Tám giờ sáng, bầu trời Bắc Thành sáng ngời.

Trên đường phố xe cộ qua lại tấp nập như nước, bắt đầu một ngày mới bận rộn và đông đúc.

Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, thỉnh thoảng còn có một trận gió lớn thổi qua, lạnh rét cắt da cắt thịt.

Nhưng trong căn phòng tổng thống ở khách sạn lại ấm áp như mùa xuân.

Tối hôm qua sau khi trải qua cảm giác căng thẳng ban đầu, về sau Chu Thanh Thanh quá mệt mỏi, nằm trong lòng Ôn Tư Ngật vô thức ngủ thiếp đi.

Ngủ rất ngon giấc.

Lớp rèm cửa sổ dày trong phòng được kéo kín, ánh sáng bên ngoài không thể rọi vào dù chỉ một chút khiến không gian mờ mịt và tối tăm.

Chu Thanh Thanh nằm trên gối ngủ rất say, tay vô thức mò sang bên cạnh nhưng không chạm được cái gì nên lại rầu rĩ rụt về. Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không tỉnh giấc.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Ôn Tư Ngật đi từ trong ra với cơ thể còn hơi ẩm ướt. Anh nhìn thoáng qua người phụ nữ ngủ ngon lành trên giường, thay quần áo xong lại đi ra ngoài phòng khách.

Mãi lâu sau, chuông đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, lúc này Chu Thanh Thanh mới mở mắt ra trong tiếng chuông báo thức phiền phức. Cô cầm điện thoại lên xem thử, mới chín giờ sáng.

Trưa nay cô phải tham dự lễ trao giải Kim Tước, bây giờ dậy vẫn còn rất sớm. Cô nhìn sang bên cạnh, không còn thấy bóng dáng Ôn Tư Ngật trên giường nữa.

Chu Thanh Thanh để điện thoại xuống, ngã đầu nằm vào lại trong chăn ấm áp, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Năm phút sau cô mới chậm rãi ngồi dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi rửa mặt xong đi ra, cô nhìn thấy Ôn Tư Ngật đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, áo trắng quần đen, dáng ngồi tùy ý và lười biếng. Khí chất trên người anh cao quý mà thư thả.

Điểm duy nhất hơi nhức mắt đó là vết đỏ sậm nho nhỏ ở cổ dưới cổ áo sơ mi mới tinh trắng như tuyết của anh. Kết hợp với khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ của anh, trông nó lại càng ẩn chứa d*c vọng mờ ám.

Hôm qua sau khi bị anh tạo hai vết, Chu Thanh Thanh cảm thấy không công bằng nên đã quay đầu nằm trong lòng anh và tạo cho anh một dấu.

Hậu quả đó là hai người suýt thì lau súng cướp cò.

Nghe tiếng, Ôn Tư Ngật thuận tay buông cuốn tạp chí xuống, quay đầu hỏi: “Dậy rồi à? Bữa sáng nay em muốn ăn gì?”

“Em ăn cái gì cũng được.” Chu Thanh Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh dậy từ sớm rồi à? Sáng nay có công việc gì sao?”

“Ừ nhưng không sớm như vậy.” Nói đoạn, Ôn Tư Ngật nghiêng người qua hôn lên trán cô một cái: “Hôn chào buổi sáng.”

“À à.” Chu Thanh Thanh gật đầu, không hỏi lại nữa vì dù không có công việc gì thì anh vẫn sẽ dậy sớm, cô thấy cũng chẳng lấy làm lạ.

Sau đó Chu Thanh Thanh mới biết tối qua lúc ngủ cô cực kỳ không an phận, hai tay hai chân cứ phải quấn lấy người anh mới ngủ được.

Hệt như miếng kẹo dẻo dinh dính vậy, rất bám người, ở một mức độ nào đó mà nói thì cũng rất khó chịu.

Bữa sáng đã được nhân viên mang lên, có cháo trắng hầm đặc, trứng ốp la, lạp xưởng, sữa bò, tiểu long bao. Ngoài ra Chu Thanh Thanh còn gọi thêm một số món đặc sản ở Bắc Thành như tào phớ, canh nội tạng dê, nước đậu xanh.

Chu Thanh Thanh ăn vài miếng tiểu long bao lót dạ trước, sau đó múc một muỗng nước đậu xanh uống thử.

“Ọe…”

Quả nhiên, bất kể là lần thứ bao nhiêu uống nước đậu xanh thì cô vẫn không thể thưởng thức nó nổi.

Ôn Tư Ngật thấy vậy bèn bưng sữa bò đã hâm nóng đưa cho cô: “Em nên uống sữa bò thì hơn.”

“Được.”

Chu Thanh Thanh uống non nửa ly sữa bò mới dần át được mùi vị kia. Lúc này Ôn Tư Ngật hỏi: “Chiều nay em tham dự lễ trao giải Kim Tước à? Ngu thị đầu tư tác phẩm gì vậy?”

Chu Thanh Thanh lắc đầu: “Không phải.”

Ôn Tư Ngật ngước mắt nhìn cô.

Chu Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Em trốn anh, lén lấy một giải ảnh hậu đó.”

Ôn Tư Ngật nhìn cô vài giây.

Không nói gì.

Sau đó anh ung dung gắp cho cô một miếng trứng.

Chu Thanh Thanh trừng mắt nhìn anh: “Anh không tin hả?”

Biểu cảm của anh là sao đây!

Ôn Tư Ngật thờ ơ nói: “Mức độ khó tưởng tượng nổi về việc kỹ năng diễn xuất vụng về của em có thể đạt giải ảnh hậu không thua kém gì việc nước Mỹ chọn một tổng thống mới là người châu Á.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Anh còn biết so sánh nữa đúng không?

Quá đáng thật.

Kỹ năng diễn xuất của cô tệ đến thế sao? Cô không tin!

“Sao em lại cảm thấy em kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt nhỉ.” Chu Thanh Thanh đột nhiên cười tít mắt bảo: “Ít nhất có thể lừa được anh.”

“Ừ.”

Ôn Tư Ngật cười, không phản bác: “Vậy em lừa nhiều hơn chút nữa đi.”

“…”

Ăn sáng xong, Chu Thanh Thanh nhờ nhân viên đem những bộ vest mà cô mang đến đi là phẳng, ngoài ra còn có người mang thêm vài bộ lễ phục cao cấp mới đến.

Chọn tới chọn lui một hồi cô vẫn không thể quyết định được nên mặc bộ nào để có thể thể hiện khí chất cao quý nhưng vẫn khiêm tốn của cô và phong thái xinh đẹp mà điềm tĩnh của một nữ lãnh đạo.

Trái lại Ôn Tư Ngật rất kiên nhẫn chờ cô chọn từng bộ một.

Gu thẩm mỹ của cô trong việc phối quần áo và trang sức luôn rất tốt, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ cho phép ai xen vào bình luận. Nếu có ý kiến với cách phối đồ của cô thì cô sẽ cực kỳ không vui.

Trước đây khi cô còn làm trợ lý cho anh, đa số thời điểm cô đều là người phối quần áo cho anh.

Chọn tới chọn lui, Chu Thanh Thanh vẫn chọn một bộ vest khá trang trọng, cô được mời làm khách quý trao giải với tư cách là một doanh nhân, không phải là sao nữ lên sân khấu nhận giải, vì thế không cần thiết phải mặc lễ phục cao cấp.

Trong thời gian Chu Thanh Thanh đi thay quần áo, Chu Hùng gõ cửa một cái rồi đi vào: “Sếp Ôn, sáng nay chúng ta có một cuộc hẹn đàm phán với sếp Lưu, chưa đến 20 phút nữa có thể xuất phát rồi.”

“Được, tôi biết rồi.” Ôn Tư Ngật gật đầu.

Thông báo xong, Chu Hùng tinh tế đóng cửa lại.

Không lâu sau, Chu Thanh Thanh đã thay một bộ vest và đi ra, mái tóc dài ngang vai uốn xoăn sóng lớn xõa sau lưng, trên tai đeo một đôi hoa tai thiết kế hình giọt nước rất đơn giản nhưng không hề nhàm chán. Trên ngực cô cài một ghim áo kim cương của Bulgari. Một sự kết hợp rất tối giản, tự nhiên, phóng khoáng mà không làm mất đi vẻ cao quý. Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa trang điểm trắng nõn và xinh đẹp, tựa như hoa hồng lặng lẽ nở rộ vào buổi sớm.

“Đẹp không anh?”

Ôn Tư Ngật quan sát kỹ cả người cô vài giây: “Đẹp.”

Chu Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh anh với tâm trạng vui vẻ: “Khi nào anh đi làm?”

Ôn Tư Ngật giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Không đến 20 phút nữa.”

“Hả, nhanh vậy à?”

“Không tính là nhanh.”