Ngày hôm sau là cuối tuần nên không cần dậy sớm đi làm, nếu không Chu Thanh Thanh chắc chắn không dậy nổi.
Ánh nắng buổi sớm rực rỡ mà gay gắt, trong phòng ngủ rộng lớn, lớp rèm cửa sổ dày được kéo kín không để một chút ánh sáng nào lọt vào.
Chu Thanh Thanh vùi mình trong chăn ngủ say sưa, thỉnh thoảng lại rúc vào lòng Ôn Tư Ngật, hai tay hai chân bám lên người anh.
Ôn Tư Ngật nhắm mắt kéo cô vào lòng mình, tì cằm lên mái tóc mềm mại xù xù của cô. Anh cao hơn Chu Thanh Thanh khá nhiều, tay vòng qua vòng eo thon thả của cô cũng có thể ôm trọn cả người cô vào lòng, hệt như ôm một chú gấu bông vậy.
Khi ở trong vòng tay chặt chẽ, ấm áp và cực kỳ có cảm giác an toàn của anh, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng ngoan ngoãn an phận, không ngọ nguậy nữa.
Không biết qua bao lâu, hàng mi dày của Chu Thanh Thanh run nhẹ rồi cô chậm rãi mở mắt. Sau một hồi nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết thì cô cũng đã tỉnh táo lại.
Vì trong phòng mở máy điều hòa rất ấm áp nên khuôn mặt trắng nõn của cô cũng đỏ bừng lên sau giấc ngủ dài.
Cô dụi mắt một cái, lấy điện thoại ở tủ đầu giường đến xem thử, ồ hố, hai giờ chiều!
Cô chưa bao giờ ngủ dậy muộn như thế!
May mà hôm nay là cuối tuần nên không có việc gì phải làm, Chu Thanh Thanh dậy rồi nhưng không rời giường ngay mà cầm điện thoại xem tin nhắn Wechat một lượt trước. Khi này cô mới phát hiện mẹ có gọi cho mình một cuộc điện thoại lúc hơn 11 giờ sáng.
Khi ấy cô đã bắt máy trong cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng nhưng vì quá mệt nên chẳng có sức lực nói chuyện, hình như mẹ có hỏi cô vài câu trong điện thoại mà không nhận được câu trả lời của cô.
Sau đó… Hình như một bàn tay với khớp xương rõ nét đưa ngang qua trước mắt cô rồi cầm lấy điện thoại của cô… Sau đó thì cô ngủ say như chết, hoàn toàn không có nhận thức gì nữa.
Sau vài giây lẳng lặng nhìn trần nhà chằm chằm, Chu Thanh Thanh bỗng dưng ngồi bật dậy trên giường, vậy là Ôn Tư Ngật đã nghe điện thoại giúp cô sao? Anh nói với mẹ cô thế nào?
Mặc dù ngủ lại nhà bạn trai là chuyện rất đỗi bình thường nhưng hình như vẫn có chút ngại ngùng…
Chu Thanh Thanh ngồi suy tư hai giây rồi nằm bẹp xuống hệt như con cá mặn. Dựa theo quy tắc buông xuôi “nghe thì cũng đã nghe rồi”, cô xoay người nằm trên gối, mở game quả cầu vui vẻ ra định chơi hai ván game.
Dưới váy ngủ, đôi chân trắng nõn vừa thẳng vừa thon dài kia vui vẻ lắc lư sau lưng, mới lắc lư vài cái thì cô cảm thấy eo hơi nhức mỏi nên đã nằm hoàn toàn bất động trên giường.
Tuy có mỏi có nhức nhưng cô cảm giác cả người rất nhẹ nhàng và thoải mái, chắc là Ôn Tư Ngật đã tắm rửa giúp cô rồi.
Ừm… Một lần lạ, hai lần quen ấy mà. Chu Thanh Thanh có lý chẳng sợ nghĩ thầm.
Lúc Ôn Tư Ngật đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào đã thấy hình ảnh như vậy, cô lười biếng dang tay dang chân nằm sấp trên giường, mái tóc đen tuyền dài ngang vai rối bời xõa trên xương vai thon thả, trắng sáng như ngọc, hai màu trắng đen rõ ràng tạo nên một sự tương phản mãnh liệt của cái đẹp. Mà dưới mái tóc dày ấy có thể thấy loáng thoáng những vết đỏ đậm màu, trông cực kỳ rõ ràng hơn trên làn da mềm mại và trắng trẻo của cô.
Anh đi đến ngồi xuống bên mép giường, nhéo tay cô một cái: “Dậy lúc nào?”
“Mới dậy không lâu.”
Chu Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy, gác hai chân lên đùi anh hệt như người không xương: “Tê chân quá, anh xoa bóp giúp em đi.”
Ôn Tư Ngật nắm mắt cá chân cô, tay hơi dùng sức chút để kéo cô đến gần, sau đó anh ôm cô ngồi ngoan trên đùi mình.
Cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay anh vừa chạm vào cổ chân cô rồi biến mất kia khiến Chu Thanh Thanh vô thức nhớ đến hình ảnh anh nắm cổ tay cô một cách thô bạo tối qua.
Mặt cô hơi ửng đỏ, khi này Ôn Tư Ngật đã bắt đầu xoa bóp chân cho cô không quá nhẹ cũng không quá mạnh: “Sáng nay mẹ em gọi đến, em không trả lời nên anh nghe máy thay em rồi.”
“Ồ, mẹ em nói gì thế?”
“Không có gì, chỉ là quan tâm em thôi.” Chu Thanh Thanh vẫn còn chút uể oải, ngón tay trắng trắng hồng hồng buồn chán cầm nút áo anh chơi đùa.
Ôn Tư Ngật ôm hai chân cô vào lòng, lại đưa tay nắm lấy tay cô: “Có đói bụng không, anh bảo người chuẩn bị một ít thức ăn.”
“Ừm.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, đuôi mắt cong cong: “Anh bế em đi!”
Từ sau khi yêu nhau, ở một mức nào đó mà nói thì thật ra Chu Thanh Thanh rất bám người. Ngày nào cũng muốn được chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, muốn anh bế, muốn anh hôn, ngay cả khi ngủ cũng muốn được anh ôm.
Trong cuộc đời Ôn tư Ngật trước đây, anh không có thói quen ấy, không hiểu và thậm chí là cũng không thích kiểu tình cảm sến súa này. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy Chu Thanh Thanh phải bám mình hơn một chút nữa mới được.
Tốt nhất là chỉ vĩnh viễn bám lấy một mình anh.
Khi được anh bế đến phòng ăn, một số món ăn mà cô thích đã được dọn ra đầy đủ trên bàn, mùi thơm thức ăn đang tỏa ra nồng nặc. Buổi tối vận động quá sức nên lúc này Chu Thanh Thanh đã cảm nhận được cơn đói từ cái bụng trống rỗng của mình.
Cắn một miếng cánh gà, hương vị đậm đà của nước sốt trào dâng trong miệng, các nụ vị giác đều đang hưởng thụ. Mùi vị rất ngon nên Chu Thanh Thanh lại ăn thêm mấy miếng. Lúc này, Ôn Tư Ngật nhận được một cuộc gọi, anh đáp hai tiếng rồi đứng dậy đi đến thư phòng.
Khi này Văn Thủy Dao cũng nhắn tin cho cô: “Chiều nay có muốn đi mua đồ Tết với tớ không? Vui lắm!”
Chu Thanh Thanh: “Tự mua đồ Tết á? Không đi đâu, nhà tớ có dì chuẩn bị hộ rồi, tớ mua nữa lại thành dư.”
Văn Thủy Dao: “Vậy được, cậu đi theo thôi còn tớ mua.”
Chu Thanh Thanh ngẩn người, nghĩ đến khoảng thời gian cô và Ôn Tư Ngật làm việc với nhau. Chuyện anh cay nghiệt nói cô là bình hoa, còn động một tí lại trừ tiền thưởng cuối năm của cô dường như đều là những chuyện đã rất lâu đời rồi vậy.
Thật ra thì cũng không lâu lắm… Nhưng ở thời điểm đó, quả thật cô chưa từng nghĩ họ có thể ở bên nhau vì ngày nào cô cũng hận không thể khiến anh nổ chết! Cô hoàn toàn không nghĩ sau này mình sẽ thích anh, càng không ngờ một người lạnh lùng và bạc tình như Ôn Tư Ngật cũng sẽ yêu cô.
Chu Thanh Thanh đặt đũa xuống, rời khỏi phòng ăn chuẩn bị đi tìm Ôn Tư Ngật. Lúc đi đến phòng khách, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bức tranh hoa hồng đỏ mang sắc thái rực rỡ, tươi đẹp, đậm đà và hoàn toàn trái ngược với phong cách tối giản của cả phòng khách treo trên bức tường trắng như tuyết.
Đây là bức tranh hoa hồng đỏ mà hai người nhìn thấy ở triển lãm tranh lúc cô đi với Ôn Tư Ngật sau khi đưa ra yêu cầu từ chức. Khi ấy hai người còn xảy ra một cuộc tranh luận nảy lửa vì bức tranh này.
Không ngờ anh đã mua lại bức tranh này.
Chu Thanh Thanh lẳng lặng ngắm nhìn một lúc.
Chợt có tiếng bước chân trầm ổn vang lên sau lưng, cô quay người thì thấy Ôn Tư Ngật ung dung cầm một đôi dép đi từ phòng ngủ ra.
Chu Thanh Thanh cười, chỉ bức tranh hoa hồng trên tường: “Ầy, ban đầu chẳng phải có người còn nói trên thế giới có rất nhiều hoa hồng đẹp à, sao còn mua lại nó làm gì?”
Ôn Tư Ngật không phản ứng gì, chỉ bình tĩnh đi đến: “Trên thế giới quả thật có rất nhiều hoa hồng đẹp.”
Anh bế nhấc cô khỏi sàn nhà sáng bóng và để cô ngồi ngay ngắn.
Ánh nắng ấm áp đầu giờ chiều rọi vào qua cửa sổ sát đất.
Ôn Tư Ngật gập gối ngồi xổm xuống, cúi đầu, nắm mắt cá chân cô để mang dép vào cho cô.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản, cứ như đang làm một chuyện gì đó hết sức bình thường.
Sau khi mang dép cho cô xong, anh mới thong thả nói: “Nhưng khiến anh phải hao tâm tổn trí cất giấu, muốn có được cũng chỉ có duy nhất một đóa.”
__
Việc Chu Thanh Thanh ngủ lại ở nhà Ôn Tư Ngật khiến người cuồng con gái như mẹ Chu sinh ra cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.
Bà ở nhà ưu sầu hai ngày trời, luôn có cảm giác cô con gái mình cưng nựng trong lòng bàn tay hai mươi mấy năm nay sẽ bị người ta cướp đi.
Trái lại Ngu Thanh Hành lại rất cởi mở trong vấn đề này: “Con cái rồi cũng phải kết hôn lập gia đình, sao có thể ở với ba mẹ cả đời được.”