Đã hai năm trôi qua kể từ ngày anh trai tôi qua đời, vào một ngày xuân như bao ngày khác…
Hôm nay là ngày khai trương quán cà phê [Koneko Biyori] là mơ ước của chúng tôi. [note57706]
Những cánh hoa anh đào nở rộ rực rỡ trong khu vườn như một lời chúc phúc, tôi dừng bước trước cửa hàng được cải tạo từ ngôi nhà cổ một tầng đã hơn tám mươi năm tuổi, lòng tôi trào dâng niềm xúc động đầy khó tả.
Từ ngày biết được ước mơ của anh trai tôi đến nay, đã có quá nhiều chuyện xảy ra.
Nhưng để mà hồi tưởng lại những kỉ niệm ấy thì giờ vẫn còn hơi sớm.
“Chắc sắp tới rồi nhỉ…”
Tôi đến sớm hơn giờ mở cửa không phải để chuẩn bị cho việc khai trương, cũng không phải để hồi tưởng lại những kỷ niệm mà lại càng không phải để chìm đắm trong cảm xúc hoài niệm.
Bây giờ tôi ở đây là để giải quyết một vấn đề trong lòng.
“Cuối cùng cũng đã đến lúc mở cửa rồi nhỉ.”
Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng theo làn gió nhẹ của mùa xuân lọt vào tai tôi.
Quay lại, tôi nhìn thấy một cô gái đang mỉm cười đứng đó.
“Hai năm rồi nhỉ… Vừa dài lại vừa nhanh.”
Người phụ nữ vuốt mái tóc dài bay trong gió, chìm đắm trong hồi ức.
Tôi cũng có cùng suy nghĩ.
“Đúng vậy… Nhưng nhờ có Shiho-san mà chúng ta mới có thể mở được cửa hàng này sau hai năm. Sau khi anh trai qua đời, Shiho-san đã luôn đồng hành, hỗ trợ em thực hiện ước mơ của anh ấy.”
“Không phải đâu. Đó là nhờ hai người chúng ta đã cùng cố gắng mà.”
Đúng như Shiho nói, dù trải qua bao thăng trầm, hai chúng tôi vẫn luôn sát cánh bên nhau và luôn cùng nhau cố gắng.
Để kể hết tất cả những điều đó thì thời gian là không đủ, nên bây giờ tôi xin phép dừng lại. Nhưng để thực hiện ước mơ của anh trai, tôi, Shiho [vị hôn thê của anh trai] đã cùng nhau bước đi quãng đường dài cho tới ngày hôm nay.
Sau bao lần vấp ngã rồi lại tiếp tục bước đi, cuối cùng chúng tôi đã có được ngày hôm nay.
“Cuối cùng thì ước mơ đó đã thành sự thật rồi nhỉ…”
Shiho nheo mắt, chậm rãi nói.
“Nhưng, việc thực hiện ước mơ chỉ là bước khởi đầu.”
Đây không phải kết thúc, mà là khởi đầu của ước mơ.
“Hôm nay là bắt đầu cho sự khởi đầu mới. Vì thế, trước khi bắt đầu, có một điều em muốn nói với chị.”
“Vậy đó là lý do em gọi chị sớm vậy nhỉ?”
“Vâng.”
Đó là những cảm xúc mà tôi đã dành ra hai năm để chuẩn bị.
Dù biết sẽ không có ai ủng hộ, cũng có đôi lúc muốn lừa dối chính mình, những thứ tình cảm ấy đã quá lớn mạnh đến mức tôi không thể che giấu nữa.
Nhìn thẳng vào mắt Shiho, tôi mở lời.
“Em—”
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi tỏ tình.
Với lời tỏ tình này, chúng tôi sẽ chấm dứt mối quan hệ [vị hôn thê của anh trai] và [em trai của vị hôn thê].
Để trở thành người duy nhất, cũng như là người đặc biệt nhất không thể thay thế của đối phương.
Bất chợt, những ngày tháng đã trôi qua cho tới hiện tại chợt ùa về tâm trí tôi như một cuốn phim tua nhanh.
Đây là nhật ký ghi lại những ngày tháng tôi, người đã yêu vị hôn của anh trai dù biết rằng điều đó không nên. Chúng tôi đã cùng nhau thực hiện ước mơ của anh ấy và bày tỏ tình cảm của riêng mình.
Câu chuyện về hai con người cùng chia sẻ nỗi đau, dù có nhiều mâu thuẫn nhưng cuối cùng lại tìm được tiếng nói chung và đến được với nhau.