'Cứ làm theo bản năng đi, tại sao lại đối xử tệ với chính bản thân?’
Giọng nói quyến rũ vang lên bên tai Feitao khiến cô cảm thấy đôi tai cáo của mình run run. Cô lắc lắc đôi tai, cảm thấy giọng nói này nghe có chút quen thuộc, đã nghe ở đâu rồi nhưng lại không nhớ. Cô bất giác đi theo âm thanh đó, đi ra khỏi sân nhà thờ.
"...Huh…huh…!" mũi nhỏ của Feitao không ngừng ngửi, dường như có một mùi hương giống như sợi dây trong không khí, kéo lấy chiếc mũi nhỏ của cô. Feitao vẫn còn có chút do dự nhưng những lời nói nhỏ bên tai cùng cơn đói đã làm cô mất đi lý trí lúc này.
Đói, đói, đói, đói quá...
Feitao đói đến mức sắp trở thành một cái gì đó khác biệt sau khi thức tỉnh huyết mạch hồ ly, những suy nghĩ và nhận thức của cô dường như đã trải qua biến đổi mà cô cũng không nhận ra. Giống như hiện tại, bị điều khiển bởi những lời thì thầm đó, cô không nghĩ đến điều gì khác ngoài việc lấp đầy cơn đói của mình.
Mùi thơm đến từ hướng này, chắc chắn ‘cái đó' ở hướng đó!
Feitao chạy ra khỏi sân nhà thờ, chạy vào con đường tối. Cái chuông buộc ở mắt cá chân cô lắc lư theo những bước chân. Tiếng chuông nghe giòn giã dễ chịu.
May mắn là đường phố và ngõ hẻm vắng vẻ vào nửa đêm, nếu không thì cả thành sẽ bất ngờ vì phát hiện một con hồ ly nhỏ tóc trắng đang đói chạy quanh lúc nửa đêm, và có thể trở thành tin nóng của ngày mai, đến lúc đó sẽ bị Toà án giam giữ.
Mối quan hệ giữa đế quốc và đất nước hồ ly không được tốt lắm, chưa kể đến việc ở các quốc gia khác, các vị thần của các nơi khác đều có hình tượng không mấy tốt đẹp. Ví dụ như cửu vĩ hồ được đồn đại là thích hút dịch não của những người đàn ông trưởng thành trong đế quốc.
Khi đến Kyushu, danh tiếng của hồ ly đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất không bị coi là nguy hiểm. Xét về danh tiếng, Cửu Vĩ Hồ tốt hơn Huyết Tộc rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể nói là tốt hơn một chút, hơn nữa ma lực của huyết mạch hồ ly quả thực có rất nhiều mị lực dẫn đến nhiều nơi bất kể loài hồ ly nào cũng bị con người coi là biểu hiện của sự vô liêm sỉ.
Tất nhiên không phải ai cũng ghét hồ ly. Nhóm người ghét hồ ly nhiều nhất là phụ nữ, còn đàn ông thì…
Feitao chạy đến trước cửa một cửa hàng ở trung tâm chợ, chắc chắn rằng mùi hương đó đến từ đây. Đôi tai cáo mềm mại màu trắng hồng lắc lắc. Cô nhìn lên và nhìn thấy dòng chữ 'Cửa hàng tạp hóa' được viết bằng chữ đế quốc trước cửa hàng. Nhìn ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ, có vẻ như chủ quán vẫn chưa đi ngủ.
“Tí tách…tí tách...”
Hmm? Tiếng gì vậy?
Feitao nhìn xuống chân mình và phát hiện một mảng đất bên cạnh chân đã ướt đẫm... Thì ra là nước miếng của cô.
Feitao lấy tay áo lau đi nước miếng dính khóe miệng, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cửa sổ, cuối cùng cô cũng không nhịn được. Cô chạy đến và gõ cửa.
"Xin lỗi, có ai không?” Feitao hỏi, giọng điệu cố tình mang theo một chút đáng thương và quyến rũ, ngay cả cô cũng không nhận ra hành vi của mình.
"Xin lỗi, xin hãy mở cửa"
"Ai vậy? Đã muộn lắm rồi" một lát sau, tiếng bước chân vang lên càng ngày càng gần, rồi cánh cửa mở ra, một ông chú bụng phệ liếc nhìn không thấy ai, cúi đầu xuống lại thấy Feitao đang gõ cửa.
"Con nhà ai đây? Không thấy cửa hàng đóng cửa à? Đêm hôm khuya khoắt còn đeo một đôi tai chó, trông thật đáng sợ" chủ quán nhíu mày. Tai chó?!... Nghe thấy tai mình bị so sánh với chó, nụ cười của Feitao cứng đờ, cô lập tức chống nạnh, tức giận nhìn người đàn ông. Cho dù không nhận ra cô là con hồ ly cao quý thì ông cũng không thể đánh đồng cô với con vật như chó chứ?! Ông chú ngốc nghếch này cần phải bị trừng phạt.
"Ông chú? Chú cho rằng tai của tôi là giả sao?" Feitao lấy tay che miệng, mỉm cười ngay, một đôi tai cáo lắc lư như cần gạt nước trên kính chắn gió. Cô cũng khoe ra ba cái đuôi lớn mềm mại phía sau.
"Cô, cô?" dù cô gái trước mắt rất và dễ thương nhưng ông chú vẫn bị sốc trước cảnh tượng này.
"Cô, cô là cái thứ gì?!"
"Quá đáng quá! Dùng từ 'thứ' để miêu tả một cô gái xinh đẹp" ông chú lùi lại từng bước, Feitao tiến lên từng bước với nụ cười trên môi, từng bước bước vào cửa hàng với vẻ cao quý.
"Cô là?..."
"Tôi là một hồ ly trong lời nói của người đời~" Feitao với đôi bàn tay nhỏ nhắn phát ra tiếng khịt mũi ‘hung dữ’.
“Á!" nhận ra tai và đuôi Feitao không phải là giả, ông chú tái mặt sợ hãi, định hét lên kêu cứu và tất nhiên Feitao sẽ không cho ông chú thực hiện. Ngay khi ông chú chuẩn bị hét lên, Feitao đã chớp đôi mắt và hôn gió về phía ông chú.
"Chu~"
"Uh…Uh-huh." Cái hôn bay qua khuôn mặt của ông chú, sau khi sửng sốt một lúc, vẻ mặt trở nên đờ đẫn. Đôi mắt của ông xuất hiện một hình trái tim lớn, hoàn toàn bị thu hút bởi Feitao trước mặt.
"Này ông chú~" Feitao hét lên với giọng điệu quyến rũ.
"À ừ! Tôi đây!"
“Chú, tôi đói, chú có thể chuẩn bị đồ ăn cho được không ~?"
"Được chứ!" ông chú gật đầu, vội vàng đi vào bếp sau, một lát sau bưng một đĩa đồ ăn lớn đi ra.
Feitao bỏ qua tất cả các loại đồ ăn khác và chỉ dán mắt vào mấy miếng đậu phụ rán ở rìa đĩa, mắt cô chợt sáng lên.
"Đậu phụ rán, đậu phụ rán~" lau nước miếng tràn ra, Feitao định đưa tay ra để lấy nhưng lại phát hiện mình không đủ cao, thậm chí còn không thể với tới đĩa, thế là cô giơ chân lên, đá nhẹ vào đầu gối của ông chú.
"Chú, tôi không thể với tới được, chú có thể hạ xuống được không?"
"Được chứ! Thiên thần của tôi! Ông chú nhìn Feitao, hạ đĩa xuống ngang bằng cô"
Feitao nổi da gà. Nếu không phải để lấp đầy cái bụng của mình thì cô sẽ không bao giờ quyến rũ ông chú bụng phệ này.
"Phù~ Cuối cùng cũng được ăn!" mắt Feitao sáng lên, không cần đến dụng cụ ăn uống, chỉ dùng ngón tay kẹp mấy miếng đậu phụ rán vào miệng. Quả nhiên... đậu phụ rán vẫn là hợp với cô nhất!