“Nhăm nhăm, ngon quá”
Miệng Feitao dính đầy vết đồ ăn, khuôn mặt trắng và dễ thương của cô tràn ngập sự hạnh phúc. Những miếng đậu phụ rán này dường như có thể lấp đầy cái bụng nhỏ của Feitao. Cô xoa cái bụng của mình, và thế là cô đã ăn hết tất cả miếng đậu phụ rán do ông chủ làm. Lắc lư ba chiếc đuôi trắng mềm mại, cơ thể nhỏ nhắn của cô run nhẹ, vô tình ‘ợ’ một cái, hơi đỏ mặt một chút, cô liền che miệng nhỏ của mình lại bằng tay áo. Ăn no làm cho cô không nhịn được mà ợ một cái.
“Bé thiên thần nhỏ dễ thương của tôi ơi, bé có hài lòng về bữa ăn không? Nếu bé chưa no, người hầu trung thành này của bé sẽ lăn vào bếp làm một mẻ khác cho bé”
“Không cần đâu”
Ánh mắt trìu mến của ông chú trước mặt Feitao khiến cô cảm thấy nổi da gà. Cô không nhìn mà vẫy tay.
“Tôi đã ăn đủ rồi, cảm ơn vì sự hiếu khách” nói xong, Feitao lấy ra một vài đồng xu từ tay áo của mình và ném chúng cho ông chú chủ cửa hàng.
“Đây là tiền trả”
“Là sao? Làm sao mà tôi có thể lấy tiền của bé được?” ông chủ vội đưa lại tiền.
“Hãy giữ nó đi” khuôn mặt tươi cười của Feitao đầy chân thực. Giọng của cô vẫn dịu dàng, vẫn toát ra sự quyến rũ làm say đắm trái tim và tâm hồn của người khác.
“Đây là mệnh lệnh, hiểu chưa?”
“Hiểu... Người hầu đã hiểu rồi”
“Được rồi, tôi đã no nên giờ tôi sẽ rời đi. Chú sẽ tự trở lại bình thường mười phút sau khi tôi rời đi”
“Tuân lệnh, người hầu này sẽ luôn giữ niềm trung thành và chờ ngài quay lại”
“Tôi không quay lại đâu vì vậy chú đừng đợi, đi ngủ đi” nói rồi Feitao ngáp. Bụng được lấp đầy làm cho cô rất buồn ngủ rồi. Sau khi rời khỏi tiệm, cô đóng cánh cửa lại rồi quay lại nhà thờ để ngủ.
Mười phút sau, đôi mắt say xỉn của ông chú dần quay trở lại bình thường, đôi mẳt ấy chứa đầy sự trống rỗng nhìn ngó mọi thứ xung quanh, đây đúng là cái tiệm tạp hóa cực kỳ quen thuộc của ông. Nhưng... tại sao ông lại đang cầm đĩa ăn dở trong tay?... Ký ức của ông dần ùa về như một cơn thủy triều chảy mạnh, những ký ức đó quay về, và rồi ông chú dần nhớ lại những gì đã xảy ra, khuôn mặt của ông đột nhiên trở nên sợ hãi.
“Con hồ ly, con hồ ly! Có một con hồ ly!” ông chú đặt đĩa ăn xuống, lấy hai tay trùm đầu, mò mẫm từ trên xuống “Đầu, đầu mình còn không vậy?!”
“Ahhh, hồ ly sẽ không hút dịch não tôi chứ?!”
“Không được, tôi rất thông minh mà”
Ông chú đẩy cửa ra và chạy thẳng đến Tòa án trung tâm ngay trong đêm, ông bước vào sau khi trả phí.
“Ồ, đây không phải là ông chủ của cửa hàng tạp hóa sao? Có chuyện gì vậy? Nếu không ngủ được thì cứ thoải mái đến trò chuyện với hai người trực đêm chúng tôi”
Thấy người đến là người quen, hai kỵ sĩ của tòa án nói đùa.
“Huhu... Tôi đến đây để báo cáo một tội ác khủng khiếp!”
“Ồ? Báo cáo tội ác à?” nghe vậy hai kỵ sĩ liền nghiêm túc “Nhà ông có trộm à?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì ông còn may mắn đấy, hên là tên trộm không đuổi theo” nói rồi
kỵ sĩ đứng lên.
“Chúng tôi sẽ qua đó ngay”
“Không, không cần, tên trộm đó đã bỏ chạy từ trước đó rồi”
“Chạy nhanh thế? Có vẻ hắn là một tên trộm không có tâm với nghề lắm, ông vẫn còn nhớ tên trộm đó trông như thế nào chứ?” kỵ sĩ hơi nhíu mày.
“Nhớ!” với vẻ ngoài gây ấn tượng như vậy, ông vẫn có thể nhớ dù đã già.
“Kẻ trộm nhỏ trông giống như một cô bé với mái tóc trắng, một đôi tai cáo trên đầu và ba cái đuôi cáo lớn phía sau! ” ông chủ quán vừa nói vừa xua tay.
“…” hai kỵ sĩ đột nhiên nhìn ông chú với vẻ kỳ quái.
“Này, tôi đã mô tả tên trộm xong rồi, sao không nói gì thế? Ít nhất là phản ứng một chút đi chứ?”
“Hiểu mà, ông cứ tiếp tục” hai kỵ sĩ ra hiệu tiếp tục “Anh không biết đâu, lúc đầu tôi tưởng nó là con chó nhưng thì ra không phải. À! cô ấy có vẻ tức giận. Cô ấy còn dọa sẽ hút não tôi!”
“...Ông nói, con hồ ly này trông giống như một cô gái?”
“Phải, nhìn bề ngoài thì có vẻ như thế, nhưng nó là một con hồ ly, thực sự là một con hồ ly! Đuôi và tai của cô ấy chuyển động giống như thế này!” theo lời nói, cánh tay của ông chú mô tả sống động cái đuôi của Feitao lúc đó.
“…” hai người kỵ sĩ ngồi trên ghế ngả người về phía sau cùng lúc.
“Này, nói gì chứ! Tôi sẽ cảm thấy sợ nếu như hai người không nói một lời nào, tôi còn không biết dịch não đã bị con hồ ly kia hút chưa nữa! Trời ơi, Kỵ sĩ Bình minh của tôi! Làm sao điều không may này có thể đến với tôi! Nếu não tôi bị hút, sẽ lại có một kẻ khờ xuất hiện trên thế giới!”
“ppffff…“ một trong hai kỵ sĩ không nín cười.
“Cười cái gì hả?”
“À ừm, tôi vừa nhớ lại một khoảng khắc thú vị của tôi” kỵ sĩ cười và giải thích.
“Cái gì?”
“Tôi vừa mới kiếm được một người”
“Ppffff…”
“Anh lại cười cái gì vậy??”
“Tôi cũng vừa nghĩ đến khoảnh khắc hạnh phúc của tôi.”
“Cái gì?”
“Tôi cũng vừa kiếm được một người”
“Người mà hai anh đang nói đến là cùng một người à?”
“Không, không, không... Ừm,c húng tôi kiếm được cùng một ngày”
“Này này!” ông chủ cửa hàng rõ ràng khó chịu.
“Tôi không đùa đâu!”
“Cái con hồ ly mà ông đề cập, cô ấy có đẹp không?”
“Cô ấy không phải là không đẹp, cô ấy!... Nói thế nào nhỉ? Hmmm, giờ nghĩ lại, con hồ ly đó có vẻ rất đẹp, nhưng trước đây vì quá hoảng sợ và không chú ý nhiều đến ngoại hình, nhưng bây giờ nghĩ lại thì…”
“Được rồi, ông chủ tiệm, chúng tôi không trêu ông nữa, nhưng chúng tôi có trách nhiệm nói với ông rằng không có cư dân và chủng tộc nào ở Thành Batis là không phải nhân loại, chưa kể đến hồ ly, sinh vật không có thật, cho dù chúng có tồn tại hay không cũng không quan trọng ” mộy kỵ sĩ dang tay nói.
“Nhưng tôi thực sự đã thấy nó! Và cô ấy cũng đã ăn hết tất cả các món ăn đậu phụ rán mà tôi đã làm! Cái này không thể giả được phải không?!”
“Được rồi, được rồi, vì ông rất chắc chắn nên chúng tôi sẽ cử người đến điều tra” kỵ sĩ khẽ thở dài. Hồ ly chỉ có ở Kyushu, chưa kể đã lâu không xuất hiện trên thế giới, điều này khiến nhiều người quên đi sự tồn tại của chúng và nghi ngờ tính xác thực của nó, chứ đừng nói đến cửu vĩ hồ.
Trong mắt của các kỵ sĩ, đó chỉ là trò đùa, có lẽ ông chủ quá keo kiệt, dẫn đến bị một đứa trẻ trong thị trấn ghét, rồi lên kế hoạch chơi khăm. Còn hút não hay gì đó thì còn ngớ ngẩn hơn. Nếu thực sự bị hút, thì ông ta còn sống như bình thường không?
“Ơ, khoan đã… ” ông chú đang tức giận chạm vào túi của mình và lại hét lên với hai kỵ sĩ đang đi tìm người cùng điều tra.
“Hả? Sao thế? Ông có muốn nói thêm gì không?”
“Không, nhưng mà…” ông chủ cầm lấy vài đồng xu đồng trong túi và suy nghĩ.
“Mà thôi, tôi sẽ không báo cáo việc này”
“Sao nữa thế, ông chủ tiệm? Không phải ông vừa hét lên về việc con hồ ly đang muốn hút não ông à?”
“Không phải là vậy” ông chú giơ đồng xu trên tay lên “Cô ta đã trả tiền đồ ăn cho tôi, vì vậy không cần phải đi điều tra đâu”
“Trước đó tôi nghĩ cô ta là kẻ trộm. Nhưng đã trả tiền nên cũng chẳng sao. Đã trả tiền ăn thì dù có là hồ ly thì cũng được”
“…” hai kỵ sĩ không biết nên nói gì.