[Vâng, mọi người đến lấy đi nào. Bao nhiêu hộp cũng được, cứ lấy tùy thích cho tôi.]

Ở ngay giữa văn phòng, một đống những cái hộp giống hệt nhau đang được chất thành núi.

Có vẻ là cái gì đó giống như bánh bao ngọt[note31748] mà Ueda-san, một ông sếp của tôi đã mua về làm quà sau kỳ nghỉ phép đi du lịch với gia đình, nhưng cái số lượng ấy thì có gì đó sai sai.

Đại loại là mấy thứ như này, tôi nghĩ cứ mua một lượng sao cho mỗi người lấy một hộp thì thừa lại một ít là hợp lý, nhưng cái đống đang chất kia thì không có phải cỡ đấy. Tôi sợ là mỗi người lấy 3 hay 4 hộp đi nữa thì có khi vẫn còn thừa.

[Anh mua về một lượng khá là khủng nhỉ…..]

[Ô, Yoshida à. Cậu cũng lấy đi.]

Đứng trước cái núi hộp, Ueda-san lần lượt dúi cho tôi từng hộp một.

[Ấy không, quả thực là em chỉ có thể nhận một hộp thôi ạ.]

[Cứ đà này thì chắc chắn là sẽ thừa lại cả đống lớn mất, cứ coi như là cậu giúp tôi đi.]

[Cơ mà sao anh lại mua nhiều đến mức này vậy ạ?]

Vừa nhăn nhó nhận thêm hộp tôi vừa hỏi.

Ueda-san khoanh tay lại vẻ mặt nghiêm nghị rồi trả lời.

[Nhân viên cửa hàng đồ lưu niệm xinh cực kỳ ấy…..nên là trong lúc Kami-san[note31749] đi mua đồ khác, rảnh quả tôi đến bắt chuyện với em nhân viên ấy, xong lỡ sĩ diện chút. Tôi nói đùa “Thế thì anh mua hết đống đang xếp ở đây luôn nhỉ” xong rồi không rút lại được…..]

[Anh bị ngáo ạ?]

[Thôi thì lúc đi du lịch ngáo chút cũng được mà.]

Ueda-san lại cười như không để tâm gì, cầm thêm một hộp nữa chĩa về phía tôi.

[Lấy thêm hộp nữa không?]

[Thôi thôi, em đủ rồi ạ. Em không ăn nhiều đến thế được.]

[Vậy à…..Ây ây, mấy cô cậu đằng kia! Vẫn chưa đến lấy à!]

Ueda-san quay ra gọi mấy nhân viên đi qua mà chưa nhận bánh quay lại.

Tôi nhìn chằm chằm hộp bánh trên tay mà thấy bế tắc. Không phải là tôi ghét bánh bao ngọt, nhưng mà một mình tôi ăn thì một hộp đã là nhiều rồi.

[Anh đang rắc rối gì ạ mà lại đứng đây?]

[Uwo!]

Không biết từ lúc nào mà Mishima đã đứng bên cạnh làm tôi giật nảy người.

[Anh cũng lấy một hộp rồi ạ!]

Thấy Mishima nói với vẻ mặt ngạc nhiên nên tôi hất cằm về phía đống hộp trước mặt Ueda-san.

[Em cũng ra đấy lấy đi.]

[À không, em lấy rồi. Ăn hết rồi ạ.]

[Nhanh nhỉ.]

[Vị ngọt vừa phải ngon lắm anh ạ.]

Nghe thế xong tôi mở hộp bánh ra lấy 2 cái đưa cho Mishima.

[Anh không ăn hết được nên là ăn hộ anh đi.]

Mishima vừa nhận vừa chớp mắt ngạc nhiên. Rồi nghiêng đầu thắc mắc.

[Yoshida-senpai ghét đồ ngọt ạ?]

[À không, không phải thế cơ mà…..]

Không phải ghét, mà ngược lại tôi còn khá là thích bánh bao ngọt. Sẵn cả việc mẹ tôi cũng thích, nhà ở quê khi uống trà lúc nào bày bánh bao ngọt, tôi nhớ là hồi bé tôi vẫn hay nhúp.

[Nhiều thế này thì chia bớt ra vẫn hơn chứ. Với lại em đã nói là ngon nhưng lại không đi lấy thêm thì anh nghĩ chắc là phải có lý do gì đấy, thế nên là…..mà cái vẻ mặt gì vậy?]

Vừa nói vừa ngoảnh sang nhìn Mishima thì tôi thấy con bé đang bĩu môi lườm tôi khuôn mặt hơi đỏ.

[Em giận cái gì vậy?]

[Em không có giận. Haa, thật là.]

Mishima vừa hậm hực vừa lấy thêm 2 cái nữa từ hộp bánh trên tay tôi.

[Em lấy thêm luôn ạ.]

[Ồ, ừ…..]

[Yoshida-senpai đúng là vô duyện ạ.]

[Hả…..vô duyên chỗ nào?]

Tôi hỏi lại mà Mishima dùng cùi trỏ chọc nhẹ vào bên sườn tôi rồi lè lưỡi.

[Anh tự suy nghĩ đi ạ!]

Nói thế xong Mishima đi về chỗ của mình. Vừa về đến ghế thì đã bóc một cái bánh rồi trợn mồm trợn má lên ăn. Tôi cười trừ rời mắt khỏi con bé, lần này lại bắt gặp ánh mắt Goto-san đang ngồi ở bàn phía xa.

Không hiểu tại sao mà ngay sau khi nói chuyện với Mishima tôi lại hay bắt gặp ánh mắt của Goto-san.

Goto-san nghiêng đầu rồi khẽ mìm cười, vẫy tay gọi tôi lại. Lỡ bị gọi rồi thì không thế làm ngơ được.

Tôi vẫn cầm nguyên hộp bánh trên tay mà đi về phía bàn của Goto-san.

[Có chuyện gì vậy ạ?]

[À cũng không hẳn là có việc gì. Thì đấy, tại vừa chạm mắt nhau ấy.]

Goto-san khúc khích cười vẻ trẻ con hơn hẳn mọi khi, rồi đưa mắt xuống nhìn hộp bánh trên tay mình.

[Yoshida-kun cũng lấy rồi nhỉ?]

[À vâng.]

Tôi vừa trả lời vừa quay sang nhìn núi quà giờ vẫn chưa giảm bớt là mấy, Goto-san lại cười khúc khích tiếp. Thế rồi chỉ tay lên mặt bàn.

[Chị cũng lấy 2 hộp mất rồi.]

Trên mặt bàn của Goto-san cũng có chồng 2 hộp bánh.

[Nếu có gia đình ăn hộ nữa thì tốt cơ mà.]

[Haha, em cũng thế.]

Tôi cũng đành cười trừ gật đầu trước câu nói đùa của Goto-san. Tôi thầm nghĩ “Goto-san không có gia đình nhưng vẫn có người yêu mà” nhưng thôi không nói ra. Đó không phải chuyện có thể nói ở đây.

[Mỗi hộp có 10 cái à? Thế thì 2 hộp là…..một người thì không thể ăn hết được nhỉ.]

[Mỗi ngày một cái thì cũng phải mất 20 ngày đấy ạ.]

[Công nhận ha…..cũng có cách khác là ăn nhiều hơn một chút cơ mà.]

Goto-san khẽ thở dài một cái nên tôi nghiêng đầu thắc mắc.

[Không phải cứ ăn nhiều thêm chút là được ạ?]

[Này nhé…..Yoshida-kun.]

Tôi cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn của Goto-san. Gì vậy, tôi vừa lỡ lời gì à?

[Mỗi ngày ăn vài cái bánh bao ngọt thì lên cân mất đúng không?]

[Ê, còn cả vấn đề đó nhỉ…..]

[Đúng rồi đấy. Phụ nữ là rất để ý vấn đề đó đó!]

Goto-san nói câu đấy bằng một giọng lớn hơn bình thường một chút làm mấy nhân viên ngồi quanh đấy khẽ liếc nhìn sang.

Tôi vừa nghe câu “Phụ nữ rất là để ý vấn đề đó” vừa liếc nhìn sang Mishima đang ngồi ở phía xa. Vừa đúng lúc con bé với tay lấy cái bánh thứ ba.

[Mishima-san còn trẻ nên có lẽ không để ý lắm, nhưng mà?]

Có vẻ như Goto-san nhìn theo mắt tôi rồi lên giọng và nói như vậy.

[Hế, chị giận gì ạ?]

[Không giận.]

Goto-san vừa trợn ngược mắt vừa nói cụt lủn như vậy, hộp bánh trên mặt bàn đã được cất xuống dưới.

[Nhưng mà bữa trưa]

[Hế?]

Tôi định nói thì Goto-san lên tiếng như hỏi lại.

[Bữa trưa không phải chỉ mỗi salad mà chị vẫn giữ dáng tốt nhỉ, như hiện tại ấy ạ.]

Goto-san đứng hình trước câu nói của tôi và không trả lời lại gì cả.

[Đồ ăn nhận được thì đằng nào cũng phải ăn hết, với có ăn trước mặt mọi người thì cũng không ai nghĩ gì đâu ạ. Ngược lại tưởng tượng cảnh chị ngồi ở bàn làm việc ăn bánh…..em nghĩ cũng khá là đáng yêu.]

Vừa nói tôi vừa nhìn lên đồng hồ treo tường. Sắp vào giờ làm việc nên tôi phải về chỗ của mình để chuẩn bị.

Đang nghĩ như vậy rồi tôi quay lại nhìn, thấy Goto-san đang đỏ mặt đến kinh ngạc, và mắt càng trợn dữ hơn lúc nãy.

[Hế, sao vậy ạ…..]

[Mồ, Yoshida-kun! Thật là!]

Goto-san đứng dậy vỗ “bạp bạp” vào áo tôi.

[Thôi sắp vào giờ làm rồi! Về chỗ đi!]

[À, vâng. Ơ, chị giận gì à?]

[Không giận!]

Goto-san vừa nói vậy với bộ dạng rõ ràng là đang giận, vừa túm lấy vai tôi, quay người tôi rồi đẩy lưng tôi đi.

[Nhanh nhanh cái chân đi về chỗ đi!]

[V, vâng!]

[Với lại, trưa nay phải ăn cơm với chị!]

[Dạ?]

[Đi nhanh đi.]

[A, vâng!]

Còn bao nhiêu thứ mà tôi chưa hiểu gì cả nhưng đúng là chỉ vài phút nữa là vào giờ làm, không thể cứ chần chừ mãi được.

Đang đi về chỗ thì tôi bắt gặp ánh mắt Mishima đang nhìn mình với một vẻ mặt kinh khủng. Con bé này, cái vẻ mặt đấy là sao hả?

Về đến chỗ ngồi, tôi vừa nhét hộp bánh vào cặp vừa bật nguồn máy tính.

[Yoshida, ông vất vả nhỉ.]

Hashimoto ngồi bên cạnh nói như chuyện của người dưng.

[Cái gì vất vả hả?]

Tôi hỏi lại thì Hashimoto tròn mắt một chốc rồi cười đểu.

[Vất vả vì không biết mình vất vả cái gì.]

[Hả?]

Hashimoto cười khoái trí xong bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím. Vẻ mặt hoàn toàn chuyển sang chế độ làm việc.

Thích nói là nói xong cứ thế bỏ chạy…..

Máy tính của tôi cũng đã khởi động xong nên tôi quyết định chuyển tâm trạng sang chế độ làm việc.

Nhưng mà hôm nay sáng ra đã bị cả Mishima lẫn Goto-san giận. Đã thế lại còn không hiểu vì sao bị giận.

[Phụ nữ đúng là khó hiểu…..]

Tôi đã định là nói với âm lượng để không ai nghe thấy, thế mà Hashimoto ngồi cạnh lại phì cười, có vẻ là hắn nghe thấy rồi.

Tôi gãi đầu xoàn xoạt rồi nhìn vào màn hình để bắt đầu công việc của mình.