Trans: Lumi

Nay sinh nhật tui á :3

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phòng chờ (Buổi sáng)

Tsugumi được Rin, Mimi và Juria vây quanh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi bị vây quanh bởi mấy đứa trẻ khác trong lúc những người lớn đang chuẩn bị cho phần tiếp theo của buổi tuyển chọn.

“Tsugumi giỏi thiệt á! Cậu học cái này ở đâu vậy?”

“Ờm… mình tự học đó. Tại gần đây mình đang nằm viện nên có kha khá thời gian rảnh.”

Đáng ngạc nhiên là Yoruhata Rin-chan[note59106] (hình như được viết là ‘夜旗凛’[note59107] thì phải), người mà tôi ban đầu cho rằng khá lạnh lùng, lại tiếp cận tôi với đôi mắt lấp lánh. Thực ra biểu cảm của Rin-chan chẳng thay đổi mấy, nhưng ánh mắt nhỏ ấy thì đang phản ánh điều trái ngược. Chà, đôi mắt đó như biết nói vậy.

Mỗi khi mái tóc đen tuyền của cậu ấy khẽ đung đưa, tôi lại có một cảm giác kỳ lạ, kiểu… nói sao ta, giống như lòng yêu cái đẹp trong tôi đang tuôn trào vậy. Cảm xúc này là gì đây? Yêu chăng? Chắc là không, nếu vậy thì nghe kì lắm. Chẳng lẽ đây là thứ mang tên ‘moe’ trong miệng mấy tên otaku?

“M-mình cũng sẽ không thua đâu… M-mình sẽ cố gắng hết sức!”

‘Funsu’[note59108], Mimi-chan tự sạc lại năng lượng cho bản thân. Tôi đã kiểm tra thẻ tên tên của cậu ấy, trên đó có viết ‘夕顔美海’.

Bất ngờ thay, dường như cậu ấy không hề tỏ ra bối rối hay sợ sệt gì hết, mà trái lại còn nhanh chóng vực dậy tinh thần. Tôi cứ ngỡ mái tóc nâu sáng sẽ tạo cho Mimi-chan một ấn tượng giản dị, nhưng với sự tự tin này, chính mái tóc ấy lại làm cậu ấy trở nên nổi bật.

“Sao cơ? Hmph, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”

“Haha, hẳn là vậy rồi.”

“—’funsu’!”

Sau cùng, người trông có vẻ tươi sáng và rạng rỡ, Asashiro Juria-chan. Mái tóc đỏ rực của Juria-chan chuyển động theo cái quay đầu của cậu ấy. Một biểu hiện phù hợp với ứng viên đang vươn lên dẫn đầu.

Nhưng mà sao nhỉ? Ừ thì, đúng là phần tâm hồn diễn viên trong tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mặt khác, tôi chỉ biết dành một tiếng thở dài cho bản thân khi đã hành động thật đáng xấu hổ và trẻ con như trêu đùa một đứa nhóc. Hầy, tâm trạng tôi lại rối tung lên nên tôi sẽ để Rin ‘chữa lành’ cho mình.

“Mọi người, đã đến lúc chuyển sang phần tiếp theo rồi. Hiện tại thì chúng tôi đã chuẩn bị trường quay với các bối cảnh riêng cho từng nhóm, nên giờ chúng ta sẽ di chuyển sang phía bên kia nhé.”

Hẳn trường quay luôn á? Họ thật sự đi xa đến vậy chỉ vì một buổi thử vai thôi à? Vì Kirio Tsugumi ra mắt công chúng trong độ tuổi thiếu niên nên tôi không rõ ràng về mảng diễn viên nhí lắm.

Tuy nhiên, khi di chuyển tầm mắt một chút, một cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong tôi. Mấy nhân viên gần đó ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi, họ vội vàng gửi tài liệu hướng dẫn đi đâu đó, rồi là vẻ mặt bối rối của mẹ Juria-chan, và cả nụ cười thân thiện của cha mẹ tôi— trông bình thường mới lạ ấy.

Và nỗi lo sợ của tôi đã ứng nghiệm, khi mẹ của Juria lại gần một nhân viên trẻ và thì thầm gì đó. Thường thì người ta sẽ không nghe được gì đâu, nhưng tôi là ai cơ chứ? Một diễn viên kinh dị sẽ không bao giờ bỏ lỡ dù chỉ là một hơi thở của các diễn viên khác.

“Này anh, xảy ra chuyện gì rồi? Tôi tưởng buổi thử vai này sẽ kết thúc với một bài kiểm tra đơn giản thôi chứ?”

“X-xin lỗi ạ, đạo diễn Hiraga đã quyết định bổ sung thêm bài kiểm tra thứ hai.”

“Tôi vừa hỏi rồi đấy, chẳng phải đó vốn là một bài kiểm tra dễ dàng sao?”

“Eek, xin thứ lỗi. Dù sao đi nữa thì đã có sự thay đổi về các ứng viên nên là…”

“Mà đứa trẻ đó là ai thế!? Phụ huynh con bé đều đang cười, cơ mà trông cứ sợ sợ thế nào ấy.”

“Đ-đó là đề xuất của nhà tài trợ… tôi chỉ biết có vậy thôi.”

“Tài trợ? Sorahoshi là một nhà tài trợ sao?”

…Hmm, ở một góc độ nào đó thì suy đoán của tôi đã đúng, rằng buổi thử vai này là một cuộc dàn xếp. Và khi có thêm một người nữa, chắc là có nhiều việc phải làm hơn chăng? Hình như tôi đã làm một điều tồi tệ thì phải. Mà ít nhất thì cái nhóm này sẽ không còn vị trí nào bị khuyết nữa.

Thực ra thì khi nhắc đến “tài trợ”, tôi sẽ cho người khác cảm giác kiểu, vì tôi giàu nên kiểu gì phía sau cũng có người chống lưng ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình trở thành một “diễn viên được tài trợ” mà kiếp trước bản thân đã ngán ngẩm. Tất nhiên là tôi cũng sẽ đạt được một vai diễn bằng chính tài năng của mình sớm thôi.

Mà nhân tiện, tên hợp pháp của tôi là ‘Tsugumi Sorahoshi Lowell’, nhưng để thuận tiện hơn trong quá trình sinh sống tại Nhật Bản, tôi đã tự xưng bằng họ của mẹ - vốn được dùng như tên đệm, vậy nên nhà tài trợ được nhắc đến ở trên có lẽ là phía cha tôi, ‘Lowell’.

“Grrr, hãy dõi theo con nhé mẹ ơi! Con nhất định sẽ không thua đâu!”

“Tập trung, tập trung nào[note59109], viết chữ ‘人’[note59110], ăn thôi.”

“...Không biết tối nay ăn gì nhỉ?”

Ba đứa trẻ với ba cá tính khác biệt. Trong khi đang quan sát những nét riêng trong tính cách của ba thành viên còn lại, chúng tôi đã di chuyển sang phòng bên cạnh… hoặc lẽ ra nên là như thế. Sau khi đi qua vài cánh cửa, rồi thang máy, chúng tôi đã đến nơi được gọi là ‘phòng bên cạnh’. Chắc họ nói vậy để xoa dịu các ứng viên khác thôi.

Nơi chúng tôi đến là một studio - với đầy đủ các máy quay, âm thanh, micro và không gian bối cảnh - được đặt kế bên phòng điều khiển. Khoan. Từ từ đã. Việc này đã vượt quá giới hạn của một buổi diễn tập mất rồi (khi không có camera), đây là ghi hình luôn rồi còn gì?

Họ đang cố gắng để gia tăng trải nghiệm cho các ứng viên bằng cách cho chúng tôi đứng trước máy quay như các diễn viên thực thụ hả? Không, chắc là không đâu, chẳng phải nhà sản xuất đang ngồi trong phòng điều khiển sao? Thôi kệ đi, đừng nghĩ nhiều về nó nữa.

“Sắp tới chúng tôi sẽ quay một bộ phim truyền hình, còn kịch bản sẽ được viết sau khi chọn ra vai chính. Nên tiếp theo đây, bốn người các em sẽ trình diễn một vở kịch ngẫu hứng, vở kịch này sẽ được dùng làm cơ sở để xác định vai diễn của các em nếu thông qua vòng này.”

Họ nói như thể tất cả chúng tôi đều đã thông qua vậy. Chà, sẽ ổn thôi nếu họ chỉ nói điều đó với các bậc phụ huynh. Sẽ tốt hơn cho bọn trẻ nếu chúng nghĩ, “Nếu vượt qua vòng này, mình sẽ được góp mặt trong dàn diễn viên chính!”

Bối cảnh của chúng tôi trông giống một lớp học. Bảng đen, bục giảng, bàn, ghế và dụng cụ vệ sinh. Vì chúng tôi toàn những đứa trẻ năm, sáu tuổi nên có lẽ chúng tôi sẽ vào vai học sinh tiểu học.

“Tôi muốn bốn người các em cùng thảo luận và trình diễn hai vở kịch ngẫu hứng tại đây.”

Người nói câu này là đạo diễn… à, đây là người mà mẹ của Juria đã gọi là “đạo diễn Hiraga”.

“Đề tài sẽ là ‘Học sinh chuyển trường và những người bạn cùng lớp tốt bụng’. Còn đề tài thứ hai… sẽ được công bố sau khi hoàn thành vở kịch đầu tiên, hiện tại tôi muốn các em hết mình với đề tài thứ nhất trước.”

“Rõ ạ~”

“V-vâng!”

“Vâng ạ.”

“Em hiểu rồi.”

Thế nên là, bốn người chúng tôi tụ tập lại và bắt đầu quyết định nội dung. Vì đây là một vở kịch ngẫu hứng nên sẽ tốt hơn nếu chúng tôi thảo luận về thứ tự hành động rồi diễn phần của mình một cách thoải mái và không gò bó nhất có thể. Mặt khác, ở độ tuổi lớn hơn, các diễn viên sẽ được đưa cho kịch bản cùng lời thoại ở một mức độ nào đó.

Khi chúng tôi gặp nhau, Juria đã giơ tay trước bất kỳ ai khác. Ồ, cậu là kiểu người có tố chất lãnh đạo nhỉ? Mình thì chỉ muốn cạnh tranh với cậu thôi chứ chưa muốn đá cậu xuống hay gì đâu. Cậu muốn trở thành người hướng dẫn thì cũng tốt thôi.

“Mình muốn đóng vai bạn cùng lớp!”

“M-mình cũng vậy.”

À, hiểu rồi, thì ra là vậy. Mimi-chan cũng đã lên chung thuyền với Juria một cách khôn ngoan.

“Thế thì mình sẽ là ‘học sinh chuyển trường’ nhé. Rin-chan có ổn với vai bạn cùng lớp không?”

“Được thôi.”

Câu chuyện về ba người bạn tốt cùng chào đón một học sinh ngoại quốc chuyển trường có vẻ khá phù hợp với thực tế. Ờm thì, màu da nước tóc tôi đúng chuẩn người nước ngoài rồi còn gì.

Nhưng sẽ thật nhàm chán nếu chỉ có vậy. Hãy thêm chút gia vị nào, một cú ngoặt chẳng hạn.

“Vậy mình sẽ đóng vai một người không biết tiếng Nhật.”

“? Nhưng nếu vậy thì chúng ta sẽ giao tiếp kiểu gì mới được?”

“Không sao đâu, ổn mà.”

“? Thế, T-Tsugumi-chan, mình nghĩ là cậu nên đổi tên sang tiếng Anh ha?”

“Coi nào… Rin-chan, cậu có cao kiến nào không?”

“Kiểu như ‘Alice’ cũng được hả?”

Những gì Juria-chan nói không sai, thậm chí rất hợp lý là đằng khác. Tôi sẽ chẳng thể có bất cứ lời thoại nào. Tuy nhiên, nói không phải là cách duy nhất để thể hiện bản thân. Ma có nói chuyện không? Tất nhiên là không rồi. Ma quỷ đáng sợ hơn nhiều vì chúng không thể giao tiếp. Cũng vì lẽ ấy, các diễn viên kinh dị quan tâm đến việc thể hiện bản thân qua các phương tiện phi ngôn ngữ hơn những người khác trong ngành.

Chúng tôi cùng thảo luận về kịch bản. Ngắn gọn hơn thì là “hãy tử tế với người nước ngoài không hiểu ngôn ngữ chỗ bạn”. Với cả, nếu được thì tôi muốn có một vai diễn giáo viên để giới thiệu tôi với lớp ở phần mở đầu. A, có ngay đây này.

“Chờ chút, tụi mình có nên hỏi xem có ai đóng vai giáo viên không nhỉ?”

“Ok luôn, để đó cho mình!”

“J-Juria-chan, mồ…”

“Cảm ơn nhé.” [note59111]

Tôi dạo một vòng quanh phim trường vốn không quá lớn và nhanh chóng kiếm được đối tượng cần tìm. Đúng hơn là vì đạo diễn Hiraga đang ở cùng với người đó nên cũng không khó để tìm cho lắm.

“Anou.”

“Hmm? A, các em chuẩn bị xong rồi sao?”

Đạo diễn Hiraga hỏi tôi khi thấy tôi lại gần.

“Bọn em xong rồi, nhưng cũng không hẳn ạ.”

“Hửm?”

“Tụi em nhờ Minauchi-san đóng vai giáo viên được không ạ?”

Nghe tôi nói câu này, Minauchi Ran-san – người đứng cạnh đạo diễn chớp mắt trong sự ngạc nhiên.

“Tôi á?”

“Đúng rồi ạ!”

“Đạo diễn, tôi có thể…?”

“Có gì không ổn đâu? Nhưng chỉ lần này thôi nhé.”

“Dạ, tôi biết rồi!”

Minauchi-san dịu dàng cười với tôi khi tôi quay sang nhìn cô ấy. Mái tóc được búi cao trong bài kiểm tra trước giờ đã được thả xõa xuống. Kết hợp với vẻ mặt lúc này, trông cô ấy trẻ hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.

Và tôi cảm thấy cô ấy nhìn giống một người tôi biết.

“Hợp tác vui vẻ nhé, Tsugumi-chan.”

“Tất nhiên rồi! Cảm ơn chị rất nhiều!”

Tôi nắm tay Minauchi-san và quay lại cùng các thành viên còn lại trong nhóm. Bọn trẻ chào đón cô ấy với nụ cười tươi tắn.

Tiếp đó, như đã thảo luận từ trước, sau khi đạo diễn ra hiệu, chúng tôi tiến vào không gian lớp học. Có vẻ vì hành lang chưa được xây dựng nên chúng tôi xếp hàng cạnh bục giảng. và rồi bắt đầu. Được rồi, trong lúc này, chúng ta cùng thiết lập bối cảnh nào.

Một đất nước xa lạ.

Một ngôn ngữ tôi không hề hiểu biết.

Niềm hy vọng và nỗi băn khoăn hòa trộn với nhau.

Dù sao thì, bước đi đầu tiên của tôi ở đây có vẻ khá đột ngột.[note59112]

“Được rồi, bắt đầu thôi. Ánh sáng, máy quay, action!”

Lạch cạch, các bánh răng trong tôi bắt đầu ăn khớp.

“Các em, đây là Alice-chan, em ấy sẽ trở thành bạn của các em kể từ hôm nay. Dù em ấy chưa thạo tiếng Nhật lắm nhưng các em hãy chơi với nhau thật vui nhé.”

“Yoroshiku, onegaishimasu.”[note59113]

—Trong khi cúi đầu, tôi nhận thấy có một ánh mắt đang hướng về tôi trong sự bối rối. Liệu chúng ta có thể thân thiết được không? Không biết bọn họ có ghét tôi không nhỉ. Tôi có thể kết bạn gần như ngay lập tức ở quê nhà. Nhưng ở đất nước xa lạ này thì sẽ thế nào? Đôi mắt tôi ngập tràn trong nỗi lo âu và do dự, cuối cùng tôi đành nhìn xuống ngón chân mình.

Thật vô vọng mà. Nếu tình trạng của tôi vẫn không khá khẩm hơn trong tương lai thì giáo viên sẽ phiền lòng lắm. Nghĩ vậy, tôi nhìn cô giáo, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười lại với tôi. Tôi đã phạm sai lầm gì ư? Và nếu vậy thì sẽ như thế nào? Thời gian trôi qua, tôi càng thêm sợ hãi.

“Tớ là Juria! Alice có ổn không vậy?”

Tôi gật đầu. Tuy nhiên, việc sử dụng thứ ngôn ngữ lạ lẫm đáng sợ, và tôi cũng chẳng thể cất lên lời. Nhưng Juria-chan đã nắm lấy tay tôi rồi giơ nó lên, điều đó khiến tôi chẳng còn đường nào để lui nữa.

“Sensei, em ngồi với bạn ấy được không ạ?”

“Được thôi. Alice-chan có đồng ý không?”

Tôi gật đầu trong sự ngơ ngác, sau đó bị Juria-chan kéo đi. Cùng lúc đó, cô bé có mái tóc như bầu trời đêm ngồi phía trước tôi quay lại thì thầm.

“Juria có cá tính hơi mạnh mẽ á. Nếu cậu gặp rắc rối gì thì cứ nói với mình nha.”

“...”

“Rin, cậu mới nói gì đúng không?”

“Có đâu.”

Khi thấy tôi liên tục lắc đầu, Rin-chan nở nụ cười trong trẻo và điềm tĩnh như biển mùa đông[note59114]. Quê hương tôi là một nơi lạnh lẽo. Và cậu ấy dù trông trầm lặng như nước biển lạnh băng nhưng lại có một nụ cười thật ấm áp.

Tôi ngồi xuống vị trí của mình và cố gắng bắt đầu một ngày mới như thể không có chuyện gì xảy ra. Chợt nghĩ lại thì, hình như tôi vẫn chưa có sách giáo khoa thì phải. Tôi tìm kiếm bên trong ngăn bàn dù biết trong đó chẳng có gì cả, sau đó đảo mắt ra xung quanh để rồi nhận ra mình không biết nói bất cứ câu nào.

Tôi tự hỏi bản thân đã làm được gì cho đến hiện tại nhỉ? Trong đầu tôi là những từ ngữ lộn xộn mà tôi chẳng thể thốt nên lời, bàn tay tôi ghì chặt lấy phần mép của chiếc váy mà mẹ đã lựa cho, cố gắng giấu đi bờ mi đang khẽ run lên của mình— nhưng đột nhiên, tôi nhận thấy có một hơi nóng kỳ lạ nào đó từ phía bên cạnh mình.

“M-mình là Mimi. Cậu có muốn xem chung sách với mình không?”

“...”

Khi cô bạn kéo bàn của cậu ấy lại gần, đôi mắt tôi cũng đã ngừng run rẩy.

“—Cut!”

Lạch cạch, các bánh răng trong tôi ngừng quay. Những ký ức còn đọng lại của vai diễn trở lại trong tôi và cô bé tên Alice chìm vào giấc mộng. Thức dậy trong tôi lúc này chính là tôi của mọi ngày. Nữ diễn viên Kirio Tsugumi đã chết trong cơn mơ rồi, hiện tại cô ấy đang sống một cuộc đời mới dưới tư cách một cô bé mang nửa dòng máu Nhật có tên Sorahoshi Tsugumi.

“Ah— quả đúng như mình nghĩ, diễn xuất thật là vui mà.”

Một giọng nói vang lên nơi góc tối của trường quay. Đáp lại câu nói chỉ là một sự yên lặng buồn tẻ.