“Trình Diệp, đứa bé là con của anh, thật đấy.” Vu Khả nắm lấy cổ tay Trình Diệp, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Xung quanh là người nhà của cô và hắn, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô.

“Khả Khả, con đừng nói bậy.” Mẹ cô giữ cô lại, ấn cô xuống ghế.

“Haha, Khả Khả, đứa bé… sao có thể là của A Diệp chứ.

Cháu đừng nói đùa.” Mẹ của hắn cũng cười gượng.

“Con không có đùa.” Vu Khả hét toáng lên, cô quay lại nhìn hắn.

Trình Diệp cũng nhìn cô, nắm tay cô, nhẹ nhàng: “Dù đó là con của ai anh cũng sẽ nuôi dạy cùng em mà.”

Vu Khả thoáng chốc như rơi xuống địa ngục, hắn nói vậy là sao? Hắn không tin đó là con hắn sao? Không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều không tin cô, còn cho là cô đang muốn tìm người đổ vỏ.

Xung quanh cô đều là một màu đen u tối cùng những ánh mắt đầy soi mói và những lời tàn độc chỉ trích, tất cả như muốn ép cô tới vực sâu không có cách nào lên được.

Vu Khả giật mình tỉnh lại.

Hoá ra tất cả những thứ đó là mơ, nhưng giấc mơ ấy hết sức chân thật, đễn nỗi khi tỉnh dậy tim cô vẫn thấy đau, nước mắt vẫn còn đọng trên má.

Người ta nói ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy những thứ đó.

Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói với Trình Diệp, nhưng mỗi lần cô muốn nói đều sẽ lo sợ chuyện này xảy ra.

Dần dần cô chỉ muốn giấu chuyện này cho riêng mình biết, để người khác hiểu nhầm cũng được, còn hơn khi nói ra sẽ không ai tin cô, đứa bé sinh ra cũng sẽ bị chỉ trỏ.

Vu Khả trang điểm nhẹ, che đi đôi mắt còn đỏ của mình.

Tối qua Vương Dịch Phong trở về thành phố S, anh muốn gặp cô nói chuyện.

Vương Dịch Phong nghe tin cô mang thai mới trở về, và chỉ có anh mới biết đứa bé là của Trình Diệp.

Cô tới điểm hẹn Vương Dịch Phong đã chờ sẵn ở đó.

Anh vẫn không khác trước đây là bao, nhưng cô lại cảm nhận được anh và cô đã ngày càng xa cách rồi.

Vu Khả thầm mừng cho anh, anh có lẽ đã hoàn toàn thoát khỏi tình cảm trước đây, giờ chỉ còn lại là tình bạn đơn thuần với cô.

Anh hỏi cô vài câu, lại nhìn xuống bụng cô: “Em không nói với Trình Diệp sao?”

“Có lẽ là vậy.” Vu Khả cười nhạt.

“Vu Khả, tuy cậu ấy còn non nớt khi làm ba, nhưng em không thể tước đoạt quyền làm ba của cậu ấy.” Vương Dịch Phong thật lòng khuyên cô.

Trình Diệp tuy nóng lạnh thất thường, cũng quá trẻ con nhưng trong chuyện tình cảm lại rất quyết tâm.

Người ngoài cuộc đều nhìn ra được Trình Diệp rất yêu Vu Khả, có thể hi sinh tất cả cho cô.

Mà Vu Khả lại cố chấp không chịu nhìn nhận mặt tốt đó của hắn.

Vu Khả không nói gì, có lẽ đang suy nghĩ.

Vương Dịch Phong lại cười, khuyên cô.

“Cho Trình Diệp một cơ hội cũng là cho em một hạnh phúc.

Không phải sao?”

[…]

Trình Diệp mới sáng ra đã đến tìm Vu Khả lại phát hiện cô đã ra ngoài.

Được mẹ vợ giúp đỡ hắn tìm đến nơi Vu Khả và Vương Dịch Phong nói chuyện.

Đến nơi lại khó chịu kéo ghế ngồi xuống, chẳng xem ai ra gì.

Hiển nhiên là hắn lại ghen.

Vương Dịch Phong biết rõ tính Trình Diệp, đỡ trán thở dài.

Hắn cũng không dám làm gì quá phận, chỉ muốn đến đón Vu Khả đi khám thai.

“Khả Khả, em ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với Trình Diệp.”

Vu Khả gật đầu, đứng dậy đi trước.

Chỉ còn lại hai người, Trình Diệp vẫn không hết thái độ thù địch với Vương Dịch Phong.

“Sao, chúng ta thì có chuyện gì để nói?”

Vương Dịch Phong cười.

Anh luôn là người hoà nhã như vậy, Trình Diệp cũng phải thừa nhận hắn không bao giờ được như Vương Dịch Phong, nên nụ cười của anh luôn làm hắn chướng mắt.

“Cậu nên trưởng thành hơn, như vậy mới bảo vệ được cô ấy.

Trình Diệp, Khả Khả cần một người có thể xuất hiện kịp lúc khi cô ấy cần, có thể che chở cho cô ấy, quan tâm chăm sóc cô ấy và con.

Tôi biết cậu yêu cô ấy, nhưng yêu thôi thì không đủ đâu.

Hiểu nhau mới có thể hạnh phúc.”

“Anh nói rất đúng.

Nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh đâu.

Đi nhé, cô ấy vẫn đang đợi tôi.”

Trình Diệp hiểu hết những lời Vương Dịch Phong nói, hắn cũng đang cố gắng cho việc đó.

Hắn sẽ làm tốt hơn, sẽ vì cô mà cố gắng.

Vương Dịch Phong nhìn bóng dáng hắn khuất dần, lắc đầu mỉm cười.

Anh giống như là một người kết nối cặp tình nhân không hiểu chuyện kia lại với nhau, có thể xem anh là ông Tơ được rồi.

Tình cảm từ cái nhìn đầu tiên là rất đẹp, nhưng tình cảm tích dần theo năm tháng mới là thứ đáng quý.

Không phải cứ bên nhau mãi sẽ có hậu, nên phải trân trọn những thứ bên cạnh.

Anh ghép đôi cho người ta lại không biết bản thân đến bao giờ mới hạnh phúc.

Anh giấu đi tình cảm của mình bao nhiêu năm lại từ bỏ tác thành cho người ta.

Vu Khả, anh không phải thánh thần, nhưng anh biết buông tay đúng lúc.

Chỉ là mong em sẽ hạnh phúc, như vậy anh cũng đã hạnh phúc rồi..