạnh như thế?”
[...Cái gì?]
“Tôi nghe chuyện về Necromancer kia rồi. Tôi biết cô ta định làm gì ở học viện này.”
Tôi đã nói nhiều lần rồi, nhưng không phải Necromancer nào cũng có thể nhìn thấy linh hồn. Đó vừa là phước lành vừa là lời nguyền chỉ riêng tôi mới có.
Thường thì các Necromancer có thể thực thể hóa hoặc điều khiển linh hồn bằng cách tổn thương họ
Lý thuyết thì cực kỳ giống với triệu hồi sư. Tuy vậy, tìm những linh hồn tràn ngập oán hận thì khó hơn trong lý thuyết nhiều.
Thế nên theo góc nhìn của những Necromancer này, thì học viện là miếng mỡ thơm ngon không cách nào cưỡng được
Cô ta hẳn đã rất thèm muốn số lượng linh hồn nhiều vô kể trong học viện này, muốn nó thành của riêng mình.
“Chắc chắn là do cô ta có ác ý, thế nên em mới có thể dùng sức mạnh vượt trội hơn những gì em có. Cô ta là người đã cố gắng chiếm giữ linh hồn dân làng Setima cho riêng mình.
Linh hồn của một người dễ bị kích động bởi các yếu tố tâm lý hơn người ta nghĩ nhiều. Và Angel cũng thế, cô chính là thực thể được tạo ra từ những ước nguyện của dân làng Setima.
“Nhờ thế em mới được trao cho sức mạnh ấy. Vì em đang bảo vệ họ, nên em phải mạnh mẽ hơn.”
[...Em vẫn là thiên thần hộ mệnh của họ.]
“Không có đâu, sai hoàn toàn.”
Ngược lại mới đúng, chính xác là trong tình cảnh này thì ngược lại.
“Ngay lúc này, tôi mới là người thực hiện di nguyện của dân làng Setima, không phải cô.”
Thanh kiếm đen tuyền trên tay tôi là minh chứng cho điều đó. Linh hồn của dân làng Setima đã theo chân tôi để chứng minh cho lời tuyên thệ này.
[Tại sao…!]
“Dân làng Setima chối bỏ những gì mình đang làm ư?”
Nhận ra điều đó, sức mạnh của cô dần dần yếu đi.
[Không, không đúng! Không phải thế mà! Mọi người đã phải chết trong bất công! Mọi người đã phải chết trong đớn mà! Tại sao lại không ai nghĩ tới việc trả thù cơ chứ!?]’
Niềm tin của Angel bắt đầu sụp đổ, mái tóc nguy hiểm của cô mất đi sức sống.
[Nữ thần mà mọi người kêu gào khản cổ vẫn làm ngơ cho tới phút cuối! Quên lời răn của bà ta đi! Tha thứ cho tội nhân chỉ là vô nghĩa thôi!]
Đặt thanh kiếm xuống đất, tôi bước về phía cô ấy mà không gặp bất kỳ cản trở nào.
Bushi và Angel có nhiều điểm giống nhau. Anh ta cũng thông cảm với niềm tin của Angel, nhưng anh lại im lặng vì anh ưu tiên ước nguyện của dân làng Setima.
[Tôi tồn tại là vì các người đã tạo ra tôi mà! Tôi đã hứa là sẽ thực hiện di nguyện của mọi người mà! Bởi vì tất cả đã phải chết trong oan ức và không được lưu lại một chút tên tuổi nào! Chính tay tôi sẽ để lại vết sẹo không bao giờ phai cho Vương quốc này!]
Angel khóc lóc thảm thiết, trông đáng thương vô cùng.
[Tôi sẽ làm chuyện đó! Chỉ cần mọi người im lặng, thì chính tay tôi sẽ giải tỏa nỗi oan ức của mọi người! Thế mà tại sao!? Tại sao!? Tại sao chứ….!?]
“....”
[Tại sao!? Tại sao mọi người lại đi theo người đàn ông ấy! tại sao mọi người vẫn cố gắng tha thứ cho bọn họ!?]
“Dừng lại đi.”
Bản thân tôi cũng chẳng hiểu nổi.
Tôi không phải thánh nhân trong kinh thánh.
Không thể nào lý giải được quyết định của dân làng Setima.
Tuy nhiên….
“Đừng phủ nhận ước nguyện của họ.”
Vô số linh hồn đã hóa thành ngọn lửa xanh khi chấp nhận ma thuật của tôi. Tất cả bọn họ vây quanh Angel.
[Mọi người….]
Bóp méo hy vọng chính là coi thường lên ý kiến của mọi người, cũng chính là chà đạp lên ước nguyện của họ.
Tuy nhiên, những linh hồn dân làng Setima….
Ôm lấy Angel và an ủi cô.
Họ xin lỗi vì bản thân đã quá thiếu sót.
Họ cảm ơn cô vì đã chịu đựng và trút giận thay họ suốt thời gian qua.
[Ah, Ahhh!]
Ngọn lửa xanh bọc quanh tay tôi. Vì cô là thực thể vô hồn, thế nên kết cục của cô sẽ là tan biến hoàn toàn thay vì giấc ngủ ngàn thu như những linh hồn khác.
“Buông bỏ gánh nặng ấy được rồi. Tuy nhiên, tôi không thể an ủi cô bằng cách trả thù thay cho họ được, vì họ không hề muốn điều đó.”
Bàn tay bọc trong ngọn lửa đặt lên đầu của nàng thiên thần đang ngồi khóc.
Ngọn lửa của tôi lan theo mái tóc của cô, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ sân thượng.
“Nhưng tôi đảm bảo, toàn thể lục địa sẽ mãi nhớ tới sự cao quý và tấm lòng vị tha của họ.”
[.....!]
“Deus Verdi, à không…”
Tôi chậm rãi quỳ xuống trước mặt cô gái, hy vọng có thể vỗ về được cô gái bằng những lời an ủi này.
“Là Kim Shinwoo, tôi xin thề.”
[Kim…Shinwoo…?]
“Là tên thật của tôi.”
Tôi mỉm cười gật đầu, cô gái ấy ngây ngô nhìn tôi, lấy tay lau nước mắt rồi hỏi.
[Chỉ cần nói em biết một điều thôi.]
“Cứ hỏi đi.”
[Đứa trẻ tạo ra em…cô ấy giờ ở đâu?]
Cô bé đã tự hào gọi cô là thiên thần và khẳng định thiên thần sẽ đem lại hạnh phúc cho họ.
Theo cách nào đó, có thể nói Angel được tạo ra và tồn tại là nhờ cô bé ấy.
“Tên cô ấy là Leia.”
Leia….một cái tên khó quên, tên của một đứa trẻ mà tôi đã gặp đầu tiên vào ngày tới học viện
“Cô ấy đã yên nghỉ cách đây vài tháng rồi.”
Qua cuộc trò chuyện từ lần đầu gặp mặt ấy, cô bé đã thấy thanh thản và về cõi vĩnh hằng.
[Em hiểu rồi.]
Phừng–
Cơ thể Angel khẽ run lên, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, nhưng trông cô có vẻ nhẹ lòng.
[Cảm ơn anh.]
“.....”
[Em sẽ tin vào anh vậy.]
Angel từ từ cháy rụi rồi biến mất, toàn bộ sân thượng bị ngọn lửa xanh nuốt chửng, và một lúc sau….
Bầu trời đen kịt bắt đầu lấp lánh màu bạc khi ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào.
Hòa thanh với tiếng la hét của những linh hồn vang vọng khắp sân trường là những tiếng reo hò của mọi người.
Cảnh quan mờ ảo như bị bao phủ bởi sương mù của học viện dần hiện rõ, để lộ khung cảnh quen thuộc đã lâu không thấy trên sân thượng.
Ngọn lửa xanh đã tắt.
Và những linh hồn của dân làng Setima đã an ủi vỗ về Angel, tất cả họ đều lần lượt nhắm mắt và về nơi an nghỉ vĩnh hằng.
“Khác với cô, tôi chỉ không thể tha thứ thay vì trả thù kẻ thù của mình.”
Tôi đồng ý giúp họ mà không do dự, đơn giản tha thứ là điều mà họ muốn.
“Nhưng phương châm và niềm tin vào cuộc sống của cô…”
Những ngọn lửa mờ dần khi chúng bay lên trời, giống như những ngôi sao xa xôi tô điểm cho mặt đất. [note61172]
“Không nghi ngờ gì, là thứ cao quý đến mức tôi không tài nào hiểu nổi.”
Ngẩng đầu nhìn lên trời, tôi chỉ có thế cầu nguyện cho họ được an nghỉ vĩnh hằng.
***
“Sao thế? Kết thúc rồi hả?”
Findenai vừa mới tới sân thượng, cô im lặng nhìn Deus. Lúc này anh đang cầu nguyện cho linh hồn của họ.
Khi biết chuyện một Necromancer lão luyện cũng phải bỏ mạng khi đối đầu với ác linh, Findenai đã tức tốc đi tìm anh sau khi giải cứu những học viên, vì cô sợ anh có thể đang gặp nguy hiểm. [note61173]
“Ừ.”
Ngạc nhiên là anh ấy lại trông hoàn toàn ổn, trên người không có một vết thương nào, ít nhất là ở những chỗ nhìn thấy được.
Ngược lại, trên mặt anh còn hiện vẻ nhẹ nhõm, thậm chí còn khẽ nở nụ cười.
“Tôi không thích điều này chút nào.”
Findenai có vẻ ủ rũ và khó chịu, khi công sức mà cô bỏ ra đều là công cốc.
“Mọi chuyện kết thúc rồi à?”
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Findenai cất tiếng hỏi, và Deus khẽ gật đầu đáp lại.
“Ừ, vấn đề của bên học viện giải quyết triệt để rồi.”
“Hả?”
Có gì đó là lạ trong lời nói của anh ấy.
Theo trực giác, Findenai biết câu này chắc chắn có ẩn ý, nhưng cô lại không biết ý nghĩa của nó là gì.
“Những học viên bị thương có ổn không?”
“Bất kỳ vết thương nào xuất hiện khi kết giới được thiết lập thì đều sẽ quay về lúc ban đầu.”
Vì ranh giới sinh tử chưa bị xóa bỏ hoàn toàn, thế nên bất kỳ thứ gì xảy ra trong kết giới đều không thể trở thành hiện thực và biến mất.
“Nhưng đâu có nghĩa những học viên ấy sẽ mất hết ký ức đâu? Chắc sẽ khá rối ren trong một khoảng thời gian đấy nhỉ?”
“Chắc chắn rồi.”
Deus cũng không phủ nhận điều đó. Con đường tương lai phía trước của học viện sẽ chông gai lắm đây.
“Chà, vậy là Chủ nhân sẽ được trả công hậu hĩnh và mọi chuyện kết thúc êm đẹp nhỉ?”
Lý do mà Findenai gượng gạo tiếp tục cuộc nói chuyện là vì một điều.
Cô muốn giải đáp sự mâu thuẫn trong câu nói của Deus.
Cô vắt óc suy nghĩ và cân nhắc đủ điều, nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời.
Tuy nhiên, vào lúc đó….
Chính Deus đã tiết lộ đáp án.
“Lý do cô thấy bất an là vì chỉ có ‘vấn đề của học viện’ được giải quyết.”
“Sao cơ?”
“Findenai này.”
Từ từ đứng trước lan can tầng thượng, Deus nhìn Findenai và khẽ cười.
Anh vẫn giữ cho mình vẻ điềm tĩnh, nhưng trong một khoảnh khắc,
chỉ một cái nhìn từ đôi mắt đen nhánh ấy thôi cũng đã khiến cho Findenai đơ cứng cả người.
Sau đó, Deus thốt ra những lời mà cô không sao hiểu nổi.
“Đừng cứu ta.”
***
“Woohoo!”
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
Khi kết giới vỡ tan, vầng trăng sáng vằng vặc đón chào các học viên. Tất cả bọn họ đều hét lên, nước mắt tuôn rơi và vui mừng khôn xiết.
Các giáo sư lau mồ hôi và thở dài nhẹ nhõm. Họ đã khổ cực tập hợp học viên ra ngoài sân và chiến đấu chống lại ác linh để bảo vệ các em ấy.
“Vất vả rồi, cảm ơn cô nhé.”
“Cô cũng vất vả rồi.”
Khi giáo sư Caren đứng bên cạnh đưa tay ra, Erica cũng mỉm cười và bắt lấy tay cô ấy.
Cả hai người họ chính là MVP của hôm nay, thế mới thấy chức vụ giáo sư ở học viện không phải là hư danh, mà là có năng lực thật sự.
“Mọi thứ giải quyết xong cả rồi à?”
“Tôi tin là thế.”
Erica thở ra một hơi dài khi nghe Caren đáp. Gánh nặng mãi thường trực trong lòng cô đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Tuy vậy, cô và giáo sư Deus giờ đây đã là người dưng nước lã.
‘Ít nhất thì bây giờ anh ấy cũng đã an toàn rồi.’
Erica thấy nhẹ lòng khi biết linh hồn đoạt xác anh ấy hẳn đã biến mất sau khi mọi chuyện được giải quyết.
Từ giờ trở về sau, Deus sẽ không còn bị ám hay cố gắng tự tự lúc ở học viện Loberne như trước nữa.
“Ôi chà.”
Đúng lúc ấy, bóng dáng Deus xuất hiện trên lan can tầng thượng của khu nhà chính.
Nhìn thấy cảnh đó, Caren cười khô khốc.
“Anh ta bị sao thế? Chẳng lẽ anh ta muốn được ca ngợi vì đã cứu mọi người à?”
Nghe thấy những lời ấy của Caren, Erica không khỏi ngạc nhiên khi biết Deus còn có một mặt như thế….
CHẾT ĐI!!!!!
Một tiếng la hét bỗng vang vọng trong ký ức cô.
Là tiếng gào la đầy oán hận, là tiếng thét chất chứa nỗi cay đắng từ sâu trong tim như bị ám ảnh.
Erica vô thức chạy về phía trước từ lúc nào không hay.
Cô cố gắng huy động mana trong cơ thể, nhưng mana của cô đã cạn kiệt sau trận chiến dài hơi với ác linh rồi. Mọi nỗ lực của cô tan biến như hạt bụi, thành công dã tràng.
Và rồi…
Deus nhảy từ trên sân thượng xuống.
Bịch!
Không có bất kỳ cản trở nào, anh đập đầu xuống sân…ngay trước mặt cô.
Erica nhận ra mình đã quỳ sụp xuống, đôi găng tay trắng thấm đẫm máu tươi.
“KHÔNGGGG!!!”
Cùng với tiếng hét của cô, chuỗi sự kiện mệt mỏi kéo dài ở học viện đã chính thức hạ màn.