Fite nhìn quanh nhà hàng, sàn được trải bằng lụa, ghế bọc lụa cao cấp, trên bàn ăn có hai chai rượu vang đỏ, ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu lên những bức tranh quý giá, ánh nến lung linh tăng thêm phần ấm áp cho không khí.

Không gian sang trọng của phòng VIP thực sự rất đặc biệt, vừa bước vào đã cảm nhận sự sang trọng. Phòng như vậy chắc chắn rất đắt tiền, không phải là nơi mà người bình thường có thể đến được. Nhưng trước đây đều là người khác mời anh ăn, anh cũng không chú ý nhiều đến giá tiền.

Fite nhìn Nia, người đang ngồi đối diện bên kia bàn. Đặt phòng riêng chứ không phải ở sảnh chính nghĩa là cô có nhiều điều muốn nói với anh. Anh lặng lẽ nhìn Nia đang đặt món với người phục vụ. Sau khi người phục vụ ra ngoài và đóng cửa, trong phòng trở nên yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ mọi tiếng động.

"Giờ thì có thể bỏ mũ giáp ra được chưa?" Nia nhìn vào khe hở của mũ giáp, mặc dù rất chắc chắn, nhưng cô vẫn muốn một câu trả lời rõ ràng.

“...” tiếp tục giấu cũng không có ý nghĩa gì, danh tính đã bị lộ, dây chuyền Christine đưa cũng không thể giả mạo người khác ngoài chính mình, vậy thì chỉ có thể nói ra sự thật. Thế nên sau khi nghe Nia hỏi, anh do dự một lúc rồi từ từ đặt tay lên mũ giáp, bỏ nó ra.

"Thầy…” Nia bật dậy "Thật sự là thầy?!"

Trong giọng nói của cô đầy niềm vui và ngạc nhiên nhưng cũng mang theo một chút bối rối. Tại sang thầy trông càng trẻ hơn trước…

Nia cảm thấy nghi ngờ chính mình, cô đã thấy vẻ ngoài của Fite nhiều lần, thời gian đã để lại những dấu ấn không phai trên khuôn mặt thầy, người trước mặt thực sự là của thầy mình, nhưng... Thầy quá trẻ, như thể là thầy của hai mươi năm trước, khi còn là một chàng trai phong độ. Dù đã chắc chắn là thầy của mình nhưng Nia cảm thấy rất khó hiểu.

Kiểu như Fite làm thế nào có thể hồi sinh, sao sau khi hồi sinh lại không trở về tiếp tục công việc mà lại đến nơi xa làm giáo sĩ?

Nia không thể hiểu những điều này, cô là một người khá điềm tĩnh nhưng sau khi vui mừng cô nhìn Fite với vẻ dò xét.

Fite biết Nia có rất nhiều câu hỏi, anh sẽ lần lượt trả lời, dù sao anh cũng hy vọng cô sẽ giữ bí mật cho mình.

"Ừm cũng đã lâu rồi" nghĩ mãi Fite cũng không nghĩ ra cái gì để nói với một đồ đệ lâu không gặp, mãi mới nói được một câu chào. Anh không giỏi ăn nói.

"Thầy, thầy thực sự không… chưa chết?" khi nói từ ’chết’, Nia nghĩ lại rồi nói theo cách lịch sự hơn. Fite lắc đầu. Sao lại như vậy?... Hay là người trong tang lễ không phải là thầy mình?

Không đúng, Nia chắc chắn rằng người được Nữ hoàng Beatrice tự tay chôn cất chính là Fite, không thể sai được. Nhưng sao lại thế này?

“Có vẻ như em có nhiều câu hỏi” thấy Nia muốn hỏi lại thôi, Fite đành nói trước “Cứ hỏi đi không sao đâu”

“Thưa thầy, thầy đã hồi sinh như thế nào? Làm thế nào thầy ra ngoài được?” nghe vậy Nia liền hỏi.

Không sai, Nia không chỉ tò mò về cách Fite sống lại mà còn tò mò về việc làm thế nào mà có thể ra khỏi lăng mộ.

“Tôi vốn chưa thực sự chết, ra khỏi lăng mộ thì đã dùng một số cách” Fite không nói thẳng ra, Nia nghe vậy cũng hiểu rằng thầy không muốn nói chi tiết về vấn đề này.