“Chán quá trời quá đấtttttt….” [note61170]
Findenai cứ luôn miệng càu nhàu bên cạnh tôi trong lúc vác cây rìu trên vai. Dù cứ phàn nàn đấy, nhưng khóe miệng cô vẫn nở một nụ cười.
Lúc đầu tôi nghĩ cô thích cây rìu ấy cơ, nhưng lúc cô ấy nói thì tôi mới biết lý do không chỉ có thế.
“Mấy con ác linh này dễ đập hơn tôi tưởng.”
“...Thì họ thức tỉnh có phải do ý chí của họ muốn thế đâu.”
Findenai dừng bước khi nghe tôi nói thế. Cô hơi quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực tò mò nhìn tôi.
“Ý ngài là sao?”
“Nếu họ thực sự muốn tỉnh dậy thì mọi chuyện không dễ kết thúc vậy đâu.”
“...Ngài nói lại dễ hiểu hơn được không?”
Findenai bực mình chẳng vì lý do gì. Tôi chẳng cần phải giải thích cho cô ấy làm gì, nhưng vẫn còn một đoạn nữa mới tới nơi, tôi vẫn nói cho cô để sắp xếp suy nghĩ trong lúc đi về phía trước.
“Ba tháng trước, lúc ta mới tới học viện này, tôi đã rất nghi ngờ lúc xoa dịu nỗi hận thù của họ, cũng như kiềm chế lũ ác linh này.”
“Hmm.”
“Và câu hỏi lớn nhất trong đầu ta là, tại sao lũ ác linh vốn đang say ngủ tại bỗng dưng thức dậy và sở hữu sức mạnh đáng gờm đến thế.”
Sức mạnh ấy không đủ để đoạt mạng ai đó, nhưng vừa đủ để can thiệp vào dương thế.
Không chỉ riêng dân làng Setima, tất cả ác linh tràn ngập thù hận trong học viện này cũng như thế.
Vẻ mặt của Findenai có chút ngơ ngác.
“Đặt câu hỏi thế để làm gì? Chúng chỉ là lũ ác linh có thù oán quá sâu thôi.”
Dù cực kỳ hiếm nhưng những trường hợp như thế vẫn tồn tại.
Ví dụ như góa phụ mà tôi gặp trên xe ngựa lúc đến Loberne đấy. Nỗi hận của bà ta sâu sắc tới mức có thể làm hại tới người sống.
Tất nhiên cũng là do bà ta thấy hình ảnh bản thân trong Illuania. Chính điều đó đã tạm thời khuếch đại cơn thịnh nộ của bà.
Dù sao thì….
“Hoàn toàn không thể.”
“Không thể ư?”
“Ừ, ta không thể giải thích chi tiết cho cô được, nhưng ta chắc chắn về điều đó.”
Bởi vì cốt truyện “Retry” không như thế này. Kể cả có những câu chuyện ma lan truyền trong học viện thì đó cũng chỉ là nhiệm vụ phụ, không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng dựa vào tình hình hiện giờ, nó đã đi quá xa với một nhiệm vụ phụ đơn giản rồi. Cái này là thứ gì đó ở mức “thảm họa” trong nhiệm vụ chính tuyến.
“Hửm, không phải là vì Chủ nhân à?”
Findenai bắt đầu suy đoán, nhưng tôi lắc đầu.
“Lúc đó ta chỉ mới vào nghề, còn chưa học được chiêu hồn thuật, thế nên ta lúc ta tới cũng chẳng đả động gì đến mấy linh hồn kia cả.”
Findenai cố đoán già đoán non, nghiêng đầu nghĩ ngợi đủ kiểu. Cuối cùng cô đành bỏ cuộc.
“Đừng bảo là ngài muốn tôi đi tìm hung thủ đấy chứ? Theo như lời ngài nói thì, trong học viện này có người đã đánh thức linh hồn, khiến cho lũ ác linh mạnh hơn, có đúng không?”
“Ừ, đúng thế đấy.”
Cô gái tóc đen ấy…
Angel của dân làng Setima đã thức tỉnh và nhận lấy sức mạnh thông qua “ai đó”.
Cô ấy không thể hoàn thành mọi việc một mình được.
Vì suy cho cùng, cô là hiện thân từ niềm hy vọng của dân làng Setima.
Cũng giống như cách Maalkus tạo ra Bách túc cốt nhân, danh tính của cô gái được gọi là “Angel” ấy chính là cô được tạo ra từ việc thu thập những mong ước của dân làng Setima.
Và một ai đó đã ban cho cô sức mạnh.
“Thế ngài kể chuyện này cho tôi…tức là ngài tìm ra được đó là ai rồi?”
Findenai mỉm cười, tự tin nói ra suy luận của cô.
Cô vẫn hợp dùng rìu hơn dùng đầu.
“Ừ, ta tìm ra rồi.”
Dù mọi chuyện đã đi quá xa thực tại, tôi đã tìm ra kẻ chủ mưu.
Chính xác hơn, thủ phạm đã trực tiếp tiết lộ cho tôi.
“Nhưng giờ không phải là lúc cho chuyện này. Ta cần phải giải quyết vài chuyện trước khi đi gặp người đó.
“Rõ.”
Đích đến của chúng tôi là khu ký túc xá nữ. Sau khi leo lên tầng hai bằng cầu thang, bọn tôi nhìn thấy một người đàn ông bự chảng với cái đầu bị chẻ làm đôi ở giữa hành lang.
[Hai người đây rồi.]
Có vẻ ông ta đang ôm một người trong tay.
Findenai khẽ nhíu mày khi thấy ông ta.
“Chỗ này là tầng hai, tất cả nữ sinh bị bất tỉnh đều đang ở đây.”
“Là ông ta làm họ hôn mê đấy.”
“Hả, ông ta là loại ác linh gì thế?”
Ông ta chỉ là một linh hồn đáng thương thôi. Ông có ý định tốt nhưng hành động của ông cuối cùng lại làm người ta tưởng lầm là xấu xa.
“Ông ta là người điều hành cô nhi viện ở làng Setima. Có vẻ ông vẫn thế, cố bảo vệ những đứa trẻ bằng cách ôm chúng vào lòng, quyết dù chết cũng không buông.”
Như thanh kiếm đang nằm trong tay tôi.
Ông ấy cũng giống Bushi, một linh hồn canh giữ sảnh chính tầng một trong vô thức, ông cũng tin rằng mình chỉ đang bảo vệ họ. Nhưng thực tế thì sao? Ông chỉ đang giam cầm những học viên ấy trong giấc mộng mà thôi.
“Ông đã phải mang gánh nặng này quá lâu rồi.”
Tôi nhẹ nhàng hướng thanh kiếm của mình về phía ông ta, nhưng kiếm khí không chịu tỏa ra. Trong hình hài của thanh kiếm, Bushi run rẩy, không muốn làm hại ông ta.
Anh ấy muốn tôi biết rằng linh hồn kia không có ác ý.
“Chuyện này khác hẳn lúc ở phòng tập. Bất kể cố ý hay chỉ đơn thuần là vô tình, linh hồn kia đã khiến nhiều nữ sinh chìm vào hôn mê.”
[......]
“Nếu anh không làm thì để tôi.”
Tuy vậy, lúc tôi dùng mana của mình và bọc thanh kiếm trong ngọn lửa xanh, Bushi đột nhiên phóng ra một luồng kiếm khí và chém gục ác linh kia.
[Không sao đâu….]
Linh hồn vỡ vụn và ngã lăn ra sàn. Tôi chậm rãi đưa tay ra trước mặt nó.
[Không sao….]
“Yên nghỉ đi, cứ để chuyện ấy lại cho tôi .”
Linh hồn cứ thế hóa thành từng cụm ánh sáng rồi tan biến. Giờ đây nó cũng đã yên nghỉ như những linh hồn khác.
Tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng của mấy nữ sinh ngã khỏi giường.
Vì tất cả vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ dài nên cũng phải mất một lúc nữa mới bình tĩnh lại được.
“Findenai, dẫn những học viên này ra ngoài nhập hội với mọi người. Có lẽ có vài em không thể tự đi lại được.”
“Ủa, thế Chủ nhân thì sao?”
“Mấy việc cấp bách ta xử lý hết rồi.”
Tôi siết chặt thanh kiếm. Trước khi kết giới kịp hoàn thành, những sự việc bất thường tôi đều đã giải quyết xong.
Nhưng nếu để lâu hơn nữa thì có thể rất nguy hiểm.
“Giờ ta có việc phải làm với cái kết giới này.”
“...Ngài đi một mình có ổn không đấy?”
Tôi quay lại nhìn Findenai, trông cô có vẻ đang lo lắng cho tôi. Cô tiếp tục nói trong lúc lấy điếu thuốc trong túi ra và đưa lên miệng.
“Hôm nay là ngày trả lương đầu tiên trong tuần của tôi đấy.”
Phừng–
Điếu thuốc trong miệng của Findenai cháy rụi khi chạm vào ngọn lửa mà tôi tạo ra. Cô vội vàng ném nó ra khỏi miệng, lấy chân dụi dụi để dập lửa rồi trừng mắt nhìn tôi.”
“Trời ơi là trời!”
“Không được phép hút thuốc trước mặt tôi. Lâu không gặp cô quên rồi à?”
“Haiz, khỉ thật! Dẹp dẹp, ngài đi cho khuất mắt tôi! Ngài có chết tôi cũng không cứu đâu.”
Bỏ ngoài tai mấy lời càu nhàu của cô hầu gái, tôi lại lần nữa cất bước tới khu nhà chính của học viện.
Đêm dài quá rồi.
Để đón chào một ngày mai đỡ mệt mỏi, phải chấm dứt chuyện này ngay bây giờ thôi.
***
Gió trên sân thượng lại mạnh hơn rồi.
Nếu nhớ không nhầm thì lần cuối tôi ở đây là khi tôi uống cà phê với Erica.
[Anh đến rồi à?]
Vẫn như lúc ấy, một cô gái đang đợi tôi ở sân thượng.
[Lâu rồi ha.]
Cô gái tóc đen mỉm cười vẫy tay về phía tôi.
Tôi gật đầu và điềm tĩnh đứng đối diện với cô ấy.
“Sao cô lại gây náo loạn thế?”
[....]
“Sao cô không nói với tôi trước khi tôi rời đi? Rằng cô sẽ chuẩn bị cho họ một nơi an nghỉ vĩnh hằng?”
[Đúng ha.]
Cô gái này là lý do mà tôi tin dân làng Setima sẽ thanh thản dù tôi có rời khỏi học viện.
Cô là hy vọng, là ước nguyện của bọn họ.
[Lúc anh rời đi, em đã suy nghĩ kỹ rồi.]
Cô gái từ từ giơ tay lên, một linh hồn nhỏ như ma trơi xuất hiện.
Linh hồn ấy nhanh chóng to lên rồi biến thành một cô gái gầy gò
Tuy nhiên, tư thế của cô lại như đang bị đóng đinh. Nhưng mà nâng đỡ và trói buộc cô lại là mái tóc của Angel.
Mái tóc quấn quanh cơ thể cô như dây leo, ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của cô gái ấy.
[Dân làng yên nghỉ thì có thực sự ổn không?]
“....”
[Họ là những dân làng hiền lành bị giết hại tàn nhẫn vô cớ. Họ van xin thần linh, không phải để trả thù, mà chỉ là tìm kiếm sự cứu rỗi….]
“....”
[Những con người thậm chí còn chẳng nghĩ tới việc trả thù, nhưng họ vẫn thờ phụng vị thần đã không giang tay cứu giúp họ ngay cả khi họ đã chết….]
“....”
[Những con người dù cho có bị tra tấn, vẫn rơi nước mắt cầu xin tha thứ cho những người lính Vương quốc.]
Mái tóc của Angel ấy bắt đầu dài ra, cùng với nó, hào quang mà cô gái gầy gò tỏa ra cũng dày đặc sát khí và đầy đe dọa.
[Phải chăng là do họ quá vô tri?]
“Cho dù là thế thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi.”
[...Anh lúc nào cũng thế.]
Angel tức giận vì thấy tôi không đứng về phía cô, mái tóc của cô quằn quại rồi đập mạnh xuống sàn, đến mức sàn nhà nứt ra.
[Anh lúc nào cũng ưu tiên người sống cả.]
“....”
[Anh nghe được giọng của bọn em, có thể thấy được bọn em, có thể nói chuyện với bọn em! Thế mà tại sao!? Tại sao anh không thể hiểu cho bọn em!?]
Tiếng hét phẫn uất chứa đầy sát khí của cô ấy cản bước tôi tới gần.
[Dù thế giới này chối bỏ bọn em, thì ít nhất anh cũng phải theo phe bọn em chứ?]
“Thứ gì cũng có trật tự của riêng nó.”
Tôi giơ tay lên, chống chọi lại sát khí của cô ấy lúc trả lời.
“Tôi đã chiến đấu vì cô.”
Có những lúc tôi bảo vệ dân làng khi học bị những linh hồn khác dày vò.
“Tôi cũng đã lắng nghe câu chuyện của cô.”
Lúc đầu thì có nhiều linh hồn của dân làng Setima hơn cơ, nhưng trong ba tháng trước khi bị sa thải, tôi đã cố hết sức để đưa họ tìm về chốn bình yên.
“Tôi đồng cảm sâu sắc với cô.”
Thường thì khi một người chết đi, họ sẽ mang hình dáng lúc họ chết đi.
Nhưng dân làng Setima lại có vẻ ngoài kỳ dị. Thế mới biết được nỗi đau mà họ đã phải chịu đựng trước khi chết kinh khủng tới mức nào.
“Nhưng vì đồng cảm với cô nên tôi mới phải vạch rõ ranh giới.”
[....!]
Ngọn lửa xanh bùng lên quanh người tôi.
Những mảnh linh hồn còn sót lại từ những dân làng Setima, những con người với tinh thần trách nhiệm vẫn còn lưu luyến nơi đây, tất cả đã hợp sức lại để giúp tôi.
“Dù nghe rất tàn nhẫn, nhưng tôi không thể làm gì khác. Người chết thì chết rồi. Không thể bước qua ranh giới của dương gian đâu.”
[Anh…!]
“Dân làng Setima vô tri ư? Họ không tìm cách báo thù là vì họ vô tri sao? Ừ, cũng có thể đúng.”
Thực ra, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng dân làng Setima thật là ngốc.
Bởi vì đâu ai lại cầu xin thần linh tha thứ cho những con người đã hành hạ họ cơ chứ?
Nhưng….
“Dù sao thì, chúng ta cũng chẳng có quyền gì để phán xét đúng sai trong chuyện đó.”
[...Nực cười.]
“Tôi không phán xét gì cả. Tôi chỉ lắng nghe những linh hồn này thôi.”
[Đừng có làm nhảm nữa!]
“Cô là đại diện cho hạnh phúc của dân làng Setima, nhưng cô đã đi quá xa để quay đầu rồi. Cô đã bóp méo, xuyên tạc và làm trái đi ước nguyện của họ.”
Một cô gái.
Thực thế có tên Angel đã hành động trên danh nghĩa vì một cô gái vô danh, một cô gái mong muốn mang lại hạnh phúc cho dân làng Setima.
Thế nhưng những gì Angel làm….
Là bóp méo và xuyên tạc ước nguyện ấy.
Để đem lại hạnh phúc cho dân làng, cô quyết định nợ máu phải trả bằng máu.
Để bảo vệ họ, cô quyết định bộc lộ sức mạnh của mình với học viện, biến bản thân mình thành mối đe dọa trong mắt họ.
Thật đáng buồn. Nếu tôi có thể ở bên cạnh họ, Angel đã không sa ngã đến mức này.
Đáng tiếc thay, chúng ta đã từng hợp tác cùng nhau vì linh hồn của dân làng Setima….
“Nhưng giờ đây, cô đã là ác linh rồi.”
Tôi siết chặt tay và tiến lại gần cô ấy.
“Vậy nên, chính tay tôi sẽ siêu thoát cho cô."