Alvit và Rota chỉ biết đứng nhìn với vẻ mặt ngơ ngác khi Kara thèm thuồng ăn hết số kem tôi mang đến.

“ Munch munch. .. Cảm ơn các đồng chí! Munch munch, tôi đói lắm vì thậm chí không thể có được một phiếu ăn do nhiều vấn đề ở trường…! Munch munch. Thật đấy, các đồng chí cùng trường… Munch munch. Họ cứ đuổi tôi đi mỗi lần tôi đến quầy đồ ăn! Làm sao có thể coi đây là tình đồng chí giữa những người học cùng trường được?!”

"Được rồi, bọn tớ hiểu rồi, giờ thì im lặng và ăn nốt đi. Trông thật thô tục."

“ Munch munch, hiểu rồi!”

“Trời ạ, nghiêm túc đấy…”

Rota có vẻ chán ngán với thái độ nói chuyện không ngừng của Kara ngay cả khi đang ăn kem bằng cả hai tay, và cuối cùng quay đầu đi.

Giật

Giật

Nhưng đôi tai mèo màu cam của cô bé vẫn tiếp tục tiếp nhận những âm thanh nhai khó chịu, khiến chúng liên tục chuyển động như thể đang rũ bụi.

Alvit nói với giọng chán nản khi chứng kiến cảnh tượng đó.

“Em tưởng cô ta là kẻ khả nghi, nhưng hóa ra chỉ là kẻ gây rối… Không, vì cô ta sắp bị đuổi học, nên chắc là cô ta đáng ngờ thật…?”

“Vẻ ngoài đó trông thật vui mắt―☆”

“Ban đầu em cứ nghĩ chỉ là diễn thôi, cơ mà… cô ấy thực sự rất đói.”

“May mà bổn cô nương mang kem từ bên ngoài vào phòng khi cần―☆”

Nghe tôi nói, Alvit quay lại nhìn tôi.

Kem mà tôi làm đổ lên đầu vì hành động ngu ngốc trước đó đã được rửa sạch bằng vòi nước, và tôi đã làm bay hơi độ ẩm một cách thích hợp bằng cách sử dụng ether.

Nhờ đó, mái tóc hồng của tôi lại khô ráo và bồng bềnh trở lại.

“…”

Ánh mắt của Alvit cứ như đang nhìn người con gái vụng về ngày nào giờ đã có thể tự ra ngoài một mình và tắm rửa đàng hoàng. Và với nụ cười ấm áp như thể đang tự hào, cô bé xoa đầu tôi rồi nói:

Vỗ vỗ

“Chị đã tự mình làm được.”

“A ha ha…”

Làm được rồi.

Giỏi lắm.

Một bàn tay di chuyển qua lại trên đầu tôi.

'Mình có thể đã hành động ngu ngốc trước mặt Alvit… nhưng hình ảnh đó đã được thiết lập chỉ trong một tuần sao? Dù là mình muốn vậy, cơ mà… Thế này… Thế này thì, có hơi…'

Liệu đây có thể được xem là mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối chỉ cách nhau hai tuổi không?

Một cảm giác tinh tế pha lẫn tội lỗi và buồn cười.

Một cô gái mà nếu tính cả tuổi kiếp trước thì chỉ đủ tuổi để làm con gái tôi.

Thật sự là một cảm giác kỳ lạ khi được cô bé khen ngợi và vỗ về vì đã tự ra ngoài một mình và tắm rửa.

Alvit đóng chiếc đinh cuối cùng vào cảm giác tinh tế đó trong khi cười toe toét.

“Hehe, em cứ lo là chị sẽ cảm thấy buồn khi ở một mình trong phòng cơ, tiền bối ạ.”

“…Ỏ.”

Chị làm được mà.

Chị giỏi lắm.

Bàn tay của một cô gái chăm chỉ với kiểu tóc bob phù hợp với cô bé.

Đúng với một kiếm sĩ, đó là một bàn tay thô ráp với nhiều vết chai sạn.

Cảm giác móng tay thon, mềm mại.

Với mỗi lần vỗ nhẹ, sự mềm mại của cổ tay trắng muốt lướt qua tai tôi thật nhẹ nhàng.

“…”

Đôi cánh tay thon thả, nhợt nhạt thỉnh thoảng lộ ra bên dưới tay áo dài của bộ đồng phục, và đôi lông mày đen hiện rõ ngay cả dưới mái tóc cắt ngắn màu nâu hạt dẻ.

Bây giờ khi tôi nhìn kỹ lại thì thấy cô bé thực sự có vẻ ngoài gọn gàng.

'Mình không để ý vì Alvit luôn làm vẻ mặt buồn rầu hoặc cười tinh nghịch.'

…Đây là gì?

Thật kỳ lạ.

Thật kỳ lạ, cơ mà.

Vừa rồi, tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng Alvit, người mà tôi chỉ coi là nhân vật trong game và là một đứa trẻ cần được bảo vệ, một ngày nào đó sẽ trở thành anh hùng cứu rỗi thế giới này, đang thực sự tồn tại trước mắt tôi. Và việc một cô gái như vậy đối xử tử tế với tôi bằng đôi mắt dịu dàng khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Cảm giác nhột nhạt thường ngày mà tôi không thể cảm nhận được ở những người đồng đội chiến đấu như Hilde.

Đó là một thế giới chưa biết tồn tại ngoài các quy tắc của trò chơi.

'Giống như 'Hilde' thực sự tồn tại… 'Alvit' thực sự đang sống.'

Không phải là cô em gái mà tôi đang chờ đợi với tư cách Clara.

Không phải là nhân vật chính mà tôi đang chờ đợi với tư cách là một người đàn ông.

Chỉ là một cô gái siêng năng tên Alvit.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy như thể đây là lần đầu tiên tôi thực sự đối diện với em ấy.

Cuộc gặp gỡ của chúng tôi không phải là lần đầu tiên, và con đường phía trước hãy còn dài, nhưng. Không biết do đâu, tôi cảm thấy như mình đang thực sự đối mặt với cô gái 'Alvit' lần đầu tiên trong khoảnh khắc này.

“…”

Alvit, người hiện giờ yếu đến mức tôi có thể đánh bại em ấy chỉ bằng một tay.

Có phải vì tôi cố tỏ ra yếu đuối bên ngoài nhưng lại bảo vệ đàn em từ phía sau nên không tránh được sự đụng chạm này không?

Hay là vì trái tim của một cô gái đã phải đấu tranh với sự cô đơn trong một thời gian dài, vẫn mãi nằm trong bộ lọc thiếu nữ?

“…”

Tôi không thể biết được vì tất cả đều là 'Clara'.

'Liệu mình có thực sự trở thành kẻ ngốc khi hành động như vậy không?'

May mắn thay.

Alvit nhanh chóng dừng xoa đầu tôi và nói:

“Tiền bối, bấy giờ chị đã ra ngoài đi dạo chưa?”

“Hở? HÔ! Yub―☆ Bổn cô nương ra ngoài tham quan ngay sau khi rửa mặt một lát trong phòng☆ Chị cảm thấy rất tệ vì đã làm đổ kem tung tóe hết trơn☆ nên bổn cô nương lại đi lấy kem! Yub―☆ Đó là sự cân nhắc của con gái☆ Nhưng khi trở về ký túc xá thì lại như thế này…”

“Đúng vậy, người đó đã ở đây.”

Chúng tôi quay đầu lại nhìn người đang điên cuồng ăn kem.

Ngấu nghiến

Một nữ sinh cao lớn mặc quần áo lao động, trên đồng phục ngấm mùi dầu máy, đúng chuẩn học viên của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>. Cô gái ngồi trên sàn, hít hà cây kem mà không quan tâm đến bụi bẩn bám trên mái tóc dài màu xanh navy.

“ Munch munch…!”

Cô gái đang điên cuồng chắp miệng như một chú chuột đồng, như thể đây là cơ hội duy nhất trong đời để ăn. Cảnh tượng cô gái tuyệt vọng nhét kem vào miệng trông thật đáng thương.

'Nhìn kỹ thì thấy đồng phục của cô bé đã cũ rồi, và mùi cũng… khá khó chịu nữa.'