Vào buổi tối khi mọi hoạt động tàu điện ngoại trừ các tuyến đêm đã ngừng hoạt động.

Tại quầy thông tin được thiết lập tại nhà ga tàu điện ngầm của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>.

Rina, học viên năm hai phụ trách quầy thông tin tại đó, đã lịch sự chào đón các nhân viên người lùn đang trên đường về nhà.

“Vất vả rồi!”

“Cảm ơn Rina, cháu cũng vất vả rồi.”

Họ vội vã trở về nhà mà không thèm liếc nhìn quang cảnh đường phố ồn ã. Những gian hàng lễ hội và các điểm tham quan đặc biệt không liên quan gì đến nhiệm vụ của họ.

“Lại một ngày bận rộn…”

“Chúng ta cũng nhanh chóng về nhà thôi.”

“Ngày mai sẽ bận rộn lắm đây…”

Rina vẫn ngồi đó và vùi mặt vào chiếc bàn đặt ở quầy.

Thầm―

Hơi nóng tích tụ trên khuôn mặt cô từ bộ đồng phục bó sát và lớp trang điểm dày như được che khuất bởi sự mát mẻ của bàn làm việc.

“Phù.”

Sự im lặng của sảnh đợi chỉ còn lại nhân viên thông tin.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ nhuộm màu cam.

Bóng của những cây cột dựng trên sân ga trải dài đến tận đằng xa.

“…”

Rina nằm đó lặng lẽ tận hưởng giấc ngủ ngắn ngủi.

Hôm nay, cô đã làm việc chăm chỉ theo đúng nhiệm vụ được giao.

Ngay cả trong mắt cô, hôm nay cô vô cùng dễ thương và tốt bụng.

Cô hẳn đã tạo cho du khách ấn tượng đầu tiên tốt đẹp về <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>.

Rina cảm thấy rất tự hào về điều đó.

“…Bây giờ mình nên tới khán phòng trung tâm.”

Hội trưởng hội học viên đã ra lệnh cho tất cả học viên tham dự buổi thông báo quy mô lớn vào tối nay. Là một học viên bình thường vừa mới lên năm hai, cô không biết nội dung đó là gì. Nhưng dù sao thì cô cũng phải nghe theo vì đó là mệnh lệnh của các tiền bối.

“Ơ…”

Rina đứng dậy khỏi chỗ ngồi không chút do dự, dự định quay lại ký túc xá để thay đồng phục và tham dự buổi thông báo.

“Ái―?!”

Lung lay-

Cơn đau ở bắp chân.

Do phải đứng lâu trên đôi giày cao gót lạ lẫm.

Ngay lúc cô định rời khỏi quầy thông tin, cô gần như mất thăng bằng và ngã xuống.

“Ái da, ui da… Mình làm việc quá sức à… Chuyện gì đang xảy ra vậy…”

Rina xoa bóp bắp chân nơi cơn đau nhói đang dâng lên, cởi gót chân ra và giữ chúng lại với nhau bằng một tay.

Cô cảm nhận được hơi lạnh của sàn nhà xuyên qua đôi tất ở lòng bàn chân.

Do quá mệt mỏi và khó chịu, cô đi thẳng đến phòng thay đồ nơi cô để giày thể thao.

Đùng đùng

Khi Rina đi chân trần qua hành lang nhà ga yên tĩnh, cô có thể nghe thấy giọng nói phấn khích của những du khách.

- Một thiết bị cơ học tự chuyển động… thật tuyệt vời!

- Thử món này đi! Ngon lắm!

“Hehe… Chắc họ đang vui lắm.”

Sự kiện chào đón tân học viên năm nay sẽ rất thú vị. Bởi vì những kỷ niệm của năm ngoái cũng thú vị như thế này…

'Ký ức…'

Rina dừng lại.

Và nghiêng đầu, cô lẩm bẩm:

'Hả… Tại sao mình lại không nhớ sự kiện chào mừng năm ngoái nhỉ…?'

Năm ngoái, cô chắc chắn đã giúp các học viên cuối cấp sắp xếp tài liệu. Thiết lập các điểm tham quan để giải trí cho du khách. Nâng cao vị thế của trường…

“…”

À.

'Mình vừa tan ca.'

Bởi vì cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân và nhiệt độ trên mặt dần hạ xuống, cô không khỏi cảm thấy tủi thân trong lòng.

Sự im lặng.

Tiếng cười của học viên từ các trường khác vọng vào từ bên ngoài.

-Ha ha ha!

-Hô Hô!

“…”

Dù rõ ràng là có [Sự kiện chào đón tân học viên], thế mà Rina lại chưa từng được các tiền bối chào đón, khi ngoảnh lại, cô đã là một học viên năm hai đi làm thêm như bao người.

Cảm giác…

…thật trống rỗng.

“Mình sẽ đến muộn mất.”

Rina dụi đôi mắt đang nhắm nghiền vì mệt mỏi, rũ bỏ cảm giác trống rỗng dâng trào trong lồng ngực, cô định nhấc đôi chân mệt mỏi của mình về phía phòng thay đồ.

Vào khoảnh khắc đó.

Giữa tiếng cười đùa nhẹ nhàng vang lên từ đường phố, tiếng reo hò ngày một lớn dần có thể được nghe thấy.

-Wooooah~

-Wooooah―!!

-Cái gì thế? Tuyệt quá!!

-Có thứ gì đó đang rơi xuống!

-Chúng ta hãy đi theo nó―!!

“…?”

'Đêm đầu tiên không có sự kiện nào được lên lịch ngoài buổi thông báo mà nhỉ?'

Với sự tò mò tột độ, Rina bước về phía cửa sổ.

“…!”

Và những gì cô nhìn thấy là.

Pháo hoa rực rỡ và đẹp mắt với nhiều màu sắc khác nhau nhuộm kín cửa sổ nhà ga như kính màu.

Viu―

Bùm!

Bên kia bức màn bóng tối nhẹ nhàng phủ xuống giữa tia sáng.

Những ngôi sao làm từ thuốc súng và pháo hoa đột nhiên xuất hiện. Tựa hồ chúc phúc cho sự khởi đầu mới của những học viên tụ họp tại đây.

Mắt Rina dần mở to.

-Wooooah―!

Những ngôi sao hoài niệm đầy mùi thuốc súng tràn ngập bầu trời. Và nhạc diễu hành sôi động phát ra từ những chiếc loa được lắp đặt khắp nơi.

Âm thanh của âm nhạc vang vọng.

Nhiều học viên vừa chạy về phía pháo hoa trên bầu trời vừa cười đùa.

Pháo hoa và cả thành phố cùng nhảy múa và hát theo nhạc.

Thành phố này giờ đây là sân khấu nơi một buổi biểu diễn sôi nổi diễn ra.

Viu―

Bùm!

Trong tiếng pháo hoa nổ vang một lần nữa, có thể nhìn thấy một đội trưởng.

Thủ phạm đứng sua màn trình diễn nóng bỏng này là một chiếc phi thuyền khổng lồ lơ lửng trên bầu trời.

[Các học viên mới của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>―! Và tất cả học viên năm hai đang làm việc chăm chỉ ở khắp mọi nơi―! Chúc mừng các bạn đã trúng tuyển―☆]

[Chúng tôi chân thành chúc mừng bạn đã trúng tuyển~ Hội trưởng hội học viên đã đặc biệt chuẩn bị món quà―☆ Cẩn thận đừng để bị rơi trúng đầu nhé! Và cẩn thận một lần lần nữa―☆]

Một thành phố nơi tập trung nhiều tòa nhà hình chữ nhật.

Lơ lửng giữa chúng và phát xuống hoa và kẹo.

Những màn pháo hoa đầy màu sắc bay lên bầu trời nhuộm đỏ những tòa nhà xám xịt.

Biến chúng thành vô vàn hộp quà dành tặng cho các cô gái tụ họp tại đây.

-Wooooooooah!

-Waaaaaa!

Những cô gái đông đảo tụ tập trên phố. Giống như những đứa em đi theo người thổi sáo trong một câu chuyện cổ tích.

Với sự tò mò tột độ, họ chạy về phía sân khấu theo khinh khí cầu bay đi.

Bang

Bang

Trong đôi mắt nơi pháo hoa trên bầu trời bung nở.

Trang ký ức đã bắt đầu trôi qua sau một năm.

Bắt đầu lấp lánh như một thiên hà chứa đầy các ngôi sao.

Bang

Bang

“Woah…!”

Rina chạy ra đường, vô thức quên đi việc thay giày.

* * *

Văn phòng hội học viên của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> đang vô cùng hỗn loạn.