"Thẩm phán, có báo cáo rằng Tòa án đã áp bức, lừa dối người dân bằng những cam kết vô lý, không tuân thủ quy tắc và không duy trì được công bằng trong việc thực hiện các nội dung của cam kết, ông có lý do gì để giải thích cho vấn đề này?"

"Cái gì?..." thẩm phán thành Batis sững sờ nhìn chằm chằm vào Nia và người ngồi đối diện bên kia bàn đang bình tĩnh uống trà. Tại sao hôm qua kỵ sĩ hoàng gia cấp cao này lại nói chuyện với anh ta? Sáng sớm nay nữ kỵ sĩ đã đến đây và liệt kê tất cả những điều trước mắt trong khi chưa khi kịp ngồi một lúc, cô ấy định ra lệnh phạt vì vấn đề này. Nữ kỵ sĩ còn dẫn theo một người không rõ lai và không biết có liên quan không. Thẩm phán nhìn người mặc giáp ngồi cạnh Nia đang khoanh tay trông khá cách kỳ lạ. Chuyện gì đây?

Dù ông có phản đối thế nào thì anh ta là do Nia đưa tới nên không làm gì được. Thẩm phán thấy cách nói của Nia là ‘Ông giải thích vấn đề này như nào’ thay vì ‘Ông có ý kiến gì về vấn đề này' cho thấy trong mắt nữ kỵ sĩ ông đã bị kết án về những tội ác này, hiện tại cô ấy chỉ muốn xem ông sẽ giải thích thế nào.

Cái quái gì đang xảy ra thế?

"Ngài Nia, tôi không biết gì về tất cả những chuyện đó" thẩm phán nói với vẻ khó xử.

“Ông không hề biết gì về chuyện này không có nghĩa là không có tội.” nghe Thẩm phán giải thích, vẻ mặt Nia không thay đổi. Dù là thật sự không biết hay nhắm một mắt mở một mắt, đây đều là không làm tròn trách nhiệm. Nếu Nia quay lại báo cáo cho Nữ hoàng thì liệu ông ta còn có thể làm Thẩm phán không?

"Ngài Nia, xin hãy giải thích rõ đang có vấn đề gì"

"Những người dân bị đuổi ra khỏi thành và sống ở ngoại ô, ông đã quên họ rồi sao?"

“Về vấn đề này, người nhà của những người dân đó đang mắc phải bệnh lạ. Tòa án tuân thủ nguyên tắc giúp đỡ bất cứ khi nào có thể và đã cho họ ở mức cao nhất”

"Cái gọi là tạo điều kiện là gửi những người đàn ông trong gia đình họ ra chiến trường, rồi bỏ mặc người bệnh à?" Nia hơi cau mày nói với giọng chất vấn.

"Ngài Nia, ngài không biết rõ về vấn đề này, cho đến nay chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách chữa hoàn toàn cho bệnh kỳ lạ đó, thực tế chúng tôi đã làm mọi thứ có thể để cứu bệnh nhân" thẩm phán giải thích với vẻ ngây thơ.

"Vậy ông đã không có khả năng chữa được, tại sao ngay từ đầu lại hứa với bọn họ và ký cam kết?"

"Ngài Nia, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng thật sự khó khăn. Hơn nữa, những cam kết đó cũng là tự nguyện ký, tôi dám thề với Kỵ sĩ bình minh rằng chúng tôi chưa bao giờ ép những người dân này ký" nói tới đây thẩm phán đặt tay lên ngực, tỏ thái độ thành kính.

"Theo quy định của Tòa án, các cam kết không được viết mơ hồ không rõ, phải đưa ra các tiêu chí rõ ràng" Nia chưa kịp nói gì thì Fite, người vẫn đang im lặng đã lên tiếng.

“Nhìn tình hình hiện tại, Thẩm phán và cấp dưới đã làm việc không đúng"

"Việc này... Được rồi, anh cũng đang nói vấn đề này quả thực trái với quy định của tòa án, ngày mai tôi sẽ đi hủy bỏ các cam kết đã ký" vì Fite là người do Nia đưa đến, thẩm phán chỉ có thể tôn trọng anh ta.

“…Hả?” Fite nhìn thẳng vào ông thẩm phán.

"Cô Nia từ xa đến lại xảy ra vấn đề như vậy, công tác làm việc cũng quá cẩu thả, những người này không cần phải tiếp tục làm việc ở tòa án nữa, hôm nay… sa thải hết những người này đi" không hiểu sao bị Fite nhìn chằm chằm khiến ông thẩm phán cảm thấy bị áp lực, rõ ràng anh ta chỉ là một người không rõ lai lịch.

"Cẩu thả?... Anh nghĩ đây là 'cẩu thả' à?"

"Vậy ông nghĩ sao?" Fite lắc đầu.

“Tôi không thể không nói. Theo ý kiến của tôi, họ không dám công khai vi phạm quy định nếu không có sự ủng hộ hay bao che của bất kỳ ai”

“…Ý anh là sao?” nghe vậy, vẻ mặt thẩm phán trông xấu đi rõ ràng "Anh là bạn của ngài Nia, tôi tôn trọng quyền lên tiếng của anh, nhưng nếu anh muốn lên án sự vô tội của người khác thì xin hãy đưa ra bằng chứng xác thực"