"Chính ông là người đã ép họ đến đường cùng, giờ ông lại muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”

"Tôi..." thẩm phán im lặng hồi lâu, người mặc giáp kỳ lạ trước mặt ông ta đang nghiêm túc cho dù không phải là cấp trên của mình nhưng lời nói của anh ta tràn đầy khí thế khiến ông cảm thấy có phần sợ hãi và thậm chí nuốt lại lời giải thích đang định nói.

"Ai đã dạy ông viết những từ cam kết mơ hồ vậy để lừa dối người dân?" Fite đập xấp giấy xuống bàn một tiếng rầm.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, viết giấy tờ phải viết dễ hiểu để mọi người có thể hiểu được, ông đang cố lừa ai bằng những giấy tờ như này?"

"Đừng quên rằng những người đã lập ra tòa án lúc đầu chính là người dân, ông lại bắt nạt họ như vậy chẳng phải là đang bắt nạt chính mình ngày trước sao?"

"Điều gì đã khiến ông trở nên như vậy?"

"..." thẩm phán há miệng nhưng không nói được lời nào, rõ ràng định nói lời giải thích nhưng không biết vì sao lại... Dưới lời nói của Fite, ông ta không dám cãi lại. Thật kỳ lạ khi những lời này lại nói từ người trước mặt nhưng anh ta nói với một sự tự tin như thể anh ta thực sự có tư cách để nói như vậy.

"Thầy... Anh Fite, tôi sẽ lo phần còn lại” thấy bệnh nghề nghiệp của thầy lại tái phát, Nia đứng dậy và nói tiếp.

"…" Fite sau đó mới ý thức được bây giờ anh không đủ tư cách và nghĩa vụ để nói vậy nữa, vì thế anh ngồi lại chỗ cũ không nói gì.

“Bỏ qua vấn đề này, ông thẩm phán, tôi nghĩ ông cần phải giúp những người tội nghiệp này đoàn tụ với gia đình của họ"

"Đã qua ba năm, dù thế nào đi nữa đã đến lúc những người đàn ông trong các gia đình phải trở về” là vệ sĩ của Nữ hoàng, Nia nói với giọng uy nghiêm.

"Nhưng…"

"Không nhưng gì hết, trừ khi ông muốn Nữ hoàng biết về vấn đề này" Nia cười một cách lạnh lùng.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức, ngài Nia…” thẩm phán mím chặt đôi môi tái nhợt của mình. Ông ta không muốn gặp rắc rối và cũng không dám cãi lại Nia. Cô là vệsĩ riêng của Nữ hoàng, nếu nữ hoàng muốn trừng phạt thì với tư cách một vị thẩm phán nhỏ bé, sự việc sẽ khác đi. Đến lúc đó, ít nhất cũng sẽ mất đi chức vị thẩm phán và tệ nhất là sẽ mất đi tính mạng và tài sản. Nó không hề đáng…

"Tuy nhiên, ngài có bao giờ nghĩ rằng có thể những người đàn ông vào quân đội đã lập được nhiều chiến công và không muốn về nhà không... Nếu vậy thì tôi không thể làm gì”

"Thật nực cười" Nia nói "Ông thẩm phán, ông đang nghi ngờ trí thông minh của tôi sao? Ý ông là những người không ngần ngại nhập ngũ để có tiền chăm sóc gia đình sẽ bỏ rơi vợ con vì tiền tài sao?”

“Logic đó có thuyết phục được chính ông không?”

"... Tôi hiểu rồi” Biết rằng tiếp tục tranh cãi sẽ khiến Nia tức giận, thẩm phán không còn lựa chọn nào khác đành phải làm theo. Bước ra khỏi tòa án ở thành Batis, vẻ mặt của Fite và Nia đều có chút khó chịu. Là một trong những đồ đệ của Fite, Nia cũng xuất thân từ tầng lớp thấp kém, cô ấy rất ghét những kiểu áp bức người dân.

Hai người tới ngồi trong công viên.

"Thầy đừng lo lắng, em sẽ ở lại thành Batis vài ngày và thúc giục thẩm phán của thành Batis xử lý vấn đề này"

"Ừm"

"..."

"Beatrice, cô ấy dạo này ra sao?" im lặng một lúc, Fite lên tiếng, ở cùng với người quen cũ, rất dễ sẽ nói về quá khứ.

"Nữ hoàng vẫn ổn, dưới sự chỉ đạo của ngài ấy mọi thứ đều ổn định"

"Ừm" Fite gật đầu "cô ấy ổn là được"

"… Thầy, tại sao thầy lại rời khỏi đế quốc?” Nia nghĩ mãi về điều đó, không thể không hỏi.