“Nếu anh nói anh không cần người tốt hơn, anh chỉ cần em, em có cho anh một cơ hội không?”

Vu Khả nhìn vào đôi mắt thâm tình của Trình Diệp, nói không giao động là giả, nhưng cô vẫn cắn răng quay lưng lại với hắn.

“Trình Diệp, tôi không cần sự thương hại của anh.

Anh về đi, sau này đừng đến đây nữa.”

[…]

Sáng sớm, Vu Khả bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.

Chẳng phải tối qua cô đã từ chối Trình Diệp rồi sao, hắn vẫn còn muốn gì ở cô nữa.

Vu Khả mở điện thoại ra, là điện thoại của mẹ, ba cũng điện, đến cả anh hai, người không mấy thân thiết với cô cũng gọi cho cô cả tá cuộc điện thoại.

Vu Khả đang suy nghĩ, chẳng phải cô đã bảo Tết năm nay cô không về rồi sao, họ cũng đuổi cô như đuổi tà rồi, mà Tết cũng còn gần hai mươi ngày nữa mới tới, họ gọi làm gì chứ.

Lại tiếng chuông nữa đánh cô thoát khỏi suy nghĩ, Vu Khả vừa nhấn nghe, mẹ cô đã dùng công phu “sư tử rống” hét thẳng vào tai cô.

“Vu Khả, mày xem mày lại gây chuyện gì nữa.

Về nhà cho mẹ!”

Xong, có nhiêu đó thôi đã cúp máy.

Nhưng Vu Khả vẫn cảm nhận được chuyện này rất quan trọng.

Cô sờ sờ bụng, giật mình bật ngửa ra đằng sau.

Không… không lẽ mẹ cô biết đứa bé rồi.

Dù không biết thì khi cô về nhà cũng sẽ lộ.

Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Vu Khả lết tấm thân tàn đi mở cửa, là Trình Diệp.

“Em có sao không?”

“Sao trăng cái gì.” Ngủ chưa đủ mà bị đánh thức có gọi là bị sao không?

“Chuyện mang thai, mọi người biết hết rồi.” Trình Diệp nhẹ nhàng nói một câu, còn giữ cô lại.

Bởi hắn biết cô chắc chắn sẽ bị shock mà ngã về sau.

“Sao… sao lại biết.”

“Tối qua cả thành phố A đều biết rồi, người ta còn cho em lên tiêu đề báo kìa.” Trình Diệp như nói đùa, hắn dường như không xem chuyện này là nghiêm trọng.

Vu Khả vội mở điện thoại xem, trên mạng giờ đều là tin cô mang thai, nào là: Đại tiểu thư Vu gia mang thai!?, Cha của đứa bé đại tiểu thư Vu gia mang là ai,…

Vu Khả đỡ trán, nhìn vẻ điềm nhiên của Trình Diệp.

Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến công ty nhà cô thôi đâu, nhà hắn cũng bị liên luỵ, sao hắn không gấp chút nào vậy!?

Đối với Trình Diệp thì đây chính là cơ hội.

Chuyện mang thai bị phát hiện thì chuyện cha đứa bé cũng sẽ bị đào lên, hắn sẽ đứng ra muốn cưới cô, như vậy người ta sẽ nghĩ đó là con hắn, ba mẹ cô cũng sẽ mang ơn hắn và cô sẽ lại gả cho hắn.

Trình Diệp vừa nghĩ vừa cười, không để ý Vu Khả đang phải đau khổ kiếm cớ thoái thác với ba mẹ.

Hắn đưa cô trở về nhà ba mẹ, vừa về đã thấy hai nhà ngồi sẵn đợi rồi.

Trong đầu Trình Diệp cũng đã soạn sẵn kịch bản để nói, nhưng mọi chuyện lại không suôn sẻ như vậy.

“Ba mẹ, hai bác, xin lỗi vì liên luỵ mọi người.” Vu Khả muốn cúi đầu xin lỗi nhưng vì bụng lớn khó khăn, đi xe đường dài mệt mỏi nên trực tiếp ngồi xuống ghế nói xin lỗi.

Điều này trong mắt mẹ Vu lại quá qua loa, bà muốn đánh cô nhưng chỉ đành thở dài.

Mẹ Trình Diệp cũng thấy được tình hình, thân là người làm mẹ bà cũng hiểu được mẹ Vu Khả muốn gì nên xin phép về trước.

Ba Vu Khả đã quá thất vọng về con, lại vì chuyện công ty, ông cũng về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại Vu Khả và mẹ Vu.

Bà nhìn bụng con gái, nghiến răng hỏi cô.

“Sao giấu không cho mẹ biết cháu ngoại của mẹ?”

“Sợ mẹ mắng bắt bỏ.”

“Mẹ là người tàn nhẫn vậy sao?” Bà nắm tay thành nắm đấm.

“Đứa bé… phải của Trình Diệp không?”

Vu Khả giật mình nhìn mẹ.

Đến cả bà cũng không tin đứa bé là của Trình Diệp sao? Rốt cục lúc trước cô là người ăn chơi trác tán đến nỗi không biết giữ mình hả? Nhưng đã giấu thì giấu đến cuối đời, Vu Khả vẫn lựa chọn không nói thật với mẹ.

“Không phải.”

“Mấy tháng rồi? Bụng lớn thế!”

“6 tháng rồi.” Vu Khả xoa bụng, tiếp tục nói: “Là sinh đôi”.

Cô mang thai đã là tháng thứ bảy nhưng vẫn luôn nói với mọi người là sáu tháng.

Chẳng ai nghi ngờ việc này vì cô sinh đôi, bụng lớn hơn là điều rất bình thường.

“Mày định một mình nuôi nó sao?”

Bà nói chuyện với cô như hai chị em thân thiết chứ không phải như mẹ nói chuyện với con khiến Vu Khả vừa ngạc nhiên vừa lo sợ.

Cô đã tính đến chuyện một mình sinh con rồi tự nuôi, nhưng những tháng qua cô hiểu ra được làm mẹ vất vả tới cỡ nào.

Mẹ cô, người trước giờ luôn răn đe dạy dỗ cô như vậy cô lại khiến bà thất vọng, một mình cô có thể sẽ nuôi dạy hai đứa trẻ đàng hoàng sao? Đến cả bản thân cô cũng không phải người tốt, còn quá non nớt để mang thai.

Cô có nên nói với Trình Diệp và mẹ biết chuyện không?

Bà Vu lại thở dài.

Nhìn con gái bà là biết nó tính gì rồi, người làm mẹ như bà thật thất bại khi chiều nó quá khiến nó sinh hư.

Mẹ nào mà mẹ chả thương con, chuyện đến nước này cũng phải chịu thôi.

“Sinh đi, mẹ nuôi với mày!”

Vu Khả:… Mẹ có cầm nhầm kịch bản nam chính không!?

(Trình Diệp: Mẹ vợ, đất diễn của con!!!!).