Một chiếc Panamera với những đường nét mượt mà và những đường vòng cung sang trọng phản xạ trong bóng đêm đang lặng lẽ đậu dưới một gốc cây đa bên đường.

Chu Thanh Thanh thở phào một hơi dài sau khi mất một lúc lâu mới thành công thoát khỏi sự níu kéo đầy quyến luyến và tiếc nuối, cô đến tôi đi của nhóm nhân viên phụ trách thuộc ban tổ chức, sau đó cô đi ra khỏi phòng tiệc.

Nếu biết trước họ “nhiệt tình” như vậy thì lần này đến cô đã đưa theo vài trợ lý đi cùng để đối phó với họ mới phải.

Vừa đi ra khỏi phòng tiệc đã nhìn thấy chiếc Panamera đang đậu bên đường, sau đó cô thấy Chu Hùng bước xuống xe, chuẩn bị mở cửa xe cho mình.

Cô đi đến định ngồi vào xe, thoáng liếc mắt qua thì thấy Chu Hùng lén lút giơ ngón cái với mình, ánh mắt kiên định và khâm phục của anh ấy như thể muốn nói: Chu Thanh Thanh không hổ là Chu Thanh Thanh, luôn mạnh như vậy!

Chu Thanh Thanh khó hiểu nhìn anh ấy, kết quả Chu Hùng lại không nói câu nào mà quay đầu ngồi lên xe.

Không phải chứ, cô biết là cô rất mạnh rồi nhưng anh có thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra được không?

Cô ngồi vào hàng ghế sau, đây là lần hiếm hoi Ôn Tư Ngật không nhắm mắt dưỡng thần mà chỉ lười biếng ngồi tựa ra lưng ghế, đôi chân dài dưới lớp quần áo đan chéo. Anh cầm điện thoại, hình như đang xem tin tức gì đó. Thấy cô lên xe, anh tiện tay tắt điện thoại đi: “Mệt à?”

Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, lập tức tựa vào vai anh hệt như người không xương.

Sau khi Chu Thanh Thanh ngồi vào, Chu Hùng lập tức khởi động xe.

“Lão Chu, nghe nói anh sắp được thăng chức, chúc mừng anh nha.”

Chu Hùng đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, lộ ra sự vui vẻ mà mắt thường cũng có thể thấy được: “Cảm ơn cảm ơn, đừng chỉ chúc mừng ngoài miệng thôi, chuẩn bị cho tôi một món quà đi.”

Chu Thanh Thanh: “Biết rồi, anh đúng là thẳng thắn.”

Chiếc xe sang trọng chạy vững vàng trên đường, Chu Thanh Thanh bận rộn hơn nửa ngày trời nên lúc này, cô dựa vào vai Ôn Tư Ngật đánh một cái ngáp dài, buồn chán hỏi: “Anh mới xem tin tức gì thế?”

Một người cổ hủ như anh có thể xem gì được chứ, đoán chừng lại là tin tức tài chính – kinh tế gì đó rồi, cô cũng lười xem nên bảo anh kể cho mình nghe xem có gì thay đổi không là được rồi.

Ôn Tư Ngật: “Xem Weibo.”

Chu Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu lên: “Weibo?” Từ khi nào mà một người ngay cả tài khoản Weibo cũng không có như anh lại cảm thấy hứng thú với Weibo vậy?

Cô lập tức cảm thấy hứng thú: “Cho em xem thử với.”

Ôn Tư Ngật mở điện thoại lên đưa cho cô.

Chu Thanh Thanh cầm điện thoại xem thử, một tấm ảnh độ nét cao chụp lúc cô đang vỗ tay trong lễ trao giải xuất hiện trước mắt.

À, hóa ra là đang xem ảnh của cô.

Chu Thanh Thanh lại tựa lên vai anh như người không xương, lướt xuống từng chút từng chút một. Trong lễ trao giải buổi chiều nay, riêng tấm ảnh này đã leo lên hotsearch.

Cô bận rộn với việc xã giao nên chẳng hề hay biết chuyện này.

Trong ảnh, Chu Thanh Thanh đang nhìn lên sân khấu, ánh đèn follow trên trần rọi xuống. Cô nở nụ cười nhẹ, đường nét ngũ quan rạng ngời và rực rỡ, gây ấn tượng mạnh, thậm chí những sợi tóc của cô cũng tỏa sáng dưới vầng hào quang tươi đẹp.

Cư dân mạng bình luận:

“Vãi chưởng, chẳng phải trước đó còn có người đồn Dương Tiếu Di đột nhiên có tài nguyên tốt như thế là vì được người ta bao nuôi à? Hay thật, ai mà ngờ đại gia đứng sau lưng cô ấy lại là! Người! Đẹp! Thế! Này! Chứ!”

“Những người tung tin vịt kia có thể đứng ra nói xin lỗi không thế?”

“Đúng đấy, với những người đẹp thế này, tôi chỉ có một lời: “Xin mời bao nuôi tôi, cảm ơn!”

“Đi ra đi, đại tiểu thư ơi chị hãy nhìn em đi, sinh viên nữ, năm nay 20 tuổi, có thẻ cơm, có thẻ tích điểm, thi cuối kỳ đạt điểm 60 điểm, thành tích xuất sắc, thông minh lanh lợi, trời mưa biết chạy vào nhà, sẽ không khiến chị bận tâm đâu, bao nuôi em bao nuôi em!”

“Đùa gì thế, người ta đã có bạn trai rồi đấy nhá? Tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, mọi người có chắc chắn muốn làm tình địch với thái tử gia Ôn thị không?”

“Huhuhuhuhuhu, tình địch gì chứ, nói khó nghe quá, tôi nguyện ý kết hôn với Thanh Thanh, dù chỉ được làm thiếp.”

“Tiếng vợ này tôi xin gọi trước.”

“Người đẹp thơm thơm ngọt ngọt, hôn hôn moa.”

Chu Thanh Thanh lại cảm thấy rất vui vẻ lúc đọc bình luận, thậm chí cô còn muốn bấm like khi thấy vài lời nịnh hót chiếm được trái tim mình.

Ôn Tư Ngật liếc qua nhìn, lạnh nhạt nói: “Văn hóa Weibo bây giờ nên được chấn chỉnh lại.”

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn đường quai hàm cứng rắn và lạnh lùng của anh, đắc ý hỏi: “Anh ghen à?”

Đừng tưởng cô không biết nhé.

Ôn Tư Ngật vô cảm quay mặt đi, nhìn cảnh đêm nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

Chu Thanh Thanh ghé đến nhìn vào mắt anh, cười cong tít mắt: “Hửm?”

Ôn Tư Ngật kìm lòng chẳng đặng giữ mặt cô, bóp môi cô chụm lại rồi cúi đầu hôn một cái, chiều theo ý cô đáp: “Ừ!”

Chu Thanh Thanh cười cong đuôi mắt, ngồi về lại chỗ của mình.

Sau đó lại nghe Ôn Tư Ngật hỏi: “Sau Tết có tiện để anh đến nhà em thăm hỏi chú dì không?”

Chu Thanh Thanh cố ý không trả lời: “Ừm… Chuyện này hả…”

“…”

Ôn Tư Ngật vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, đuôi mắt và khóe môi đều cong lên trông vừa thoải mái vừa đáng yêu, hoạt bát.

Khiến người ta nhìn mà mềm lòng, không kìm được muốn nhéo má cô một cái.

Chu Thanh Thanh cười tít mắt dựa vào lòng anh, ngửa mặt lên nhìn anh: “Anh muốn đến hỏi cưới à?”

Ôn Tư Ngật ôm lấy eo cô, giọng vô cùng dịu dàng: “Ừ.”

Đôi mắt Chu Thanh Thanh long lanh ánh nước, cô nhìn anh, một sự kiên định mà trước nay chưa từng có bỗng dưng trào dâng trong lòng, cô vui sướng nhưng không kém phần nghiêm túc trả lời: “Vậy thì tiện.”

__

Hết tháng một, mùa xuân càng lúc càng đến gần.

Kể từ khi biết cô đang hẹn hò yêu đương, mặc dù mẹ lúc nào cũng quan tâm hỏi han vài câu nhưng lại không thiết lập giờ giới nghiêm cho cô như trước đây nữa.

Khoảng thời gian cuối năm bận rộn nhất qua đi, gần đây công việc của Chu Thanh Thanh cũng dần giảm bớt, đến thứ sáu là ngày tổ chức cuộc họp thường niên của công ty.

Trong cuộc họp hằng năm lần này, Chu Thanh Thanh uống khá nhiều. Đây là cuộc họp thường niên đầu tiên cô tham gia ở công ty sau khi nhậm chức tổng giám đốc ở Ngu thị, đương nhiên có rất nhiều người đến mời rượu cô.

Lúc cuộc họp thường niên gần kết thúc, Lâm Nguyệt lo âu hỏi nhỏ bên tai cô: “Sếp Chu, sếp vẫn ổn chứ ạ?”

Chu Thanh Thanh cười một tiếng, giọng rất vững vàng: “Không sao.”

Sau đó cô quay đầu bắt tay với một quản lý cấp cao, một số quản lý cấp cao của bộ phận marketing cũng đến trò chuyện với cô: “Tửu lượng của sếp Chu tốt thật.”

Chu Thanh Thanh chuyên nghiệp cười một tiếng: “Đâu có, do tôi cố chịu đựng đấy thôi!”

Lời nói có chút hài hước này khiến bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái và náo nhiệt hơn hẳn.

Khi cuộc họp thường niên kết thúc, tất cả nhân viên lần lượt về nhà, Chu Thanh Thanh quyết định sang phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi một lúc. Chờ đến lúc Lâm Nguyệt đến tìm mình, cô mới đứng dậy: “Đi thôi.”

Suốt đường đi, bước chân Chu Thanh Thanh không hề chệch hướng dù chỉ một chút, thậm chí cô còn dặn dò Lâm Nguyệt đến thứ hai đi làm lại nhớ chỉnh sửa bảng báo cáo của bộ phận marketing. Ngoại trừ khuôn mặt hơi ửng hồng ra thì trông cô chẳng có chút dáng vẻ say xỉn gì cả.

Lâm Nguyệt thấy cô không say thì yên tâm hơn.

Ai ngờ vừa ra khỏi khách sạn, Chu Thanh Thanh đột nhiên ngồi xổm xuống trước một gốc cây.

Khi cuộc họp thường niên kết thúc đã là chín giờ, trời đêm mùa đông vừa tối lại vừa lạnh lẽo.

Lâm Nguyệt vội vàng chạy đến muốn đỡ cô đứng dậy: “Sếp Chu, sếp sao thế ạ? Ngoài này lạnh lắm, chúng ta lên xe trước nhé?”

Chỉ thấy Chu Thanh Thanh lắc lắc đầu, cúi mặt buồn rầu, khó chịu bảo: “Không sao.”

“Tôi chỉ đang suy nghĩ, sao Ôn Tư Ngật còn chưa đến đón tôi, anh ấy không cần bạn gái của mình nữa à?”

“Anh ấy thật quá đáng, tôi sắp chết rét rồi, để anh ấy không có vợ nữa luôn!”

Lâm Nguyệt không ngờ sếp Chu lúc say lại… Đáng yêu như vậy, còn có chút bướng bỉnh: “Sếp Chu, chúng ta nên đứng lên trước đã.”

Nhưng Chu Thanh Thanh vẫn không chịu đứng lên.

Khi cô ấy đang luống cuống tay chân thì một cái bóng dài bỗng nhiên đổ xuống. Quay đầu nhìn thì thấy Ôn Tư Ngật đang đi đến từ trong bóng đêm tối tăm và lạnh buốt.

Lâm Nguyệt lập tức nói: “Sếp Ôn, hình như sếp Chu của chúng ta say rồi.”