Jig lấy lại nhịp thở trong lúc quan sát chuyển động của đối phương.

Mặc dù trận chiến với phù thủy phía trước vẫn còn nhiều ẩn số, nhưng chính anh cũng không ngờ rằng bản thân mình lại có thể chiến đấu tốt tới vậy.

Ưu thế chủ đạo trong tay anh chính là năng lực cận chiến hạn chế của đối phương.

Một khi đã sở hữu những đòn viễn chiến uy lực tới vậy, khó mà tránh khỏi khi đối phương lại thiếu hụt về kinh nghiệm cận chiến được.

Hơn nữa, phù thủy sở hữu sức mạnh quá lớn.

Trông chẳng khác gì như một con người đang dẫm đạp lên lũ ruồi nhặng.

Một thứ sức mạnh không tương thích với những trận một chọi một, mà là một chọi tất cả.

Và không chỉ có vậy……

「O~to」

Mùi hăng xộc lên, anh cũng liền nhảy lùi lại giữ khoảng cách.

Mặc dù anh không hiểu được nguyên do tại sao, tuy nhiên luôn có mùi lạ xộc lên ngay trước thời điểm phát động ma thuật.

Mùi hăng xộc lên khi tấn công, còn khi phòng ngự thì lại có mùi giống như sắt.

Nhớ lại về đòn công kích đầu tiên, dường như lúc đó anh cũng đã ngửi thấy cái thứ mùi này.

Với một cái mùi gay gắt hơn nhiều so với hiện tại.

Rõ ràng là quy mô ma thuật sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới nồng mùi xộc ra.

Và dường như phù thủy cũng không hề hay biết điều này.

Phù thủy chỉ biết nhìn anh với ánh mắt đầy ngờ vực mỗi lần anh né tránh thành công sau khi cảm nhận được mùi.

Bản thân anh rất cảm kích vì điều này mặc dù còn chẳng biết tại sao.

Bộ giáp trên người anh vốn chẳng hơn gì là giáp ngực, giáp chân dày và giáp tay.

Biết là anh có thể dùng thanh kiếm để tấn công, nhưng anh lại chẳng có cách nào chặn lại một khi bị ma thuật phù thủy đánh trúng được.

May thay, những đòn công kích của anh thực sự là một mối đe dọa với phù thủy.

Mặc dù việc chém đứt toàn bộ những tấm khiên đó là bất khả thi, nhưng chiến thắng hoàn toàn nằm trong tầm tay anh nếu anh tìm được cơ hội để luồn sâu vào gần và tung đòn kết liễu.

Anh tập trung cao độ nhằm không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nhỏ nhất nào.

Phù thủy di chuyển.

Tấn công, hay phòng thủ?

Jig tập trung sẵn sàng cho khoảnh khắc kế tiếp, và rồi mùi hăng gắt xộc lên khiến anh phải nhăn mặt lại.

Đòn công kích này sẽ là một đòn mạnh mẽ hơn tất thảy.

Như một gạt đi cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng, anh nhảy đi giữ khoảng cách.

Gần như ngay sau đó, chiếc cọc chọc thẳng từ dưới đất không trung.

Và không chỉ là một hoặc hai chiếc.

Những chiếc cọc cứ thể đâm lên như mưa rơi ngược một cách bất định.

Những con hình nhân đất, những người lính chính quy đang giao chiến, tất cả đều bị cuốn vào một bãi chiến trường vô cùng hỗn loạn.

Tất cả sẽ là dấu chấm hết nếu anh nhận phải một đòn trực diện, và dù có trượt, nếu như chẳng may anh bị mất trọng tâm thì rốt cuộc nó cũng chẳng khác gì một đòn trực diện là bao.

Jig gồng hết sức bình sinh lên cố gắng né tránh.

Từng lần những chiếc cọc sượt qua người anh là từng lần mà những vền cắt hằn lên da thịt, chỉ là thời gian không cho phép anh được để tâm tới.

Và ngay cả khi mục tiêu đã khuất dạng khỏi vị trí, những chiếc cọc vẫn cứ đâm lên với một quán tính kinh khủng mà không dừng lại.

Cuối cùng, mọi thứ chỉ kết thúc khi toàn bộ tầm nhìn trước mặt đều đã bị những chiếc cọc phủ kín sạch.

Phù thủy thở dốc trong lúc quan sát xung quanh.

Những con hình nhân đất giờ đây vỡ nát đến mức không còn giữ được nguyên dạng.

Dòng máu như lũ tuôn ra từ những người lính bị cọc xiên trúng, trộn lẫn với mặt đất bên dưới để tạo nên một vùng bùn nhão nhoét.

Chẳng còn thứ gì ở trên mặt đất có thể chuyển động được nữa.

Tin chắc rằng toàn bộ những kẻ ngoại lai đều đã bị tiêu diệt, phù thủy cuối cùng cũng buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Đã từ bao giờ rồi mà cô mới lại cảm thấy cái mạng bản thân bị đe dọa tới vậy?

Và chính cái lúc mà cô định quay đi để tìm chốn nghỉ cho cái thân xác hiện đã sức cùng lực kiệt.

Chợt có tiếng thét vang vọng.

Và khi phù thủy quay người lại, cô trông thấy dường như có thứ gì đó đang nhảy bắn từ bãi cọc ra ngoài.

Và khi lớp bụi dần lắng xuống, gương mặt đó cũng xuất hiện.

Phù thủy đã phải trố mắt lên trong cơn kinh ngạc.

Mặc dù cơ thể tàn tạ với bộ giáp rách nát và vết thương chằng chịt trên người, chỉ có tinh thần chiến đấu của người đó là vẫn chẳng hề lay chuyển tới một chút.

「OOOOO ! !」

Tiếng thét gầm lên cùng với thanh kiếm hai lưỡi vung tới.

Phản ứng lại, cô cũng liền tạo ra một tấm khiên để phòng thủ, nhưng không biết có phải là do cái hoàn cảnh không tưởng ban nãy hay không, chuyển động của cô trở nên chậm lại.

có ba tấm được tạo ra nhưng hai tấm liền bị chém phăng đi, may sao tấm cuối cùng đã có thể xoay xở để chặn lại được.

Dẫu vậy, tấm khiên không thể cản được đà quán tính lại và vẫn bị thổi bay đi.

Phù thủy ngã nhào xuống đất, tầm khiên sau khi mất điều khiển cũng rơi thẳng xuống đất.

Và khi phù thủy đang cố gắng đứng dậy, thanh kiếm kia chĩa thẳng vào mặt cô.

Phù thủy hướng ánh mắt về phía Jig cũng đang trút ra những hơi thở hổn hển.

「.......Không thể ngờ rằng, anh lại tránh được những thứ đó đấy」

Giọng của phù thủy lần đầu được cất lên, một thứ giọng có phần khác so với những gì anh tưởng tượng.

Mặc dù hiện tại trông có vẻ điềm tĩnh là vậy, nhưng cô ấy trông hoàn toàn chẳng khác gì như bao cô gái bình thường khác.

Chỉ là, cô gái ấy lại chính là một phù thủy.

「Tôi sẽ bị giết sao」

Chẳng hề đáp lại câu hỏi, Jig chỉ kề lưỡi dao chạm vào cổ phù thủy.

「Tại sao cô lại giết người?」

Phù thủy bật cười.

「Anh hỏi một câu vô nghĩa quá đấy. Chẳng lẽ lại còn phải cần có lý do chính đáng để tôi giết ai đó sao?」

「Trả lời câu hỏi」

Anh tì nhẹ lưỡi dào vào cổ phù thủy.

「Tôi giết vì bản thân sắp bị giết. Tất cả chỉ có vậy thôi. Người ta muốn chết hay muốn sống, tôi đâu quan tâm để làm gì…… Như vậy đã hài lòng anh chưa」

「Ừ」

Phù thủy nhún vai.

「...Thông cảm cho tôi một chút cũng được mà? Chính tôi mới là nạn nhân đây này」

Và tôi đã giết vô số người rồi, phù thủy nói thêm

「Bản thân tôi là lính đánh thuê. Và dù cô có giết người cho vui, hay là vì mục đích cao cả gì thì cũng không phải là chuyện của tôi. Chỉ đơn giản là tôi chấp nhận yêu cầu và được nhận tiền để đi giết cô」

Nghe thấy Jig trả lời như vậy, phù thủy lộ rõ vẻ thất vọng.

「Gì chứ. Thế chẳng phải câu hỏi đó vô nghĩa quá sao」

「Không hẳn là vậy」

「Có thật không vậy? Mà thôi, vậy là đủ rồi. Nào, mau xuống tay đi」

Phù thủy nhắm mắt lại rồi ngửa cổ lên.

Biết thực sự buông xuôi cũng là một điều tốt.

Jig lặng lẽ nhìn vào cổ phù thủy.

Liệu rằng trước nay đã có bao nhiêu sinh mạng nằm dưới bàn tay cô ta rồi.

Anh chẳng hề có cái quyền được phê phán về cô ta.

Chính bản thân bàn tay anh cũng đã nhuốm máu của vô số người.

Anh giẫm đạp lên những sinh mạng khác nhằm sinh tồn và đồng thời cũng là để kiếm sống.

Anh chẳng hề có khác biệt gì với người phụ nữ này cả.

Chỉ đơn giản là vì sinh tồn mà thôi.

Việc anh tới đây để giết cô ta cũng là vì lẽ đó.

―――Chính vì vậy.

Jig tra lại thanh kiếm vào vỏ rồi quay đầu bỏ đi.

「...Anh làm cái gì thế?」

Trước cái kết cục không thể tin nổi, phù thủy lại trố mắt ra.

Jig ngồi tựa xuống một chiếc cọc gãy gần đó rồi bắt đầu xử lý vết thương trên người.

「Bộ cô nhìn không biết sao. Là sơ cứu đó」

「Không, tôi hiểu điều đó. Ano, vậy là tôi vẫn còn phải đợi sao…?」

「Thế cô muốn làm gì à? Không sao, cứ nói đi… Mà từ từ đã, qua đây giúp tôi chút」

「Ế~...?」

Phù thủy hoàn toàn rơi vào bối rối nhưng vẫn nghiêm túc tới giúp.

khi phù thủy tới gần Jig hiện đang lau sạch vết thương rồi băng bó lại, cô chạm tại vào Jig rồi phát động thuật thức.

Mùi hương ngọt ngào tỏa ra kéo một quầng sáng nhạt xuất hiện.

Từ nơi quầng sáng rọi vào, miệng vết thương đang dần khép lại.

「Cái đó tiện quá nhỉ」

「Vậy thì cảm ơn ha… Thế, tối thiểu thì anh cũng phải cho tôi biết lý do chứ? Tại sao anh lại không giết tôi. Đừng có bảo là anh bị cảm xúc của tôi lay động đấy nhé」

「Nhìn đằng kia kìa」

Cô hướng mắt về phía mà Jig chỉ tới.

Ở cái nơi mà những chiếc cọc dựng lên chằng chịt như cái bàn chông [note61099] kia, những gì mà phù thủy trông thấy chỉ còn là những gì còn sót lại của một bộ giáp sang trọng.

Bộ giáp trông nát bấy đến mức còn chẳng thể nhận ra được chủ nhân của nó, và chính bộ giáp chủ trọng vào hình thức bên ngoài hơn là tính thực dụng đó là minh chứng rõ ràng nhất chứng tỏ người mặc có địa vị cao quý.

「Vậy đó là ai?」

「Khách hàng của tôi. Con trai lãnh chúa」

「Về chuyện đó thì, tôi rất lấy làm tiếc, chăng? Dù sao thì thủ phạm chính là tôi mà」

Phù thủy nghiêng đầu không hiểu ý anh muốn nói là gì.

「Khách hàng tử vong cũng đồng nghĩa rằng tôi sẽ không nhận được bất cứ khoản thù lao nào cả. Chỉ đơn giản là tôi không muốn làm không công thôi」

「Không không, làm gì có cái chuyện đó được chứ! Chắc chắn anh sẽ được lãnh chúa ban thưởng nếu quay trở về với cái thủ cấp phù thủy đó?」

Jig thất vọng thở dài.

Điều này âu cũng là lẽ thường tình, có vẻ như phù thủy không hề biết gì về những ràng buộc cũng như đấu đá nội bộ trong xã hội loài người.

「Thử tưởng tượng xem. Khi mà một người đã ban cho cậu quý tử của mình cả một đội quân để đi chinh phạt phù thủy. Thế nhưng kẻ duy nhất quay về lại là một gã lính đánh thuê lạ hoắc chẳng biết chui từ đâu ra. Và chính kẻ đó đã nói rằng con trai mình cũng toàn bộ binh lính đều đã chết. Ngoài mỗi cái thủ cấp phù thủy mà vốn cũng chẳng ai biết mặt ra, chẳng còn bất kỳ bằng chứng hay nhân chứng nào cả. Sau đó lại còn mạnh miệng xin ban thưởng vì đã đánh bại phù thủy và sống sót trở về―――từ đó thì cô thử đoán xem sẽ có chuyện gì tiếp theo?」

「Nếu may mắn thì sẽ bị treo cổ ngay, còn tệ hơn thì phải chịu cảnh tra tấn, kéo lê khắp thành phố rồi sau đó mới tống vào ngục」

「Chuyện là vậy đấy」

Công việc để mưu sinh của anh chính là giết người.

Nhưng một khi không còn có thể nhận được thù lao, nó cũng không còn là một công việc nữa.

Chẳng có gì hơn ngoài chuyện tự mãn nếu anh cứ thế xuống tay với phù thủy ở đây cả.

Chính vì vậy, anh sẽ không xuống tay.

「...Là, vậy sao」

Khi Jig dứt lời, phù thủy cúi xuống trông như đang suy tư điều gì.

Và ở trong cái tình huống đó, Jig còn chẳng thèm để ý mà cứ tiếp tục sơ cứu bằng xong, rồi sau đó quay trang kiểm tra trang bị.

Trang bị hiện đều đã nát bươm, toàn bộ tiền bạc lẫn thời gian mà anh phải bỏ ra đều hóa thành công cốc.

Ngồi tính đồng ra đồng vào mà khiến anh cảm thấy như sắp phát khóc tới nơi.

Không chỉ vậy, anh cũng phải tránh làm việc ở đây một thời gian nữa. Mặc dù thường thì chẳng ai lại thèm ghi nhớ vẻ mặt của một gã lính đánh thuê đâu, tuy nhiên đề phòng vẫn hơn.

「Vậy thì anh cảm thấy ổn với chuyện này sao?」

hoàn tất chuẩn bị, và khi mà Jig còn đang băn khoăn không biết tiếp theo sẽ phải làm gì, phù thủy hỏi anh một câu khi cũng vừa mới dứt dòng suy nghĩ.

「Ổn thì không mà không ổn cũng chẳng phải. Tôi sẽ không bao giờ phản bội lại và sẵn sàng làm bất cứ yêu cầu nào mà khách hàng đưa ra, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi phải có trách nhiệm về báo cáo mà chẳng khác gì tự dồn bản thân vào chỗ chết. Toàn bộ đội hình đều bị quét sạch, và việc chinh phạt phù thủy kết thúc trong thảm bại」

「Không, cuộc chinh phạt phù thủy đã diễn ra thành công rồi. Nhờ có sự hy sinh của những người lính quả cảm, phù thủy đã bị đánh bại và từ nay trở đi không còn ai trông thấy nữa」

Một cái kết có hậu.

Phù thủy tiếp tục theo cái cách như đang kể về một câu chuyện cổ tích.

「...Ý cô là sao?」

Trông thấy Jig tỏ ra bối rối, phù thủy hướng đôi mắt thiên thanh về phía anh.

「Tôi muốn anh trở thành người hộ tống tôi」