“Em nói đúng không thưa thầy?” Nia cười nhẹ, một điều hiếm thấy, cô nói nhỏ mà chỉ hai người nghe được.

“Thầy?” Fite khá bất ngờ nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh “Cô nói tôi à?”

Fite chỉ vào chính mình một cách khó tin.

“Cô có nhầm không? Tôi không nhớ mình đã dạy một đồ đệ nào cả, chứ đừng nói là làm thầy”

“Anh nhìn không giống đứa trẻ này chút nào” Nia không trả lời ngay câu hỏi của anh mà nói tới vấn đề khác.

“Không giống chỗ nào? Cô muốn tôi bỏ mũ giáp để chứng minh à?”

“Được sao?” Nia không nói gì thêm mà nhìn chằm chằm vào Fite với đôi mắt sáng lên.

Fite mặc kệ, nếu cô không nói gì thì anh cũng không nói.

“Vậy thì anh hãy làm như lời anh nói đi” thấy Fite coi như không thấy, Nia chỉ có thể chủ động.

“…?” sao vẫn cứng đầu thế nhỉ?

“Anh có thể chứng minh cho tôi được không?” Nia vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Fite.

*Ho*….như cô thấy, giọng tôi hơi thấp hơn so với bình thường vì mấy hôm nay hơi ốm” Fite giả vờ ho.

“Tôi không muốn bỏ mũ làm lây bệnh cho cô”

“Bệnh anh có nặng không?”

“Không nặng lắm”

“Vậy thì sao không bỏ mũ giáp ra?”

“Tôi vẫn chưa khỏi bệnh, vẫn còn ho và sổ mũi” Fite giả vờ che khe hở trên mũ.

“À, tôi có biết chút chẩn đoán bệnh đấy, anh có thể tháo mũ xuống để tôi xem bệnh không?” giọng điệu của cô rõ ràng là không chịu bỏ cuộc cho tới khi nào nắm thóp Fite được.

“Cô Nia, cô vẫn còn việc bận để làm chứ?”