“Được rồi, vào trong nhanh lên!”
Giáo sư Caren gấp gáp hét lên, lần đầu tiên cô rút kiếm sau một quãng thời gian dài. Cô ép tất cả học sinh đi vào trong lớp học.
Tình hình hiện tại nghiêm trọng lắm rồi. Những vong linh đã hiện hình nhờ kết giới bắt đầu tấn công dữ dội.
May cái là dù bọn vong linh này này đông không tả nổi, nhưng lại không có con nào mạnh mẽ cả.
Nói thẳng ra là do học viên bị bất ngờ bởi hình thù kỳ quái, thế nên mới không kịp phản ứng lại thôi.
“Giáo sư Caren! Bọn tôi dọn sạch chỗ này rồi!”
Giáo sư đang làm chốt chặn ở hành lang bên phải tự tin hét lên. Nhưng Caren lại nhíu mày khi nhìn về hướng đó.
“Anh nói gì thế!? Không phải chúng vẫn đang tràn vào đấy à?”
“HẢ!?”
Những vong linh vừa biến mất vì bị thiêu rụi bởi ma pháp giờ đã lấy lại hình dạng ban đầu và đang lao về phía họ.
Vị giáo sư giật mình, vội vàng niệm chú, thế nhưng ông đã bị lũ hồn ma tóm được và đẩy ngã xuống đất.
Dù cho Caren có giúp hay không, thì cô cũng biết mọi chuyện đã kết thúc khi những linh hồn thi nhau đè lên người vị giáo sư ấy.
Đúng lúc ấy, những đường kiếm quét ngang qua hành lang, xóa bỏ tất cả.
Một sức mạnh kinh khủng và mãnh liệt, như một cơn bão quét nuốt chửng toàn bộ khu vực.
Hơn nữa, những nhát chém này khéo léo luồn lách qua giáo sư và học viên, chỉ ngắm chuẩn xác vào những linh hồn, cứ như một kỹ năng chỉ tấn công những ác linh vậy.
“Giáo sư Deus.”
Và ở cuối hành lang chính là Deus, trên tay là một thanh hắc kiếm cũ kỹ.
Anh đưa thanh kiếm hướng về phía trước như cây gậy rồi bình tĩnh bước lại gần.
Các giáo sư khác, cụ thể là Erica và Gideon cũng ở cùng anh. Họ bắt đầu hỗ trợ giải cứu các học viên.
Deus và Findenai đi đến trước mặt Caren. Anh nói:
“Chỉ vì có cơ thể vật lý không có nghĩa là chúng đã hoàn toàn sống lại.”
Có nghĩa là bọn này sẽ tiếp tục khôi phục.
Caren chĩa kiếm về phía hành lang, miệng thở ra một hơi.
“Có nhiều học viên và cả giáo sư đều bị thương. Bọn anh đến quá muộn. Quá muộn rồi.”
Tình hình đã hỗn loạn đến mức này thì học viện Loberne không còn tương lai nữa rồi
Lúc Caren nghĩ thế thì Deus lại lắc đầu.
“Mặc dù kết giới này đặc biệt đấy, một nơi mà ranh giới giữa sống và chết bị xóa bỏ, nhưng đến cuối cùng nó vẫn chưa hoàn thiện.”
“Tức là…”
“Chưa một ai trong học viện bị thương tích gì cả.”
Chỉ cần xóa bỏ kết giới ấy đi là mọi chuyện sẽ được giải quyết.
“Người đã khuất không dễ làm hại người còn ở dương thế như cô nghĩ đâu.”
Deus nói xong câu này với Caren rồi từ từ bước đi.
Những linh hồn cứ lao về phía anh, nhưng anh chỉ cần giơ thanh kiếm trong tay lên là tất cả đều bị chém hạ gọn gàng, không chút do dự.
Thứ Deus cầm trên tay có vẻ là cây gậy mang hình dạng của một thanh kiếm–một thứ sở hữu ma thuật độc nhất.
“Dẫn theo học viên rời khỏi học viện đi. Bên ngoài giờ chắc có lính canh tập hợp rồi, bây giờ cô đi được rồi đấy.”
Nói xong, anh tiếp tục đi cùng cô hầu gái của mình… vào sâu hơn trong học viện bị bao trùm bởi bóng tối.
_________________________________________________________________________
Phòng tập là khu vực cấm với các học sinh.
Chỗ này là một trong những nơi có nhiều sự cố nhất, đặc biệt là vì có những giọng nói kỳ lạ cứ trộn lẫn vào nhau cũng như những hiện tượng siêu nhiên.
Trước khi viện trưởng lên đường, ông đã giao phó cho linh mục giải quyết chuyện đó.
“Ôi Nữ thần Justia nhân từ! Hãy cứu rỗi chúng con! Hãy bảo vệ chúng con!”
“Nữ thần công lý Justia đang ở bên chúng ta! Không một linh hồn nào dám lại gần chúng ta đâu!”
Mười vị linh mục đang quỳ gối cầu nguyện giữa sân tập.
Họ là những người thờ phụng nữ thần công lý Justia, được mời đến đây bằng số tiền ít ỏi mà viện trưởng có thể trả.
[Hehehe!]
[Đồ ngu! Cứ cầu nguyện đi! Ngu thì thôi rồi!]
[Không biết là bị chặt tay chặt chân rồi móc mắt thì ngươi còn có thể triệu hồi được Justia không nhỉ?]
“Nữ thần Justia!”
Một người trong những vị linh mục nhắm mắt, tay nắm chặt chuỗi tràng hạt hình cây búa, nhưng mà…
[Hehehehe!]
[Nào! Cứ tiếp tục đi! Để coi nữ thần có nghe được giọng ngươi không, khi mà bà ta đang ở rất cao trên bầu trời kia!?]
[Nhanh lên! Gọi bà ta đi! Rồi nữ thần sẽ để bọn ta nuốt chửng hết các ngươi thôi!]
Thanh âm chế nhạo của lũ linh hồn ngày một lớn. Trong phòng tập tràn ngập tiếng cười, vang vọng không ngừng.
Rắc–
Cánh cửa đột nhiên vỡ tan.
Dù mấy vị linh mục kia có đẩy, đá hay húc người vào cửa không biết bao nhiêu lần, thì cánh cửa phòng tập vẫn không chịu nhúc nhích lấy một li ấy giờ lại bị đập nát như đậu phụ.
Cùng với tiếng bước chân, cô hầu gái ăn mặc hở bạo Findenai bước vào với cây rìu vắt vẻo trên vai.
Deus theo sau cô bước vào phòng tập.
Đúng lúc ấy, cơn khát máu hiện lên trong mắt những linh hồn hãy còn đang ăn mừng với nhau.
[Deusssssss!]
[Ngươi vẫn chưa chết sao!? Tên đáng nguyền rủa nhà ngươi! Ta sẽ nhai ruột ngươi!]
[Đồ ác quỷ! Một con quái vật không có lòng tôn trọng hay thương xót người đã khuất!]
Những linh hồn đang vây quanh những vị linh mục lập tức lao về phía Deus.
Bọn chúng chìa tay ra như muốn xé xác anh thành từng mảnh.
“Làm sao mà ta có thể đối xử tử tế với mấy tên không tôn trọng người sống chứ?”
Anh giơ tay phải lên, hướng thanh kiếm về phía chúng.
Một luồng kiếm khí bay ra, chém nát những tên ác linh không chừa lại chút gì.
Có một nỗi oán hận kỳ lạ ẩn giấu trong nhát kiếm ấy.
“Dùng kiếm mà như vung gậy thế thì được cái gì?”
Lờ đi Findenai còn đang làu bàu, Deus đứng trước mấy vị linh mục.
Nhìn tất cả đang quỳ gối cầu nguyện trong nước mắt và nước mũi, anh lè lưỡi rồi hỏi.
“Chậc. Mấy người chờ mong thần linh sẽ giúp bằng cách quỳ mọp như thế à?”
“...A.”
Họ không thể nói được gì.
Ký ức về những tháng ngày họ tin rằng mình sẽ không phản bội thần linh dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào hiện về tâm trí họ.
“Tôi không phủ nhận sự tồn tại của thần linh mà mấy người nói đến.”
Vì anh biết gốc rễ của thế giới này, một thế giới tồn tại những vị thần.
“Dù họ có toàn năng đến mấy….”
Deus chỉ trích những vị linh mục, trong mắt anh chỉ có ghê tởm và khinh thường.
“Sẽ chẳng có ai muốn giúp đỡ những tên chỉ biết quỳ gối và gào la cả.”
“....!”
Những lời này đã kích động những vị linh mục, họ biết mình đã phải cực khổ thế nào mới khống chế được những con ác linh trong phòng tập này.
“Anh thì biết gì?”
“Anh nghĩ bọn tôi vô dụng sao? Anh nghĩ bọn tôi không cố gắng làm gì sao? Anh nghĩ bọn tôi chỉ biết quỳ và cầu nguyện sao? Nực cười!”
“Ôi nữ thần Justia!”
Dù họ có run sợ, thì họ vẫn là con chiên ngoan đạo. Họ không chịu đựng nổi bất kỳ một lời xúc phạm nào tới Justia.
Đây là thử thách của họ.
Đây là niềm tin của họ.
Đây là đức tin của họ với thần linh.
Với đức tin mãnh liệt ấy, những vị linh mục hét to gọi Justia.
Deus chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào một góc phòng tập.
Ở đó là biết bao linh hồn trẻ em đang run rẩy.
“Những đứa trẻ này là dạng vật lý của những linh hồn mà mấy người đã nguyền rủa và sỉ nhục đấy.” [note60730]
“...Gì cơ?”
Tất cả những vị linh mục đều không khỏi kinh ngạc.
Dù tất cả ác linh đã tan biến, những đứa trẻ ấy vẫn rất sợ hãi không dám lại gần họ.
Thay vào đó, chúng dán chặt đôi mắt trong veo chất chứa nỗi sợ vào họ.
“Khi kết giới ấy được kích hoạt, ranh giới giữa sống và chết dần trở nên mơ hồ, thì nơi đây chỉ là một sân chơi của những đứa trẻ này.”
Chúng là những đứa trẻ của làng Setima, tụ tập vui chơi ở phòng tập này.
Deus từ từ tiến lại gần lũ trẻ và giơ thanh kiếm trước mắt chúng.
Sau đó, thanh kiếm phát ra một tiếng khóc than xin lỗi chúng.
Những đứa trẻ đã nhận ra đó là ai. Chúng bật khóc và ôm chầm lấy Bushi, anh đang không ngừng xin lỗi vì sự bất tài của bản thân và không thể bảo vệ được mọi người.
Và rồi, anh từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chờ đợi họ nói lời tạm biệt, Deus lại rút kiếm ra.
Anh đi về phía cửa phòng tập, không thèm liếc nhìn đám linh mục.
Một người linh mục nãy giờ đang ngơ ngác quan sát anh đột nhiên đứng bật dậy. Ông ta hét lên trong thất vọng, bị cảm xúc lấn át mất lý trí.
“Chúng tôi không biết gì hết! Chúng tôi thề là chúng tôi không hề biết! Chúng tôi không biết những linh hồn là những đứa trẻ! Nếu biết thì chúng tôi đã không làm thế!”
Khựng–
Deus dừng bước, từ từ quay lại và đáp lời.
“Nếu ông thích biện hộ thì cứ sống cả đời theo cách ấy đi.”
“....”
“Cứ biện hộ bao nhiêu nếu ông muốn. Có thẩm quyền mà bất tài đến thế thì quả là một tội lỗi.”
“....”
“Tôi không biết, tôi làm thế vì tôi không biết gì. Nếu biết tôi đã không làm thế.”
“....”
Đôi mắt của Deus tĩnh lặng, không hề mong đợi một chút với những các linh mục.
“Cứ nói ra mấy lời biện hộ thảm hại đấy đi, tự an ủi bản thân đi, tự trấn an lẫn nhau về tồn tại của bản thân đi. Cứ đắm chìm trong cái cái bản tính tư lợi cá nhân ấy mãi đi. Nhờ cái đấy mà mấy người sẽ chẳng chịu giúp gì được trừ khi nhận ủy thác được hình thức quyên góp.” [note60731]
Nói xong, tự dưng Deus không muốn thấy những người này trong tầm mắt, anh xoay người và đi về phía cửa ra vào của phòng tập.
“Rồi một ngày nào đó, khi các người gào la, cầu xin với Chúa và phó thác mạng sống của mình vào tay Người…”
Từng câu chữ nhỏ nhẹ của anh lại khiến trái tim của các linh mục trĩu nặng đến lạ.
Nhưng cơn gió sắc lạnh ở bên ngoài như nhát roi của Chúa quất lên người họ.
“Thì Chúa cũng sẽ chối bỏ các người thôi.”
Deus đã rời đi rồi, nhưng những linh mục vẫn không thể nhúc nhích nổi một bước.
Bên tai họ chỉ còn tiếng gió văng vẳng, hòa vào những lời mà Deus để lại.