Trans: Miu
Edit: Lumi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Địa điểm thử vai (Buổi trưa)
Tsugumi nhìn xung quanh.
Tsugumi quyết định bắt chuyện với các diễn viên nhí khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Căn phòng này có vẻ rộng hơn bình thường một chút với những chiếc bàn được xếp thành một hàng kề nhau. Khi liếc qua, tôi có thể thấy những dụng cụ đang được chuẩn bị từng chút một. Sau một hồi quan sát từ bên ngoài, tôi quyết định tới bắt chuyện với những đứa trẻ lớn hơn mình một tuổi.
Sau khi dò hỏi cha mẹ một chút, tôi được biết rằng phụ huynh của các thành viên còn lại trong nhóm đều làm trong ngành công nghiệp giải trí. Ngoài ra, gia đình của bọn họ có vẻ rất hòa thuận. Chà, tôi dự đoán chuẩn không cơ chứ! …Nhưng tôi không nghĩ những đứa trẻ sẽ quan tâm tới những thông tin ngoài lề như thế này. Và trong khi cha mẹ tôi, những người có một quyền lực kỳ lạ nào đó, đang kìm hãm mấy vị phụ huynh đi cùng những đứa trẻ khác, hãy tới và trò chuyện cùng các đối thủ nào!
“Chào các cậu.”
Khi tôi chào họ, Mimi-chan – cô bé nhút nhát, liền chạy tới núp sau lưng Juria-chan – người năng động nhất nhóm, còn Rin-chan lạnh lùng thì khó chịu lắc đầu.
“Chào nha! Mẹ đã nói rằng chỉ có ba đứa tụi mình tham gia mà chẳng đúng gì sất!”
Mình nghĩ cậu không nên nói vậy đâu. Tôi giấu đi những suy nghĩ ấy bằng một nụ cười rồi đáp lời Juria-chan.
“Ừm. Quyết định tham gia của mình có hơi đột ngột.”
“Hừm, mình hiểu mà. À mà mình là Juria nhé. Rất vui được gặp cậu!”
“Mình là Tsugumi, cũng rất vui được gặp cậu.”
“Tsugumi hả!? Tsugumi trông như một nàng tiên vậy đó!”
Tiên…một nàng tiên ấy à? Mà cũng đúng, sự kết hợp hài hòa giữa mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh thẳm khiến tôi tựa như một nàng tiên Bắc Âu vậy.
“Này Mimi, cậu cũng mau chào cô ấy đi chứ!”
“M-mình là Mimi, rất zui được gặp cậu.”
“Rin, hân hạnh.”
“Mhm, rất vui được gặp các cậu, Mimi-chan, Rin-chan.”
Tôi đã xoay sở được để nói chuyện với ba người họ. Như ai đó từng nói, giao tiếp là khởi đầu cho mọi thứ mà. Rốt cuộc thì nếu ăn may bạn sẽ có được một mối quan hệ đặc biệt nào đó. Và trên hết, nếu bạn không kết giao nổi với một ai tại trường quay, bạn sẽ chẳng thể thấu hiểu và khó mà cộng tác được với người khác.
Tôi vừa định tiếp tục cuộc trò chuyện thì bị cắt ngang. Có vẻ như đã tới lúc bắt đầu rồi.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra đối thoại đơn giản. Chúng tôi sẽ đưa cho các em kịch bản, hãy ghi nhớ chúng và đọc lời thoại mà các em thấy phù hợp với bản thân.”
Các kịch bản được phát đều như nhau cả, vậy nên tôi đoán là họ sẽ đánh giá dựa trên khả năng diễn đạt của từng người. Ba người kia thì chỉ nhìn lướt qua, có lẽ là họ thuộc rồi chăng? Chà, tôi có nghe nói kịch bản thử vai của các diễn viên nhí thường được đưa ra trước khoảng hai hay ba ngày.
Tuy nhiên, qua những gì tôi thấy hôm nay thì có vẻ như những đứa trẻ khác dường như không hề được biết trước. Buổi thử vai này đã được dàn xếp chăng? Đây hẳn là một sự sắp đặt từ trước? Vì một lý do nào đó mà tôi cảm thấy vô cùng phấn khích, tôi nhanh chóng đọc lướt qua kịch bản rồi cất đi. Trong kiếp sống này, với cơ thể sieu cap vip pro, tôi có khả năng ghi nhớ cực tốt.
“Giờ thì, bắt đầu với Asashiro Juria-chan.”
“Vâng ạ!”
Người phụ trách kiểm tra là vị đạo diễn. Vì nhiều nguyên nhân, tôi cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề hơn trước.
Cộng sự trong buổi thử vai của chúng tôi là một người phụ nữ. Có vẻ như cô ấy là thành viên của một đoàn kịch nào đó. Tình huống khá đơn giản: Cô con gái làm vỡ một vật trang trí khi người mẹ đi vắng và cô ấy giấu nó đi. Dường như tôi là người diễn cuối cùng thì phải, có lẽ tôi nên quan sát những người đi trước.
Juria-chan được nhận một vật trang trí bị hỏng. Bề ngoài của nó trông như được làm từ sứ vậy, tuy nhiên vì lý do an toàn nên đã được đổi thành nhựa. Có lẽ họ muốn xem cô nhóc sẽ ứng biến ra sao: Cách mà cổ giấu cái món đồ trang trí khi đang diễn.
Cuộc đối thoại khá đơn giản và có một mảng tự do khá lớn để ứng biến và sắp xếp phối cảnh, kịch bản được viết như sau:
Con gái: “Ưm, mẹ ơi.”
Người mẹ: “Có chuyện gì sao? xxx (tên đứa trẻ).”
Con gái: “....” (Bạn có thể im lặng, hành động, hay nói gì đó.)
Người mẹ: “Kia là gì thế? Con yêu, con đang giấu thứ gì sau lưng vậy?”
Con gái: “...Đó là một thứ rất quan trọng, nhưng con đã làm vỡ nó.”
Người mẹ: “Ara ara! Thật đáng tiếc, mặc dù mẹ đã nhắc con là phải luôn cẩn thận rồi mà. Con không định nói gì khác sao?”
Con gái: “Con xin lỗi .”
Người mẹ: “Và?”
Con gái: “...Con sẽ không tái phạm nữa.”
Người mẹ: “Tốt lắm.”
Hay đại loại thế. Đoạn chú thích ở cuối tờ giấy có nói rằng “Bạn có thể tự diễn đạt lại sao cho phù hợp với bản thân khi biểu diễn.” Có nghĩa là, những gì được ghi ở đây là ví dụ mà người con gái, hay đúng hơn là người diễn sẽ thể hiện.
Nói cách khác, quy định với màn diễn khá lỏng lẻo, miễn là người diễn không đi chệch hướng so với nội dung hay bỏ cuộc giữa chừng thì họ được phép làm bất cứ thứ gì mình muốn. Làm sao mà trái tim của một nữ diễn viên như tôi đây không run rẩy vì phấn khích cho được? Hiện tại, tôi đang cố gắng kìm nén cái nụ cười méo mó trên mặt mình.
“Tôi là Minauchi Ran, hợp tác vui vẻ nhé.”
“Vâng ạ! Em là Juria! Rất vui được làm việc với chị!”
Minauchi-san là một người phụ nữ khá trẻ, trông cô ấy vẫn còn đang trong tuổi thanh xuân của mình. Mặc cho cộng sự của cô chỉ là một đứa trẻ, cô ấy vẫn tỏ ra tôn trọng đối phương. Có vẻ đây là một người khá tử tế.
Juria mang một cái xô ra từ những đạo cụ mà ban tổ chức cho phép sử dụng tùy ý. Trông có vẻ như, nhỏ ấy sử dụng nó để giấu sạch những mảnh vỡ trên sàn.
“Vậy, em sẵn sàng chưa?”
Vị đạo diễn hỏi, sau đó Juria chan nâng chiếc xô bằng cả hai tay lên và quay lưng lại với Minauchi-san.
“Chà, giờ thì….ánh sáng, trường quay, action!”
Sau tiếng hô của đạo diễn, màn trình diễn bắt đầu. Giờ thì, tới lúc quan sát rồi.
“Ưm, etou, mẹ ơi.”
“Có chuyện gì sao con? Juria.”
“Thì… lúc con đang dọn dẹp…”
“Thì sao vậy? Mà Juria à, con đang giấu thứ gì sau lưng thế?”
Với giọng nói không thoải mái, Minauchi-san đã thay đổi lời thoại của mình để khớp với màn thể hiện của Juria, phải nói là cô ấy khá linh hoạt đấy chứ.
“C-con có một sự thật cần nói với mẹ, tại đây!”
“Ôi trời đất!”
“Con xin lỗi! Đây là một vật quan trọng phải không ạ? Con đã làm vỡ nó mất tiêu…”
“Thật là, dù mẹ đã nói với con phải cẩn thận suốt thời gian qua. Con nghĩ mình cần nói thêm gì không?”
“Ư ư…con sẽ không tái phạm nữa.”
“Tốt lắm. Đừng nói dối mẹ lần nữa nghe chưa?”
“Vâng…”
Juria trông thực sự rất dễ thương khi cúi đầu xuống như vậy. Tôi khá chắc khi gặp tình huống này ở nhà nhỏ cũng hành động như vậy. Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là nói ra sự thật và xin lỗi đàng hoàng mà.
Tuy nhiên, nếu bạn nhìn vào cuộc hội thoại, nhỏ ấy đã thay đổi khá nhiều thứ... Khi lắng nghe màn trình diễn của những nhóm khác ở gần thì tất cả đều đi theo đúng kịch bản dù có khác biệt mấy chăng nữa. Trên thực tế, trông bọn họ giống như đang kiểm tra khả năng ứng biến, xử lý tình huống của Minauchi hơn.
“Cut! Rất tốt, đúng như mong đợi.”
“Ehehe.”
“Tôi sẽ thông báo kết quả sau, giờ tiếp tục nào. Tiếp theo là… Mimi-chan.”
“V-vâng, e-e-em sẽ cố gắng hết mình! Hộc hộc, hàaa.”
Mimi-chan siết chặt tay và nói. Tôi nghĩ nhỏ hẳn là người luôn gắng sức mình cho mọi thứ. Chỉ là nhỏ hơi nhút nhát thôi. Mimi-chan không che đi những mảnh sứ vỡ bằng bất cứ đạo cụ nào mà chỉ giấu chúng sau lưng. Nhỏ ấy đặt hai tay trước ngực trông có vẻ bồn chồn, bộ dáng đó trông thật đáng yêu.
Khi đạo diễn ra hiệu bắt đầu, Mimi-chan khép chặt đôi mắt lại và bắt đầu lời thoại của mình.
“Ư-ưm, mẹ ơi.”
“Có chuyện gì sao? Mimi.”
“C-co-con biết đây là một vật quan trọng với mẹ, nhưng con đã.”
“Mimi? ...Con đang giấu thứ gì sau lưng vậy?”
Mimi-chan quay mặt đi như sợ hãi vì ánh nhìn của Minauchi-san vậy. Tiếp đó, nhỏ lùi lại một bước với đôi chân run rẩy.
“Ôi trời!...Con đã làm vỡ nó rồi sao?”
“Ưmm. Xin lỗi ạ, con xin lỗi mẹ ạ.”
“Thật là, con có bị thương không?”
“Hông ạ…Con sẽ không tái phạm nữa, con xin lỗi.”
“Tốt lắm. Lần sau nhớ cẩn thận nha con.”
“Vâng ạ….”
Tôi tự hỏi lời xin lỗi chân thành và đúng mực ấy của nhỏ có gồm cảm giác tội lỗi khi che giấu sự việc không. Gia đình của nhỏ có vẻ khá nghiêm khắc. Trong những dòng suy nghĩ của tôi, tôi không thể không nghĩ về gia đình của Mimi.
Mà nói gì thì nói, Minauchi-san thật tuyệt vời. Cô ấy khá chắc là chưa từng có con nhưng đã đóng vai một người mẹ hoàn hảo. Không biết cô ấy có tham gia vào bộ phim này không ta?
“Cut! Tốt lắm. Khả năng diễn đạt và bộc lộ cảm xúc của em rất khá.”
“V-vâng ạ… phùuuu.”
“Được rồi. Giờ thì, kế đến là Rin-chan phải không? Chúng ta bắt đầu luôn chứ?”
“Vâng ạ.”
Rin-chan đáp lại một cách thẳng thắn, rồi để những mảnh vỡ ngay dưới chân mình. Cậu ấy cố tình không giấu đi những món đồ, thật mới lạ. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kỹ thì khi việc này xảy ra, một đứa trẻ bình thường sẽ không biết phải làm gì mới đúng chứ….
Khi Rin và Minauchi-san vào vị trí, có một mảnh sứ vỡ ở giữa họ. Minauchi-san nhìn lướt qua nó và suy nghĩ gì đó, nhưng khi đạo diễn ra hiệu sẵn sàng, biểu cảm của cô ấy đã thay đổi hoàn toàn. Sau đó, tấm rèm che được kéo lên tương tự như những màn biểu diễn thời trang.
“...”
Với khuôn mặt vô cảm và đầy sự “tsun” của mình, Rin-chan quay đầu sang một bên.
“Rin. Chuyện gì đã xảy ra với thứ này vây?”
“...Nó bị vỡ rồi.”
“Trước khi mẹ ra ngoài thì nó vẫn còn nguyên vẹn, con biết chứ?”
“Ư ư… Con đã làm vỡ.”
“Thật là. Con không còn gì để nói với mẹ hay sao?”
“Lần sau con sẽ không thế nữa ạ.”
“Được rồi, nhưng còn một điều nữa đó. Con nói đi.”
“...Con xin lỗi.”
“Tốt. Con không được nói dối nữa được chứ?”
“Vânggggg~”
Thật tuyệt vời. Tôi cứ nghĩ là nhỏ thuộc tuýp người lạnh lùng, nhưng hóa ra cậu ta cũng có mặt vô tư vô lo. Cậu ấy hẳn có một gia đình ấm áp. Cách sắp đặt của cậu ấy khá tốt và đó cũng là cách đơn giản nhất từ nãy tới giờ. Không có nhiều lời thoại nên họ cũng không nói nhiều.
Đối với tình huống này nói chung, nhỏ có vẻ đã trải qua khá nhiều khi ở nhà thì phải? Khả năng kiểm soát của cậu ta hẳn phải thuộc top đầu. Chà, mặc dù đó không phải vấn đề đối với tôi. Tôi chỉ cần cố gắng hết sức mình là được.
Tuy nhiên, vì việc sử dụng chế độ kinh dị của mình khiến tôi cảm thấy có lỗi với cha mẹ nên tôi sẽ không dùng nó.
Giờ thì, hãy bắt đầu màn trình diễn thú vị khác của ngày hôm nay nào.
Chủ đề: “Cô gái làm vỡ món đồ quan trọng.”
Đây chính là cách tự ám thị của tôi từ lâu. Tôi gõ nhẹ vào ngực mình bằng ngón trỏ sau đó nhập vai vào nhân vật.
Tôi chưa kích hoạt nó vì suy cho cùng việc bắt đầu là của đạo diễn mà.
“Được rồi, rất tốt. Em không cần lo lắng đâu, Rin-chan.”
“Vâng ạ.”
“Giờ thì… Em là người cuối cùng trong nhóm. Sẵn sàng chưa Tsugumi-chan?”
“Dạ rồi ạ, em lúc nào cũng sẵn sàng!”
“Câu trả lời hay lắm. Giờ thì, hãy vào vị trí nào.”
Khán giả đã có.
Bạn diễn đã sẵn sàng.
Giờ thì, hãy bắt đầu nào.
“Action!”
Sau tiếng hô của đạo diễn - ý thức của tôi thay đổi cùng âm thanh ‘lạch cạch’.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Địa điểm thử vai (Trưa)
Tsugumi nhìn quanh.
Đạo diễn Hiraga chú ý tới phần thể hiện của Tsugumi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong bài kiểm tra này, em ấy là người diễn cuối cùng và cũng là người duy nhất không được xem trước kịch bản - hay nói cách khác, em ấy sẽ phải tự ứng biến trước mọi thứ.
Một đứa trẻ bình thường sẽ diễn theo kịch bản cho sẵn hoặc tự mình kết thúc bằng trí tuệ của chúng. Tuy nhiên, bản năng của tôi đã nhắc nhở rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc theo một diễn biến thông thường như thế.
“(Giờ thì, hãy cho tôi thấy những gì em có, Sorahoshi Tsugumi.) —Action!”
Những mảnh sứ vỡ được đặt giữa Minauchi-san và em ấy. So với Yoruhata Rin, những mảnh vỡ được đặt gần em ấy hơn. Và rồi, Tsugumi buông xõa mái tóc và ngồi xuống.
“....”
“Có chuyện gì sao Tsugumi?”
Cho tới nay, tất cả đều diễn theo kịch bản. Sự bối rối của Minauchi-san đã lan sang cả tôi. Sau đó, khi Minauchi-san định mở miệng để đưa mọi thứ về theo kịch bản, Tsugumi ngước lên.
Em ấy mím chặt đôi môi trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xanh thẳm tròn trịa ấy, tỏa sáng lấp lánh tựa như những vì sao.
“....”
Ngay khi Minauchi định mở miệng, cô chỉ có thể nuốt lại những lời định nói ra. Như thể cô bị ép phải hành động như vậy.
“Con xin lỗi. Mặc dù mẹ đã dặn rằng con phải cẩn thận.”
Con không biết nó có quý giá hay không.
Nhưng chắc hẳn đó là một vật quan trọng nhỉ.
Tsugumi nhặt mảnh vỡ lên như thể em ấy đang nâng niu một chú chim nhỏ gãy cánh.
“Mặc dù đây là một thứ quan trọng…..”
Em ấy hạ ánh mắt xuống.
Bàn tay nâng niu báu vật của em run lên.
Sàn nhà đẫm nước mắt.
Đôi chân yếu ớt./Đôi dép tuột khỏi chân em trong lúc vội vã.
Bàn tay em lần theo từng mảnh vỡ./ Tôi tự hỏi rằng căn phòng khách phải chăng được lát bằng gỗ.
Trái tim em có đau đớn khi mà đôi vai em đang run rẩy./ Bóng đèn nhấp nháy./ Ánh trăng./ Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua./ Ôm lấy bờ vai em ấy—
“Thật tội nghiệp.”
Tôi bỗng tỉnh lại khi nghe thấy giọng nói của nhân viên lẩm bẩm bên cạnh.
—Thật khác biệt!
Đây không phải là ngôi nhà mà em ấy sống. Cũng không phải là nơi để tôi hoài niệm về quá khứ.
Một thanh âm như mê hoặc người nghe, khiến họ bị hút vào thế giới riêng của em ấy.
Những người xung quanh em ấy đều ngừng việc họ đang làm, bị hút hồn bởi cô bé đáng thương đang đầm đìa nước mắt. Giọng nói của em có khả năng truyền tải, tựa như một giai điệu thẩm thấu đến tận con tim và khả năng diễn xuất sống động như thể em ấy đã đưa toàn bộ nơi này vào thế giới của riêng mình.
Nếu đây là một vở bi kịch thì khán giả chắc chắn sẽ rơi nước mắt, nếu đây là một câu chuyện phẫn nộ thì những khán giả cũng sẽ run lên vì tức giận, nếu đây là một câu chuyện hạnh phúc thì khán giả cũng sẽ nở nụ cười chân thành nhất. Và nếu đây là một câu chuyện kinh dị— khán giả sẽ hãi hùng chỉ vì mường tượng đến nó.
(Làm được điều này khi chỉ mới năm tuổi— phải chăng mình đang chứng kiến khoảnh khắc một trang sử mới được hình thành?)
Ở phía bên kia, Minauchi nghĩ gì về “đứa con cưng của nữ diễn viên vĩ đại” mà cô ấy đang đối mặt? Không, chỉ có bên thứ ba mới có thời giờ nghĩ về điều ấy, còn cô ấy là người trực tiếp diễn xuất thì lấy đâu ra thời gian mà nghĩ.
Minauchi vẫn giữ im lặng. Nếu đây là một sân khấu nơi những nhân vật đã được phát triển đầy đủ thì khi này nó sẽ là một vở kịch ngẫu hứng. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục diễn.
“Tsugumi.”
“Mẹ?”
“Không sao đâu. Ổn cả rồi.”
“N-Nhưng đó là một thứ…”
“Ổn thôi con yêu.”
Minauchi ôm chầm lấy cô bé đang run rẩy. Như muốn nói lên rằng em ấy còn quan trọng hơn cả món đồ đã bị vỡ kia.
“Cut… Trời ạ, thật bất ngờ mà.”
Đúng vậy, tôi đã lựa thời điểm hoàn hảo để kết thúc. Thay vì bắt cô ấy nói tiếp, sẽ đẹp hơn khi mà hạ rèm tại đây. Kinh nghiệm lâu năm đã mách bảo tôi điều này.
Và tương tự với Sorahoshi Tsugumi. Em ấy vẫn im lặng cho tới khi kết thúc.
“Tsugumi-chan. Tại sao em lại quyết định thể hiện như vậy?”
Tôi hỏi em ấy khi em ấy cúi đầu mỉm cười và cảm ơn với Minauchi. Ba người trước đó đã lựa chọn cảm thấy có lỗi vì đã phá hủy thứ “quan trọng với mẹ”. Còn riêng em ấy lại hành động như thể đang bị tổn thương.
“Ưm…Vì kịch bản không đề cập đến món đồ đó quan trọng ‘với ai’ nên em nghĩ mình nên coi đó là vật quan trọng với chính em.”
“Tôi hiểu rồi, em nói không sai.”
Chắc chắn rồi, em ấy có thể suy ra như vậy, và ngay cả tôi cũng có thể nói rằng em ấy có đôi mắt để nhìn thấu nó.
Nếu tôi nghĩ em ấy chỉ là một đứa trẻ và coi thường em ấy, tôi sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất. Em ấy có vẻ quyến rũ như một thiên thần và màn trình diễn của em thì lại trong sáng và ngây thơ. Đó là lý do tại sao tôi phải tìm ra câu trả lời khẳng định điều đó ở bài kiểm tra tiếp theo.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều. Giờ thì, các em có thể nghỉ ngơi cho tới bài kiểm tra tiếp theo.”
Sau khi thông báo với các em ấy, tôi đưa ra mệnh lệnh cho những nhân viên vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Không có thời gian để mà nghỉ ngơi đâu mấy cái người này.
—Nghĩ lại thì khi ấy, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ nhận được bài học quý giá trong tương lai, rằng giá trị của em ấy không thể đo lường chỉ bằng một bài kiểm tra diễn xuất đơn thuần.