Bushi có một quá khứ đau buồn.
Em trai anh đã hy sinh thân mình vì Bushi, cả gia đình anh bị giết sạch không còn một ai, còn cô gái anh yêu đã phải chết trong đau đớn.
Hồi còn sống, những ký ức tưởng chừng không bao giờ phai ấy giờ chỉ còn là một phần của quá khứ.
Và ngay cả bây giờ, Bushi đã hằng mong ký ức đó vẫn chỉ là quá khứ, là một thứ chỉ để nhớ mà thôi.
Ngôi làng Setima là nơi sinh sống của bộ tộc Setima, người dân ở đây coi trọng lòng tốt và theo chủ nghĩa yêu hòa bình.
Họ giúp đỡ những ngoại nhân, ghét làm hại đến người khác, đồng thời bài xích việc sát sinh. Họ là một bộ tộc tốt bụng gần như không có khả năng tự vệ.
Nhờ lòng tốt của họ, Bushi đã có thể hòa nhập và chung sống với họ một thời gian dài.
Không may thay, dẫu cho ngôi làng yêu hòa bình đến vậy, chiến tranh vẫn xảy ra.
Vương quốc Griffin khi ấy đang tìm cách mở rộng lãnh thổ đã quyết định đánh chiếm Setima. Họ gán cho nữ thần mà bộ tộc Setima tôn thờ cái mác dị giáo, nhắm đến việc khiến cả bộ tộc ấy phải thuần phục.
Trước mối đe dọa ấy, người dân Setima quyết định trú thân trong hang động lớn duy nhất trong làng, ẩn mình giữa rừng cây rậm rạp. Hang động chỉ có một lối vào duy nhất, bị chặn lại bởi những tảng đá lớn.
Bushi khoanh tay và đợi ở cửa hang, cảm nhận làn gió nhẹ lướt trên làn da.
“Bà ơi! Cháu muốn ăn kẹo!”
Nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ, anh mở mắt ra.
“Lo mà chờ đi.”
Anh giả vờ đe dọa khi nói chuyện với đứa trẻ đang bám dính lấy bà ngoại để vòi kẹo. Tuy nhiên, đứa trẻ chỉ cười khúc khích.
“Hehe! Chú à, chú giả vờ đáng sợ đúng không, cháu không sợ đâu nha.”
“Hả?”
Bushi bối rối gãi đầu. Bà ngoại cậu bé cúi đầu nhìn anh và cúi đầu thật sâu, bày tỏ lòng biết ơn tới anh.
“Cháu đã phải chịu nhiều rắc rối vì chúng ta. Cảm ơn cháu.”
“À không, đây là việc cháu nên làm mà.”
Bushi mỉm cười, dẫn hai bà cháu vào trong hang.
Bà nội dẫn đứa cháu theo vào hang, lục lọi lại hành lý để tìm kẹo như đã hứa.
Khi ánh mắt của Bushi vẫn còn dõi theo hướng hai người họ vừa đi, những người dân Setima khác cũng tới.
“Đại ca, xin lỗi anh nhiều.”
“Xin hãy bảo vệ chúng em.”
Một người bạn nhậu của anh cùng với vợ cúi đầu xin lỗi, đồng thời cảm ơn Bushi vì đã bảo vệ họ.
“Nào các em, tập trung lại đây nào. Đừng buông tay bạn ra đấy nhé. Lại đây! Anh đã bảo lại đây mà!”
Anh nghe thấy giọng nói bất lực của người chăm sóc trại trẻ mồ côi Setima. Dù vẻ ngoài anh ấy trông thô lỗ nhưng thực chất lại rất tốt bụng.
“Sao cứ chạy thế hả? Lại đây nào!”
“Không, chân em vẫn còn đau lắm!”
Bọn trẻ chạy nhảy quanh hang, nói cười vui vẻ.
“Xin hãy chăm sóc cho chúng tôi.”
Ngay cả linh mục của Setima cũng cúi đầu khi đi ngang qua anh.
Bushi đứng khoanh tay, cúi chào mọi người khi họ đi qua. Chỉ cần họ trụ được một thời gian, khi đó viện quân từ bộ tộc đồng minh của họ sẽ tới yểm trợ.
Anh phải làm chốt chặn ở lối vào này cho tới lúc đó.
“Chú ơi!”
“Hửm?”
Một cô gái tiến lại gần anh với nụ cười rạng rỡ. Cô là con gái của linh mục, Bushi thường chơi cùng cô mỗi khi anh rảnh.
“Sau em lại ở đây? Em nên đi với cha chứ.”
“Nhìn nè! Em đã tự tay làm nó đấy!”
Cô gái giơ ra trước mặt anh một con búp bê kỳ lạ. Dù trông không hoàn hảo, nhưng nhìn cũng biết cô đã dồn hết tâm trí vào việc làm nó.
“Em làm gì thế? Một ông bác à?”
“Đúng!”
Anh tưởng mình nói đúng rồi, thế mà cô gái đột nhiên bĩu môi nói.
“Là một thiên thần đấy! Một thiên thần sẽ bảo vệ tất cả chúng ta!”
“À đúng ha! Một thiên thần!”
“Ừ! Sau khi chúng trở về, thiên thần sẽ làm cho tất cả chúng ta luôn vui cười và hạnh phúc.”
Cô gái cười đầy tự tin và hét lên đầy phấn khích. Bushi nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhờ cô mà cảm giác căng thẳng đè nặng trong lòng anh vơi bớt đôi chút.
Sau đó cô gái tự hào giơ con búp bê lên rồi bắt đầu giải thích.
“Nhìn đi. Em đã vắt tóc của mình rồi gắn vào để nó nhìn thật hơn đấy!”
Bushi bật cười khi nhìn thấy mái tóc đen trên đầu con búp bê, thế mà lúc đầu anh nhìn nhầm thành râu cơ đấy.
“Đúng rồi ha, nhờ sự chân thành của em, thiên thần chắc chắn sẽ bảo vệ cho chúng ta.”
“Phải chứ!? Chắc chắn là vậy rồi! Hehehe! Thế nên chú đừng lo! Thiên thần chắc chắn sẽ giải quyết mọi thứ cho chúng ta!”
Nói xong cô gái đi vào hang, Bushi mỉm cười nhìn bóng lưng cô khuất dần.
“Đúng nhỉ, thiên thần sẽ bảo vệ chúng ta.”
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, báo hiệu rằng binh lính của Vương quốc Griffin đang ngày một gần.
“Chúng đến rồi.”
Dù chờ đợi anh là một trận chiến dài hơi và cam go, nhưng anh quyết chiến đấu tới cùng.
_______________________________________________________________
“Hừ! Hừ!”
Cả người nhuốm đầy máu, cơ thể Bushi nặng trịch. Anh không thể mở mắt lên được bình thường, khi anh cố lau mặt bằng tay chỉ khiến máu chảy nhiều thêm trên mặt.
Trước vầng trăng lưỡi liềm màu đỏ rực phản chiếu trên vũng máu, Bushi quỳ sụp xuống, thở ra từng hơi khó nhọc.
Kẻ thù đã rút lui.
Chúng sẽ sớm trở lại vào ngày mai thôi, nhưng hôm nay anh đã hoàn thành trọng trách của mình.
Dù vết thương nặng khiến việc bước một bước là vô cùng khó khăn, Bushi vẫn gắng gượng nở một nụ cười trên môi.
“Mình đã chịu được.”
Ngày mai, viện quân từ bộ lạc đồng minh của họ sẽ tới. Khi đó họ sẽ phát động một cuộc phản công.
Đáng tiếc người tiên phong là anh giờ đang kiệt sức. Nhưng Bushi tin rằng họ sẽ thành công, nếu anh tận dụng hiệu quả chút sức lực còn lại của mình.
Anh thận trong đưa mắt nhìn về phía sau.
Phía sau lưng anh là một lối đi tối tăm, không thể nghe thấy bất cứ âm thanh hay giọng nói nào từ phía dân làng. Tuy vậy, vì không có một tên lính nào vượt qua được anh nên có lẽ họ vẫn an toàn.
“Đói quá.”
Anh muốn kiếm gì đó để lấp đầy cái bụng đói, nhưng chân của anh lại không chịu nhúc nhích.
Anh chờ đợi, hy vọng một người nào đó sẽ mang đồ ăn tới cho anh.
Anh cứ đợi và đợi, nhưng không có một ai đến.
Bình minh tới.
Binh lính Vương quốc lại tiến công như ngày hôm qua.
Và một lần nữa, Bushi đẩy lùi được chúng.
Một kỳ tích đáng kinh ngạc.
Dù bị mất một tay giữa trận chiến, bụng thì đói cồn cào, anh vẫn nghiến răng kiên trì chiến đấu và giành chiến thắng một lần nữa.
“Đói quá đi mất.”
Hơn cả đau đớn vì vết thương trên người, cảm giác quằn quại vì đói sau trận chiến khốc liệt mới là vấn đề lớn hơn. Nếu không ăn uống đầy đủ, chắc anh không còn sức để nhấc kiếm của mình nữa mất.
Thế nên…..
Tiến lại gần một trong số xác chết nằm la liệt, Bushi nhấc cánh tay của một tên lính và đưa miệng lại gần.
Hàm răng lởm chởm của anh cắn mạnh vào tay. Máu tràn vào miệng anh như nước trái cây, nhưng khác với nước trái cây, mùi hôi thối nồng nặc của sắt xộc vào mũi anh.
Anh biết ăn thịt người là tội ác đến mức nào.
Có lẽ nữ thần Setima sẽ quay lưng bỏ đi khi thấy anh.
Nhưng để bảo vệ dân làng, có thành quỷ anh cũng cam lòng.
Nhóp nhép–
Vì sau lưng anh là vô số dân làng Setima tin tưởng anh và cầu nguyện cho anh.
Nhóp nhép–
Nhờ họ mà anh mới lấy lại được nhân tính lúc anh đang suy sụp sau khi mất đi những người anh thân yêu nhất.
Nhóp nhép–
Bushi buộc bản thân lấp đầy bụng bằng thịt người để hồi sức.
Đó là cách anh chịu đựng qua ngày hôm đó. Và một ngày mới lại tới.
Anh vẫn không nghe thấy âm thanh nào từ dân làng trong hang, và càng không có dấu hiệu nào cho thấy viện quân mà bộ lạc đồng minh hứa phái tới sẽ xuất hiện.
Dù vậy, Bushi không hề tỏ ra tuyệt vọng.
Tiếc thay, cái chết của anh cuối cùng cũng tới. Một thanh kiếm đâm từ sau lưng, xuyên qua ngực anh.
Phụt–
Bushi thổ ra một ngụm máu. Anh trân trối nhìn thanh kiếm của đâm xuyên qua ngực mình, tuy nhiên, máu bắt đầu tràn lên cổ họng anh và văng tứ tung. Anh không cảm nhận được gì ngoài vị máu trong miệng.
“Khụ!”
Làm sao lại có người đi ra từ trong hang trong khi không có ai vượt qua được anh?
Người đã đâm Bushi từ sau lưng nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt anh. Hắn ta mỉm cười trả lời.
“Hầu hết dân làng bên trong chết từ ngày đầu tiên rồi. Ngươi không biết bọn ta có thể di chuyển dưới đất bằng ma pháp hả?”
“......!”
“Ngươi đang trông chờ mấy bộ lạc kia đến giúp hả? Bọn chúng chết cả rồi. Ngươi nên thấy cảnh bọn chúng mù quáng lao vào để bị giết thế nào.”
Gã đàn ông mà anh không thấy mặt cười khúc khích.
“Mà dù sao cũng cảm ơn ngươi nhé. Nhờ ngươi mà thế lực của gia tộc đối địch với ta giảm đi nhiều, thế nên ta mới chớp được thời cơ.”
Phịch–
Đầu gối của Bushi vốn chưa từng khuỵu xuống trước bất kỳ khó khăn hiểm cảnh nào, lúc này cũng phải gục xuống.
“Ta đã chặt đầu chỉ huy của kẻ thù! Chính ta, trưởng nam của gia tộc Zeronia! Ger—!”
Mắt anh nhòa đi, âm thanh xung quanh dần trở nên mờ nhạt.
Bushi nhận ra đây là dấu chấm hết của cuộc đời mình
Như bao người, Bushi cũng hay tưởng tượng về cái chết của mình.
Anh tưởng mình sẽ có một cái chết viên mãn.
Anh tưởng mình sẽ vui mừng khi thoát khỏi gánh nặng mang tên cuộc đời mình.
Anh luôn thờ ơ với cách mình sống.
Nhưng giờ, kết cục của anh như một vết mực lem luốc trên trang giấy, hỗn loạn và chẳng có ý nghĩa gì.
‘Chết tiệt.’
Cảm giác bất lực ấy.
Chỉ biết ngu ngốc chấp nhận cái chết mà chẳng làm được gì.
Thất bại trong việc bảo vệ dân làng.
Thật đáng xấu hổ.
‘Nếu thần có tồn tại…’
Bushi phẫn nộ với Nữ thần Setima.
‘Đáng lẽ Người phải bảo vệ họ chứ.’
…..
……....
…………...
“Vậy ra đây là quá khứ của anh.”
Hấp–
Bushi lấy lại ý thức và điên cuồng vung kiếm. Anh hất ngã tên Necromancer đang đặt tay lên ngực mình ra.
Anh đã thất bại khi bảo vệ họ.
Tuy nhiên, nếu đây là món quà của Chúa hay trò đùa của ác ma, anh đã được trao một cơ hội khác.
Vì thế, lần này…
[Kuaahhhh!]
Anh sẽ bảo vệ họ.
______________________________________________________
“Ngài làm gì thế?”
Findenai đang mở đường, ngạc nhiên hỏi tôi.
Nhờ Findenai và Gideon hợp sức, tôi đã tìm ra kẽ hở, giúp tôi có thể hấp thụ mana quanh trái tim của Bushi và xem được một mảnh ký ức của nó.
“Ta chỉ thức tỉnh anh ta thôi.”
Vì không muốn đi sâu vào chi tiết nên tôi chỉ nói ngắn gọn. Sau đó, tôi quay sang gã Bushi.
“Chắc là giờ anh tỉnh táo lại rồi nhỉ.”
Bushi nãy giờ đang vung kiếm trong giận dữ, chợt cúi đầu xuống như muốn lấy hơi. Sau đó anh ta quay lại nhìn tôi.
[Sao cậu lại đánh thức tôi?]
Từ trước tới nay, Bushi luôn bị điều khiển bởi cơn điên loạn và nỗi ám ảnh không nguôi. Hiện tại, cuối cùng anh cũng lấy lại được sự tỉnh táo.
“Vì tôi cần anh giúp.”
Findenai và Gideon đứng né sang một bên, để tôi và Bushi đứng đối diện nhau.
Tuy nhiên, chỉ thế này là chưa lật được tình thế. Có thể trò chuyện không có nghĩa anh ta sẽ thân thiện hơn với chúng tôi.
[Trò lố bịch! Cậu là chó săn của Vương quốc. Đêm nay, tôi sẽ xoa dịu linh hồn của lũ trẻ ấy bằng cách lấy đầu mấy người.]
“Anh biết chuyện đó là không thể rồi mà.”
Tôi thẳng thừng phủ nhận lời của anh ta.
“Dù anh có tra tấn chúng tôi tới cỡ nào đi nữa cũng không thể nguôi ngoai được mối hận của họ đâu.”
[Cậu thì biết gì mà nói!?]
“Tôi biết chứ.”
Soạt–
Tôi bọc bàn tay phải của mình bằng ngọn lửa xanh, như lần tôi từng làm với Emily.
Ngọn lửa ấy là thứ mà Necromancer sử dụng khi đối đầu với linh hồn
“Bởi vì trong lúc anh còn đang lạc lối…”
[....]
“Tôi đã an ủi họ rồi.”
Ngay lập tức, không chỉ Bushi mà ánh mắt của những người khác cũng tập trung vào tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với Bushi.
“Này Bushi, nói tôi biết đi.”
Tiến lên một bước, tôi thu hẹp khoảng cách với Bushi.
Đôi mắt rực lửa của Bushi lóe lên, lộ rõ vẻ bồn chồn bất an.
“Anh đang bảo vệ họ khỏi ai?”
[Tôi…]
“Này Bushi, nói tôi nghe coi.”
Tôi lại tiến lên một bước, Bushi lùi lại phía sau như muốn bỏ trốn khỏi tôi.
“Dân làng Setima thực sự mong muốn điều gì?”
[....]
“Dân làng Setima đã làm gì khi đối mặt với quân đội Vương quốc? Họ đã làm gì khi đối mặt với giáo mác, kiếm và kỵ binh tấn công họ?”
[....]
“Cô gái mỉm cười tự hào khoe với anh một con búp bê mong muốn điều gì?”
Thanh kiếm của Bushi giương lên nãy giờ đã từ từ hạ xuống theo hình vòng cung, nhẹ nhàng chạm xuống đất.
“Ai phải chịu trách nhiệm đại diện cho những người dân ấy? Chưa hết, liệu anh bây giờ có đang hành động theo ý mình muốn không?”
Những ác linh tụ họp tại học viện đổ nát này, sử dụng những tiếng hét như sấm rền để thực hiện mong ước của bản thân với lý do giải tỏa mối hận cho dân làng Setima.
“Này Bushi.”
Tôi từ từ đưa tay về phía Bushi vẫn còn đang ngơ ngác chôn chân tại chỗ.
Ngọn lửa xanh bắt đầu bao phủ lấy cơ thể anh.
“Hỡi Bushi, người đã trở thành tấm khiên mà không cần phải buông kiếm. Vì người khác, vì ngôi làng xa lạ đã giúp đỡ anh.”
[A…]
“Anh có quyền xem kết cục của câu chuyện này.”
Cơ thể của Bushi đang dần tan biến trong ngọn lửa bắt đầu biến đổi.
Chỉ một lúc sau, anh ta biến thành một thanh kiếm đen tuyền đã bị mòn. Tôi nắm lấy cán kiếm.
“Cùng nhau, chúng ta nói lời từ biệt với những linh hồn bất hạnh này.”